Chớ Chọc Tiểu Bạch Kiểm

Chương 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bo


☆, chương 9 tiểu tình nhân


Hạ Chuẩn không nghĩ tới, chính mình thật sự nhìn chằm chằm Diệp Nam Đình mười lăm phút. Hắn cảm thấy bản thân khả năng đã bị trúng tà.


Bất quá trên mặt cũng không lộ ra một tia biểu tình nào, khinh thường mà liếc mắt một đối diện Diệp Nam Đình, lãnh đạm nói: “Cậu nên lấy gương soi lại xem bản thân là loại gì, thật đúng là tự tin.”


Diệp Nam Đình duỗi tay sờ sờ cằm chính mình, nói: “Mặt tôi làm sao vậy? Vừa đẹp, vừa soái.”


Hạ Chuẩn là một người luôn luôn lãnh đạm và nghiêm túc, thiếu chút nữa bị cạu chọc cho cười ra tiếng, nói: “Nguyên lai da mặt cậu cũng dày thật đấy?”


Diệp Nam Đình cười, nói: “ Có gì mag không dám thừa nhận? Tôi lớn lên chính là dung mạo như Phan An, Anh chẳng lẽ muốn tôi dối lòng sao? Tôi chính là một người không thích nói dối.”


Hạ Chuẩn cảm thấy, chính mình khả năng vô pháp cùng Diệp Nam Đình tiếp tục giao lưu, Diệp Nam Đình luôn là một bộ ngữ khí bình thản không đau không ngứa.


Diệp Nam Đình dùng đôi mắt màu hổ phách đánh giá Hạ Chuẩn cẩn thận một phen, lại nói: “Tôi nếu thật sự có thể quyến rũ anh, vậy cũng tốt a.”


Hạ Chuẩn nhíu nhíu mày, cười lạnh nói: “Muốn tiền của tôi? Muốn tôi giúp cầu một lần nữa nổi tiếng?”


Diệp Nam Đình phi thường thành khẩn lắc đầu, nói: “Đương nhiên không phải. Tôi hiện tại trong tay đã có video, có được nhược điểm của anh, tôi nếu như muốn đòi tiền, anh có thể không cho tôi sao? Nếu như tôi muốn anh giúp tôi nổi tiếng một lần nữa, khẳng định anh cũng phải đáp ứng đi?”


Hạ Chuẩn bị Diệp Nam Đình làm cho nghẹn, Diệp Nam Đình nói chính là sự thật, còn là sự thật không thể chối cãi được.


Diệp Nam Đình cười nói: “ Tôi muốn nhìn anh đối tôi nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng, bày ra bộ dáng nịnh nọt lấy lòng. Anh nếu như bị tôi quyến rũ, tôi chỉ đông anh cũng không dám đi hướng tây, tôi chỉ hướng tây anh cũng không dám đi hướng đông, ngẫm lại liền cảm thấy cả người sảng khoái.”


Hạ Chuẩn: “……”


Hạ Chuẩn đau đầu, mí mắt giựt giựt, trên trán đầy gân xanh.


“Bất quá……”


Diệp Nam Đình vươn lưỡi, liếc liếc mắt đánh giá Hạ Chuẩn, nói: “Bất quá, vẻ mặt hiện tại của anh giống như muốn giết tôi vậy, xem ra hẳn là không bị tôi quyến rũ.”


“Cậu biết là tốt.” Hạ Chuẩn lạnh căm căm nói: “Hiện tại là giữa trưa, không cần mơ mộng tưởng hão huyền.”


Diệp Nam Đình không thèm để ý xua xua tay, nói: “Được rồi, cơm cũng ăn no, chúng ta nói chuyện chuyện khác.”


“ chuyện gì?” Hạ Chuẩn nói: “Tôi thấy chuyện cần nói là video.”


Diệp Nam Đình nói: “Đương nhiên, tôi biết. Tôi tìm anh, cũng là vì dùng video uy hiếp anh a.”


Hạ Chuẩn: “……”


Hạ Chuẩn hiện tại cảm thấy đặc biệt may mắn, chính mình ngồi xuống lãnh giờ vẫn chưa ăn gì, nếu không thật sự sẽ bị Diệp Nam Đình làm cho sặc đến chết.


Diệp Nam Đình nói: “Vừa rồi tiểu tình nhân của anh hại cho công việc duy nhất tháng này của tôi đều bị tan thành mây khói. Trợ lý của tôi nói, tôi còn phải trả nợ a, cho nên anh khẳng định sẽ phụ trách đi?”


Hạ Chuẩn nhíu mày, nói: “ tiểu tình nhân gì của tôi?”


Diệp Nam Đình nói: “ Làm sao? Anh muốn trốn tránh trách nhiệm à ? Nếu không phải vừa rồi Thích Tĩnh Văn khinh người quá đáng, tôi cũng sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh, kêu anh quay trở lại a. Thích Tĩnh Văn đem thông cáo của tôi bị hủy đi mất, anh cũng nên phụ trách đi chứ, cho tôi một thông cáo khác a.”


Hạ Chuẩn vừa nghe, trên mặt lộ ra biểu tình không vui, nói: “Cậu tốt nhất không nên nhằm vào Thích Tĩnh Văn.”


Diệp Nam Đình nói: “cậu ta không chọc tôi, tôi cũng lười động vào cậu ta. Anh hẳn là nên đi hỏi tiểu tình nhân của mình xem, vừa rồi làm gì a. Chạy đến giương oai với tôi, Diệp Nam Đình tôi còn chưa từng nhịn ai , tôi sẽ không nương tay.”


“Tiểu Thích chọc cậu?” Hạ Chuẩn hiển nhiên là không tin.


Diệp Nam Đình nói: “Đúng vậy, anh không nhận ra sao? Cả khuôn mặt cậu ta điều viết rành rành ra " ta đang rất ghen ghét", khẳng định cảm thấy anh di tình biệt luyến, không thích cậu ta, cho nên chạy tới kiếm chuyện với tôi. Nói như vậy rốt cuộc là anh sai rồi.”


Hạ Chuẩn lại có chút đau đầu, khẩu khí nhàn nhạt nói: “Tôi cùng Thích Tĩnh Văn không phải loại này quan hệ này, cậu tốt nhất không nên nói bậy.”


Diệp Nam Đình nhướng mày, nói: “Anh cảm thấy không phải, nhưng Thích Tĩnh Văn lại cảm thấy như vậy, hơn nữa những người bát quái đều cảm thấy đúng đến chín mười phần.”


Hạ Chuẩn nói: “Cái gì chín mười phần.”


Diệp Nam Đình cười, nói: “Ban đầu chỉ là đoán mò thôi, nhưng càng nhiều người nói, thực nhanh sẽ biến thành hiện thực. Cũng giống như có người nói anh là người xấu, nói anh là đại ma đầu, chờ thời gian dài, có lẽ đến cả bản thân còn tin.”


Hạ Chuẩn đối với chuyện này hiển nhiên không cho là đúng, nói: “Thích gia cùng Hạ gia là bằng hữu, tuy rằng Thích gia hiện tại suy tàn, nhưng khi tôi còn nhỏ, mẫu thân Thích Tĩnh Văn rât chiếu cố tôi. Hiện tại mẫu thân của Thích Tĩnh Văn đã qua đời, về tình về lý, tôi hẳn là phải chiếu cố cậu ta.”


Diệp Nam Đình vỗ tay một cái, lộ ra biểu tình đã hiểu, nói: “oh, vậy à. Nguyên lai anh không thích Thích Tĩnh Văn, chẳng lẽ là yêu thầm mẹ của Thích Tĩnh Văn?”


“Diệp Nam Đình!” Hạ Chuẩn thật sự bị cậu  chọc đến tức giận, đỉnh đầu bốc khói.


Diệp Nam Đình lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nói: “Nếu không phải, vậy thật kỳ quái. Anh cùng tôi giải thích làm gì? Tôi còn tưởng rằng có thâm ý.”


Hạ Chuẩn lúc này mới phản ứng lại chính mình đích xác nói một ít chuyện kỳ quái “Vô nghĩa”.


Hạ Chuẩn đích xác vẫn luôn chiếu cố Thích Tĩnh Văn, hắn từ nhỏ mẫu thân đã qua đời rất sớm, phụ thân mặc kệ hắn, hơn nữa đối với hắn quản giáo khá nghiêm khắc. Hạ Chuẩn tuy rằng trưởng thành sớm, nhưng nói trắng ra là vẫn là một hài tử. Mẫu thân Thích Tĩnh Văn mẫu thân là một nữ nhân phi thường thiện lương, vô cùng chiếu cố hắn, sẽ làm một ít đồ ăn ngon bảo Thích Tĩnh Văn mang lại đây.


Hạ Chuẩn cũng không phải là bạch nhãn lang, Mặc dù về sau Thích gia nghèo túng, nhưng đối với Thích Tĩnh Văn không tồi. Sau Thích Tĩnh Văn lại vào giới giải trí, có người tìm ra là Hạ Chuẩn ở sau màn nâng đỡ Thích Tĩnh Văn, nen liền truyền ra không ít tai tiếng.


Hạ Chuẩn không thèm để ý, căn bản cũng không bỏ trong lòng. Rốt cuộc những tai tiếnh khó nghe  đó, hắn một ngày có thể bị nói đến mười lần tám lần, sớm đã thành thói quen, căn bản cũng không muốn giải thích, dù sao qua một đoạn thời gian tự nhiên cũng không ai nhớ.


Hạ Chuẩn có chút kinh hãi, hắn chưa từng cùng người khác giải thích về việc này, nhưng hôm nay, không biết bị bỏ bùa gì lại giải thích với Diệp Nam Đình.


Hạ Chuẩn đột nhiên đứng lên, sắc mặt phi thường khó coi, nói: “Tôi còn có chuyện, đi trước, Còn thông cáo của cậu tôi sẽ bồi thường cho cậu.”


“Ai……” Diệp Nam Đình vội vàng gọi hắn, nói: “Từ từ a.”


Hạ Chuẩn theo bản năng ngừng một chút, nhưng cũng không quay đầu lại, nhíu mày nói: “Cậu lại muốn gì?”


Diệp Nam Đình ngượng ngùng cười, nói: “Tôi chính là muốn nói với anh, đi vội như vậy ngàn vạn đừng quên tính tiền nha, tôi vẫn đang nợ nần chồng chất, nên là bữa cơm lần này anh cần phải trả tiền.”


Hạ Chuẩn: “……”


Hạ Chuẩn hối hận, hắn vừa rồi liền không nên dừng lại nghe Diệp Nam Đình nói mới phải. Không, hắn lúc trước không nên tiếp điện thoại của Diệp Nam Đình, hủy bỏ một hội nghị quan trọng, còn tự mình lái xe gấp gáp đến.


Hạ Chuẩn cắn răng nói: “Đã biết, sẽ không để cậu trả tiền.”


Diệp Nam Đình lộ ra một cái mỉm cười, nói: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi vậy thì đi thôi, dù sao tôi cũng ăn no rồi.”


Hạ Chuẩn quẹt thẻ tính tiền, đen mặt đi ra khỏi nhà ăn.


Diệp Nam Đình còn một hai phải đem đồ ăn thừa đóng gói, còn làm mất thời gian, làm Hạ Chuẩn phi thường không vui.


Diệp Nam Đình xách theo đóng đồ ăn thừa, nói: “Anh vừa rồi không ăn, đều là tôi ăn, tôi lại ăn không hết nhiều như vậy, dư lại nhiều lãng phí a. Khi còn nhỏ, tôi thường xuyên bị phạt ăn không đủ no, tôi ghét nhất cảm giác đói bụng, không phải người lãng phí, cho nên vẫn là đóng gói mang về.”


Hạ Chuẩn đều không nhìn hắn, nói: “Cậu thật ra cũng rất tiết kiệm.”


Diệp Nam Đình nói: “chắc vậy.”


Bọn họ ra khỏi nhà hàng, xe Hạ Chuẩn dừng ở phía trước, bất quá chỗ đỗ xe bảo mẫu của Diệp Nam Đình cách bên này có điểm xa.


Diệp Nam Đình nghiêng đầu nhìn Hạ Chuẩn một cái, Hạ Chuẩn không biết có muốn tiện đường mang cậu trở về chứ.


Diệp Nam Đình nghĩ thầm, hôm nay trêu đùa Hạ Chuẩn như vậy, chính cậu cũng biết co giãn, cho nên cũng không hề làm hắn quá khó xử, miễn cho Hạ Chuẩn giận quá mất khôn không cho cậu thông cáo.


Diệp Nam Đình thực “Ngoan ngoãn” nhìn Hạ Chuẩn mở cửa xe, ngồi vào vị trí điều khiển.


Diệp Nam Đình còn đứng ở một bên, nói: “Tôi giúp anh mở cửa xe a, anh cũng đừng quên an bài cho tôi công tác.”


Hạ Chuẩn liền biết, vẻ mặt nịnh nọt của cậu  cũng không phải chuyện tốt gì, cười lạnh nói: “Tôi sẽ ngẫm lại xem cho cậu an bài gì đó, sẽ không làm cậu thất vọng.”


“Gâu!”


Hai người đang nói chuyện, liền nghe được một tiếng chó sủa, thanh âm còn rất lớn.


“Gâu gâu gâu ——”


Ngay sau đó, liền không chỉ là một tiếng chó sủa, liên tiếp không ngừng truyền đến rất nhiều tiếng chó sủa.


Hạ Chuẩn quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy ở địa phương không xa, không biết tại sao lại có một đống chó Shepherd, hơn nữa đều không có buộc dây xích.


Chó bạc rê ở việt nam nè




Nơi này là khu dành riêng cho quay phim, trong phim trường có một ít chó là chuyện bình thường, phỏng chừng là của đoàn phim nào đó đóng phim phải dùng đến, chỉ là những con chó này lại không ai trông chừng, cũng không buộc dây xích, một đám còn cực kỳ hung dữ.


Chung quanh trừ bỏ bọn họ cũng không có ai, những con chó đang đien cuồng đó liền hướng vìa phía bọn họ bên tiến đến, một bộ thèm nhỏ dãi.


Hạ Chuẩn nhíu nhíu mày, hắn không sợ chó, chó lớn cũng không sợ. Bất quá lúc này trước mắt này là chó Shepherd với số lượng thật sự quá nhiều, nhìn sơ cũng tầm chục con, nếu thật sự phát điên, bị nó cắn bị thương cũng phiền toái.


Hạ Chuẩn muốn đóng cửa xe, bất quá do dự một chút, nói: “Diệp Nam Đình, nhìn cái gì vậy mau lên xe tôi đưa cậu đến bãi đỗ xe.”


Diệp Nam Đình cười nhìn hắn, nói: “Anh sao đột nhiên có lòng tốt vậy, thật sự không bị tôi mê hoặc đi?”


Hạ Chuẩn thiếu chút nữa bị làm cho tức giận đến trợn trắng mắt, nói: “Cậu tưởng có thể dễ dàng mê hoặc ?, Mau lên xe không thì tôi liền ném cậu cho chó ăn.”


Diệp Nam Đình xuy một tiếng cười ra tới, nói: “Mấy con chó con thôi mà, anh nguyên lai sợ hãi chó a.”


Hạ Chuẩn đau đầu, cái gì mà mấy con chó con, đó là hơn chục con Shepherd trưởng thành, tất cả đều hướng lại đây, nếu thật sự mỗi con cắn một ngụm thì với thân thể mảnh khảnh đơn bạc của  Diệp Nam Đình khẳng định chỉ còn đống thịt nát.


“Gâu!”


Quả nhiên là suy nghĩ xui xẻo xui xẻo liền đến, đột nhiên, có một con Shepherd kêu lên một tiếng, đột nhiên nhào tới. Theo sát phía sau hơn chục đại cẩu, cả một đám nổi điên, tất cả đều hướng về phía Diệp Nam Đình nhào tới.


“Diệp Nam Đình!”


Hạ Chuẩn cũng không biết chính mình nghĩ như gì, lúc này rõ ràng ở trên xe vô cùng an toàn, nhưng Hạ Chuẩn theo bản năng liền từ trong xe nhanh chóng nhảy xuống , duỗi tay giữ chặt Diệp Nam Đình, muốn đem hắn bảo hộ ở trong lòng.


Diệp Nam Đình ngay cả mắt cũng chưa chớp một chút, ngược lại lộ ra một nụ cười, màu mắt hổ phách phảng phất như đá quý, mơ hồ có thủy quang lưu động.


Hơn chục con đại cẩu nhào tới, nhưng chỉ trong nháy mắt, tựa như là mắc kẹt, đột nhiên đều bất động, tất cả đều kẹp chặt cái đuôi ngồi xuống, ngoan ngoãn giống như mèo nhỏ.


Diệp Nam Đình chỉ là dùng màu mắt hổ phách nhìn những con chó đó, cười nói: “Chó con a, không được thấy ai cũng cắn, không ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ đem các ngươi hầm thành một nồi thịt.”


……….