"Tích tích tích!" Chuông báo động hồng ngoại lại được kích hoạt, camera ngoài cửa phòng ghi lại rất rõ hình ảnh một người đang cầm bàn ăn.
Là chuyên gia dinh dưỡng của y.
Người trong camera giám sát giơ tay lên gõ cửa ba lần, "Tiên sinh, đã đến giờ ăn trưa."
...... Y nhớ rõ lúc sáng đã dặn hắn ta không làm phiền mình rồi mà.
Mở cửa phòng ra, Đường Chỉ nhìn người đàn ông trước mặt cao hơn mình nửa cái đầu, ra hiệu hắn ta có chuyện mau nói, có rắm mau thả.
Niên Khải Bạch vô sự tự thông hiểu được nửa câu đầu của y, "Tôi muốn hỏi, tôi ngủ ở đâu?"
Đường Chỉ nhận lấy bàn ăn muốn đóng cửa lại, ý tứ từ chối trả lời thể hiện rõ ràng.
"Trong thỏa thuận có viết, ngài sẽ cung cấp chỗ ở cho tôi." Niên Khải Bạch đề cập đến hợp đồng Đường Chỉ từng ký.
Lần này Đường Chỉ không để đối phương tiếp tục lấy thỏa thuận ra nói nữa, bởi vì biểu tình của Niên Khải Bạch biểu thị rằng những gì hắn nói là sự thật.
"Lầu ba, tự mình chọn một phòng."
"Được rồi thưa ngài, nhân tiện, điểm tâm chiều nay là bánh Soufflé, đồ ngọt sẽ giúp ngài cảm thấy dễ chịu hơn."
Đường Chỉ động tay, nhanh chóng đóng cửa lại.
Nếu có thể, y muốn tên chuyên gia dinh dưỡng lắm lời này cút sớm một chút.
Căng da bụng thì chùng da mắt.
Gây sức ép lên chính mình suốt ba ngày trời, cuối cùng Đường Chỉ cũng rơi vào vòng tay của mĩ thực và mộng đẹp, thoắt cái đã ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, một mùi hương ngọt ngào khiến y bừng tỉnh giấc.
Khi xuống lầu, y trông thấy chuyên gia dinh dưỡng đang ghé vào chiếc bàn vuông nhỏ trong phòng bếp, trên bàn được đặt một cốc trà sữa và một đĩa bánh gấu, lò nướng ở góc tường tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ bên trong.
Tia nắng ấm áp phủ lên người Niên Khải Bạch, khiến nét mặt hắn trở nên nhu hòa hơn.
Mùa đông ở thành phố nhỏ phía Nam này không lạnh, nên Niên Khải Bạch chỉ mặc một chiếc áo cổ lọ màu nâu, ngón tay thon dài chống trên mặt bàn, đôi mắt híp lại hệt như con mèo đang phơi mình dưới ánh nắng.
"Ding!"
Tiếng lò nướng phá tan sự tĩnh lặng của buổi chiều đông, Đường Chỉ lẳng lặng đứng nhìn Niên Khải Bạch mở mắt ra, quan sát từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt hắn.
Đôi mắt vẫn còn mơ màng, lim dim khi vừa tỉnh giấc, sau đó đôi mắt đen nhánh ấy dừng lại trên người y, mang theo một chút luyến lưu.
Lần trước là nuông chiều, lần này là lưu luyến sao?.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu |||||
Nếu là diễn trò, vậy người này hoàn toàn có thể giật giải Oscar.
"Chờ chút nhé, tôi pha cho ngài một ly hồng trà."
"Trà sữa."
Niên Khải Bạch sửng sốt, sau đó hắn lập tức phản ứng lại, rồi cười đáp "vâng".
Rất nhanh sau đó, một phần bánh Soufflé thơm mềm cùng một cốc trà sữa được đặt trước mặt Đường Chỉ, trên bánh Soufflé còn được trang trí bằng một chiếc lá bạc hà be bé, màu xanh mươn mướt khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Đường Chỉ liếc nhìn chậu bạc hà được đặt trên bệ cửa sổ của phòng bếp, y dùng muỗng nhẹ nhàng đẩy lá bạc hà sang một bên.
Soufflé rất mềm, chỉ dùng muỗng chạm nhẹ vào là nó liền tách ra, hương vị cũng rất ngon, trong hương sữa đậm đà phảng phất vị rượu nhàn nhạt, kèm thêm một ngụm trà sữa nóng ấm, rất dễ khơi nên tâm trạng vui vẻ của người ăn.
"Tiên sinh, ngài đẹp lắm."
Bàn tay đang cầm muỗng của Đường Chỉ khựng lại, y ngẩng đầu nhìn người đối diện mình.
"Ngài có muốn thử cắt tóc không?"
"Trước khi nói về người khác, anh nên quan tâm đến chính mình thì hơn." Ăn nốt miếng bánh Soufflé cuối cùng, Đường Chỉ chỉ vào đuôi tóc được cột lại phía sau của Niên Khải Bạch, rồi nâng cốc lên lắc lắc, "Đổ đầy."
"Được, tiên sinh."
Tên chuyên gia dinh dưỡng này thật đáng ghét, Đường Chỉ hoàn toàn không nhìn thấy cảm xúc khác lạ nào ngoại trừ sự thỏa mãn trên khuôn mặt luôn tươi cười ấy, nhưng y biết, biểu cảm của Niên Khải Bạch là phát ra từ tận đáy lòng, trong tâm trí hắn giờ đây toàn là cảm xúc thỏa mãn.
Cũng không biết anh ta đang thỏa mãn điều gì.
Bữa tối được Đường Chỉ dùng trong phòng, tên chuyên gia dinh dưỡng kia không đến làm phiền y nữa.
Sau khi tắm rửa xong, Đường Chỉ suy nghĩ một hồi liền mở hộp thử lên gửi mail cho Chu tiên sinh.
Là một lá đơn từ chức.
Y đã cống hiến cho tổ chức được gần mười năm kể từ ngày y vẫn còn là một thiếu niên, giờ đây y đã cảm thấy mệt mỏi, có lẽ đã đến lúc nghỉ hưu.
Nhưng Chu tiên sinh sẽ không để y rời đi dễ dàng như vậy.
Nếu từ chức dễ dàng như thế, y đã không cần phải giả ốm, mặc dù thần kinh y quả thật có vấn đề nhưng miễn là nó không gây cản trở đến suy nghĩ của y, tổ chức sẽ không để y nghỉ ngơi.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, Chu tiên sinh đã gọi đến.
【 Cậu muốn từ chức? 】
"Đúng vậy."
【 Hẳn là cậu biết rõ, tổ chức cần người như cậu. 】
"Chu tiên sinh, tôi đã đào tạo người thừa kế rồi."
【Bọn chúng không tốt bằng cậu. 】
Dù âm thanh truyền qua điện thoại có chút sai lệch, nhưng Đường Chỉ vẫn nghe ra được Chu tiên sinh đang tức giận.
Giọng nói của ông ta nhẹ nhàng, thậm chí có phần ôn hòa, nhưng Đường Chỉ biết, tâm tình Chu tiên sinh càng không tốt, giọng nói ông ta càng ôn hòa, hơn nữa, chọc giận Chu tiên sinh sẽ không nhận được kết quả tốt.
【 Đường Chỉ, cậu là do chính tay tôi nuôi dưỡng, tôi cần cậu báo đáp. 】
"Tôi đã dùng mười năm để báo đáp."
"Cậu là đầu não của tổ chức, cậu từng thấy kẻ não sống mà không có não chưa?" Chu tiên sinh tựa vào ghế sô pha, rượu đỏ trong ly chuyển động theo hình vòng cung, bị ông ta uống cạn.
"Hơn nữa, thời điểm cậu gửi mail cho tôi, thông tin cá nhân của cậu đã bị lộ ra ngoài, bây giờ có lẽ cảnh sát đang nghiên cứu cách để bắt giữ cậu."
Đường Chỉ không hề ngạc nhiên khi ông ta làm vậy, đơn phương chấm dứt cuộc gọi, "Đêm đã khuya rồi, ngủ ngon, Chu tiên sinh."
"Chào buổi sáng, tiên sinh."
Khi Đường Chỉ vào phòng bếp, Niên Khải Bạch đang dọn dẹp bên trong tủ lạnh, trên chiếc kệ rộng rãi và sạch sẽ được hắn nhét đủ loại chai lọ và gia vị mà y không thể gọi tên, trên bệ cửa sổ được đặt thêm hai chậu cây.
Là cây ớt và dâu tây.
"Bữa sáng phải đợi thêm chút nữa, à đúng rồi tiên sinh, ngài có ăn cần tây không?"
Đường Chỉ nhìn thoáng qua cần tây được băm nhỏ trên thớt, "Không ăn."
"Vâng."
Niên Khải Bạch đang sắp xếp đồ vật, ngoại trừ thi thoảng chú ý lửa bếp, thì thời gian còn lại hắn đều chôn mình trong tủ lạnh, có lẽ hắn đã mua rất nhiều đồ vật, vậy nên phải mất một lúc lâu để sắp xếp chúng.
"Niên Khải Bạch."
Đường Chỉ đột ngột gọi tên hắn, Niên Khải Bạch ngẩng đầu lên định đứng dậy, nhưng khi quay đầu bắt gặp ánh mắt của Đường Chỉ.
Tóc hai người đan vào nhau, Niên Khải Bạch muốn lùi về sau, vai đột ngột bị nắm lại.
"Đừng nhúc nhích."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời gian kịch trường ngọt ngào
Niên Khải Bạch: Vì sao em lại đánh úp tôi? Có phải muốn ăn đậu hũ tôi không?