Cô giật mình, cảm nhận từng hơi thở lạnh phả ra sau gáy, không biết từ khi nàobanh đã ôm lấy eo mình, khuôn mặt cũng không yên phận gục vào xương quay xanh quyến rũ, tham lam hít lấy hương thơm còn vương lại.
Phải rồi, quên mất, khi nãy vì muốn ra gặp mẹ mà cô đã lỡ miệng hứa với anh. Thật không thể tin được là mình có thể nói vậy, cô vừa đập tay lên trán vừa thở dài.
"Hối hận rồi sao ?"
Tuy đang hưởng thụ cái ôm đầy ngọt ngào nhưng Ngôn Bách Nhiên vẫn không quên buông lời châm chọc.
"Nếu tôi nói phải thì anh sẽ xí xóa chứ ?"
Anh vẫn không nói gì, chỉ tựa đầu vào vai cô lặng lẽ gục xuống, đôi bàn tay ôm chặt eo nhỏ, kề sát vào lồng ngực to lớn.
Hàm Nghi dường như cũng đã thích nghi được nên cũng buông bỏ phòng bị. Rồi dần dần, cái ôm của Ngôn Bách Nhiên khiến cô vừa có chút quen thuộc, vừa có chút lạ. Tựa hồ như đang được bao bọc, chở che bởi một chiếc gối khổng lồ, thật dễ chịu, ấm áp biết bao.
Bẵng đi gần mười phút trôi qua, khi đồng hồ điểm hai giờ sáng, chợt đưa cô về thực tại khi đang chìm đắm trong cảm giác lạ lẫm.
Thật khó hiểu, cũng lâu như vậy rồi, anh lại chẳng nói một lời nào, Hàm Nghi tự nhủ, cảm thấy có chút bất thường. Dường như bị người đàn ông này làm thần trí điên đảo nên lúc này cô mới chợt cảm nhận được phía sau lưng có một nguồn chất lỏng ấm nóng thấm vào.
"Bách Nhiên."
Cô lên tiếng gọi, rồi nhanh nhảu quay về sau đỡ lấy thân thể cường tráng.
Quả như cô nghĩ, vì vết thương chưa lành hẳn mà anh đã cử động quá nhiều, lại thêm việc khi nãy cô chỉ kịp quấn gạc quanh lưng Ngôn Bách Nhiên một vòng thì lại bị đè dưới thân của ai kia rồi hôn một cách cưỡng ép, nên khiến cho vết thương bị hở, còn anh thì do mất máu mà ngất đi.
Hàm Nghi chậm rãi dìu anh đến bên giường rồi cẩn thận kê cổ anh lên chiếc gối ngủ, sau đó lấy băng gạt.
Đỡ người đang bất tỉnh ngồi dậy, cô đặt người anh dựa về phía mình, chỉnh lại cơ thể không chút cử động, để mặc cho gương mặt kia tựa vào bờ vai bé nhỏ, cô tiến hành băng bó, từng cử chỉ đều rất nhẹ nhàng.
Bàn tay mềm mại lướt qua khuôn ngực vạm vỡ, men theo từng múi cơ săn chắc, cuối cùng dừng lại ở phía sau lưng cố định băng quấn.
Thật sự là bị anh hôn đã làm cô quẫn trí nên giờ mới nhận ra người đàn ông này phi thường đến mức nào. Vừa làm phẫu thuật lấy đạn ra được tầm gần một giờ thì đã tỉnh dậy, rồi với cái sức lực của một người trọng thương, anh còn có thể áp chế cô ngoan ngoãn dưới tấm thân to lớn để hôn cuồng nhiệt như vậy.
Vừa nghĩ Hàm Nghi lại vừa thấy người này càng ngốc, rõ ràng mệt đến ngất đi mà cũng không nói một tiếng, đã vậy còn bất tỉnh rồi gục mặt vào vai cô nữa.
Đưa mắt về Ngôn Bách Nhiên đang say giấc, nghe được tiếng thở đều từ lồng ngực lớn, cô bất giác mỉm cười.
Càng nhìn Hàm Nghi lại càng bị vẻ cuốn hút ấy mê hoặc đến không tài nào dứt ra được, từng đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo ấy thật sắc sảo, trong cái sắc sảo lại mang theo một khí chất bất phàm hiếm có.
Tay cô vô thức đưa lên rồi hạ xuống nơi gò má nam tính, dịu dàng mân mê thật lâu. Cũng không biết là tự bao giờ, Hàm Nghi đã ngủ quên mất.
[...]
Ánh đèn ngủ dịu dàng phảng phất phủ trọn lên đôi nam nữ đang say giấc nồng.
Từ phía xa kia mặt trời cũng đã nhấp nhô, chiếu những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua chiếc cửa sổ mở hờ, rọi sáng lên khuôn mặt người thiếu nữ vì mệt mà thiếp đi.
"Ưm."
Người con gái vươn vai thật sảng khoái, cảm nhận được cạnh bên có một chiếc gối thật ấm áp, nghe theo lời mời gọi mà choàng tay sang ôm, đôi mắt vừa mở hé đã vội khép lại.
"Thật đáng yêu."
Bàn tay nam tính áp lên má cô dịu dàng vuốt ve.
Chẳng là hôm qua vì canh chừng Ngôn Bách Nhiên mà cô ngủ quên mất, khi anh vừa hồi sức lại cũng là bốn giờ sáng, nhìn bóng dáng Hàm Nghi đang ngồi thiếp đi trông có chút đáng thương.
Nên đã kéo thân người co rúm đang gục mặt vào cánh tay mình ôm vào lòng, cũng xem như là bản thân đang làm một chuyện tốt.
Thoáng chốc đồng hồ cũng đã điểm bảy giờ, theo thói quen, Hàm Nghi thức giấc, tay còn không quay day day hai bên thái dương.
Đang còn mải đắm chìm trong giấc ngủ vừa rồi, cô lúc này mới chợt nhớ ra gì đó, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trước thân thể của người đàn ông bên cạnh mình mà hốt hoảng tột độ.