Lần đầu tiên tôi gặp anh là trong một buổi xã giao, khi đó tôi mới ra mắt được nửa năm, đang nỗ lực tìm kiếm vai diễn cho mình.
Có lẽ là nỗ lực đã được đền đáp, tôi nhận được vai phụ cho một bộ phim.
Tôi cho rằng cuối cùng cũng đợi được ngày này, đã hết khổ rồi, nhưng đến ngày quay phim tôi lại nhận được thông báo đổi người.
Tôi tràn đầy nhiệt huyết, không chịu từ bỏ cơ hội, kiên trì đi cầu xin vai diễn này, nhưng lại bị nữ diễn viên thay thế Lâm Chi làm cho bẽ mặt.
Cô ta đổ rượu vang đỏ lên đầu tôi, giẫm nát đôi giày của tôi.
“Loại giày rách nát gì đây? Đôi giày có vài chục đồng bán đầy vỉa hè mà cô cũng dám đi tới đây à?”
Cô ta vừa nói vừa nhìn tôi một cách khinh miệt giống như nhìn một con chó hoang đang đi lưu lạc.
Tôi cắn răng nuốt nỗi nhục nhã ấm ức vào bụng, mỉm cười ngửa đầu nói: "Vai diễn này đối với tôi thực sự rất quan trọng."
Lâm Chi có lẽ không ngờ tôi lại kiên trì như vậy, cô ta tỏ ra thích thú, hất cằm về phía không gian trống trải ở bên cạnh: “Cô biểu diễn trồng cây chuối tại chỗ đó đi thì tôi sẽ xem xét.”
Có người bắt đầu huýt sáo một cách lưu manh.
Tôi nắm chặt làn váy, run rẩy, tức giận, giống như một quả bóng hết hơi.
Lâm Chi cười nhạo: "Dù sao cũng phải có người cống hiến hết mình cho nghệ thuật chứ.”
Nhưng vì sao chứ, những người ngày đêm nỗ lực cũng không bằng một câu nói của người khác. Loại người như Lâm Chi, làm sao xứng với nghệ thuật.
Tôi nghiến răng đẩy ngã cô ta xuống thật mạnh. Lúc cô ta quay người lại đã hét lên rằng muốn cho tôi một bài học.
Đúng lúc này Thượng Trí xuất hiện.
Anh ấy đứng chắn trước mặt tôi, thay tôi đỡ những giọt rượu đang bị hắt tới chỗ tôi.
“Cô náo loạn đủ chưa?” Giọng của anh trở nên rất lạnh lẽo.
“Cút.”
Anh ấy thốt ra lời này khiến Lâm Chi bỏ chạy chối chế.t.
Lúc đó, anh ấy thực sự tỏa sáng đến chói mắt.
Tôi chìm đắm trong suy nghĩ, hốc mắt không khỏi ươn ướt, không biết Thượng Trí đã đi tới trước mặt mình từ lúc nào. Khoảnh khắc tôi nhìn vào mắt anh, tim tôi đập loạn xạ không thể kiểm soát.
Thượng Trí cau mày: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: "Thầy Thương, xin lỗi, nếu bây giờ không đi tôi sẽ không thể bắt kịp chuyến tàu điện ngầm."
Thương Trí luôn bình tĩnh và biết kiềm chế đột nhiên bộc phát. Nén lại hồi lâu, anh dùng sức ấn vào bả vai tôi, ép càng ngày càng gần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc trước em bỏ đi, cái gì cũng không cần, bây giờ em trở về rồi lại xuất hiện trước mặt anh lẫn nữa, em giỏi lắm!”
Tôi đổ mồ hôi lạnh, cả người không kìm được mà run rẩy.
"Anh nhận nhầm người rồi!" Tôi cắn môi đẩy anh ra, nín thở, lảo đảo bước vào chỗ tối, cố gắng hết sức để duy trì chút tỉnh táo cuối cùng.
“Tôi thật sự không phải Quan Diệu mà anh nói. Tôi không quen anh.”
Bước chân của Thượng Trí về phía tôi cứng đờ tại chỗ, toàn thân bỗng như suy sụp.
Bàn tay anh nắm chặt đến nối nổi lên gân xanh, anh siết chặt rồi lại buông ra, rồi tự lẩm bẩm: "Ồ, là tôi nhận nhầm rồi. Người đó là kẻ vô lương tâm, sẽ không bao giờ quay lại gặp tôi nữa."
Anh nói nghẹn ngèo giống như sắp khóc, quay người bước chân ra khỏi cửa hàng.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi bật khóc.
Tôi chỉ là một người vô danh không có thành tựu, ngọn cỏ ven đường làm sao dám mơ với được mây?
7.
Hôm sau tôi đến từ rất sớm, nhưng tôi lại không ngờ rằng Thương Trí còn đến sớm hơn cả tôi.
Anh ấy vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng như vậy, lúc nói chuyện với người khác vẫn xa cách như thế.
Thương Trí của buổi tối hôm qua giống như một giấc mơ vậy.
Anh ấy liếc mắt về phía này vừa vặn bắt gặp ánh mắt của tôi đang nhìn anh, không biết có phải tôi bị ảo giác không nhưng tôi vừa thấy anh nhếch khóe miệng, rất nhanh liền hạ xuống.
Tim tôi thắt lại, luôn cảm thấy như có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra.
…
Sau khi quay xong cảnh cuối cùng của tôi thì đã 10 giờ tối. Có một nữ diễn viên nói cô ấy đã để quên cái gì đó ở phòng thay đồ, nhờ tôi đi tìm giúp cô ấy.
Nhưng khi đến đó tôi lại nhìn thấy Thương Trí.
Có mùi rượu thoang thoảng ở đâu đây.
Trong căn phòng chỉ có hai người chúng tôi, có vẻ như nó đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Anh khóa cửa, chuyển đèn sang màu vàng mờ khiến cả căn phòng nhỏ trở nên mờ ảo.
Tôi sững người tại chỗ, cả người đầy sự hoang mang.
“Quan Diệu.” Thương Trí đã phá vỡ sự yên lặng này trước, trong giọng nói có mang theo sự kiên nhẫn.
Thực ra là tôi chỉ đang cố lừa dối chính mình mà thôi, anh ấy đã nhận ra tôi từ lâu rồi.
Lần này tôi không phủ nhận, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đã lâu không gặp.”
Thương Trí cười khẽ, giọng nói lạnh lẽo như cơn gió giữa mùa xuân vậy.
Đung đưa qua màng nhĩ của tôi.
“Mới chỉ có ba năm mà thôi, nếu em đi thêm ba năm nữa thì có thể làm gì chứ?”
“Không có em, anh vẫn sống tốt đó thôi.”
Đầu óc tôi quay cuồng, trong lòng thầm tức giận và thất vọng, tôi theo lời anh ấy nói: “Đúng vậy, em chỉ cản trở hạnh phúc của anh mà thôi.”
Khi đó, không có nhiều người biết tôi là bạn gái của Thương Chí. Anh ấy không đưa tôi đi gặp bất kì người bạn nào, cũng chẳng cho phép tôi tham gia vào hội bạn của anh. Ngay cả những người anh em tốt nhất của anh khi nhìn thấy tôi cũng hỏi tôi là ai, anh cũng chỉ cười khẽ, gạt đi tàn thuốc rồi không để ý gì nói ra hai chữ: “Bạn bè.”
Tôi chỉ là bạn bè, nghe anh em của anh ấy nói rằng anh có một người vợ chưa cưới.
Là đại tiểu thư của Bắc Kinh, rất xứng đôi với anh.
Sự tự ti từ trong xương tủy thôi thúc tôi phải ra đi. Một đứa trẻ lớn lên từ trong cô nhi viện không thể lọt vào mắt xanh của thái tử.
Sự ấm ức tràn ngập trong đầu tôi, tôi nói tiếp: “Thương Trí, tôi chưa bao giờ thích anh, tôi chỉ muốn tiền của anh, nhưng sau này anh sẽ không cưới tôi. Tôi hối hận, muốn bỏ đi, vậy nên anh muốn trả thù tôi phải không?”
Cuối cùng tôi đã có can đảm để nhìn anh ấy, nhìn vào đôi mắt mà tôi không bao giờ có thể hiểu được.
Anh yên tĩnh một hồi lâu, chống tay lên cằm cười hỏi: “Quan Diệu, em nghĩ là vì sao anh lại nguyện ý tốn thời gian ở bên em như vậy?”
“Vậy thì tôi chúc anh hạnh phúc, luôn hạnh phúc bên người anh yêu. Có những việc nên quên thì đều quên đi.”
Ta nghiêng người lướt qua anh, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, đã bị Thương Trí dùng một lực rất mạnh kéo trở về.
Anh nắm chặt cổ tay, đè tôi lên tường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em cho rằng ba năm nay anh thực sự không tìm được em à?”
Tôi ngay lập tức những phản kháng.
Hơi thở ấm áp của anh phủ lên trán tôi, khuôn mặt của anh trở nên gần hơn bao giờ hết.
Tôi nhắm chặt hai mắt nói: “Vậy tôi phải làm như thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi?”
Anh đưa tay lên che đôi mắt của tôi, không hề cự tuyệt mà nói: “Diệu Diệu, em ngoan một chút không được sao? Giống như ba năm trước vậy.”
“Chúng ta không thể cứ như vậy mà kết thúc được.”
Anh ôm chặt lấy tôi, giống như muốn mang tôi khảm vào người anh vậy.
“Ở lại bên anh được không.”
Anh nói, giống như một người đang ở bờ vực, đứng giữa cái ch.ết và sự sống nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Tôi mềm lòng, để anh cứ vậy mà dựa vào tôi.
Nhưng rồi anh mở cửa, không do dự đẩy tôi ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Trên điện thoại hiện lên một thông báo của wechat, đó là thông báo kết bạn của Thương Trí.
Tôi siết chặt lấy điện thoại, cắn răng đồng ý.
Trong giới giải trí, Thương Trí có thể một tay che trời, chỉ cần một câu nói của anh cũng có thể khiến bao năm tháng vất vả của tôi trở nên lãng phí.