Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 118: 118




Sự vui vẻ không kìm nổi hiện rõ lên trên gương mặt thanh tú của Niên Ái.

Đôi mắt sáng long lanh như viên trân châu, đôi lông mi dài nhẹ cong lên, đôi chân mày thanh mảnh tựa như tranh vẽ, dưới cái nắng buổi sáng ôn hòa từ bên ngoài xuyên vào cửa kính, chút ánh sáng nhẹ nhàng ấy phản phất lên gương mặt trắng hồng của cô khiến cho Niên Ái trở nên xinh đẹp hơn thường ngày.
Nhân lúc Niên Ái chăm chú vào màn hình máy tính đọc bình luận, Đinh Gia Nhiên không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.

Bắt được khoảng khắc Niên Ái khẽ cong môi cười, Gia Nhiên lập tức ấn nút chụp.

Có lẽ vì không gian quá yên tĩnh lại thêm phần Gia Nhiên không hề tắt tiếng của điện thoại nên Niên Ái nhận ra ngay.
Mắt Niên Ái rời khỏi màn hình máy tính, nhìn Gia Nhiên:"Chị Gia Nhiên chị làm gì đấy?"
Gia Nhiên cũng không muốn phủ nhận, cô đưa chiếc điện thoại trên tay lên:"Chụp ảnh"
Niên Ái không hiểu ý Gia Nhiên:"Chụp ảnh?"
Gia Nhiên đặt điện thoại xuống bàn, cười tươi:"Đúng vậy, lát nữa gửi em xem"
Niên Ái không quan tâm lắm Gia Nhiên đã chụp cái gì, nếu có chụp cô thì cũng chả sao, trước sau gì Gia Nhiên cũng là cấp trên của cô mà, có chụp vài tấm ảnh cũng không ảnh hưởng gì.
Gia Nhiên hỏi:"Khi nào em chính thức tốt nghiệp"
Niên Ái ngẫm nghĩ:"Chắc tầm nữa tháng là em sẽ tốt nghiệp"
Gia Nhiên:"Năm nay có chắc sẽ được học bổng không?"
Niên Ái do dự rồi mới trả lời:"Em cũng không biết nữa ạ, vì vẫn chưa có kết quả không thể đoán được điều gì"
Gia Nhiên:"Ừm, thi xong rồi học hành chắc không còn gì nhiều em có định đi đâu chơi không?"

Gia Nhiên:"Nhân lúc chưa đi làm tranh thủ xả stress một chút cũng tốt"
Không ngần ngại, Niên Ái nói ra dự định trong lòng mình:"Em đặt vé máy bay rồi, tối nay em sẽ đến Thiên Khương"
Gia Nhiên có chút ngạc nhiên với quyết định này của Niên Ái:"Sao lại đến Thiên Khương?"
Gia Nhiên:"Chị nghe nói chỗ đó toàn là trường đại học, chính trị, viện nghiên cứu không có chỗ du lịch đâu"
Niên Ái cười tươi:"Em không đến đó để du lịch"
Niên Ái:"Em đến để gặp bạn trai em"
Buổi Tối
8 giờ Niên Ái đã có mặt tại sân bay, chuyến bay cô đặt sẽ cất cánh lúc 8 giờ 30 phút.

Sau khi làm thủ tục hết tất cả cô ngồi trên hàng ghế chờ đến giờ bay, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Định Ngôn.
Niên Ái:[Anh về nhà chưa?]
Rất nhanh sau đó, Định Ngôn phản hồi:[Vẫn chưa, anh đang làm một số chuyện]
Định Ngôn:[Có chuyện gì em cứ nhắn, lát nữa về nhà anh sẽ đọc]
Niên Ái:[Khoảng mấy giờ anh về nhà]
Dường như rất gấp gáp, tin nhắn tiếp theo của anh trọc lốc không đầu không đuôi:[ 10 ]
Biết anh đang rất bận vậy nên Niên Ái không nói gì thêm, lát sau cô lên máy bay đoạn đường từ Hà Xuyến đến Thiên Khương không xa, chỉ khoảng 1 tiếng là đến.

Trên máy bay Niên Ái ngủ một giấc khi tỉnh lại là đã đến nơi, cô nhận hành lý của mình làm tất cả các thủ tục rồi bước ra khỏi sân bay.
Nhìn vào đồng hồ trên tay chỉ mới có 9 giờ 30 mà thôi, Niên Ái kéo vali đi ra xa một chút, chiếc vali không lớn chỉ vừa đủ để đồ cần xử dụng 3 đến 4 ngày mà thôi nên cũng không nặng nề gì lắm.

Nhìn bốn phương tám hướng vẫn không biết nên đi đâu mới đúng, nơi đây hiện tại quá mới mẻ quá lạ lẫm với cô rồi.

Đự định sẽ cho anh một sự bất ngờ nhưng bây giờ e là chỉ có hoảng loạn thôi.
Lấy điện thoại ra, Niên Ái gọi cho Định Ngôn, số máy thông báo không liên lạc được.

Cũng phải thôi, bây giờ chưa đến 10 giờ tất nhiên gọi cho anh không được.

Cô bắt đầu dò tìm số điện thoại của Mai Châu vì cô bạn này cũng học ở đây.
Mai Châu sau 2 hồi chuông mới nhất máy, giọng điệu như vừa ngủ dậy:[Alo]
Niên Ái nghe ra giọng ngáy ngủ này:[Bà cố của tôi ơi, đừng nói giờ này bà đi ngủ đấy nhé?]
Mai Châu dụi mắt, còn ngáp một cái:[~~oáp gần đây phải làm thuyết trình rất nhiều tớ làm gì có thời gian để ngủ]
Mai Châu:[Hôm nay cuối cùng ác mộng cũng kết thúc lại bị cậu phá đám]

Niên Ái không muốn tranh luận vấn đề này với Mai Châu nữa, cô hỏi thẳng vấn đề:[Không nói chuyện này nữa, cậu có biết viện nghiên cứu y dược ở Thiên Khương đi đường nào không?]
Mai Châu vì câu hỏi của Niên Ái mà tỉnh ngủ:[Cậu hỏi viện nghiên cứu làm gì?]
Niên Ái ấp úng:[Tớ....]
Mai Châu hiểu ra:[Nói, có phải cậu bay đến Thiên Khương rồi đúng không?]
Niên Ái không giấu diếm:[Ừm, bay đến rồi, cũng không biết đường nào để đi, Định Ngôn thì đang bận]
Mai Châu:[Tôi cũng lạy bà luôn đấy, cậu đến mà không nói với Định Ngôn tiếng nào à?]
Niên Ái:[Muốn tạo bất ngờ cho anh ấy]
Mai Châu:[Bất giờ cái gì chứ, cậu bị chuyện gì đó mới là bất ngờ của cậu ta đấy]
Niên Ái sốt ruột:[Đừng ở đấy cằn nhằn tớ nữa, cậu có biết viện nghiên cứu ở đâu không?]
Mai Châu:[Tớ không ở khu đó nên không biết]
Mai Châu:[À mà cậu có thể bắt xe đến đó mà, mấy người chạy tacxi ở đó chắc phải biết chứ?]
Đúng rồi ha, sao cô lại không nghĩ ra nhỉ? Niên Ái như mở được cờ trong bụng:[Cậu nói đúng, sao tớ lại không nghĩ đến]
Niên Ái:[Đúng là rối rắm làm con người trở nên ngu dốt lại mà]
Mai Châu:[Hiếm lắm mới thấy người thiên tài như cậu lại ngốc nghếch đấy nhé]
Một tay cầm điện thoại, một ta Niên Ái vẫy đón tacxi:[Không nói với cậu nữa, tớ tắt đây]
Mai Châu còn chút lờ đờ vì buồn ngủ nên cũng không níu kéo gì cô:[Được, tạm biệt]
Còn chưa kịp phản hồi lại Mai Châu đã tắt máy trước, Niên Ái bước vào chiếc tacxi tài xế cũng hỗ trợ cô mang vali vào xe.
Trong xe, Niên Ái nói với tài xế:"Đến viện nghiên cứu y dược"
Tài xế không đáp chỉ khởi động xe cho xe lao về phía trước, khoảng 20 phút sau thì đến nơi.

Niên Ái bước xuống xe rồi thanh toán tiền cho tài xế, chiếc tacxi chạy đi để lại cô trong màn đêm đen tĩnh mịch.
Trước mắt cô là một tòa nhà cao đồ sộ, Niên Ái kéo vali lại gần một chút để ý thấy trước cổng có rào chắn ngang bên trong có hai bảo vệ đang ngồi canh gác.


Niên Ái không vào mà lấy điện thoại gọi lại cho anh một lần nữa, vì cô biết nếu như không có anh bảo lãnh thì họ sẽ không cho cô vào.
Vẫn như lần trước, số điện thoại không liên lạc được Niên Ái đành xuống hàng ghế đá trước cổng viện nghiên cứu.

Trong khoảng thời gian chờ đợi Niên Ái lướt xem các tin tức trên mạng, hầu như hôm nay mọi người chỉ tập trung việc Arrebol ra sách.

Nhắc đến chuyện ra sách cô mới nhớ, hình như anh vẫn chưa chúc mừng sách của cô chính thức được xuất bản.
Ở Thiên Khương trời càng về đêm lại càng lạnh thêm, Niên Ái mặc một cái áo sơ mi lụa trắng mỏng phối cùng một cái chân váy màu đen dài qua gối.

Cơn gió thổi qua mang theo khí tiết se lạnh khiến cho cô cũng phải rùng mình một cái.
Đồng hồ trên màn hình điện thoại lúc này đã hiện đến 10 giờ 10 phút nhưng Niên Ái vẫn chưa liên lạc được với anh vậy nên cô đành ngồi đợi thêm một chút xem sao.
Ước chừng 15 phút điện thoại trong tay cô rung lên, Niên Ái nhìn vào màn hình, đúng thật là Định Ngôn gọi đến.
Niên Ái nhanh chống bắt máy:[Alo]
Định Ngôn giọng khàn khàn:[Alo, anh vừa xong công việc đây]
Định Ngôn:[Em muốn nói gì?]
Trong một lúc khi nghe được giọng nói của anh khiến Niên Ái như muốn òa khóc vậy, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, có lẽ vì thời gian chờ đợi quá lâu nên khi nghe được, gặp được lại càng khiến con người ta trở nên không nhịn được mà muốn khóc.
Niên Ái không nói, qua điện thoại Định Ngôn có thể nghe ra được tiếng nức nở từ cô, anh trở nên khẩn trương:[Sao thế? có chuyện gì sao?]
Cố kiềm lại cảm xúc, Niên Ái giữ giọng:[Em đến Thiên Khương rồi đang đợi anh trước cửa viện nghiên cứu đây].