Dù sao Trì Khổ cũng đã lớn rồi, tuy rằng bây giờ trên người vẫn còn chút cục mịch lỗ mãng của đứa trẻ thôn quê, nhưng bị Đào Hoài Nam giày vò mấy năm trời, ít nhiều gì cũng có thể hiểu được đôi chút tâm tư nhạy cảm khó hiểu của cậu bé mù.
Đào Hoài Nam vừa thốt ra một câu như vậy là Trì Khổ tự động vỡ lẽ thái độ khó hiểu của Đào Hoài Nam mấy ngày nay.
Mấy hôm nay Trì Khổ vẫn luôn tức giận, đứng từ góc nhìn của anh là thứ năm tuần trước anh về lớp thấy Đào Hoài Nam bị ngã lấm lem bẩn, anh hỏi vì sao cậu ngã thì cậu lại chẳng chịu trả lời, gặng hỏi một hồi thì cậu lại thốt ra mấy câu khó hiểu khiến người ta giận sôi.
Đến bây giờ cuối cùng cũng hiểu mạch não ngoằn ngoèo của cậu.
Trì Khổ mà đã tức thì chẳng thiết tha nói chuyện nữa, quay đầu bỏ về phòng mình nằm, nghe tiếng bước chân của Đào Hoài Nam cũng thấy phát bực. Rõ ràng trước khi Đào Hoài Nam nói ra chuyện này Trì Khổ đã sắp nguôi giận rồi, ai dè bây giờ lại lạnh như băng. Đào Hoài Nam ngồi bên ngoài lấy tay xoa mũi, thầm nói trong lòng em không hâm, anh hâm thì có, bé tí tuổi đầu đã bày đặt yêu với đương, anh mới hâm ấy.
Trẻ con có tâm lý cự nự dỗi hờn, Đào Hoài Nam cũng chẳng buồn dỗ dành, thầm nghĩ anh chỉ có thể nổi đóa với em thôi, nào giờ chẳng thấy anh giận người khác, rõ là nóng tính với em.
Buổi tối Đào Hiểu Đông quay về trông thấy hai cậu bé mỗi đứa ở một phòng, vẻ mặt khó đăm đăm, xem ra lại giận dỗi nhau rồi.
Người lớn nhìn cảnh tụi trẻ con dỗi nhau, phản ứng đầu tiên là phì cười, trẻ con mà, rất thú vị.
“Hai cái ông tướng này, hai đứa lại làm sao nữa hả?” Đào Hiểu Đông đặt chỗ hoa quả khô ban ngày Điền Nghị mang tới chỗ anh xuống, anh đi rửa tay, vừa rửa tay vừa hỏi hai bạn nhỏ, “Nói xem nào để người hòa giải này giải quyết cho hai đứa.” Hai bạn nhỏ im re.
Đào Hiểu Đông nhìn lần lượt từng bạn một, một bạn nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt cau có phiền muộn lắm, một bạn ngồi khoanh chân trong phòng anh trai dõi mắt trông ra ngoài cửa sổ.
“Hai ông tướng để ý tới anh đi xem nào.” Đào Hiểu Đông vỗ cửa lần lượt từng phòng một.
Trì Khổ cất tiếng gọi “Anh”.
“Ừm, ngoan.” Đào Hiểu Đông ngó đầu nhìn cậu bé đang ngồi phiền muộn trong phòng mình kia, “Còn bạn này?”
Nghe giọng Đào Hoài Nam hơi khàn khàn, mang theo âm mũi rất nặng, cậu bảo: “Không thèm để ý.”
“Ơ kìa,” Đào Hiểu Đông ngạc nhiên thấy rõ, anh sải bước lại gần, khom người về phía trước nhìn cậu, “Để anh xem nào? Để anh xem ông tướng nhà chúng ta bị sao nào, sao mà nhoe nhoét nước mắt thế kia?”
Đào Hoài Nam khóc rấm rứt xong từ lâu rồi, bây giờ đã chẳng còn dấu vết nào nữa, nhưng chẳng ngờ lại bị để lộ sơ hở qua giọng nói. Cậu rầu rĩ quay người đi, đưa lưng về phía anh không cho anh nhìn nữa. Đào Hiểu Đông ôm lấy eo cậu nhấc bổng người lên, Đào Hoài Nam giật mình kêu ré lên một tiếng, bị anh trai cười sằng sặc ném ra sofa.
“Anh đáng ghét thế.” Đào Hoài Nam ghét bỏ nói anh mình.
Đào Hiểu Đông xoa mặt cậu, anh bảo “Đồ mít ướt.”
Đào Hoài Nam bị người ta thờ ơ bao nhiêu ngày, hôm nay đánh cược chai mặt ôm lấy cổ anh trai nhỏ để dỗ dành mà cũng không được, còn bị nói là hâm hấp, cậu bé suy sụp rồi, thương tâm quá đỗi.
Đào Hiểu Đông gọi Trì Khổ ra ăn hoa quả, đừng nằm nữa.
Từ trước đến giờ Trì Khổ vẫn luôn nghe lời anh cả nói, anh mở mắt dậy đi ra, ngồi vào chiếc sofa đơn gần nhất, vừa nhìn thấy Đào Hoài Nam là lại phiền lòng.
Vốn là Đào Hoài Nam muốn quay lưng lại cách anh xa một chút, nhưng nghĩ đến chuyện ban ngày Trì Khổ đánh nhau với người ta đến nỗi rách cả mặt vì mình, vậy là cậu lại chẳng đành lòng.
Cảm giác này thật khó chịu. Cậu muốn dỗ dành mà anh lại giận rồi xụ mặt, anh còn nói cậu hâm nữa chứ; cậu chẳng muốn đoái hoài gì tới anh nữa, nhưng trong lòng lại chẳng đành.
Hai dòng cảm xúc cứ đấu tranh trong cậu, trái tim đơn thuần xoắn bện lại, khiến cậu bé ấm ức bật khóc luôn.
Đào Hiểu Đông giảng hòa quen rồi, anh ngồi ở giữa, huých cánh tay bên này, chọc cái mặt bên kia, cười hì hì hỏi rốt cuộc hai đứa sao vậy.
Đào Hoài Nam lên tiếng trước tiên: “Anh ấy nói em hâm.”
Trì Khổ ngồi ở đầu bên kia tiếp lời: “Rõ là hâm còn gì.”
“Đấy anh xem đi.” Đào Hoài Nam vỗ cánh tay anh cả, “Đấy anh xem anh ấy đi.”
Đào Hiểu Đông chỉ biết cười hềnh hệch, còn cảm thấy cậu em nhà mình dù đã lớn nhưng vẫn đáng yêu như ngày còn nhỏ, anh véo má cậu bé bảo rằng: “Em hâm thế nào, nói anh nghe coi.”
Bởi vì cậu nói Trì Khổ yêu đương rồi. Chuyện này không tiện nói ra, dù hai người có mâu thuẫn đến thế nào cũng không thể nói bí mật này ra được.
Đào Hoài Nam lựa lời trong đầu một hồi, cuối cùng bảo: “Dù sao thì anh ấy không vừa mắt em, anh ấy dỗi mà em dỗ hoài không được, không chịu đoái hoài gì tới em.”
Cậu ở bên đây phải nén giận giúp người ta giữ bí mật này, ấy thế mà người ta lại chẳng thèm để ý gì, nói thẳng tuột ra: “Thằng bé kêu em yêu đương.”
Đào Hiểu Đông ngớ người ra, anh phì cười: “Thật à?”
Trì Khổ chẳng tỏ thái độ gì, ánh mắt trống rỗng không nói năng gì.
“Thật vậy à?” Đào Hiểu Đông hóng hớt ra mặt, “Kể cũng đúng, đừng nói hai đứa đã học cấp hai, giờ tụi cấp một đã yêu rồi.”
Dù sao thì cũng chính miệng anh ấy nói ra, Đào Hoài Nam không thèm giấu giúp anh nữa, thế là cậu nói với anh cả: “Anh ấy sớm chiều đi học cùng với bạn cán bộ lớp.”
Trì Khổ hỏi cậu: “Anh đi học à?”
Đào Hoài Nam lập tức sửa lời: “Trước kia.”
Trì Khổ gật đầu, đoạn bảo, “Được rồi.”
“Anh ấy tí tuổi đầu đã yêu với đương mà không biết thẹn, còn nói em bị hâm.” Đào Hoài Nam dụi mũi nói.
Đào Hoài Nam ngồi bên cạnh nói leo vào: “Anh xem anh ấy không nói gì chính là thừa nhận đấy.”
Trì Khổ bĩnh tĩnh đáp “ờ”, bảo rằng: “Yêu đấy.”
Đào Hoài Nam suýt chút nữa bị nghẹn, cậu bị thái độ của Trì Khổ làm cho cay sống mũi, chớp chớp mắt đứng dậy, lần đường về phòng anh cả tiếp tục ngồi hậm hực.
Kể từ ngày hôm đó, hai bạn nhỏ bắt đầu cuộc chiến tranh lạnh lớn nhất từ trước tới giờ.
Đào Hoài Nam không ngủ ở phòng Trì Khổ nữa, cậu ôm chăn sang ngủ cùng với anh cả. Tức đến nỗi tối cũng không ngủ được, cảm thấy Trì Khổ đã thay đổi rồi, không còn như hồi bé nữa.
Cún con cái nỗi gì chứ, nói lời mà không giữ lời.
Hai cậu bé không còn dắt tay nhau đi học nữa, Đào Hoài Nam túm lấy dây chỉnh đai cặp sách thõng xuống của Trì Khổ, hai cậu bé không ai dắt tay ai cả. Thi thoảng Đào Hoài Nam muốn nắm tay anh theo thói quen, đến khi phản ứng lại thì vội rụt tay về, ai thèm nắm tay anh chứ, giữ lại mà nắm tay bạn cán bộ lớp đi.
Ở trường học hai cậu bé không nói với nhau câu nào. Ngày nào Đào Hoài Nam cũng quay gáy về phía Trì Khổ. Làm xong bài tập Trì Khổ giao cho thì đợi anh kiểm tra, kiểm tra xong lại cầm về tự sờ và sửa lại.
Hôm thi cuối kỳ Đào Hoài Nam không cần tới trường, Trì Khổ đi một mình là được rồi.
Đào Hoài Nam theo anh cả tới chỗ làm, cậu ngồi trong phòng mải nghĩ chuyện của Trì Khổ với bạn cán bộ lớp.
Đào Hiểu Đông lén nói với cậu rằng Trì Khổ không yêu đương, Đào Hoài Nam bảo, chẳng phải anh ấy đã thừa nhận rồi hay sao? Anh ấy lừa anh đấy.
Đợt nghỉ đông phải đi học thêm nửa tháng, chỉ là buổi sáng có thể tới muộn hơn một chút, không nghiêm khắc như khi đi học chính quy. Giáo viên không bắt buộc Đào Hoài Nam phải đi, cậu ở nhà học cũng được.
Nhưng Đào Hoài Nam vẫn tới lớp, ngày ngày nắm lấy dây cặp sách của Trì Khổ theo anh tới trường, buổi tối lại nắm dây cặp trở về nhà.
Trước giờ Trì Khổ giận rất dai, Đào Hoài Nam nhẫn nhịn không dỗ dành lâu như vậy cũng chẳng dễ dàng gì, lần này cậu bé khổ tâm lắm.
Dần dà mấy cô bé quan tâm tới Đào Hoài Nam cũng phát hiện ra hai anh em nhà này giận dỗi nhau, Trì Khổ rất cáu kỉnh, Đào Hoài Nam cứ như túi trút giận của anh ấy vậy. Mọi người nhân lúc Trì Khổ không có mặt hỏi cậu: “Người nhà cậu biết chuyện Trì Khổ yêu đương rồi à?”
Đào Hoài Nam gật đầu bảo biết rồi.
“Trời ơi, thế nhà cậu có đánh anh ấy không?” Mấy cô bé đưa mắt nhìn về phía bạn cán bộ học tập.
Đào Hoài Nam tức anh ách bảo: “Đánh anh ấy thì tốt quá.”
Trì Khổ lau bảng xong về chỗ, mấy cô bé giải tán, Đào Hoài Nam lấy tay chống mặt, sờ cái bút xoay trên tay.
Giờ nghỉ trưa ngày học bù cuối cùng, ăn trưa xong Đào Hoài Nam sờ lấy quả quýt trong cặp sách ra, tự mình tách ra một nửa, một nửa còn lại để vào trong chỗ vỏ quýt bị bóc ra, vỏ quýt được bóc trông như một đóa hoa vậy.
Đào Hoài Nam duỗi tay đặt chỗ vỏ quýt và nửa quả còn lại lên quyển sách của Trì Khổ.
Trì Khổ đưa mắt nhìn, anh đưa tay đẩy trở về.
Đào Hoài Nam nghe thấy hết cả rồi, người ta không cần thì cậu tự ăn hết.
Cậu gom chỗ vỏ quýt lại toan ném vào thùng rác, còn chưa ném xong thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng người gọi, “Trì Khổ ra đây.”
Giờ nghỉ trưa trong lớp không có nhiều người, ở trường chẳng có mấy ai, các bạn còn lại trong lớp đều ngẩng đầu trông ra ngoài.
Trì Khổ cũng ngẩng đầu lên, ngoài cửa có hai người, chính là hai trong số bốn cậu bạn trong phòng vệ sinh lần trước, cậu bạn bị Trì Khổ làm xấu mặt gõ cửa, gọi anh đi ra.
Trì Khổ đặt bút xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Đào Hoài Nam vội nắm lấy cổ tay anh.
Trì Khổ vung tay cậu ra, thấp giọng nói: “Ngồi yên đây đừng nhúc nhích.”
“Anh đừng đi.” Đào Hoài Nam nắm chặt lấy anh không buông ra.
“Không sao đâu,” Trì Khổ gạt tay cậu ra, anh nói, “Chỉ cần em ngồi yên tại chỗ là không có chuyện gì cả.”
Trì Khổ thản nhiên đi ra ngoài, Đào Hoài Nam không dám động đậy, sợ mình vướng víu lại gây thêm phiền phức cho Trì Khổ.
Mười phút dài đằng đẵng trôi qua, Đào Hoài Nam ngồi tại chỗ mà bàn tay run lẩy bẩy.
Lúc quay trở về Trì Khổ thở hổn hển, anh lấy mu bàn tay lau sau tai mình, Đào Hoài Nam duỗi tay ra sờ vào người anh, Trì Khổ lùi về phía sau, đoạn bảo, “Bẩn.”
“Anh đi làm gì vậy?” Đào Hoài Nam nhỏ giọng hỏi.
Trì Khổ rút giấy ăn ra lau bên tai, anh bảo: “Không làm gì.”
“Anh lại chảy máu rồi đúng không?” Đào Hoài Nam lo lắng ra mặt.
Đã lâu lắm rồi hai cậu bé không nói với nhau nhiều như vậy, Trì Khổ cũng không lạnh mặt nữa, anh nói với cậu: “Không sao đâu.”
Một lúc sau ngoài hành lang có tiếng ồn ào lại gần, dừng trước cửa phòng học của họ. Nghe âm thanh có lẽ có không ít người, Đào Hoài Nam sợ Trì Khổ chịu thiệt, thậm chí còn muốn gọi điện thoại cho anh cả nhưng bị Trì Khổ cản lại.
Cuối cùng cái đám kia hò hét ngoài cửa một lúc rồi tự giải tán, không có chuyện gì nữa.
Đào Hoài Nam thở phào một hơi, vùi mặt vào cánh tay Trì Khổ, hàng mi run run, “Em sợ chết khϊếp…”
Trì Khổ không đẩy cậu ra, cứ để cậu gối lên tay mình, lặp lại “Không sao đâu”.
Đào Hoài Nam nơm nớp lo sợ đến khi buổi học thêm cuối cùng trôi qua, chỉ sợ tan học lại có người chặn đường Trì Khổ.
Về đến nhà an toàn rồi Đào Hoài Nam mới yên tâm, cậu ném cặp và áo khoác xuống sofa, muốn nói với Trì Khổ điều gì đó, lại chợt nghĩ tới cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người, thế là lại im lặng.
Trì Khổ đi tắm, Đào Hoài Nam rề rà tiến vào.
Bởi quá trắng, mạch máu xanh hiện rõ dưới cánh tay. Mấy đứa trẻ thành phố được cưng lên trời, va đập một chút bị bầm tím mà mãi vẫn chưa khỏi.
Lần trước ở lớp đυ.ng phải góc bàn, lâu như vậy rồi mà vết bầm bên hông vẫn còn vàng vàng chưa tan hết.
Sau lưng không biết có thêm vết bầm tím từ khi nào, bàn tay Trì Khổ dính nước, sờ lên lưng Đào Hoài Nam, anh hỏi: “Bị sao thế?”
Đào Hoài Nam cúi đầu bảo: “Em đυ.ng vào cửa tủ trong phòng anh cả.”
Trì Khổ ấn lên vết bầm, Đào Hoài Nam nhỏ gọng than “Đau quá”.
Trì Khổ kéo cậu ra chỗ vòi hoa sen, xả nước tắm cho cậu, anh buông rèm mi, trong mắt không hiện rõ cảm xúc gì: “Đừng ngủ phòng anh ấy nữa.”
“Vâng,” Đào Hoài Nam gật đầu, cũng buông mắt đáp lại, “Được rồi.”