“Đào Hoài Nam… cậu uống sữa chua nè!” Cán bộ lớp đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đào Hoài Nam, đẩy cốc sữa chua tới bên người Đào Hoài Nam, nhỏ giọng nói với cậu.
“Cảm ơn.” Đào Hoài Nam nói lời cảm ơn nhưng không uống, chỉ quay đầu lịch sự nói với cô bạn. Cậu bị cảm còn chưa khỏi, lúc nói chuyện giọng vẫn còn hơi khàn.
Giờ nghỉ trưa, hai bạn nhỏ ngồi yên tĩnh với nhau một lúc, trong phòng học vẫn còn mấy bạn nữ ngồi rải rác ở vị trí của mình.
Một lúc sau, cán bộ lớp lên tiếng hỏi: “Sao mãi mà Trì Khổ chưa đi học thế?”
Đào Hoài Nam trầm tư một lúc mới nói: “Tớ cũng không biết nữa.”
“Cậu mà cũng không biết á?” Cán bộ lớp chớp mắt, hỏi cậu, “Không phải hai cậu ở với nhau hay sao?”
“Tớ không biết thật mà,” Đào Hoài Nam lấy tay rứt rứt mép bàn, nhỏ giọng cười rằng: “Tớ cũng nhớ anh ấy.” Đã nhập học mấy ngày rồi, ngày nào Đào Hoài Nam cũng đi học một mình, mọi người trong lớp lén lút thảo luận về Trì Khổ. Có người nói Trì Khổ học giỏi quá nên nhảy lớp, cũng có người nói Trì Khổ và cán bộ lớp yêu sớm bị gia đình phát hiện, nên chuyển trường cho cậu ấy rồi.
Cũng có vài bạn âm thầm tới hỏi chuyện Đào Hoài Nam, Đào Hoài Nam chỉ nói anh cậu xin nghỉ, mấy hôm nữa sẽ tới trường.
Thỉnh thoảng đến lúc nghỉ giữa giờ hai cậu bạn bàn sau lại đá vào bàn Đào Hoài Nam, hỏi cậu có muốn đi vệ sinh không, Đào Hoài Nam đều lắc đầu nói không đi.
Không muốn làm phiền người khác, cũng không muốn đi đâu cả.
Bây giờ Đào Hoài Nam chẳng còn tâm trạng đâu để giận Trì Khổ nữa rồi. Chỉ cần Trì Khổ vẫn bình an vô sự là được rồi, anh không quay về cũng được. Chỗ anh Đông gặp một vài phiền phức, buổi triển lãm xảy ra sự cố, không thể hoàn thành thuận lợi. Đã hai ngày rồi Đào Hoài Nam không gặp anh trai, cậu được anh Điền Nghị đưa đi đón về.
Đào Hoài Nam vừa thương cho Trì Khổ, lại vừa lo cho anh mình. Nhưng cậu không giúp được gì cho hai anh, cậu chỉ là một kẻ phế vật bị mù, chính bản thân cậu cũng cần được bảo vệ, không thể nào bảo vệ họ được.
Mãi mà không có tin tức gì từ Trì Khổ, Đào Hoài Nam lo đến nỗi ngủ cũng không yên. Cậu nghĩ rất nhiều, mỗi lần không liên lạc được cậu lại nghĩ tới vô vàn khả năng có thể xảy ra. Liệu có phải Trì Khổ lại bị cha anh ấy đánh bị thương rồi hay không. Mỗi khi nhắm mắt cậu lại nghĩ tới cảnh tượng trong khoang xe van nhỏ tanh nồng mùi máu có một cậu bé bị đánh đến nỗi co giật. Đào Hoài Nam mở mắt cũng chẳng khác gì với nhắm mắt, thế là cậu thao láo suốt cả đêm, trong đầu chỉ mải tính các khả năng Trì Khổ có quay trở về được hay không, mà khả năng nào cũng khiến cậu sợ mất hồn.
Tảng sáng điện thoại đột nhiên đổ chuông khiến Đào Hoài Nam giật bắn mình, sau đó cậu vội vàng bổ nhào về phía giường, lúc nắm lấy điện thoại cánh tay và ngón tay còn khe khẽ run lên.
“…Alo?” Nghe giọng Đào Hoài Nam run run đầy bất an.
“Anh đây.”
Tiếng “Anh đây” ngắn gọn truyền từ đầu dây bên kia tới, Đào Hoài Nam nghe mà cuống họng tắt tiếng trong nháy mắt.
“Anh đi đâu thế…” Đào Hoài Nam dằn cảm giác cay sống mũi xuống, ngồi xổm trên giường nắm chặt điện thoại.
Trì Khổ nói: “Điện thoại anh hỏng rồi, không gọi điện được.”
“Sao lại hỏng?” Đào Hoài Nam nín thở không ngừng đặt câu hỏi, “Trì Chí Đức lấy điện thoại của anh à? Ông ta đánh anh à? Anh có chạy trót lọt không?”
Trì Khổ không trả lời cậu, anh chỉ nói: “Anh đang mượn điện thoại, không nói nhiều được. Mấy hôm nữa anh sẽ quay về, đừng nghĩ lung tung.”
“Ông ta có đánh anh không?” Đào Hoài Nam không trả lời, chỉ mải hỏi: “Có phải ông ta đánh anh rồi không? Có đánh không vậy?”
Trì Khổ nói “Không sao cả”.
“Anh đừng để ông ta đánh anh,” Cuối cùng Đào Hoài Nam không kiềm chế được nữa, cậu vùi mặt vào gối, nước mắt cũng theo đó chảy xuống gối, “Anh đừng chọc giận ông ta, anh không về cũng được, em không tới trường khiếm thị đâu, trước đó em dọa anh thế thôi, em vẫn đợi anh.”
“Nín đi, đừng khóc nữa.” Giọng Trì Khổ truyền qua điện thoại cũng chẳng dịu dàng gì cho cam, chất giọng hơi mất kiên nhẫn đặc trưng của anh, anh nói với Đào Hoài Nam, “Không muốn đi học thì đừng đi, dù sao em nghe cũng không hiểu.”
“Em hiểu được mà.. ngày nào em cũng chăm chú nghe giảng đấy, đợi anh về em còn có thể giảng cho anh.” Đào Hoài Nam cuống cuồng nói với anh, “Anh không cần vội quay về đâu, đừng chọc giận ông ấy. Mấy hôm nữa anh Đông xong việc chúng em sẽ về đón anh, anh tránh Trì Chí Đức đi..”
“Đừng tới!” Trì Khổ cắt ngang, nói với cậu, “Mọi người không cần tới, anh tự quay về được.”Trì Khổ cuống đến độ ho khan, giọng cũng hơi yếu ớt, nghe như không có tí sức lực nào cả. Ho xong lại hung dữ nhắc Đào Hoài Nam: “Em đừng để anh Đông về, về rồi Trì Chí Đức lại bám lấy. Anh đợi thêm mấy hôm nữa rồi sẽ về, yên tâm đi.”
Đào Hoài Nam chỉ ngồi tại đó, không nói lời nào.
“Nghe chưa hả?” Trì Khổ lại sốt ruột hỏi cậu.Thế là Đào Hoài Nam lại gật đầu, gật xong mới nhớ ra Trì Khổ không ở trước mặt cậu, cậu nói: “Nghe thấy rồi. Sao anh lại ho thế?
Trì Khổ vẫn chỉ nói “Không sao đâu”, sau đó bảo: “Cúp máy đây, anh phải trả máy cho người ta.”Đào Hoài Nam vô thức muốn cản lại, nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy, cậu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không cần thiết phải nói ra, Trì Khổ biết rõ cậu muốn nói gì, nói ra anh ấy lại chê phiền.
Nhờ có cú điện thoại này mà trái tim lo âu của Đào Hoài Nam cũng tìm về được đúng vị trí, dù sao có tin tức vẫn còn đỡ hơn không. Trì Khổ mượn điện thoại gọi điện về khiến Đào Hoài Nam giống như được sạc điện, có sức sống hơn rồi. Tuy rằng mũi vẫn còn tắc, đầu vẫn còn đau, nhưng ít ra trái tim không còn quặn lại như bị ai bóp nghẹt nữa.
Mỗi tiết học Đào Hoài Nam đều chăm chú nghe giảng, cậu sợ đến khi Trì Khổ quay về đọc sách không hiểu được cậu còn có thể giảng cho anh, cho dù tình huống này khả năng cao sẽ không xảy ra, Trì Khổ thông minh thế cơ mà, anh ấy đọc nhoáng cái là hiểu được ngay.
Trì Khổ siêu lắm!
Tâm trạng của con người rồi sẽ thay đổi, trước khi Trì Khổ đi, Đào Hoài Nam không tài nào tưởng tượng được cuộc sống chỉ còn lại một mình mình, cứ như đất trời sụp xuống vậy. Nhưng Trì Khổ đã đi một thời gian dài như vậy, dù rằng cũng rất giống với tận thế, nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua, thậm chí còn cảm thấy qua một thời gian nữa sẽ không sao cả, chỉ cần Trì Khổ vẫn bình an không bị đánh nữa là được rồi.
Đã mấy ngày rồi Đào Hoài Nam không gặp anh trai, buổi chiều khi tan học được anh Điền Nghị đón về cậu gọi điện thoại cho anh trai.
Đào Hiểu Đông còn tưởng cậu gặp chuyện gì, lo lắng hỏi cậu sao vậy.
Đào Hoài Nam nói: “Không sao, chỉ là em nhớ anh thôi.”
“Nhớ anh à?” Đào Hiểu Đông ở đầu bên kia mỉm cười, nghe giọng anh có vẻ mệt mỏi, “Có lẽ mai anh về được rồi, anh đưa em đi đón Tiểu Trì.”
“Tiểu Trì gọi điện thoại cho em đấy.” Đào Hoài Nam ở đầu dây bên này an ủi anh trai, cũng bắt chước anh gọi là “Tiểu Trì”, “Điện thoại của anh ấy hỏng rồi, anh ấy mượn điện thoại của người ta gọi cho em, anh ấy không cho anh tới đón, dữ lắm.”
“Thằng bé không sao chứ?”
“Không sao đâu, còn dặn chúng ta đừng lo lắng.” Đào Hoài Nam nói.
Điền Nghị ngồi bên cạnh bảo rằng: “Tôi nghe thấy hai đứa nửa đêm tíu tít gọi điện thoại cho nhau, mới nghe còn tưởng Tiểu Nam lén lút yêu đương chứ, nghe cả buổi hóa ra là Tiểu Trì gọi về.”
Đào Hiểu Đông ở đầu dây bên kia nghe thấy, nói là: “Sao lại nghe lén người ta nói chuyện điện thoại chứ? Nhờ ông trông là để ông đi nghe trộm điện thoại của Tiểu Nam nhà chúng ta thế hả?”
Điền Nghị cười bảo: “Tiểu Nam nhà chúng ta không sợ bị nghe thấy.”
Hôm đó Đào Hoài Nam nghe máy còn khóc một trận, bây giờ nhớ tới hôm đó bị anh Điền Nghị nghe thấy hết cả rồi cũng ngại, mỉm cười không nói gì.
Đào Hoài Nam tự tới trường một tuần, cuối tuần anh trai phát hiện cậu ho nhiều quá, bèn đưa cậu đi truyền nước hai ngày.
Từ nhỏ sức đề kháng của Đào Hoài Nam đã không được tốt, hồi nhỏ bị cảm bị sốt thường như cơm bữa, mấy năm trở lại đây mới đỡ hơn đôi chút. Mấy đứa trẻ bình thường bị cảm không cần truyền nước cũng không cần uống thuốc, đợi mấy ngày là khỏe rồi, nhưng Đào Hoài Nam thì bị dai dẳng suốt một tuần không khỏi. Nhưng cũng không đến nỗi khó chịu, cho nên ban đầu cậu mới không để tâm.
Ai ngờ đi truyền ngược lại khiến bệnh tình trở nặng, cũng có thể vì Đào Hoài Nam lo Trì Khổ ăn không ngon ngủ không yên, khoảng thời gian này sức khỏe tệ đi nhiều. Vất vả chịu đựng hai ngày cuối tuần, đến thứ hai mới cảm thấy đỡ hơn đôi chút.
Thứ hai Đào Hiểu Đông hỏi cậu có muốn xin nghỉ không.
Đào Hoài Nam lắc đầu, vừa xé miếng bánh mì bỏ vào miệng, vừa nói: “Em đỡ hơn rồi, cũng không còn nghẹt mũi nữa.”
“Em mang theo điện thoại, khó chịu thì gọi điện cho anh.” Đào Hiểu Đông dặn cậu.
“Vâng ạ.” Đào Hoài Nam ngoan ngoãn gật đầu.
Buổi sáng lúc đi học cậu không nói dối, thật sự cảm thấy mình đã đỡ hơn nhiều rồi, mũi không bị ngạt, đầu cũng không còn đau nhức nữa. Nhưng đến buổi trưa, Đào Hoài Nam nằm bò ra bàn cảm thấy người buốt lạnh từng đợt, dù rằng cửa sổ phòng học đều đã đóng kín rồi, nhưng vẫn thấy rất lạnh.
Trong cơn mơ màng, cậu suýt chút nữa thốt lên “Trì Khổ à em lạnh”. Nhưng vừa gọi từ “Trì” thì chợt nhớ ra Trì Khổ không ở đây, thế là lại nuốt ngược những từ còn lại xuống, tiếp tục nằm bò ra bàn.
Đầu đau, cơ thể lạnh buốt, toàn thân không có chút sức lực nào cả. Nếu có Trì Khổ ở bên cạnh Đào Hoài Nam đã rêи ɾỉ không thôi, nhưng bấy giờ chỉ còn mình cậu, bụng nghĩ cũng không có chuyện gì to tát, cậu lủi thủi rút tờ giấy ra xì mũi, nằm bò tới giữa trưa.
Đến khi tỉnh dậy cậu muốn đi vệ sinh, lúc đứng lên cảm thấy người mình lả đi. Đào Hoài Nam lắc đầu, muốn tiện thể rửa mặt một chút. Tầm giờ này nhà vệ sinh vắng người, mấy cậu nhóc hút thuốc không tới, bình thường vào giờ nghỉ trưa ở nhà vệ sinh không có ai cả.
Đào Hoài Nam sờ men theo tường đi tới nhà vệ sinh, bụng nghĩ nếu ngày mai còn như vậy thì sẽ xin nghỉ. Cả người hết sức khó chịu, không bằng ở nhà nằm, với trạng thái này cậu cũng không nghe giảng được.
Lúc ở trong nhà vệ sinh bị người ta kéo áo, Đào Hoài Nam có phần không kịp phản ứng, đáng lý lúc này trong phòng vệ sinh không có ai mới phải, cậu không kịp đề phòng.
“Ai vậy?” Đào Hoài Nam vịn tường đứng dậy, sau khi đứng vững thì cất tiếng hỏi.
Đối phương không lên tiếng, chỉ nhả khói vào mặt cậu.
Đào Hoài Nam sẵn đã khó chịu trong người rồi, bấy giờ bị nhả khói vào mặt khiến dạ dày cậu chộn rộn buồn nôn. Dằn cảm giác khó chịu trong người xuống, Đào Hoài Nam chau mày nói, “Cút đi”.
Có lẽ câu nói này của cậu đã chọc giận đối phương, Đào Hoài Nam nghe thấy tiếng cười giễu, sau đó cảm thấy cơ thể mình ẩm ướt, dường như bị người ta dội nước vào.
Rơi vào tình cảnh này, Đào Hoài Nam biết rõ mình không trốn được. Việc cậu nên làm lúc này là dựa vào tường bất động, yên tĩnh đợi kẻ xấu kia chơi chán rồi sẽ tự bỏ đi.
Nhưng khoảng thời gian này tâm trạng của Đào Hoài Nam vốn đã rất tệ, một lòng lo lắng cho Trì Khổ, lại thêm hôm nay trong người không được thoải mái, cơn giận của Đào Hoài Nam bùng lên tới đỉnh điểm, không dằn xuống được nữa.
Cậu trông mặt về phía trước mắng: “Thằng rác rưởi không dám lên tiếng à.”
Lại có nước vung qua mặt, lúc cảm thấy có thớ vải vung qua, Đào Hoài Nam biết ra là đối phương cầm cây lau nhà, chỗ nước bắn lên người cậu hẳn cũng từ đây mà ra.
“Chỉ biết bắt nạt đứa mù để tỏ vẻ hơn người, khác nào đám giòi bọ không dám ra ánh sáng.” Đầu óc váng vất, Đào Hoài Nam phải dùng tay để chống tường.
Một cú bạt tai giáng xuống, đối phương khẽ chửi thề ba chữ tiêu chuẩn. Đào Hoài Nam không nhận ra giọng ai, đây không phải người quen của cậu.
Đào Hoài Nam đánh đến nỗi mặt lệch sang một bên, trước đó còn chau mày, bấy giờ thì bật cười lên thành tiếng.
Anh Đông và Trì Khổ bao bọc cậu rất cẩn thận, chỉ thiếu điều cất trong túi mà dẫn theo bên mình, bao bọc cậu từng vòng từng lớp kỹ càng. Nhưng bởi vì cậu tàn tật, chỉ cần sơ sảy không có hai anh bảo vệ, cậu hoàn toàn không còn năng lực tự bảo vệ bản thân, ban nãy nói người ta là kẻ rác rưởi, thực ra chính cậu mới là rác rưởi.
Đào Hoài Nam lại nhoẻn cười, liếʍ bờ môi tái nhợt của mình, vẫn tiếp tục nói: “Mày còn chẳng bằng cái giẻ lau nhà mày vừa cầm, vừa bẩn vừa thối.”
Đào Hoài Nam vốn chẳng phải người nhã nhặn gì cho cam, bởi vì mù nên cậu phải chấp nhận rất nhiều phương pháp sinh tồn dành riêng cho mình, nhưng cá tính bướng bỉnh nhà họ Đào vẫn còn nguyên trong cậu.
Dù sao cũng không trốn được, muốn đánh thì cứ đánh đi, cùng lắm cũng chỉ có như vậy.
Hôm đó Đào Hoài Nam chửi rất sướиɠ mồm, mượn việc mắng chửi để trút hết mọi khó chịu trong lòng mình ra. Mắng một câu lại bị đánh một cú, đã rất lâu rồi cậu không bị người ta đánh như vậy. Hồi bố mẹ còn, có lúc bố sẽ đánh cậu mấy cái, bởi vì tính cậu lì lợm không nghe lời. Nhưng kể từ khi bố mẹ mất, anh chưa từng đánh cậu, chỉ thiếu điều đội cậu lên đầu mà chiều chuộng.
Bấy giờ đầu óc Đào Hoài Nam đã không còn giữ được sự tỉnh táo nữa, cậu lạnh đến nỗi cơ thể không ngừng run lên cầm cập. Trán va vào tường, sau đó thì bị đẩy và nhốt vào phòng vệ sinh, lúc đó Đào Hoài Nam cảm thấy người mình bẩn muốn ngạt thở.
Nếu Trì Khổ ở đây, anh ấy sẽ tống cậu vào phòng tắm hai giờ liền mất.
Dưới cơn đau và cảm giác buốt lạnh, Đào Hoài Nam chực nghĩ, cậu bị một đứa nhóc hơn mười tuổi đánh đã đau như vậy rồi, năm đó Trì Khổ bé xíu bị cha anh ấy, một người đàn ông trưởng thành, đánh đến nỗi co giật sẽ phải đau tới nhường nào chứ!
Đào Hoài Nam không còn chút sức lực nào cả, ngay cả việc thở cũng trở nên khó nhọc, cũng có thể do tư thế ngồi xổm khiến việc hô hấp không được thông thuận.
Điện thoại để trong cặp sách mất rồi, ngoài việc ngồi xổm đợi người tới ra thì Đào Hoài Nam không làm gì khác. Ngay cả việc hô hoán gọi người cậu cũng không có sức để gọi, mà cậu cũng không có ý định làm vậy.
Bị bắt nạt tuy rằng mất mặt, nhưng cũng đừng để mình chật vật đến nỗi không còn chút tôn nghiêm nào cả.
Thời gian như bị ai đó kéo giãn ra dài đằng đẵng, mỗi một giây trôi qua mà lâu tưởng chừng như mười phút rồi.
Hai bên tai ong lên như có người đứng sát rạt gióng trống, ồn ã khiến đầu Đào Hoài Nam đau như muốn nổ tung. Trước khi mất hết ý thức, cũng không biết có phải vì cậu cứ luôn nghĩ tới việc hồi nhỏ Trì Khổ bị đánh quá nhiều hay không, trước khi suy nghĩ cuối cùng lụi tắt cậu mơ thấy một giấc mộng đẹp.
Trong mộng cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng Trì Khổ ở xa xa gọi “Đào Hoài Nam” vọng về.