Để bị đụng nhưng lại sợ sẽ ăn mắng, phủ đầu bằng một câu “Em xin lỗi” khiến người ta muốn mắng cậu nhưng lại không nỡ lên tiếng.
Trì Sính rút tờ giấy ăn ra, luồn vào cổ áo giúp cậu lau máu đi. Làn da trắng mịn, có vết thương nhỏ xíu nào xuất hiện trông cũng hết sức chói mắt.
Đào Hoài Nam sợ Trì Sính, lúc người ta xử lý vết thương ngoan ngoãn không ho he câu nào.
Thực ra rất hiếm khi Trì Sính mắng Đào Hoài Nam vì cậu bị va đập, lần nào Đào Hoài Nam cũng nhỏ giọng giải thích “Em không cố ý”, thực tế cậu không cần phải giải thích như vậy, ai cũng biết là cậu không cố ý. Cậu vốn không thể nhìn thấy xung quanh mình có gì nguy hiểm. So với những đứa trẻ đồng trang lứa mà nói, Đào Hoài Nam đã ngoan lắm rồi. Những khi ở trong một môi trường xa lạ, cậu gần như bất động, chỉ khi ở nơi mình quen thuộc cậu mới thả lỏng hơn một chút, mới có thể tùy ý bước đi.
Dẫu có vậy vẫn khó tránh khỏi va chạm, Đào Hoài Nam không thích dùng gậy cho người mù, cậu rất ghét món đó. Cây gậy ấy không mang tới cho cậu bất cứ cảm giác an toàn nào cả, cầm trong tay cây gậy biểu thị mình là người mù, Đào Hoài Nam cảm thấy khi cầm nó còn cô độc hơn cả khi không cầm. Không có vật dò đường, cũng không có chỗ dựa, bị vấp phải thứ gì chính bản thân cậu cũng giật mình, mắng cậu làm gì chứ.
Trì Sính sợ trên đinh có gỉ, cẩn thận giúp cậu xử lý vết thương một hồi lâu. Một vết thương nhỏ rất sâu, đinh chỉ cắm vào một đoạn. Lúc tiêu độc hơi đau một chút, Đào Hoài Nam hít sâu một hơi, thi thoảng lại run rẩy thở hắt, nhưng không dám phát ra âm thanh, chỉ dám cách một lúc lại nhỏ giọng kêu đau.
“Chịu đựng một chút.” Trì Sính nói với cậu.
Đào Hoài Nam nói “Được rồi”, cúi đầu ngoan ngoãn để anh tiêu độc.
Một vết thương nho nhỏ, sau đó Trì Sính dán băng cho cậu. Cuối cùng Đào Hoài Nam cũng có thể thở phào một hơi, cậu mỉm cười ngây ngô về phía Trì Sính, sau đó lặp lại: “Anh à em xin lỗi.”
Trì Sính nâng cằm cậu lên bóp một cái, khiến miệng cậu chu lên không nói được câu nào nữa.
Đào Hoài Nam cứ chu môi như vậy phát ra âm thanh không tròn trịa: “Anh học xong rồi à?”
Trì Sính hỏi cậu: “Làm gì?”
“Hôm nay sinh nhật em, anh chơi với em đi.” Đào Hoài Nam nói.
“Được rồi.” Trì Sính buông mặt cậu ra, nhìn hai bên má cậu bị bóp đỏ lên, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ một chút.
Không biết Trì Sính thích bóp người Đào Hoài Nam từ khi nào, Đào Hoài Nam cũng đã quen việc để anh nắn bóp người mình, lúc thì bóp mặt lúc lại bóp thịt trên cánh tay cậu, những lúc Đào Hoài Nam ngủ say, cả người nóng hầm hập, Trì Sính cũng thích xoa bụng cậu cách lớp áo.
Đào Hoài Nam có máu nhột, nhiều lúc tránh đi, cũng có khi không tránh mà cười ngây ngô cho người ta nắn bóp.
Hai cậu bé ở với nhau từ lúc Đào Hoài Nam tám tuổi, bây giờ đã mười sáu tuổi rồi.
Một nửa quãng đời của cậu đều có Trì Khổ ở bên bầu bạn, đối với một đứa trẻ mà nói, bảy tám năm thực sự rất dài, rất dài.
Trong tiệm có một chiếc bánh gato rất lớn, đó là bánh anh Hoàng đặt, lúc chiếc bánh được đưa tới, các nhân viên trong cửa tiệm mới biết hôm nay là sinh nhật của Đào Hoài Nam, trong nhóm khuyết tật bắt đầu tíu tít gửi tin nhắn “Chúc mừng sinh nhật” cùng với những bao lì xì đỏ thắm.
Đào Hoài Nam nhận hết lì xì, cũng không nhiều, chỉ là chút tấm lòng của các anh chị dành cho cậu. Những người tới cửa hàng làm thêm ít nhất cũng là sinh viên đại học, lớn hơn Đào Hoài Nam mấy tuổi lận, mọi người đều rất đáng yêu.
Đào Hoài Nam vẫn nhớ rõ một chuyện, thành thử lúc ăn bánh cũng chỉ ăn một miếng nhỏ. Anh Hoàng còn hỏi cậu: “Sao hôm nay sức ăn kém thế, bình thường Tiểu Nam nhà chúng ta có thể ăn một tầng cơ mà!”
Đào Hoài Nam cười híp mắt xúc một thìa trong bát, muốn xúc miếng kem hoa quả.
Những người khác ăn bánh gato đều dùng đĩa giấy, Đào Hoài Nam thì dùng bát, tay cậu không thể xúc chính xác, cầm đĩa giấy xúc không được, được mấy miếng đã rơi xuống đất.
“Anh thì biết cái gì.” Đào Hiểu Đông ngồi trên ghế trượt tới, anh còn chưa làm xong việc, trong tay vẫn còn đang đeo găng bẩn, trượt ghế tới. Trì Khổ lại xiên một miếng đưa vào miệng anh. Đào Hiểu Đông vừa nhai vừa nói: “Còn bánh gato anh nhỏ làm cho nữa, trong nhà còn nguyên một cái bánh đang đợi, ai thèm ăn bánh anh mua.”
“Ái chà, thế cơ à?” Anh Hoàng chỉ vào chiếc bánh gato, trêu Đào Hoài Nam, “Em tin lời anh thì ăn cho no vào, bánh anh nhỏ em làm sao ngon bằng chiếc bánh mấy ngàn này được?”
Đào Hoài Nam cũng không nói gì, chỉ híp mắt cười.
Trì Sính vẫn nằm trong hộ khẩu nhà anh Hoàng, trên pháp luật bây giờ anh Hoàng là người giám hộ của Trì Sính, nghiêm túc mà nói nếu xét vai vế giờ anh nhỏ còn kém Đào Hoài Nam một bậc.
“Con xem con cũng thật là, con làm nhiều một chút rồi mang tới đây là được rồi, bố cũng đỡ mất công đặt.” Anh Hoàng trêu Trì Sính, đưa mắt nhìn, “Phải không, con trai?”
“Cút đi!” Đào Hiểu Đông lại há miệng ra, Trì Sính lại xiên một miếng bánh đưa tới, Đào Hiểu Đông ăn một miếng bánh lớn, “Bánh kia chỉ làm cho ba anh em nhà em thôi.”
Đào Hiểu Đông lại trượt ghế về tiếp tục làm việc, khách hàng hôm nay là một em gái, cũng đang ăn bánh gato.
Anh Hoàng hô về phía anh: “Trong hộ khẩu ghi rõ ràng rồi, đáng lý cậu phải gọi anh một tiếng chú đấy!”
Hai ông chủ trong cửa tiệm thân nhau, mỗi lần hai người họ đấu khẩu cả tiệm lại được một tràng cười nắc nẻ.
Ý đồ của Đào Hoài Nam không qua mặt được hai anh trai, bị anh lấy ra pha trò ngay trước mặt mọi người.
Trì Sính đã làm bánh cho Đào Hoài Nam, tối qua đã làm xong xuôi, để trong tủ lạnh đợi hôm nay ăn. Ban đầu dự định làm nhiều lần để luyện tập, không ngờ thành công ngay từ lần đầu. Đào Hoài Nam để ý nghi thức như vậy, bánh anh nhỏ làm nhất định ngon hơn mua ngoài nhiều.
Chiếc bánh gato không được trang trí hoa hòe, dù sao Đào Hoài Nam cũng không nhìn thấy gì cả, em cũng không thể đưa tay ra sờ, ăn ngon là được rồi.
Ngon thì chắc chắn là ngon rồi, đế bánh được làm từ bánh mouse chocolate ẩm, ở giữa có một lớp kem sữa đông mỏng, bên trên phủ đầy hoa quả thái hạt lựu.
Nếu bỏ qua cảm nhận chủ quan, khách quan mà nói, Đào Hoài Nam vẫn cảm thấy ngon hơn mua ngoài. Không ai rõ gu ăn uống của Đào Hoài Nam hơn Trì Khổ, chiếc bánh được làm theo sở thích của Đào Hoài Nam, sao có thể không ăn được đây.
Đào Hoài Nam đã được chiều trở nên kén ăn hơn nhiều, không thích cái này không thích cái kia, nhiễu sự lắm. Đôi lúc Trì Sính quản cậu rất nghiêm khắc, nhưng cũng có nhiều lúc lại rất chiều chuộng cậu, chẳng hạn như về mặt ăn uống, Trì Sính không ép uổng cậu. Cuối tuần không đi học anh còn nấu mì cho cậu nữa, anh càng chiều như vậy Đào Hoài Nam lại càng kén chọn, không thích ăn gì lại gắp bỏ vào bát của Trì Sính.
Lắm lúc Đào Hiểu Đông nhìn không chịu nổi, nói mấy câu. Nhưng Trì Sính còn bảo vệ cậu, nói “Không sao đâu mà”.
Đào Hoài Nam ăn no một bụng kem, cảm thấy mình thở thôi cũng ngây ngấy. Mai là thứ hai, hai bạn nhỏ còn phải đi học, lúc Đào Hoài Nam súc miệng mới có tám giờ hơn, bây giờ ngủ hẵng còn sớm, thế là nằm gối đầu trên đùi Trì Sính nghe sách nói.
Trì Sính đặt tay lên đầu cậu, anh cũng đang đọc sách.
Vẻ mặt Đào Hoài Nam rõ là xoắn xuýt, rất hiếm khi Trì Sính không để ý tới cậu, thấy Đào Hoài Nam lúc thì chau mày lại, lúc thì giãn mày ra, một lúc sau lại rúm ró lại, co người thành một nùi, còn thở dốc lạ lùng.
Trì Sính lấy một đầu tai nghe trên tai cậu xuống, đổi lại bình thường Đào Hoài Nam sẽ hào phóng cho anh nghe, cho dù có tình tiết hơi người lớn một chút cũng không sợ, quang minh chính đại không e dè. Nhưng lần này Trì Sính vừa chạm vào tai nghe Đào Hoài Nam đã ngồi bật dậy, che tai nghe không cho anh.
Đào Hoài Nam nắm chặt tai nghe không buông ra, cảnh giác nói: “Sách người nhớn.”
“Sách người lớn em còn đề phòng anh cái gì?” Trì Sính muốn cầm lấy điện thoại cậu, Đào Hoài Nam đẩy tay anh ra, xuống đất chạy về phòng ngủ.
Có bí mật rồi.
Trì Sính cũng không thực sự muốn quản cậu, Đào Hoài Nam quay về phòng ngủ anh không đi theo. Đào Hoài Nam ở trong phòng yên ắng không có động tĩnh gì, đến khi Trì Sính quay về cậu đã ngủ rồi.
Lúc ngủ chân mày vẫn còn nhíu chặt lại, không tháo tai nghe ra. Trì Sính tháo tai nghe cậu xuống, quấn vào điện thoại rồi đặt ở đầu giường.
Đào Hoài Nam đang nằm nghiêng, Trì Sính nâng cổ để cậu nằm thẳng lại, Đào Hoài Nam nửa tỉnh nửa mơ, khẽ gọi “Khổ ca”.
“Ngủ đi.” Trì Sính nói.
“Ngủ ngon.” Đào Hoài Nam nhỏ giọng nói, cọ người về phía Trì Sính, muốn bám lấy anh theo thói quen. Trì Sính vừa nằm xuống, Đào Hoài Nam đã bám lấy, thuận thế gác tay lên người anh.
Nhưng chưa được bao lâu, không biết Đào Hoài Nam nghĩ tới cái gì, lại trở mình đưa lưng lại, giữ khoảng cách với Trì Sính.
Cậu trở mình Trì Sính cũng mặc cậu, không để tâm, anh cũng trở mình.
Không biết trong đầu ông nỡm lại nghĩ cái gì, suốt một khoảng thời gian sau đó cứ có vẻ là lạ. Mỗi lần lại có một chút bất thường, phải nhiều ngày sau đó Trì Sính mới phát hiện ra, với thần kinh thô của anh, quả thật không theo kịp Đào Hoài Nam.
Trì Sính chỉ cảm thấy khoảng thời gian này cậu rất mê điện thoại, lúc nào cũng đeo tai nghe.
Buổi tối Trì Sính đang học bài, Đào Hoài Nam đã ngồi bên cạnh chơi điện thoại, Trì Sính gõ bàn, làm bài không ngẩng đầu lên, anh bảo: “Đừng nghe điện thoại nữa, nghỉ một lúc đi.”
“Em đang tra vài thứ.” Đào Hoài Nam nói.
“Tra gì vậy?” Trì Sính nói, “Anh tra cho em.
Đào Hoài Nam nói “Không cần đâu”, sau đó đứng dậy, đi ra giường nằm, lặng lẽ nghe điện thoại.
Trì Sính nhìn cậu, cũng không để ý.
Dạo này cậu không còn tắm cùng Trì Sính nữa, trước kia mỗi lần đi tắm lại bám rịt lấy anh, bây giờ đột nhiên trở nên thận trọng hơn nhiều.
Bây giờ nếu cậu không tắm trước thì đợi Trì Sính tắm xong mới vào, không còn bám theo anh nữa.
Trì Sính không để tâm, cậu không vào cùng lại càng tốt, đỡ chật chội.
Đào Hoài Nam ôm bí mật nhỏ không nói với ai, không nói với anh lớn, cũng chẳng tỉ tê với anh nhỏ. Cứ thi thoảng lại ngồi ngây người ra, không biết đang nghĩ gì.
Tuổi dậy thì là giai đoạn cơ thể phát triển rất nhanh, có lúc sáng sớm sẽ tỉnh giấc vì “chào cờ”, rất khó chịu.
Đào Hoài Nam bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lúc tỉnh dậy đầu ướt mồ hôi.
Trì Sính vẫn đang nằm ngủ bên cạnh, Đào Hoài Nam ngủ không ngoan, trước khi ngủ thì nằm ngay ngắn, nhưng đến khi tỉnh dậy thì bám lấy người ta, đã gác đùi lên từ lúc nào.
Đào Hoài Nam khó chịu đến nỗi chau mày lại, dịch eo ra phía sau, cũng bỏ chân trên người anh xuống.
Cậu vừa cử động Trì Sính liền tỉnh giấc, anh mở mắt thấy Đào Hoài Nam đã dậy rồi, anh nhìn đồng hồ, khàn giọng bảo: “Còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Ngày nào cũng được nghe tiếng anh, nhưng hôm nay không hiểu sao Đào Hoài Nam lại thấy bức bối.
Cậu nhỏ giọng đáp “Vâng”, từ từ trở mình.
Thần kinh Trì Sính có thô đến mấy, bao nhiêu chuyện bất thường như vậy, anh đương nhiên nhận thấy.
Lúc ở trên lớp Đào Hoài Nam không tập trung nghe giảng, tay sờ tới sờ lui trên quyển sách. Trì Sính gõ bút lên sách cậu, Đào Hoài Nam giật bắn mình.
Động tác nhỏ xíu mà phản ứng mạnh như vậy, không biết hồn lạc tận đâu rồi.
Bởi vì chuyện này mà buổi tối về nhà Đào Hoài Nam bị mắng.
Bình thường những khi Trì Sính lên lớp Đào Hoài Nam không dám chống đối, Trì Sính rất nóng tính, nếu cãi lại anh sẽ càng giận hơn.
“Em suốt ngày nghĩ mấy thứ gì vậy?” Nghe giọng Trì Sính có vẻ giận rồi, anh quản Đào Hoài Nam học hành rất nghiêm khắc, nếu không học tốt sẽ mắng.
Đào Hoài Nam há miệng theo thói quen: “Anh à em xin lỗi.”
“Đừng lấy lệ với anh.” Mãi hôm nay Trì Sính mới phát hiện ra điều bất thường, quay đầu ngẫm lại thì thấy cậu đã như vậy được một thời gian rồi.
“Không lấy lệ.” Đào Hoài Nam nhỏ giọng nói.
“Lại nghe được chuyện gì hả?” Trì Sính mất kiên nhẫn hỏi, “Anh lại nắm tay ai? Lại yêu ai à?”
Lôi chuyện mất mặt lần trước ra nói, đổi lại là bình thường Đào Hoài Nam đã ngượng ngùng bịt miệng Trì Sính. Nhưng lần này không biết đầu óc bị làm sao, lập tức há miệng nói: “Thế thì không được!”