“Có lẽ em không phải em ruột của anh, nhưng anh là anh trai ruột của em.”
“Em tin anh.” Đào Hoài Nam đưa tay lên xoa mặt anh, “Em biết anh rất giỏi giang, nhưng như vậy anh sẽ phải vất vả hơn nhiều.”
Trì Sính không để tâm mà xoa cằm cậu: “Đừng nghĩ lung tung.”
Hai anh em cứ ngồi như vậy từ chiều tới tối, Trì Sính phải đi chuẩn bị cơm tối hai người rồi. Đào Hoài Nam nắm lấy vạt áo anh, im lặng không nói gì. Trì Sính muốn đứng lên, anh vỗ người cậu, trước lúc tránh ra Đào Hoài Nam ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên cằm Trì Sính.
Trì Sính xoa đầu cậu, anh để Đào Hoài Nam ngồi tại chỗ, còn anh đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Đào Hiểu Đông không ngó ngàng gì tới cả hai cậu em, nhìn đứa nào cũng thấy bực mình.
Nhưng thân làm anh cả không thể bỏ nhà đi mãi được, mỗi ngày Đào Hoài Nam đều gọi cho anh hai cuộc điện thoại, mấy hôm sau Đào Hiểu Đông mới trở về, vừa về đến nhà lập tức thay đồ đi tắm rửa, cũng không nói chuyện với hai cậu em.
Đào Hoài Nam đứng trước cửa đợi anh đi ra, Trì Sính đi gọt hoa quả.
Đào Hiểu Đông tắm xong đi ra, trên đầu vẫn còn đội khăn bông, hai cậu em đều dõi mắt nhìn về phía anh.
“Anh à.” Trì Sính lên tiếng.
Đào Hiểu Đông làm như không nghe thấy.
“Anh à anh để ý tới em đi mà.” Đào Hoài Nam duỗi tay về phía anh, lúc Đào Hiểu Đông đi ngang qua vỗ lên mu bàn tay cậu một cái, Đào Hoài Nam rụt lại, xoa xoa mu bàn tay bảo, “Cuối cùng anh cũng phải về nhà thôi. Anh còn tức à?”
Đào Hiểu Đông vừa đi vừa nói: “Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu vì sao phụ huynh nhà người ta hay đánh con rồi.”
“Không đánh không hả dạ, có phải hơm?” Đào Hoài Nam hỏi.
Đào Hiểu Đông nhìn sang Trì Sính, anh nói: “Bây giờ em nên cảm thấy may mắn vì em không phải em ruột anh, nếu không hôm nay anh không đánh em là anh hèn.”
Bây giờ Đào Hiểu Đông nhìn hai ông nhõi này lại thấy đau cả đầu, tuy rằng chuyện này do Trì Sính gây ra, Đào Hoài Nam cũng bị động, anh biết rõ trước đó cậu không biết gì, nhưng lúc này làm gì có chuyện không giận cá chém thớt, trước giờ hai ông nhõi này luôn cùng một ruột với nhau.
Đào Hiểu Đông không nán lại phòng khách, anh về phòng mình ngồi xuống giường. Khoảng thời gian này anh phải liên hệ với rất nhiều bạn bè để giải quyết sự tình. Nhà có hai ông tướng như vậy khiến anh phải đi nghe ngóng tình hình phía trường học. Trong điện thoại vẫn còn cả đống tin nhắn chưa trả lời, nhưng anh lại chẳng có tâm trạng để xem.
Trì Sính từ phòng khách đi tới, Đào Hoài Nam không theo cùng.
Đào Hiểu Đông thấy ông tướng này lại bực mình, chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Trì Sính đi tới ngồi xuống sàn nhà, sát bên chân Đào Hiểu Đông, cất tiếng gọi “Anh à”.
Đào Hiểu Đông không buồn nhấc mắt, vẫn cứ nhìn chòng chọc vào điện thoại.
“Anh đánh em đi, anh à.” Trì Sính vòng tay qua đầu gối, nói với Đào Hiểu Đông, “Có lẽ em không phải em ruột của anh, nhưng anh là anh trai ruột của em. Em làm sai anh đánh em là đạo lý hiển nhiên mà.”
Lúc này Đào Hiểu Đông mới chuyển đường nhìn về phía Trì Sính, anh nhìn đỉnh đầu Trì Sính, qua hồi lâu mới “Ồ” một tiếng: “Gian lận à? Em trai em viết sẵn lời thoại cho em à?”
“Không ạ.” Trì Sính ngẩng đầu lên nhìn anh, “Em không biết cách ăn nói, anh đừng giận nữa.”
Hai anh em họ nhất định phải có một buổi ngồi lại nói chuyện với nhau, bất kể Đào Hiểu Đông có đánh Trì Sính hay không, lần này Trì Sính buộc phải xin lỗi, dù nguyên nhân là do đâu, thì cuối cùng anh cũng đã làm sai.
Đào Hoài Nam không đi nghe lén hai người họ nói chuyện, đã quay về phòng mình rồi. Đối với Trì Sính mà nói, thẳng thắn nói chuyện với người khác như vậy là một chuyện rất khó khăn. Ngay cả Đào Hoài Nam anh cũng ít khi mở lời nói chuyện. Anh có thể không cần nói gì với Đào Hoài Nam, dù Đào Hoài Nam có giận, anh không cần dỗ thì hai ngày sau cũng huề, nhưng anh Đông thì khác.
“Anh không quan tâm em có phải trạng nguyên hay không, dù có đứng hạng nhất cũng chỉ là hư danh, em hạng nhất hay mười đối với anh mà nói cũng không có gì khác biệt.” Cuối cùng Đào Hiểu Đông cũng chịu mở miệng nói chuyện cùng với Trì Sính, nhìn ánh mắt và nghe giọng anh đều rất bất đắc dĩ, “Khi đó anh cũng không muốn em phải tới trường khiếm thị học mấy năm, lúc đó Đào Hoài Nam còn nhỏ, lá gan cũng nhỏ, anh thực sự không nỡ lòng để thằng bé tới đó một mình, nó không thể xa người khác nổi một ngày.”
Nhắc đến đây còn cảm thấy chuyện hai cậu bé chập chững tới trường khiếm thị vẫn còn mới như ngày hôm qua, bây giờ quay đầu nhìn lại đã rất nhiều năm trôi qua rồi, bây giờ hai cậu bé đã sắp lên cấp ba rồi.
Đào Hiểu Đông nhớ lại khi đó Trì Sính còn là một đứa trẻ bướng bỉnh lúc nào cũng lầm lì không nói chẳng rằng, bây giờ nhìn lại đã chẳng thấp hơn mình là bao, anh chau mày nói: “Lên cấp hai em muốn dắt thằng bé theo cùng, anh cũng mắt nhắm mắt mở, em có thể học được, không cần anh phải bận lòng. Nhưng em coi cấp ba là tiểu học à? Em có thể dễ dàng học là sẽ thi đỗ thủ khoa?”
Trì Sính im lặng, trầm mặc nghe anh dạy dỗ.
“Thành tích em như vậy thì phải học trường gì, em làm vậy có nghĩ anh phải làm gì không? Ba năm này anh và Đào Hoài Nam nợ em, em học trường tệ thi đại học không như mong muốn, hai anh em anh không trả nổi em.” Đào Hiểu Đông cố ý nói những lời này, cố ý kèm gai nhọn trong lời nói, nói như kẻ xa lạ, điều này khiến Trì Sính tức giận.
Trì Sính chau mày nói: “Em không nghĩ đến việc trả cái gì, em cũng không trả nổi. Anh không đưa em về đừng nói là học trường gì, thậm chí em còn không đi học được, hoặc thậm chí là không sống được. Em không trả nổi.”
“Anh cũng không cần em phải trả,” Đào Hiểu Đông huých đầu gối vào cánh tay Trì Sính, “Cảm thấy mình có lý lắm đúng không? Gánh trách nhiệm của Đào Hoài Nam lên người, cảm thấy mình có khả năng, muốn lên trời cũng dễ như trở bàn tay chứ gì?”
Trì Sính thực sự không biết cách ăn nói, anh không biết nên trả lời Đào Hiểu Đông thế nào, những việc anh làm vốn không liên quan gì đến việc có trả nổi hay không.
Trì Sính cúi đầu ngồi một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, anh nhìn Đào Hiểu Đông: “Anh à, em chỉ hỏi anh một câu, nếu anh lớn lên giống như em, bây giờ Đào Hoài Nam phải lên cấp ba rồi, anh sẽ làm gì?”
Đào Hiểu Đông không chơi trò này với Trì Sính, anh phất tay nói: “Anh không biết, đừng chơi trò giả thiết với anh.”
Ngoài miệng nói không chơi giả thiết, nhưng sau đó Đào Hiểu Đông cũng im lặng một lúc lâu. Trong lòng họ đều biết rõ, nếu đổi lại là Đào Hiểu Đông, có lẽ anh còn làm dứt khoát hơn.
Trường học quan trọng, thành tích quan trọng, nhưng so ra “em trai” còn quan trọng hơn tất thảy. Năm đó Trì Sính đánh nhau ở trường, ai hỏi gì anh cũng chỉ nói “Nó đánh em trai em”, chuyện ngày hôm nay cũng giống như vậy, suy cho cùng cũng chỉ vì một câu “Đó là em trai em”.
“Em muốn giữ em ấy bên mình cả đời, em muốn để em ấy ngày ngày sống trong tầm mắt của chúng ta.” Trì Sính vẫn giữ tư thế ngồi trước đó, từ tốn nói với Đào Hiểu Đông, ánh mắt hết sức bình tĩnh và chân thành, “Em biết đây là chuyện không thể nào.”
Đào Hoài Nam ngồi trong phòng mình không đi ra, Trì Sính quay đầu nhìn về phía cánh cửa, lúc quay đầu lại mới nhỏ giọng nói tiếp: “Sớm muộn gì em ấy cũng phải sống tự lập, em và anh đều không thể theo sát em ấy được mãi. Nhưng em hy vọng ngày đó tới muộn một chút, chí ít cho đến khi xung quanh em ấy chỉ còn là người lớn, không còn bất cứ ai gây sự với em ấy chỉ vì lòng hiếu kỳ và thái độ ác ý khốn kiếp kia nữa. Lúc đó em ấy cũng là một người trưởng thành rồi, cùng lắm em ấy chỉ là “người mù”, chứ không phải là “đứa trẻ mù” giống như bây giờ, bây giờ em ấy rất dễ dàng bị bắt nạt.”
Trong ấn tượng của Đào Hiểu Đông, dường như Trì Sính chưa từng nói nhiều như vậy, lúc nói những câu này Trì Sính còn có phần mất tự nhiên, nhưng nói rồi cũng không lúng túng gì nữa, anh không quen giãi bày tâm sự của mình, nói những lời trong lòng mình ra.
Mấy câu nói ấy cũng thể hiện anh đặt mình vào vị trí giống như Đào Hiểu Đông, đây là cuộc đối thoại giữa hai người anh. Trong thoáng chốc Đào Hiểu Đông cảm thấy dường như Trì Sính lại lớn khôn hơn rất nhiều rồi.
“Nếu em ấy thật sự là em trai ruột của em, khi đó mọi chuyện sẽ dễ chấp nhận hơn nhiều, các anh cũng không cần phải cảm thấy nợ em, cũng không phải lo có trả nổi hay không, khi đó tất cả chỉ đơn giản là tình anh em khăng khít mà thôi.”
Trì Sính chống tay đứng dậy, giọng nói khàn đặc: “Em ước sao anh là anh trai ruột của em, nhưng em họ Trì không phải họ Đào. Em thực sự rất muốn làm thật nhiều điều cho hai người, không phải vì em được nhặt về, mà bởi vì em ấy là em trai em, anh là anh trai em.”
Nói rồi Trì Sính quay người đi ra ngoài, mùa hạ trời nóng như đổ lửa, chỉ ngồi nói chuyện một lúc mà trán cũng rịn mồ hôi. Trì Sính vừa đi vừa kéo áo lên lau mồ hôi, Đào Hiểu Đông ngồi đằng sau dõi mắt nhìn, thực ra đây vẫn chỉ là bóng lưng đơn bạc của một cậu thiếu niên, dong dỏng cao và gầy còm.
Trước giờ trong nghề Đào Hiểu Đông vẫn luôn là một người cởi mở, có thể giao lưu với bất cứ ai. Bởi vì anh là một người hiểu chuyện, rất biết cách ăn nói.
Nhưng hôm nay anh thực sự bị cậu em trong nhà chặn họng, trong lòng vừa trướng căng vừa mềm mại, cũng ân ẩn một chút chua xót của người làm anh nhiều năm, không tìm được ngôn từ gì để diễn tả trọn vẹn.