Chó Dữ Lâu Năm

Chương 56



“——Tớ và Tiểu Trì”

Đào Hoài Nam tỉnh dậy trong lòng Trì Sính, hai chiếc chăn nằm chồng lên nhau ở giữa, chiếc nọ đè lên chiếc kia.

Đào Hoài Nam không mặc đồ ngủ, nửa đêm cảm thấy lạnh, cơ thể dán chặt lấy Trì Sính. Chiếc chăn đơn không đủ đắp, vừa trở mình đã bị hở. Buổi đêm ở vùng quê phương Bắc quá lạnh, đầu lộ ra ngoài khiến chóp mũi ửng lên. Trì Sính sợ cậu lạnh, vẫn phải kéo chiếc chăn còn lại tới.

Nhiệt độ ở trong và bên ngoài chăn có sự chênh lệch rõ ràng, buổi sáng như vậy khiến người ta không muốn dậy một chút nào.


Đào Hoài Nam nằm co ro trong chăn, bàn tay khoác lên người Trì Sính không biết lần vào trong vạt áo ngủ của anh từ khi nào, vòng ôm lấy eo Trì Sính.

Đào Hoài Nam là một cậu bé mù, có rất nhiều chuyện cậu không hay biết. Chỗ giấy hôm qua dùng xong có thể ném vào nhà vệ sinh xả đi, nhưng những vết đỏ sau tai và gáy Trì Sính vẫn chưa tan. Cũng may bây giờ là mùa đông, quần áo dày, cổ áo vừa khéo che kín được.

Rửa mặt xong cả hai đều nhẹ nhàng khan khoái, có thể nghe thấy tiếng chuẩn bị bữa sáng ở căn phòng nhỏ bên cạnh phòng bếp, đôi lúc còn nghe thấy cả những đoạn đối thoại thường ngày giữa vợ chồng chú Hoàng. Trong hơi thở là bầu không khí lạnh lẽo nhưng tươi mới, khác với không khí ở thành phố luôn có mùi thuốc lá len lỏi trong hệ thống sưởi.

Hai người chen nhau đi rửa mặt, gội đầu xong Trì Sính bật máy sấy ở mức gió to nhất để thổi khô tóc cho Đào Hoài Nam.

Đã chuẩn bị xong xuôi, Trì Sính cuốn dây điện quanh máy sấy, Đào Hoài Nam ôm lấy eo Trì Sính tìm miệng của anh. Trì Sính nhấc tay cất máy sấy vào hộc tủ, đồng thời hơi cúi đầu xuống, phối hợp cho Đào Hoài Nam hôn.

Nụ hôn buổi sớm mai mang theo vị thuốc đánh răng.

Lúc hôn Đào Hoài Nam thường không kiềm chế được phát ra những âm thanh vụn vỡ phát ra từ cuống họng, thi thoảng còn có những tiếng rên hừ hừ giống như thú cưng khi cảm thấy thoải mái. Tối qua thậm chí Trì Sính phải lấy một tay che miệng cậu, dặn cậu “suỵt”.

Lúc hai người đứng hôn nhau, một tay Trì Sính đặt lên eo hoặc mông cậu, Đào Hoài Nam thoải mái đến nỗi động tình, phát ra những tiếng hừ nhẹ, Trì Sính đặt tay còn lại lên người cậu để vỗ về trấn an.

Thoạt đầu mới ngủ dậy còn thấy lành lạnh, hai anh em chen trong phòng vệ sinh hôn nhau mấy phút, đến nỗi cả người nóng hầm hập.

Đào Hoài Nam cố ý cọ vào người Trì Sính, cậu nhóc lưu manh thích chơi xấu, Trì Sính đè vai cậu xuống rồi xoay một đường cung, để Đào Hoài Nam quay người đi, sau đó đẩy cậu đi ra ngoài.

Chú thím Hoàng đã chuẩn bị bữa sáng cho hai em anh tươm tất, gọi họ qua ăn.

Trước đó anh Hoàng đã gọi điện thoại dặn dò, không cần phải lo cho hai anh em, ban ngày cứ để hai anh em tự tung tẩy, muốn làm gì thì làm, để ý nhiều hai đứa nhóc lại không được tự nhiên.

Cho nên chú thím Hoàng cũng không nói muốn đưa hai anh em đi chơi, chỉ giới thiệu với hai anh em những địa điểm hay ho cho hai anh em có thể tự do khám phá.

Đào Hoài Nam đội mũ kín mít, đi đôi ủng đi tuyết dày dặn, để Trì Sính dắt tay dẫn ra ngoài. Trì Sính cố ý dắt cậu đi vào những nơi có tuyết, Đào Hoài Nam giẫm chân lên tuyết thôi mà cũng vui phơ lớ.

Lúc đi ngang qua nhà nào nuôi chó, bên kia tường sẽ có tiếng chó sủa ầm ĩ vọng ra. Ở đây có không ít khách du lịch, cũng có không ít xe cộ qua lại, Trì Sính không dẫn cậu ra đường lớn, chỉ đi quanh đường làng.

Đào Hoài Nam nói: “Anh tìm chỗ nào đẹp rồi hai đứa mình chụp ảnh được không?”

Khoảng thời gian này Trì Sính hết sức chiều cậu, anh không từ chối, chỉ nói: “Ở đây không đẹp, lát nữa chụp.”
Thế là Đào Hoài Nam lại tiếp tục giẫm lên tuyết, đối với cậu bé không nhìn thấy gì, có rất nhiều chuyện trở nên hết sức giản đơn, cũng không có nhiều tham vọng, chỉ đi dạo trong thôn thôi cũng đủ khiến cậu vui vẻ rồi.

Trì Sính đưa cậu ra hồ trượt băng, bình thường Đào Hoài Nam đi đứng đều rất cẩn thận, huống hồ là đi ở địa hình khó giữ thăng bằng như vậy.

“Em chỉ cần bước nhanh mấy bước, sau đó không nhấc chân trượt về phía trước, dựa theo quán tính.” Ban đầu Trì Sính còn dắt tay cậu hướng dẫn hai lần, “Trượt lung tung, không sao đâu.”

Đào Hoài Nam vừa cười vừa vội vàng xua tay, “Em không dám đâu.”

“Em sợ cái gì chứ,” Trì Sính vỗ chân cậu, “Đồ nhát gan.”

Lớp băng rất dày, ban đầu Đào Hoài Nam biết đi trên băng còn sợ băng sẽ rơi, sau đó chơi cuốn quá nên cũng không sợ nữa. Xung quanh có rất nhiều đứa trẻ đang trượt băng, có người còn đi giày trượt băng, cũng có người ngồi xe trượt tuyết.

Đào Hoài Nam vẫn chỉ đi đôi giày tuyết, bản thân cũng có đồ chống trơn trượt. Vốn dĩ cậu không trượt được, nên không biết thứ này.

Vừa nhát lại vừa ngốc, Trì Sính không dạy được, cuối cùng đành phải từ bỏ. Anh nhìn Đào Hoài Nam run lẩy bẩy không dám buông tay mình ra, cười nói: “Ngồi xuống đi.”

“Làm gì vậy?” Đào Hoài Nam cũng cười hỏi.

Nãy giờ cậu vẫn luôn cười nói tíu tít, rất vui vẻ.

“Bảo em ngồi thì ngồi đi.” Trì Sính nói.

Đào Hoài Nam nắm tay Trì Sính ngồi xuống, Trì Sính nói, “Ngồi xuống rồi đừng đứng lên.”, không đợi Đào Hoài Nam lên tiếng trả lời, anh lập tức kéo Đào Hoài Nam lui về phía sau.

Đào Hoài Nam cười ré lên, bị Trì Sính kéo trượt trên băng, vừa cười vừa kêu anh dừng lại.

Cậu bé ngồi bên cạnh bị trượt ngã, mặc đồ mùa đông dày cộm không cảm thấy đau, thấy Đào Hoài Nam bị kéo đi còn lè lưỡi trêu: “Lêu lêu lêu, không tự trượt được kìa.”

Lúc Trì Sính dừng lại, anh bảo: “Trẻ con cũng cười em kìa.”

Đào Hoài Nam lại càng cười tươi hơn, dừng lại rồi cũng không đứng lên, đặt mông ngồi xuống mặt băng, lúc cười còn mang theo tiếng thở gấp, ngồi bên cạnh ngẩng đầu trông về phía Trì Sính. Cậu không nhìn thấy gì, chỉ theo thói quen nhìn về hướng của anh.

Vừa mới tháo khẩu trang xuống, hơi thở nóng ran khiến hàng mi đọng hơi nước, bây giờ tuy rằng đã tháo khẩu trang xuống mà hơi nước vẫn chưa tan, hơi nước che đi đôi mắt, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Trì Sính lấy điện thoại ra, chụp cho cậu một bức ảnh.

Đào Hoài Nam không biết Trì Sính chụp ảnh mình, vẫn còn ngồi ngây ngô duỗi tay về phía Trì Sính, hỏi anh: “Hồi nhỏ anh cũng hay chơi trượt băng như vậy à?”

Trì Sính lại chụp thêm một bức nữa, lúc đút điện thoại vào túi bảo rằng: “Vẫn được, ngày nào cũng bị đánh không có tâm trạng để ý.”

Nhắc tới chuyện bị đánh Đào Hoài Nam bĩu môi, nụ cười trên môi cũng tắt đi một chút, “Đánh trẻ con, đúng là thần kinh.”

Trì Sính nắm lấy đôi tay cậu tiếp tục chạy, Đào Hoài Nam cả kinh hô lên một tiếng, sau đó cười nói: “Đợi một lát, đợi một lát, em còn chưa ngồi vững! Mài nát cả mông rồi! Cái anh này!”

Mặt băng bóng loáng, đã thế sáng sớm nay Trì Sính còn ép cậu mặc hai chiếc quần bông, đương nhiên không có chuyện mài nát mông, cậu vốn yếu ớt như vậy đấy. Trì Sính không để ý, kéo lấy Đào Hoài Nam trượt trên mặt băng, Đào Hoài Nam vừa hưng phấn vưa kích thích, chơi đến nỗi đổ mồ hôi.

Xung quanh có vài phụ huynh đưa con đi cùng, có người nhìn ra đôi mắt Đào Hoài Nam có vấn đề, nghe thấy cậu luôn miệng gọi “Anh nhỏ”, “Anh nhỏ”, cảm thấy hai anh em nhà họ rất thân thiết.
Lúc Đào Hiểu Đông gọi điện thoại tới Đào Hoài Nam đang ngồi nghỉ ngơi trên một chiếc lốp xe bị người ta chơi hỏng, Trì Sính ngồi bên cạnh cậu, trong tay cầm một cốc sữa đậu nành nóng.

Anh mua nó ở bên cạnh hồ, được pha bằng bột đậu nành, bình thường ế chỏng ế chơ không ai uống, bây giờ mười tệ một chai thì xếp hàng tranh nhau mua.

“Hiểu Đông à?” Đào Hoài Nam nhận lấy sữa đậu trong tay Trì Sính, cậu thổi hơi nóng, “Nhớ tụi em rồi à?”

“Ừ,” Đào Hiểu Đông ở đầu dây bên kia nói, “Hai đứa có vui không?”

“Vui ạ,” Đào Hoài Nam uống một ngụm đậu nành, trả lại cho Trì Sính, “Anh Trì đưa em đi trượt băng.”

“Ái chà, em biết trượt băng à?” Đào Hiểu Đông tương đối hiểu em trai mình, “Em dám à?”

Đào Hoài Nam bị bóc mẽ, cười nói: “Khổ ca kéo em, anh ấy cho em ngồi trên băng rồi kéo em đi, coi em như trẻ con vậy.”

“Anh biết ngay mà.” Đào Hiểu Đông phì cười, “Lá gan em chỉ có nhiêu đó, em không dám buông tay.”

Đào Hoài Nam vừa uống sữa đậu nành của Trì Sính vừa tán gẫu với anh trai, mãi đến khi uống hết cốc sữa đậu nành mới cúp máy.

Buổi chiều Trì Sính lại đưa cậu đi nơi khác chơi, có một căn nhà rất đặc biệt, mặt bên của phòng có một bậc thềm rất dài, có thể đi thẳng lên nóc nhà, đây cũng là một hộ nhà nông, ở góc Đông trong thôn. Trì Sính dắt tay Đào Hoài Nam đi lên, Đào Hoài Nam rất sợ, một tay nắm chặt lấy tay Trì Sính, tay kia bám lấy tay vịn

Họ đi lên nóc nhà chơi một chút, có thể thấy những quả núi nhỏ, rừng cây và thôn trang phía Đông.

Đào Hoài Nam nói: “Em ngửi thấy mùi gà hầm.”

“Đói rồi à?” Trì Sính hỏi cậu.

Đào Hoài Nam mỉm cười lắc đầu, “Không đói, chỉ là em ngửi thấy thôi.”

Trì Sính nói anh không ngửi thấy.

Đào Hoài Nam nói: “Mũi em thính mà, tai em cũng thính luôn, ngoài mắt ra thì giác quan nào cũng nhạy.”

Trì Sính khẽ đáp “Ừ”, anh thuận miệng nói: “Em thì giỏi rồi.”

Cả ngày hôm ấy Trì Sính chụp cho Đào Hoài Nam rất nhiều ảnh, hễ tiện tay lại chụp một bức, Đào Hoài Nam rất ăn ảnh, chụp thế nào cũng không thấy xấu.

Buổi tối Đào Hoài Nam nằm bò trên chiếc giường sưởi, hôm nay cậu rất ngoan ngoãn, tắm rửa xong thì mặc đồ ngủ kín kẽ. Cậu nằm bò nghe Trì Sính kể cho cậu những bức ảnh như thế nào, cậu muốn chọn ảnh đăng lên trang cá nhân.

Chọn tới chọn lui chỉ toàn là ảnh chụp cậu, không có ảnh chụp chung.

Cuối cùng Đào Hoài Nam lựa ra hai bức ảnh nắm tay Trì Sính, cậu không vui nói: “Em muốn đăng ảnh với anh, chỗ này toàn ảnh em thôi.”

Trì Sính nói: “Mai chụp lại.”

Đào Hoài Nam nhờ Trì Sính giúp cậu đăng ảnh lên, lẩm bẩm rằng: “Bức lần trước trước khi đăng bấm mãi không ra âm thanh, hại em mất một lúc lâu mà không đăng lên được.”

Trì Sính giúp cậu đăng ảnh lên, hỏi: “Viếtgì bây giờ?”

Đào Hoài Nam nói: “Viết “Tớ và Tiểu Trì”.”

Tổng cộng đăng ba bức ảnh, Đào Hoài Nam đội mũ mặc áo bông to sụ, cậu trai vui vẻ khiến tuyết trắng mùa đông dường như sáng lên, được phủ lên tia nắng ấm.

—— Tớ và Tiểu Trì.

Lúc này thế mà anh Điền Nghị không tăng ca ấn “Thích” cho cậu đầu tiên.

Anh còn bình luận rằng: Hai đứa quẩy bên ngoài không đưa anh cả đi à.

Đào Hoài Nam trả lời không được tiện, cậu phải mò mẫm dùng chuyển đổi giọng nói để trả lời: Haha, Đào Tiểu Đông bận rồi.

Mấy cậu bạn trong lớp đều nghiện điện thoại, nhanh chóng thích và bình luận.

Trong nhóm lại có người nhắc tới cậu, hỏi Đào Hoài Nam: Hai người đang ở đâu thế?

Đào Hoài Nam: “Hôm qua tớ nói rồi còn gì.”

Có người hỏi: “Chỉ có hai người thôi à?”

Đào Hoài Nam: “Ừa, chỉ có hai bọn tớ.”

Vốn dĩ nghỉ học mấy cậu choai choai cảm thấy chán chết đi được, không biết ai đề cử: “Hay là bọn mình cũng đi đi? Dù sao cũng không xa.”

Câu nói này được hưởng ứng nhiệt tình, mấy cậu con trai đều không thích ở nhà, nhà nào quản không chặt bắt đầu đặt vé, nhà nào quản nghiêm không cho ra ngoài đều phàn nàn.

Trì Sính nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, Đào Hoài Nam duỗi tay ra mò sang người anh, cậu tắt máy, trở mình nằm thẳng.

Cậu nằm thẳng rồi đột nhiên nghĩ tới còn thiếu gì đó, lại nghiêng người thơm Trì Sính, bảo rằng: “Ngủ ngon nhé Tiểu Trì.”

Trì Sính nhắm mắt bảo: “Bây giờ bắt đầu không biết lớn nhỏ rồi.”

Đào Hoài Nam nhắm mắt lại, mỉm cười vào giấc ngủ.