“Trì Sính giơ tay búng nước lên mặt cậu, bình tĩnh hỏi: “Em là kẻ háo sắc à?””
Đào Hoài Nam vào phòng học đúng lúc tiếng chuông reo, đã hết giờ nghỉ trưa rồi. Cậu vừa mới ngủ ở chỗ của Trì Sính, sắp tới giờ học Trì Sính mới gọi cậu dậy. Đào Hoài Nam tự mình vịn cầu thang quay về phòng học, ngoài cửa lớp có người va phải cậu, vội vàng nói: “Ôi không nhìn thấy, xin lỗi nhé.”
Đào Hoài Nam mỉm cười xua tay, chuông nhắc nhở cách chuông vào tiết mười phút, Đào Hoài Nam từ từ quay về chỗ mình ngồi. Ban đầu chỗ ngồi cố định của cậu ở bàn đầu tiên cạnh cửa ra vào. Nhưng ngồi ở đó gió vẫn luôn lùa qua khe cửa, mùa đông rất lạnh. Thế là sau đó Đào Hoài Nam chuyển chỗ ngồi luân phiên theo cả lớp, mỗi tuần đổi một lần.
Tuần này Đào Hoài Nam ngồi ở bàn thứ ba cạnh cửa sổ, cậu sờ tới góc bàn mình, bảo rằng: “Tớ về rồi.”
Bạn cùng bàn đang lau bàn, nói với cậu, “Đợi một lát, có nước đấy.”
“À ừ,” Đào Hoài Nam đứng bên cạnh đợi, “Nước ở đâu vậy?”
Bạn cùng bàn đã lau nửa túi rác đầy giấy, một tay cầm túi rác, tay kia lau nước trên mặt bàn bảo rằng: “Buổi trưa trời mưa, cửa sổ không đóng, nước bên bệ cửa rơi xuống.”
Cậu ấy lau phần bàn của Đào Hoài Nam, chỗ cậu ấy ngồi không có nước. Lau hết nước thì cầm túi rác đi ra, nói với Đào Hoài Nam: “Cậu vào chỗ đi.”
Bạn cùng bàn đi vứt rác, lúc quay về Đào Hoài Nam nói với cậu ấy: “Cảm ơn Tiểu Trác nhé.”
Hai người họ ngồi cùng nhau hơn một năm rồi, từ lúc phân ban Đào Hoài Nam đã được bạn ấy chủ động xin giúp đỡ.
Lúc đó Đào Hoài Nam vào lớp cuối cùng, lớp họ kết thúc muộn nhất, cậu được Trì Sính đưa tới, mấy bạn học sinh ban xã hội trong lớp được phân tới đã kết thành đôi ngồi cạnh nhau. Trì Sính dắt tay cậu vào lớp, mọi người trong lớp đều nhìn về phía hai người họ.
Giáo viên cầm tờ danh sách trong tay, đánh dấu sau tên của Đào Hoài Nam, hỏi cậu: “Em muốn ngồi ở đâu? Muốn ngồi một mình hay ngồi với các bạn khác?”
Mọi người trong lớp không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cậu, Đào Hoài Nam nắm lấy tay Trì Sính nói: “Em ngồi một mình được rồi ạ.”
“Để em ngồi với bạn ấy.” Đột nhiên có bạn học sinh ngồi dưới chủ động lên tiếng, nghe giọng khá quen, cậu ấy hỏi Đào Hoài Nam, “Được không?”
Đào Hoài Nam không giấu nổi ngạc nhiên, đây không phải bạn học cùng lớp cũ.
Cậu bạn đeo kính ở dãy thứ hai hàng dưới đứng dậy, bảo rằng: “Ngồi với tớ đi.”
Sau đó để cho thuận tiện, giáo viên sắp xếp Đào Hoài Nam ngồi ở hàng đầu tiên cạnh cửa lớp, bạn cùng bàn cũng ngồi cạnh, sau đó vì quá lạnh nên hai người bắt đầu đổi chỗ luân phiên. Cả hai cậu bé không thích nói chuyện ngồi cùng nhau một thời gian dài, mãi mà không đổi đi.
Đầu mùa đông năm ngoái lúc hai người còn ngồi gần cửa lớp, ngày nào cũng mặc một chiếc áo bông to sụ, giữa hai người đặt một túi giấy ăn, cậu một tờ tớ một tờ để lau mũi. Giữa bàn ngày nào cũng treo một túi rác, trong túi chất đầy giấy xì mũi của hai người. Buổi sáng Đào Hoài Nam chủ động treo túi lên, buổi chiều bạn học mang đi vứt.
Lúc đó thỉnh thoảng Quý Nam đi tới đưa đồ ăn thức uống cho Đào Hoài Nam, chỉ cần ló đầu duỗi tay ra là có thể để xuống bàn họ rồi, Quý Nam nhìn hai người như dân tị nạn, cười nắc nẻ một hồi.
“Trông hai người thảm chưa kìa,” Quý Nam hồn nhiên vô tư, cười như được mùa, “Đây là cảnh đẹp lớp em à?”
Mỗi lần bạn cùng bàn Tiểu Trác gặp Quý Nam đều lúng túng, mấp máy môi hồi lâu mà không nói được nên câu hoàn chỉnh.
Cậu ấy chính là bạn nam không cẩn thận hất đổ thức ăn lên người Quý Nam và Thạch Khải ở nhà ăn năm đó, sau đó trả tiền mà không được, mỗi lần gặp Quý Nam và Thạch Khải ở trường đều cúi gằm đầu đi đường vòng, bây giờ thế mà đã trở thành bạn cùng bàn với Đào Hoài Nam rồi.
Trở thành bạn cùng bàn rồi thành thử số lần đụng mặt hai thiếu gia cũng tăng lên, tuy rằng gặp nhiều rồi mỗi lần thấy vẫn hơi lúng túng, nhưng so ra thì tự nhiên hơn khoảng thời gian đầu nhiều.
Mỗi ngày tan học Đào Hoài Nam sẽ được Phan Tiểu Trác đưa xuống tầng, Trì Sính ở dưới chân cầu thang đợi cậu. Ban đầu Trì Sính đưa cậu lên tận chỗ ngồi, sau này Đào Hoài Nam không để anh phải đi lại nhiều nữa. Đào Hoài Nam học ở tầng bốn, Trì Sính lại học dưới tầng một, không cần phải đi lại nhiều như vậy.
Phan Tiểu Trác nắm khuỷu tay đưa Đào Hoài Nam tới trước mặt Trì Sính, cúi đầu muốn đi về.
Đào Hoài Nam kéo cậu lại: “Cậu định đi thế nào, đang mưa đấy.”
“Tớ ngồi xe bus.” Phan Tiểu Trác nhìn ống tay áo bị Đào Hoài Nam giữ lấy, nói “Bye bye”.
“Mưa to như vậy, cậu mang ô không?” Đào Hoài Nam hỏi cậu.
“Sáng nay lúc tớ đi học trời không mưa,” Phan Tiểu Trác bị Đào Hoài Nam kéo lấy không đi được, “Cậu.. làm gì vậy?”
Một tay Đào Hoài Nam được Trì Sính nắm lấy, tay kia giữ lấy Tiểu Trác nói: “Cậu đi với tớ đi, hai chúng tớ đưa cậu về.”
“Không cần đâu, các cậu về nhà trước đi, tớ tự về được.” Phan Tiểu Trác lắc cánh tay, Đào Hoài Nam không buông tay cậu ấy ra, khiến cậu bạn vốn không biết ăn nói lúc này đây lúng túng không biết nói sao.
Cuối cùng vẫn bị Đào Hoài Nam đưa đi, nhờ bác tài đưa Phan Tiểu Trác về nhà.
Cũng may mà đưa cậu ấy về, hôm ấy trời mưa tầm tã, tan học không lâu thì có sấm chớp, sấm đánh suốt cả dọc đường, ngồi trong xe tiếng sấm vang rõ ràng hơn khi ngồi trong phòng học, Đào Hoài Nam bị sấm dọa co mình lại.
Cậu ngồi dựa sát vào Trì Sính, Trì Sính đặt tay lên đùi cậu, vỗ về trấn an cách lớp áo.
Nhà của Phan Tiểu Trác ngược hướng với họ, lại thêm trời mưa xe tắc kín, đưa bạn cùng bàn về rồi quay lại, lúc về đến nhà trời đã tối đen.
Tòa nhà cách cổng khu một đoạn, hai anh em bị mưa xối ướt đẫm.
Đào Hoài Nam được Trì Sính kéo tay chạy đi, tóc và quần áo ướt nhẹp, trên mặt cũng dính nước. Ngồi trong xe nghe tiếng mưa nện lộp bộp vào mui xe cảm thấy hết sức bức bối, nhưng lúc chạy trong màn mưa không được che chắn lại không cảm thấy quá khó chịu. Mưa xối xả xuống người, chẳng khác nào xối nước tắm.
Về đến nhà Trì Sính đưa tay lên lau mặt Đào Hoài Nam, lau đi những giọt nước mưa còn đọng trên gương mặt, Đào Hoài Nam vẫn còn cười được.
Trì Sính hỏi cậu: “Có lạnh không?”
Đào Hoài Nam lắc đầu nói không lạnh, vừa dứt lời thì hắt hơi một cái.
Hai người chen vào phòng tắm, Đào Hoài Nam đội khăn đi ra, hai tay kéo đi kéo lại để lau tóc. Trì Sính còn chưa tắm xong, vốn dĩ đã tắm xong rồi, nhưng Đào Hoài Nam rất đáng ghét, trước khi đi ra còn bôi xà phòng lên người anh.
Trì Sính tắt nước, tóc Đào Hoài Nam cũng tương đối khô rồi, cất cao giọng nói: “Anh đi học đi, để em dọn dẹp.”
Từ lúc hai người lên lớp 12, Đào Hoài Nam trở thành quản gia nhỏ lo chuyện nhà cửa, bây giờ cậu rất nhuần nhuyễn công việc trong nhà, ngoài việc nấu ăn ra, còn lại cậu không để Trì Sính đụng tay vào việc gì.
Mới đầu Trì Sính còn tưởng cậu đùa giỡn, cũng mặc cậu, không ngờ cậu bé mù lại rất nghiêm túc, nhập học được hai tháng, đến bây giờ vẫn còn chủ động làm việc nhà.
Trì Sính muốn mang đồ hai người thay ra đi giặt, Đào Hoài Nam vội vàng chạy tới, vỗ lấy cánh tay anh: “Anh bỏ xuống.”
Trì Sính không để ý tới cậu, Đào Hoài Nam ở sau lưng ôm lấy anh, tì cằm lên bờ vai, động tác như một tên lưu manh: “Bảo anh bỏ xuống thì anh bỏ xuống đi.”
Trong gương phản chiếu hình ảnh cậu bé tì mặt lên người Trì Sính, lấy mũi cọ cọ, cái răng day cắn, lí nhí nói: “…Anh thơm thế.”
Trì Sính giơ tay búng nước lên mặt cậu, bình tĩnh hỏi: “Em là kẻ háo sắc à?”
Đào Hoài Nam không nói gì, chỉ híp mắt lại, để lại dấu răng nhỏ xíu trên vai Trì Sính: “Hehe.”
Trước mặt Trì Sính Đào Hoài Nam là một cậu bé háo sắc, hở ra là mê tít Trì Sính. Giống như ban nãy Trì Sính vừa mới tắm xong còn chưa kịp mặc quần áo, chỉ ôm rịt lấy anh hít hít ngửi ngửi cũng đủ khiến Đào Hoài Nam hứng lên.
Dáng người Trì Sính thon gầy, trên người có một ít cơ bắp, Đào Hoài Nam rất thích sờ người anh, nhất là sờ vùng bụng.
Thế là hai người giữ tư thế này suốt một lúc lâu, Trì Sính giặt quần áo, Đào Hoài Nam bám lên người anh sờ bụng. Trì Sính không có máu buồn, bị cậu sờ tới sờ lui cũng không cảm thấy ngứa.
Nhưng không phải lần nào họ cũng làm chút gì đó, phần lớn thời gian Đào Hoài Nam chỉ ôm anh một lúc thôi là đủ thỏa mãn rồi, hành động thân mật rất dễ chịu, dù chỉ được ôm anh một lúc thôi Đào Hoài Nam cũng mê tít.
Quay về phòng Trì Sính làm bài tập, Đào Hoài Nam cũng làm bài tập, lúc cậu chọc xuống giấy chữ nổi sẽ phát ra âm thanh, cứ kêu “sột, sột, sột” mãi không dứt.
Bài tập cậu làm được Trì Sính soạn sẵn, anh in bộ bài dựa theo tiến độ của bên ban xã hội, Đào Hoài Nam không cần viết hết, chỉ cần trả lời đủ ý là được rồi, chỉ cần không trả lời sai đề Trì Sính coi như qua.
Giữa buổi học Đào Hoài Nam vào phòng bếp gọt hoa quả, tuy rằng không nhìn thấy gì nhưng Đào Hoài Nam có thể gọt hoa quả rất đẹp mắt. Lúc Trì Sính làm bài Đào Hoài Nam cầm dĩa xiên hoa quả đưa tới bên miệng anh, Trì Sính không nhìn, Đào Hoài Nam đút cái gì thì anh ăn cái nấy.
Đến khi Trì Sính làm xong một bộ đề, Đào Hoài Nam nghe tiếng anh đặt bút xuống liền dựa sát lại gần hôn anh. Thi thoảng Trì Sính vẫn lật đáp án trên tay, chỉ nghiêng đầu hôn cậu.
Họ đã học lớp 12, còn chưa đầy một năm nữa là học hết cấp ba rồi.
Thành tích của Trì Sính rất tốt, thường xuyên thi đứng nhất trường. Thành tích của Đào Hoài Nam cũng không tệ, đối với cậu học ban xã hội nhàn hơn rất nhiều, thành tích vẫn luôn ổn định ở hạng trung.
Anh Đông cũng không có yêu cầu về mặt thành tích, không phải bận tâm về khoản học hành.
Lại nói bây giờ anh Đông cũng không rảnh mà bận tâm, Đào Hoài Nam nghĩ tới anh Đông lại cảm thấy thật khó tin.
Đào Hiểu Đông cũng rất phấn đấu, rất có tiền đồ, thế mà đã đến với bác sĩ Thang rồi. Bác sĩ Thang mà Đào Hoài Nam thích nhất giờ đây đã là người một nhà rồi.
Bây giờ Đào Hiểu Đông dành hết tâm tư cho bác sĩ Thang, hoàn toàn thả lỏng hai cậu em. Thậm chí bây giờ anh còn không ở nhà nữa. Thực ra anh và bác sĩ Thang muốn hai người em tới ở cùng, hoặc đổi sang căn nhà khác, nhưng Đào Hoài Nam ở đây từ nhỏ tới lớn, cậu đã rất quen thuộc với đồ đạc trong nhà. Đối với một người mù mà nói, đổi môi trường sống không dễ dàng, anh Đông cũng không muốn giày vò trước kì thi đại học, đợi thi xong rồi tính sau.
Anh Đông không ở nhà Đào Hoài Nam cũng không đến nỗi không thể thích ứng. Cũng bởi anh Đông vốn rất bận rộn, thường xuyên không về nhà. Thực ra Đào Hoài Nam cũng rất nhớ anh Đông, nhưng cho dù nhớ anh nhiều lắm thì cậu cũng không muốn để anh về. Mỗi lần anh về cậu lại lo không biết có phải anh lại giận hờn với bác sĩ Thang hay không.
Dù sao tình yêu của người trưởng thành luôn khiến người ta lo lắng.
So ra thì trẻ con đơn giản hơn nhiều.
Đào Hoài Nam mơ màng gọi “Anh nhỏ”, Trì Sính từ phòng vệ sinh quay về, đi tới cúi người cọ chóp mũi vào cậu.
“Anh học xong rồi à?” Đào Hoài Nam ôm cổ anh, “Mấy giờ rồi…”