“Sáng nay tao còn thấy hai đứa nó hôn nhau nữa, hay là tao nhìn nhầm?””
Cả đêm hôm ấy Trì Sính không chợp mắt, Đào Hoài Nam cũng như vậy.
Trước đó hai anh em ngồi trong phòng, sau khi bà tắt thở thì họ ra sân. Ngoài sân người ra người vào, có hàng xóm nghe tin tới tiễn đưa đoạn đường cuối, ngoài ra còn có chủ cửa hàng và nhân viên dịch vụ an táng giúp đỡ bày biện đồ đạc. Ban đầu Đào Hoài Nam bị Trì Sính nhốt trong xe không cho ra, sau đó Đào Hiểu Đông đưa cậu ra, Đào Hoài Nam cũng không đòi vào, cậu không muốn Trì Sính phải lo lắng cho mình.
Đào Hoài Nam đứng sát bên tường không gây phiền phức, xung quanh tiếng người ồn ã, nhất thời Đào Hoài Nam nhớ lại hồi còn nhỏ. Khi đó anh Đông thủ linh cho ba mẹ, trong sân ngày nào cũng có rất nhiều người đến rồi đi, Trì Sính khi đó là một đứa trẻ nhem nhuốc không có cảm giác tồn tại, ngày nào cũng ngồi ở chân tường. Ban đầu Đào Hoài Nam rất sợ anh, sau này không sợ nữa thì ngồi cạnh anh. Khi đó cũng giống như bây giờ, người lớn bận rộn lo công chuyện, cậu bé mù và cậu bé nhem nhuốc tìm một khoảng đất trống ngồi với nhau.
Bây giờ cậu bé mù vẫn đứng lủi thủi trong góc vậy, còn cậu bé nhọ nhem đã trưởng thành, trở thành một người lớn có thể cáng đáng công chuyện.
Trì Chí Đức muốn thổ táng cho bà, trước kia người lớn quê họ qua đời đều dùng phương pháp thổ táng, nhưng bây giờ không được, không có chứng nhận hỏa táng sau này sẽ gặp rất nhiều phiền phức, cho nên cuối cùng họ vẫn phải đưa bà tới nhà tang lễ.
Trì Chí Đức có ngả ngớn đến mức nào đi nữa, lúc này cũng bận rộn ra dáng một người đàn ông đứng đắn. Sau khi xe nhà tang lễ tới, Trì Chí Đức vội vàng nhấc chiếc khăn đậy, khóc thút thít một lúc lâu. Lúc này trời đã sáng, cuối thu lạnh se, hơi lạnh hòa cùng những tiếng khóc nức nở thê lương khiến con người lại bất giác run lên.
Đôi mắt Trì Chí Đức đỏ ửng lên, lúc đưa cáng lên xe, gã thất thần gọi “Mẹ”.
Đào Hoài Nam tựa lưng vào tường, trước khi theo xe rời đi, Trì Sính đi về phía cậu, anh cởi chiếc áo Đào Hiểu Đông cho mình ra khoác lên vai Đào Hoài Nam, “Đừng dựa vào tường, lạnh đấy.”
“Anh mặc đi.” Đào Hoài Nam trả chiếc áo khoác lại, “Anh cứ lo mọi việc đi, không cần phải lo cho em.”
Trì Sính nói với cậu: “Lát nữa em đừng đi, qua nhà chú đợi anh.”
Đào Hoài Nam nói: “Em muốn đi cùng anh.”
Trì Sính không muốn Đào Hoài Nam đi tới những nơi ấy, không nói có mê tín hay không, nhưng đó là nơi đi tới luôn cảm thấy rất áp lực, hơn nữa còn rất lạnh. Nhiều người nhiều chuyện, Trì Sính không lo cho cậu được, chỉ sợ cậu sẽ va đụng.
Thế là Trì Sính ôm cậu trong lòng, kề vào tai cậu thủ thỉ, “Em ở đây cũng là giúp anh rồi, anh sẽ về sớm thôi.”
Đào Hoài Nam không nhìn thấy anh, chỉ có thể giơ tay sờ lên gương mặt anh và bảo rằng: “Anh đừng buồn nhé!”
Trì Sính đưa lưng về phía đám đông ồn ã, hôn lên gương mặt cậu nói, “Ừ”.
Trì Sính chưa từng trải qua những chuyện này, anh không có kinh nghiệm. Anh nói với Đào Hoài Nam là sẽ quay về sớm thôi, nhưng cả ngày hôm ấy anh không thể quay về. Bà cần ở trong nhà lạnh một đêm, đến sáng sớm mai mới có thể nhập liệm, trước đó Trì Sính không biết những điều này. Đào Hiểu Đông ở lại cùng với Trì Sính, còn Đào Hoài Nam thì được thím đưa về nhà ở.
Thím rất niềm nở với cậu, những năm qua Đào Hiểu Đông cũng đã giúp gia đình họ rất nhiều, anh để nhà và đất lại cho họ sử dụng, bình thường nhờ chú ở quê quan tâm tới bà nội Trì Sính, đương nhiên anh cũng sẽ dành một phần cho họ.
Trong lòng Đào Hoài Nam vẫn luôn lo lắng cho Trì Sính, cậu không nói chuyện nhiều. Nhưng thím sợ mình không chăm sóc cậu chu đáo, cứ một lúc lại dúi cho cậu cái này, một lúc lại dúi cho cậu cái khác. Đào Hoài Nam ăn không vào, còn phải thường xuyên trả lời câu hỏi của thím.
Thím luôn miệng cảm thán tụi nhỏ đã lớn hơn nhiều, thi thoảng lại cảm thán thằng bé nhà họ Trì có phúc, gặp may mắn như vậy.
Mọi người trong thôn đều cảm thấy như vậy, Đào Hoài Nam không thấy họ nhìn Trì Sính bằng ánh mắt dò xét, nhưng tai cậu rất thính, người khác nhỏ to cái gì cậu đều nghe thấy rõ.
Có người nói thằng bé nhà họ Trì tốt số, được Đào Hiểu Đông đưa về bầu bạn cùng đứa em mù, cho dù phải hầu hạ thằng bé mù cả cuộc đời cũng đáng. Có người phản bác lại lời ông ta, cả cuộc đời gì chứ, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, đợi đến khi Đào Hiểu Đông già rồi thì sao? Đợi đến khi đó nếu trong lòng còn có tình cảm còn có thể giúp chăm sóc, nếu không có thì đâu để ý những chuyện này.
Người ngoài thường thích dựa vào ý kiến của bản thân để phỏng đoán chuyện của người khác, Đào Hoài Nam nghe họ nói những lời này, nhưng cũng không tức giận.
Trong miệng người khác từ nhỏ cậu đã là một món nợ, hồi nhỏ làm liên lụy tới ba mẹ, lớn lên liên lụy tới anh trai, còn bây giờ là liên lụy tới Trì Sính. Cậu đã nghe nhàm tai rồi.
Buổi tối Trì Sính không quay về, anh gọi điện thoại cho Đào Hoài Nam.
Đào Hoài Nam vừa mới ăn tối xong, thím chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ ăn, Đào Hoài Nam cố gắng ăn những thứ này, nhưng cậu thực sự không thấy đói. Lúc này Trì Sính gọi điện thoại nói hôm nay anh không thể về được, dặn cậu đi ngủ sớm.
Đào Hoài Nam nói: “Vâng ạ.”
Trì Sính bảo: “Lát nữa anh bảo anh Đông về, anh ấy ở với em.”
“Em không cần đâu, để anh Đông ở với anh đi, anh về cũng không yên tâm.” Đào Hoài Nam ngồi trên giường ôm đầu gối, nhỏ giọng nói với Trì Sính, “Anh đã ăn gì chưa?”
Trì Sính nói anh ăn rồi.
Ở quê nhà nào cũng có khu vườn rộng, trồng rất nhiều rau và trái cây, bên góc sân còn có một chiếc chuồng bò. Anh họ dắt bò về chuồng, lúc đi ngang qua cửa sổ có thể nghe thấy tiếng bò rống “Bò….ò.”
Đào Hoài Nam ngước mặt về phía cửa sổ, cầm điện thoại trong tay, nghe Trì Sính ở đâu bên kia hít thở.
Trì Sính gọi cậu là “Bé con”.
Đào Hoài Nam nhỏ giọng đáp, “Anh nhỏ”.
Cách điện thoại không thể nói nhiều, dù cho bây giờ họ không ở đây, nhưng hai người đều cảm thấy mình đang ở rất gần với nhau.
Đào Hiểu Đông xin nghỉ mấy ngày cho hai em, anh muốn đợi bên đây xong việc mới quay về. Có lẽ sau này Trì Sính sẽ không quay trở lại đây nữa, vậy nên cần tiễn đưa nốt đoạn đường cuối.
Trì Sính cũng không nói muốn quay về, anh vẫn rất phối hợp, làm nốt chức trách của một người cháu.
Cũng có một vài người trong thôn theo tới, bình thường bất luận quan hệ tốt xấu thế nào, chỉ cần có nhà nào gặp chuyện mọi người trong thôn đều tất bật tới giúp. Họ hết nhìn Trì Chí Đức lại nhìn Trì Sính, nhìn gương mặt vẫn có đôi nét giống nhau, dù rằng bây giờ Trì Sính đã hoàn toàn không giống người nhà họ Trì nữa.
Trì Chí Đức ngồi xổm ở khoảng sân trống trong nhà tang lễ hút thuốc, Trì Sính vừa mới gọi điện thoại trở về. Đào Hiểu Đông mang mấy bình nước đi tới, đưa cho Trì Chí Đức một chai.
Trì Chí Đức nhận lấy, gã không uống mà để ở bên cạnh.
Có lẽ bởi lần này hai người gặp nhau vì tang sự, Trì Chí Đức có vẻ sa sút tinh thần. Mẹ gã vừa qua đời, cho dù đã mấy năm không trở về, nhưng lúc này vẫn có chút bi thương.
Hoặc có lẽ bất kể một người có vô dụng tới đâu cuối cùng vẫn có chút nhân tính.
Đào Hiểu Đông đứng bên cạnh gã, bên cạnh có một chiếc xích lô, Đào Hiểu Đông dựa vào nó, buông mắt nhìn Trì Chí Đức.
“Tôi vẫn không tài nào hiểu nổi cậu,” Trì Chí Đức cắn điếu thuốc, ngồi xổm tại chỗ, “Cũng chẳng phải con cậu, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Đào Hiểu Đông khẽ “Xùy” một tiếng, “Nếu cả cái này anh cũng không rõ thì không phải anh nữa rồi.”
“Châm chọc tôi à?” Trì Chí Đức cười gằn, gã nhả khói nói, “Mày đừng giả vờ lương thiện với tao, tao không tin mày muốn có em trai, mày nhặt thằng bé về nhàn chứ?”
Đào Hiểu Đông không muốn đôi co chuyện này với gã ta, vốn dĩ ban đầu anh đưa Trì Sính về chỉ vì mục đích này. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, bất kể ban đầu nghĩ gì, sau nhiều năm anh cũng không còn nghĩ những chuyện này nữa.
Nuôi một con chó một con mèo còn động lòng, huống hồ là một đứa trẻ. Tình cảm giữa ba anh em nhà họ Đào vẫn luôn rất tốt, Đào Hiểu Đông thẳng thắn nói những chuyện này, cũng chưa từng để nhà họ Trì thiệt thòi.
“Mày khỏi phải lo tao lừa mày, không có ý đồ ấy,” Trì Chí Đức nhướng mày nhìn Đào Hiểu Đông, lại đưa cho anh một điếu thuốc, “Thần kỳ thật đấy, đúng là ai nuôi thì giống người đấy, giờ tao không thấy nó giống tao và bố tao một chút nào, ngược lại còn giống mày là đằng khác.”
“Anh muốn lừa cũng không lừa được, “Đào Hiểu Đông nhận lấy điếu thuốc, đưa lên miệng chỉ cắn đầu lọc, “Trưởng thành rồi.”
“Nhanh thật,” Trì Chí Đức cảm thán như vậy.
Giữa họ không có gì để nóì, Trì Chí Đức uống rượu bao nhiêu năm, trí nhớ không tốt. Có rất nhiều chuyện hồi nhỏ gã không nhớ được, hồi nhỏ hai người cũng từng chơi với nhau, nhưng bây giờ những ký ức đã trở nên mơ hồ. Còn Đào Hiểu Đông tuy rằng vẫn còn nhớ rõ, nhưng từ nhỏ anh đã không ưa Trì Chí Đức, hai người họ chưa từng là bạn thân.
Bởi vì Trì Sính nên họ mới có một chút liên quan tới nhau, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu. Cho nên bây giờ ngồi lại một chỗ cũng không nói gì, cũng không có gì để nói.
Đào Hiểu Đông không vội quay vào, không khí bên trong không tốt, lại còn lạnh. Thế là anh dựa vào chiếc xe ba gác nói chuyện qua Wechat với Thang Sách Ngôn. Lúc này Thang Sách Ngôn mới về nhà, vừa nấu cơm vừa nói chuyện câu được câu chăng cùng Đào Hiểu Đông.
“Hai đứa nó thân nhau lắm à?” Trì Chí Đức hỏi.
Đào Hiểu Đông dán mắt vào điện thoại không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Ai cơ?”
“Trì Khổ và em mày.”
“Trì Sính.” Đào Hiểu Đông sửa lại, sau đó nói, “Hai đứa nó vẫn rất thân nhau.”
“Còn đổi tên cơ à?” Trì Chí Đức cất tiếng cười giễu, “Sao không đổi họ luôn đi?”
Đào Hiểu Đông không để ý tới gã ta, lúc này vẫn còn mải gõ điện thoại.
“Sáng nay tao còn thấy hai đứa nó hôn nhau nữa.” Trì Chí Đức ngồi xổm mệt rồi, bèn ngồi bệt xuống đất, đổi tư thế thở dài, “Hay là tao nhìn nhầm?”
Đào Hiểu Đông dời đường nhìn từ điện thoại qua nhìn gã ta, nhìn chòng chọc hai giây rồi nói, “Anh nhìn nhầm rồi.”
“Hôm qua lúc ở trong phòng hai đứa cũng ôm nhau suốt, đúng là thân thế nhỉ.”
Đào Hiểu Đông trả lời hết tin nhắn, anh đút điện thoại vào túi, Trì Chí Đức nói: “Mày dẫn thằng con trai về đấy chứ.”
Trì Chí Đức nói câu này cũng không có ý gì khác, cũng không nghĩ nhiều, hai cậu bé thì có thể làm gì chứ, chỉ là cảm thấy trẻ con thành phố quá bám nhau mà thôi.
Gã ta nói chuyện này cũng không có ý gì khác, chỉ tìm đề tài nói chuyện phiếm mà thôi.
Đào Hiểu Đông không nói chuyện với gã nữa, anh xách túi nước đi vào. Trì Sính đang ngồi trên băng ghế trong nhà, Đào Hiểu Đông đưa nước cho Trì Sính, Trì Sính nói: “Anh về đi anh, Đào Hoài Nam ở đó một mình không được.”
Đào Hiểu Đông xoa đầu Trì Sính, lòng bàn tay đặt lên đầu, sau đó vò hai cái, bảo rằng: “Em ấy không sao, em không phải lo đâu.”
Trì Sính lại nói: “Tối qua anh không ngủ, đừng cố chịu.”
Đào Hiểu Đông ngồi xuống bên cạnh Trì Sính, anh tựa người vào, gối lên vai Trì Sính, nhắm mắt nói với cậu: “Anh ở với em.”
Đào Hoài Nam ở nhà một mình, cậu nằm đờ đẫn suốt một đêm, không sao ngủ được. Cả anh Đông và Trì Sính không ở đây, ở trong môi trường xa lạ đương nhiên Đào Hoài Nam không ngủ được, hơn nữa cậu còn lo cho Trì Sính.
Sáng hôm sau Trì Sính trở về, sáng sớm nhập liệm, sau khi nhận tro thì đi về, lúc về đã hơn chín giờ.
Đào Hiểu Đông tự lái xe quay về, trên xe chỉ có hai người họ, Trì Chí Đức theo những người khác về nhà họ Trì rồi, hai người họ qua nhà chú trước.
Con trai chú mặc chiếc áo khoác dài đi chăn trâu, thấy hai anh em đã về, ngạc nhiên cất tiếng gọi Đào Hiểu Đông, “Anh à?”
Trì Sính đi thẳng vào nhà tìm Đào Hoài Nam, Đào Hoài Nam đã nghe thấy tiếng hai anh về rồi, cậu đang ngồi trên giường nghiêng đầu trông về phía cửa. Trì Sính vừa đẩy cửa đi tới, thấy Đào Hoài Nam mặc quần áo thẳng thớm, tóc chổng ngược lên thì khẽ chau mày lại. Trì Sính đi tới, Đào Hoài Nam giơ cánh tay lên.
Trì Sính lập tức bồng cậu lên, trên người Đào Hoài Nam thoang thoảng mùi củi lửa, một tay Trì Sính véo cổ Đào Hoài Nam.
“Mau lên mau lên mau lên!” Đào Hoài Nam vỗ vai anh, “Em muốn đi vệ sinh, mau lên!”
Trì Sính lập tức hiểu ra Đào Hoài Nam chưa xả, anh chau mày, bế cậu xuống.
Trong nhà chú vẫn sử dụng bệ xí kiểu cũ, nhà vệ sinh được dựng bằng gỗ đơn giản, cũng không thể tự xả nước, sau này còn phải dùng làm phân bón. Kiểu nhà vệ sinh này Đào Hoài Nam không đi một mình được, cậu không thể cân nhắc bước chân để đi thật chuẩn, hơn nữa còn bẩn.