Chó Dữ Lâu Năm

Chương 72



“Ba chữ “Đào Hiểu Đông” trong lòng Đào Hoài Nam còn có sức nặng hơn cả chính bản thân cậu, anh là lục địa rộng lớn, là hòn đảo cập bến.”

Cả ngày hôm ấy Đào Hoài Nam như một đứa trẻ sợ hãi, luống cuống không biết nên làm thế nào.

Nghe giọng điệu bất đắc dĩ của anh Đông trong tin nhắn kia, kết hợp với những lời anh nói, anh nói hoàn thành chỗ hình trong tay sẽ không làm thêm, anh sẽ không nhận được nữa. Những lời anh nói giống như sét giáng thẳng vào người Đào Hoài Nam.

Anh ấy sao vậy?


Sao lại không xăm hình nữa?

Không nhận nổi là sao?

Một bên tai vẫn còn đeo tai nghe không nhớ phải tháo ra, chiếc còn lại rơi xuống vẫn còn đang đung đưa. Đôi tay Đào Hoài Nam nắm chặt điện thoại, cậu co cụm người lại, gục đầu xuống bàn, toàn thân lạnh buốt từ trong ra ngoài.

Phan Tiểu Trác lo lắng nhìn cậu, gọi hai tiếng “Hoài Nam”, Đào Hoài Nam không động đậy.

Suốt một thời gian dài, thế giới nhỏ bé của Đào Hoài Nam chỉ có anh Đông và Trì Sính. Trước khi có Trì Sính, anh là cả thế giới của cậu.

Ba chữ “Đào Hiểu Đông” trong lòng Đào Hoài Nam còn sức nặng hơn cả chính bản thân cậu, anh là lục địa rộng lớn, là hòn đảo cập bến.

Nếu một ngày Đào Hiểu Đông cần, Đào Hoài Nam sẵn sàng dâng mọi thứ bản thân mình có được cho anh. Trên thế giới này chỉ có họ chảy chung dòng máu, là sợi liên kết chặt chẽ vĩnh hằng mà vận mệnh đã định.

Đào Hoài Nam và Trì Sính là hai người thân thiết nhất về mặt linh hồn, còn anh Đông là huyết thống quyết định.

Đối với Đào Hoài Nam mà nói, hai người họ không được tổn hại một chút nào, nếu họ gặp bất cứ điều gì bất trắc cũng có thể khiến cả thế giới của Đào Hoài Nam sụp đổ.

Đào Hoài Nam thẫn thờ suốt cả buổi sáng, cứ khom lưng nằm gục trên bàn như vậy, lưng còng xuống, trông vừa đau đớn vừa yếu ớt.

Giáo viên lo lắng hỏi cậu gặp vấn đề gì vậy, Đào Hoài Nam không nghe thấy gì, cậu giống như rơi vào trong thế giới của chính mình, không để ý tới ai.

Phan Tiểu Trác nói với giáo viên: “Sáng nay bạn ấy hơi khó chịu trong người, ngủ mất rồi, cô cho bạn ấy ngủ đi ạ.”

Cô vẫn chưa yên tâm, khom lưng nói bên cạnh vài câu, Đào Hoài Nam vẫn không trả lời.

“Lát nữa bạn ấy tỉnh lại còn khó chịu em sẽ đưa bạn ấy xuống phòng y tế,” Phan Tiểu Trác nói, “Tạm thời cứ để bạn ấy ngủ đi ạ.”

Cậu biết thân thể Đào Hoài Nam không có vấn đề gì, tiết trước mới thay đổi, rõ ràng tâm tình không được tốt, khoảng thời gian này tâm trạng cậu vẫn luôn tệ như vậy.

Giáo viên đi rồi, Phan Tiểu Trác đắp áo khoác ngoài cho cậu. Đào Hoài Nam nhỏ giọng nói câu gì đó, Phan Tiểu Trác không nghe rõ.

Đến chính bản thân Đào Hoài Nam cũng không biết mình nói gì, cậu giống như đã mất hết ý thức.

Cơ thể trở nên tê dại, Đào Hoài Nam không muốn cử động. Cảm giác ngạt thở chặn lấy cổ họng cậu, không sao thở nổi. Trong đầu Đào Hoài Nam chỉ văng vẳng tin nhắn thoại của Đào Hiểu Đông, cùng với trạng thái ngày anh ấy trở về.

Lúc này Đào Hoài Nam không còn muốn biết Đào Hiểu Đông bị làm sao, cậu không muốn nghe, cũng không dám nghe.

Đến buổi chiều tan học Đào Hoài Nam vẫn còn ở trong trạng thái ấy, cậu đắp chiếc áo khoác của Phan Tiểu Trác, giống như đã ngủ thật rồi. Từ bên ngoài nhìn vào không thấy rõ thực ra Đào Hoài Nam vẫn luôn run rẩy, Phan Tiểu Trác thử gọi hai tiếng, lại vỗ vào người cậu.

Đào Hoài Nam vẫn không trả lời, mọi người xung quanh nhỏ giọng quan tâm, Phan Tiểu Trác tách khỏi đám đông, chạy đi tìm Trì Sính.

Thực ra Đào Hoài Nam không làm sao, Phan Tiểu Trác nghĩ đúng rồi. Tất cả đều là do tâm trạng, thân thể cậu vẫn ổn, chỉ là tâm tình trĩu nặng không muốn nói gì cả. Khi con người ta đối mặt với nỗi sợ hãi khổng lồ sẽ muốn phong bế bản thân.

Mấy ngày sau đó tâm trạng Đào Hoài Nam vẫn như vậy, thời gian dài khiến cậu bình tĩnh hơn, không còn chật vật như ngày hôm đấy nữa. Lúc Trì Sính ôm cậu, Đào Hoài Nam lại dựa vào người anh, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ cảm nhận mạch đập của Trì Sính.

“Ban ngày anh gọi điện thoại cho anh Đông rồi.” Trì Sính ôm lấy cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Đào Hoài Nam nín thở, không hỏi.

Giọng Trì Sính rất bình tĩnh, điều này khiến người nghe cảm thấy an tâm hơn phần nào: “Anh ấy nói không sao cả, còn đảm bảo với anh nữa.”

Đào Hoài Nam vẫn dựa sát vào người anh, không ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ giọng nói: “…Anh ấy nói điêu đấy.”

Trì Sính không nói gì khác, cũng không thề thốt đảm bảo giúp anh trai, anh chỉ dịu dàng xoa đầu Đào Hoài Nam. Đào Hoài Nam lặng lẽ dựa vào người anh, giống như một chú mèo gầy còm vừa lạnh vừa mỏi mệt.

Đúng là bé con ngày nào đã lớn khôn rồi, có thể tự điều chỉnh tâm trạng của bản thân, có thể gánh vác rất nhiều chuyện.

Đào Hiểu Đông rất kín miệng, tính cách bướng bỉnh khiến người ta bực mình, anh không muốn nói Đào Hoài Nam cũng không ép anh. Đào Hoài Nam vẫn làm như không nghe thấy tin nhắn thoại, cũng không còn nhắc tới nó.

Kỳ thi đại học mỗi lúc một gần kề, thời gian ngày một rút lại, con số trên tường cũng nhỏ dần.

Đào Hoài Nam khép mình thấy rõ, nhiều lúc Trì Sính gọi mà cậu không trả lời. Cậu đeo tai nghe suốt một ngày, trong đó bật bài nghe, không ngừng chảy vào trong não bộ.

Anh Đông và bác sĩ Thang về nhà, anh tháo tai nghe của cậu xuống, bảo cậu nghỉ ngơi một lúc.

Đào Hoài Nam không nói gì, ngẩn người ra, sau đó mỉm cười, lại đeo tai nghe lên.

Đào Hiểu Đông và Thang Sách Ngôn nhìn nhau, Đào Hiểu Đông nói: “Giữa bầu không khí học tập nặng nề trong nhà này, hai chúng ta có vẻ thừa thãi nhỉ.”

Nói rồi anh lại tháo tai nghe của Đào Hoài Nam xuống, nói với cậu: “Đừng luyện công nữa, mệt đến nỗi gầy rộc đi, qua chơi với anh một lúc đi.”

Đào Hoài Nam lặng lẽ chớp chớp mắt, áng chừng mười mấy giây, cậu nhặt tai nghe đeo lên, nhếch môi bảo: “Em đang học mà.”

Trong nhà có Trì Sính là chăm chỉ nhất, nhưng bây giờ Đào Hoài Nam còn có vẻ chăm học hơn cả anh ấy. Cậu thường xuyên học đến nhập tâm, bàn tay cầm bút viết chữ nổi không dừng lại, đeo tai nghe suốt ngày dài.

Trì Sính không cho phép cậu như vậy, anh bế cậu ra khỏi ghế, lấy bút và tai nghe đi.

Đào Hoài Nam xoay người ôm lấy Trì Sính, hôn lên môi anh, sau đó lặng lẽ đi rửa mặt, quay về lại nằm yên tĩnh một mình trên giường, không bao lâu sau ngủ thiếp đi.

Cậu không còn bám người nữa, chuyện gì cũng tự mình làm, cũng không thích nói chuyện.

“Dạo này Hoài Nam sao vậy?” Quý Nam nhìn Đào Hoài Nam một mình sờ bát ăn cơm, lấy làm thắc mắc hỏi.

Trì Sính gắp thức ăn vào bát Đào Hoài Nam, bảo rằng: “Không có việc gì.”

“Cảm thấy hơi trầm tư, hai người cãi nhau à?” Quen nhau một thời gian dài, điều duy nhất có thể khiến Đào Hoài Nam trầm tư là mâu thuẫn với Trì Sính, nhưng đó là chuyện từ rất lâu trước kia rồi.

“Không cãi nhau.” Trì Sính nói.

“Thế Hoài Nam sao vậy? Có chuyện gì thì nói với anh đi.” Quý Nam gõ bàn Đào Hoài Nam, hỏi cậu.

Đào Hoài Nam không nói gì, tiếp tục lặng lẽ ăn cơm.

“Anh đang nói với cậu đấy.” Quý Nam “hừ” một tiếng, đẩy đĩa ăn của cậu.

Bấy giờ Đào Hoài Nam mới mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Dạo này em hơi đau họng, không muốn nói chuyện.”

“Nhiệt à?” Quý Nam hỏi cậu.

Đào Hoài Nam nhỏ giọng “Ừ”, gật đầu nói: “Hơi hơi.”

Phần lớn thời gian Đào Hoài Nam đều tập trung làm chuyện của mình, chỉ những khi có hai người ở nhà, cậu mới lặng lẽ ôm lấy Trì Sính, ôm lấy Trì Sính trong tư thế cậu thích nhất.

Trì Sính đặt cây bút trong tay xuống, ôm cậu một lúc.

Đào Hoài Nam tì cằm lên vai anh, nhắm mắt dường như rất mệt.

Trì Sính nói với cậu: “Tinh thần anh Đông rất tốt, đừng lo lắng nhiều.”

Đào Hoài Nam nhẹ nhàng đáp “Vâng”.

Thực ra trạng thái của Đào Hiểu Đông không đến nỗi nào, ngoài khoảng thời gian đầu ra, sau đó mỗi lần gặp càng ngày càng thấy anh tốt hơn. Tuy rằng Đào Hoài Nam không nhìn thấy gì, chỉ sờ mặt anh là biết tâm trạng anh không tệ.

Bây giờ mỗi lần anh trở về Đào Hoài Nam đều tỉ mỉ sờ gương mặt anh, sờ từ đầu xuống mặt, sau đó xoa bóp cánh tay.

Đào Hiểu Đông cố ý dụi đầu vào lòng bàn tay cậu, cười hỏi: “Có gai tay không?”

Đào Hoài Nam ghét bỏ lấy tay ra, xoa bàn tay xuống sofa bảo rằng: “Gai.”

Đào Hiểu Đông lại dụi vào người cậu, Đào Hoài Nam cười khúc khích tránh đi, cất cao giọng gọi Thang Sách Ngôn: “Anh Thang ơi anh lôi anh ấy ra đi.”

Thang Sách Ngôn rất phối hợp đáp lời, đi tới dùng tay kéo đầu Đào Hiểu Đông đi, thuận tay xoa cái đầu trọc lốc của anh một lúc.

Thi thoảng sờ xong cũng ghét bỏ, Thang Sách Ngôn rất thích mái tóc dài của Đào Hiểu Đông, thế mà Đào Hiểu Đông không ho he tiếng nào đã cạo trọc, bác sĩ Thang vẫn còn tính sổ chuyện này.

“Anh Thang à anh xử anh ấy đi,” Đào Hoài Nam tránh sang bên cạnh, cậu mặc quần đùi áo cộc khoanh chân ngồi bên cạnh, chỉ vào Đào Hiểu Đông, “Anh ấy phiền nhất.”

Khoảng thời gian này hai anh rất siêng về nhà, thường xuyên ở lại qua đêm, trừ khi sáng hôm sau anh Thang phải tới bệnh viện sớm thì hai người mới về.

Đào Hoài Nam vẫn kiệm lời như trước kia, nhưng phần lớn thời gian đều có vẻ rất bình thường, chỉ là mỗi ngày trước khi ngủ sẽ vào phòng họ ngồi một lúc.

Mọi người trong nhà này đều rất tinh tế, cất từng chuyện trong lòng, nhưng không nói với ai.

Anh Thang đang tắm, Đào Hoài Nam nằm bên cạnh, ôm lấy cánh tay anh Đông. Đào Hiểu Đông xoa bức hình in trên áo cậu, nhắm mắt nói: “Em đổi sữa tắm à?”

“Không ạ, vẫn loại cũ mà.” Đào Hoài Nam dựa vào người anh nói.

“Sao anh không ngửi thấy mùi?” Đào Hiểu Đông hít mũi, “Không có mùi sữa.”

“Nói thừa, em đã tắm đâu.” Đào Hoài Nam khẽ cười, “Khổ ca tắm xong anh tắm, anh tắm xong đến lượt anh Thang, đã tới lượt em đâu.”

“Bảo sao anh không ngửi thấy mùi chứ.” Đào Hiểu Đông cũng cười, trở tay xoa mặt Đào Hoài Nam, “Vừa ngửi mùi anh biết là em ngay.”

“Thế em không đổi nữa, các anh đều thích.” Mấy giây sau Đào Hoài Nam lại nói, “Nhưng em bây giờ không có mùi mình nữa, Khổ ca bảo em không còn mùi sữa nồng, uống sữa cũng không có.”

Đào Hiểu Đông phì cười: “Chẳng lẽ mãi mà không lớn lên? Cứ làm một cục sữa à?”

“Thế thì tốt quá còn gì.” Đào Hoài Nam nhắm mắt, hàng mi hơi run lên, giống như loài côn trùng bị sợ hãi. Cậu bắt chước ngữ điệu hồi nhỏ, cười bảo: “Hông lớn lên khum tốt à?”

Đào Hiểu Đông buồn cười với giọng điệu này của cậu, anh véo mặt cậu.

“Cười gì thế?” Thang Sách Ngôn mặc áo ngủ đi ra, tiện thể ngồi xuống giường, nhìn hai anh em ngồi với nhau, bảo rằng: “Nhìn kỹ hai anh em giống nhau phết nhỉ.”

“Em không đẹp bằng thằng bé, thằng bé giống mẹ.” Đào Hiểu Đông nói.

“Cái mắt cái mũi giống nhau.” Thang Sách Ngôn nhìn hai người họ, nhìn một lúc bảo rằng: “Vốn đã không xinh bằng Tiểu Nam rồi, cạo tóc lại càng tệ đi.”

“Thấy anh Thang thù dai chưa,” Đào Hiểu Đông vỗ bụng Đào Hoài Nam, nói với cậu: “Cạo đầu cái không thích nhìn anh nữa, chê anh xấu.”

“Vốn dĩ đã xấu rồi,” Đào Hoài Nam vội vàng nói, “Đáng đời anh.”

Đào Hoài Nam không hỏi vì sao anh đột nhiên cạo đầu, cậu không hỏi gì cả. Ngày nào cậu cũng ngồi cùng hai anh một lúc, sau đó quay về học bài và ngủ với Trì Sính.

Trì Sính chuẩn bị bộ đồ mai hai người mặc để bên cạnh, Đào Hoài Nam thơm nồng mùi sữa tắm đi ra. Trì Sính thuận tay lau đi bọt nước còn vương trên mặt cậu.

Đào Hoài Nam ôm lấy anh, cho anh ngửi người mình.

Trì Sính ngửa cổ về phía sau: “Đầu còn ướt nhẹp mà cọ vào đâu đấy?”

Đào Hoài Nam nhỏ giọng nói: “Cho anh ngửi đấy.”

Thế là Trì Sính cúi đầu hít hà cổ cậu, bảo rằng: “Thơm lắm.”

Đào Hoài Nam còn ướt nhẹp đầu quay người bỏ đi, Trì Sính hỏi cậu: “Đi đâu thế?”

Đào Hoài Nam vừa đi vừa cúi đầu từ tốn nói: “Em cho anh Đông ngửi người em.”