“Đào Hoài Nam giống như đống bùn rỉ ra kẽ ngón tay của vận mệnh, muốn quệt thế nào thì quệt thế ấy.”
Khoảng thời gian trước kỳ thi tốt nghiệp, Đào Hoài Nam hết sức ỷ vào chiếc tai nghe, ngày nào cũng đeo tai nghe trong suốt một thời gian dài, trừ khi ngủ ra thì không tháo tai nghe xuống.
Mấy ngày cuối cùng không có tiết học, trường cho họ thời gian thả lỏng, mọi người tự chấn chỉnh tâm lý mình. Sắp tới kỳ thi trọng đại, các lớp cũng không tổ chức tiệc chia tay, đợi thi xong rồi tính sau. Ngày nào Phan Tiểu Trác cũng gửi đề cho Đào Hoài Nam, bảo cậu chuyển thành file nghe. Mấy ngày này nhóm Quý Nam cũng yên ắng hơn nhiều. Khoảng thời gian này bất kể có học tập hay không, ai nấy đều căng thẳng như vậy.
Trì Sính cũng không còn cắm đầu vào học giống như trước đây, anh không còn gì để học thêm nữa. Thành tích của anh chỉ cần không mắc sai lầm lớn thì không thành vấn đề. Anh ấy khó có thể thi tệ được.
Trong khi đó Đào Hoài Nam thì giống như muốn dốc hết sức lực trước đó không dùng tới ra, cậu ngồi vào bàn học suốt cả ngày dài, đeo tai nghe học bài.
Thời gian đầu Trì Sính còn bảo ban cậu, Đào Hoài Nam không nghe lời Trì Sính sẽ tức giận, nhưng sau đó anh quản cậu cũng không nghe, Trì Sính cũng tùy theo ý cậu, không muốn cãi cọ bực mình trước kỳ thi đại học.
Trì Sính cầm một cốc sữa chua tới, đặt xuống bên cạnh, để cậu uống.
Đào Hoài Nam gục đầu trên giấy chữ nổi, bên cạnh có một chồng giấy dày cộp đã dùng rồi.
Trì Sính vỗ người cậu, tháo tai nghe của cậu xuống.
Đào Hoài Nam giật bắn mình, bờ vai cứng ngắc không nhúc nhích.
“Ăn hoa quả không?” Trì Sính xoa đầu cậu hỏi.
Đào Hoài Nam ngồi ngẩn người một lúc không nói lời nào, mím môi khẽ chau mày lại, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: “Dọa em một vố, anh đừng nói chuyện với em nữa được không? Em muốn ở một mình.”
Trì Sính còn đang khoác tay lên vai cậu, nghe cậu nói vậy anh khẽ chau mày lại.
Đào Hoài Nam sốt ruột nói thêm một câu: “Em không muốn nói chuyện.”
Trì Sính đứng sau lưng cậu, anh buông mắt nhìn cậu. Đào Hoài Nam ngồi thẳng người, tâm trạng có vẻ rất căng thẳng. Trì Sính nhìn cậu hai phút, không nói một lời nào.
Sau đó Trì Sính chỉ nói “Uống sữa chua đi” rồi xoay người ra ngoài.
Đào Hoài Nam lại đeo tai nghe lên, ban đầu cậu vẫn giữ tư thế ngồi trầm mặc, tay phải cầm bút đặt lên bàn, tai trái buông xuống đùi.
Cậu cứ ngỡ Trì Sính đã đi rồi, lúc buông tai nghe xuống cậu không biết thực ra Trì Sính còn chưa đi, anh vẫn đang dựa người ở cửa nhìn cậu.
Trì Sính thấy bờ vai Đào Hoài Nam dần dần gục xuống, sau đó từ từ cúi người xuống, gục đầu lên cánh tay, cả người co tròn lại.
Đào Hoài Nam nằm gục xuống bao lâu thì Trì Sính đứng lặng người nhìn cậu bấy lâu, mãi đến khi Đào Hoài Nam ngồi thẳng người dậy bắt đầu viết chữ. Trì Sính đóng cửa lại, bỏ ra ngoài.
Nếu không phải vì sắp tới kỳ thi đại học, có lẽ Trì Sính sẽ ngồi lại nói chuyện với cậu.
Bực mình cũng không thể nói câu nào, Đào Hoài Nam ngứa đòn, Trì Sính không thể chiều theo cậu mãi được. Nhưng sắp tới kỳ thi trọng đại, anh không muốn đả động tới cậu trong khoảng thời gian này.
Bản thân Đào Hoài Nam cũng biết mình làm vậy là đang khiêu khích Trì Sính, trong lòng cũng hơi chột dạ. Cậu có chút né tránh mọi người, nhất là Trì Sính, nhưng cũng không muốn chủ động nói với anh câu nào.
Mấy hôm nay Trì Sính vẫn luôn tùy theo ý cậu, đợi kỳ thi kết thúc rồi nói sau.
Đào Hoài Nam không nghe lời, nhưng thi thoảng sẽ trầm mặc dựa vào Trì Sính, giống như vô cùng… vô cùng yêu anh.
Điều này khiến trông cậu có vấn đề, khi thì trầm mặc không muốn ngó ngàng tới ai, khi thì lại ôm chặt lấy anh. Lúc thì hôn môi Trì Sính, kìm lòng chẳng đậu mà nỉ non “Trì Sính”.
Khoảng thời gian này Trì Sính đều chiều theo cảm xúc của cậu, khi cậu ngoan thì ôm lấy cậu, những khi không ngoan chỉ lạnh lùng lườm cậu mà thôi.
Buổi sáng hôm ấy cậu tỉnh dậy trong lòng Trì Sính, nghe nhịp thở đều đều của anh. Hiếm khi nào Trì Sính tỉnh dậy sau cậu, anh ngủ ít, Đào Hoài Nam thì mê ngủ.
Cậu dang rộng đôi tay ôm Trì Sính vào lòng, vải áo cotton mềm mại, mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Đào Hoài Nam cọ vào áo ngủ Trì Sính, buổi sáng con trai tỉnh dậy sẽ có một chút phản ứng, Đào Hoài Nam cảm nhận được rõ ràng cơ thể Trì Sính nóng ran. Lúc bấy giờ Đào Hoài Nam không nói gì, Trì Sính không hôn cậu.
Ngay cả khi ở trong mơ Trì Sính cũng khẽ chau mày lại, dường như không được thoải mái. Đào Hoài Nam không thấy Trì Sính chau mày, nhưng cũng biết anh không được vui.
Anh vẫn còn đang ngủ, Đào Hoài Nam hôn lên cần cổ anh, sau đó lặng lẽ chui vào trong chăn.
Ngày hôm ấy Trì Sính chau mày tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy anh duỗi tay ra sờ lên gương mặt Đào Hoài Nam.
Đào Hoài Nam khiến đôi mắt mình ướt nhẹp đỏ ran lên, yết hầu cũng bỏng rát. Trì Sính khàn giọng bảo cậu ngồi dậy, Đào Hoài Nam lắc đầu.
Sau đó cậu bò dậy dựa lên người Trì Sính, lúc này đây ngoan như một con thú nhỏ bám lấy chủ nhân của mình.
Trì Sính ôm lấy cậu, bàn tay vô thức xoa tóc cậu, khóe mắt Đào Hoài Nam đỏ au nom hết sức đáng thương, nhưng vẫn rất xinh xắn. Trì Sính xốc người cậu dậy, hôn lên khóe mắt cậu và hỏi rằng: “Ngoan rồi à?”
Đào Hoài Nam chỉ ước sao có thể dùng hết sức mình mà ôm lấy anh, nhưng cậu không trả lời câu hỏi của anh, chỉ không ngừng hôn lên cằm anh.
Không trả lời rõ ràng còn chưa ngoan, sau khoảng thời gian nghe lời ngắn ngủi này cậu lại chứng nào tật ấy. Ngày hôm sau lại trở nên bướng bỉnh, Trì Sính đã quyết định không để ý tới cậu, không nói dù chỉ một câu.
Anh Thang bận rộn công việc, đối với bệnh nhân mà nói, mỗi ngày làm việc của anh không thể thay thế. So với anh thì Đào Hiểu Đông tự do hơn nhiều, ban đầu trước kỳ thi vài ngày anh có công việc, nhưng anh không tới cửa hàng, chỉ ở nhà chăm lo cho hai thí sinh.
Ai dè hai thí sinh không cần anh chăm nom, chỉ khóa mình trong phòng, không muốn đi ra.
Sau đó Trì Sính nói với anh: “Anh à anh cứ đi lo việc của mình đi.”
Đào Hiểu Đông chỉ tay vào cửa, nhỏ giọng hỏi: “Thằng bé bị gì vậy?”
“Có chút vấn đề, không cần phải để ý em ấy.” Trì Sính nói, “Mấy hôm nữa xong việc rồi tính sau.”
Đương nhiên Đào Hiểu Đông nghe ra được ý của Trì Sính, anh thầm nghĩ trong lòng ông nhõi không thoát khỏi vụ này rồi, còn nói đỡ giúp mấy câu: “Áp lực quá mà, hiểu cho, hiểu cho nó đi.”
“Vâng, không biết trong đầu nghĩ cái gì, lại õng ẹo.” Trì Sính bình tĩnh nói, “Thi xong em sẽ nói chuyện với em ấy.”
“Em không lén nói chuyện của anh cho thằng bé chứ?” Đào Hoài Nam lại gần, cơ hồ không phát ra âm thanh mà hỏi.
Trì Sính nói không có chuyện đó: “Em ấy cũng có hỏi em đâu.”
Đào Hiểu Đông gật đầu, bảo rằng: “Thế thì được rồi.”
Trì Sính nhìn anh: “Nhưng anh không giấu mãi được đâu, anh à.”
Đào Hiểu Đông “ Ừ” mọt tiếng, trầm giọng nói: “Cứ để thư thư cái đã, sau này anh từ từ nói với thằng bé sau.”
Trì Sính không nói gì nữa, một lúc sau giơ tay lên, ôm lấy vai Đào Hiểu Đông. Là một cái ôm nhẹ nhàng, vòng một tay rồi vỗ nhẹ sau lưng anh.
Lúc anh còn nhỏ Đào Hiểu Đông vẫn thường ôm anh như vậy.
Trì Sính đã sắp cao bằng Đào Hiểu Đông, bây giờ anh dùng bờ vai này để gánh trách nhiệm nặng nề hơn cả Đào Hiểu Đông. Anh vẫn không biết cách ăn nói, có lẽ mọi lời nói đều được gửi gắm vào trong cái ôm này.
Đào Hiểu Đông được anh ôm như vậy thoạt đầu mỉm cười, sau đó trở tay vỗ lên đầu Trì Sính.
Số mệnh là một thứ rất tùy ý, có nhiều lúc nó thực sự không công bằng.
Trong số phận của Trì Sính mang gen nhà họ Trì, anh vốn là con cháu nhà họ Trì. Từ nhỏ đã bị đánh đau, suýt chút nữa không sống nổi. Nhưng trong một đêm đông giá rét anh bị Đào Hiểu Đông kẹp tay xách lên giường, từ đấy có thêm một người anh và một người em.
Đào Hoài Nam sinh ra đã mang gen bị mù, năm lên bốn cậu vẫn còn là một cậu bé xinh xắn, nhưng đột nhiên đôi mắt trở nên mù loà. Mù thì thôi đi, đến cả bố mẹ cũng mất. Nhưng trong số mệnh cậu còn có một người anh trai tốt nhất thế gian, sau này cậu có thêm cả Trì Sính.
Còn Đào Hiểu Đông, số mệnh thật biết trêu ngươi. Anh là một thợ xăm, là một nghệ thuật gia, cả đời vất vả kiếm nhiều tiền, cũng bỏ rất nhiều tiền để làm việc thiện nguyện, vậy mà lúc này mắt anh lại có vấn đề.
Có thể thấy số mệnh không diễn ra đúng như ý muốn con người, nó muốn chơi thế nào thì sẽ chơi thế đó.
Đào Hoài Nam vẫn luôn là một đứa trẻ bị số phận trêu ngươi, muốn lấy đi của cậu cái gì lấy, muốn ban cho cậu cái gì ban, Đào Hoài Nam vẫn luôn rơi vào thế bị động, chỉ có thể tiếp nhận.
Đào Hoài Nam giống như đống bùn rỉ ra kẽ ngón tay của vận mệnh, muốn quệt thế nào thì quệt thế ấy.
Trì Sính mặc kệ thái độ của cậu, khoảng thời gian này trong bụng tích một đống lửa giận chỉ đợi thi xong rồi mới tính sổ.
Nhưng khoảng thời gian này Đào Hoài Nam làm việc không biết suy nghĩ, khiến Trì Sính thực sự rất đau lòng.
Hôm trước kỳ thi đại học, buổi sáng Đào Hiểu Đông ra ngoài một chuyến, nhưng chưa đầy hai tiếng sau đã quay về. Sau khi về vẫn luôn ngồi ngoài sofa cùng Trì Sính, hai anh em nói chuyện câu được câu chăng.
Mới đầu Đào Hoài Nam ở trong phòng, sau đó đi vệ sinh. Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh đi thẳng tới ngồi lên đùi Trì Sính, không đợi Trì Sính ngăn cản cậu đã ngồi xuống rồi.
Trì Sính nhìn Đào Hiểu Đông, Đào Hiểu Đông cũng ngạc nhiên nhìn hai cậu bé.
Đào Hoài Nam ôm lấy cổ Trì Sính dựa vào người anh, Trì Sính chau mày gọi “Đào Hoài Nam”.
Đào Hoài Nam không nói tiếng nào, chỉ ôm lấy anh.
Trì Sính và Đào Hiểu Đông nhìn nhau, hai anh em không tìm được từ nào để nói. Lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện, bởi vậy nên cả hai anh em đều không nói gì, vẻ mặt mang theo một chút lúng túng khó xử không biết nên xử lý chuyện đột ngột xảy ra này thế nào.
Sau đó Trì Sính quay mặt đi, vẻ mặt không thể đỡ được Đào Hoài Nam, muốn đẩy cậu nhưng lại không đưa tay ra.
Cuối cùng Đào Hiểu Đông phì cười, cũng quay mặt đi chỗ khác, bảo rằng: “Xong xuôi cũng phải nói chuyện với anh đi, Khổ ca.”
Trì Sính nói: “Vâng, anh.”
Đào Hoài Nam gây họa, bản thân lại không hay biết gì, cậu nằm dựa vào người Trì Sính một lúc lâu, sau đó ngủ thiếp đi rồi được Trì Sính ôm trở về.
Đào Hiểu Đông vuốt mặt, dựa người vào sofa, mất rất lâu không phản ứng lại.
Hai ngày thi đại học cũng xem như bình yên, tất cả đều rất bình thường.
Đào Hiểu Đông tự mình làm tài xế, hai trường thi cách nhau không xa, Đào Hiểu Đông tự mình tới đón, tốt xấu gì cũng phải hầu hạ hai thí sinh này thật tốt. Thí sinh khiếm thị lúc nào cũng được quan tâm, lúc chụp ảnh phỏng vấn đều được Đào Hiểu Đông cản lại, may mà Đào Hoài Nam không bị ảnh hưởng, tự cảm thấy mình thi không đến nỗi nào.
Sau kỳ thi đại học là bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời, hôm ấy thi xong điện thoại nheo nhéo không ngớt, cả nhóm buôn chuyện ko ngớt. Nhóm công tử trả phí cuối cùng cũng được thả lỏng, có người còn đặt vé đi du lịch ngay trong đêm.
Điện thoại của Trì Sính lại càng ầm ĩ hơn, rất nhiều người tìm anh tra đáp án.
Trì Sính không trả lời ai, gần như không động vào điện thoại.
Đào Hoài Nam thi xong tự nhốt mình trong phòng, không để ý tới ai cả. Cửa phòng bị khoá trái, Trì Sính và Đào Hiểu Đông không mở ra được.
Trì Sính kiềm chế tới giới hạn, sắc mặt anh hết sức khó coi, đứng trầm ngâm trước cửa.
Đào Hiểu Đông kéo cánh tay anh ra sofa ngồi và dỗ dành: “Để thằng bé bình tĩnh lại, ngày mai anh và em cùng nhau xử trí.”
Trì Sính không có tâm trạng đâu để nói chuyện, nhưng cũng không muốn tỏ thái độ trước mặt anh trai, chỉ nói: “Không sao đâu, anh à.”
“Cũng có nhiều thí sinh tâm trạng bất ổn, năm nào cũng có rất nhiều thí sinh như vậy, đó là áp lực thi cử.” Đào Hiểu Đông ôn tồn vỗ lưng Trì Sính, “Kỳ thi đại học thực sự rất áp lực, đè ép khiến tụi nhỏ thành ra như vậy.”
Trì Sính vẫn sa sầm mặt, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.
Đào Hiểu Đông ôn hòa, sợ Đào Hoài Nam khiến Trì Sính tức giận, vẫn luôn dịu giọng nói đỡ giúp cậu.
Đào Hiểu Đông dùng chìa khóa mở cửa ra, thấy Đào Hoài Nam đang nằm trên giường, ngoài mặt không tỏ thái độ gì. Đào Hoài Nam vỗ người cậu rồi đi ra.
Sau đó Đào Hoài Nam lại khóa trái cửa lại.
Thang Sách Ngôn cũng tới xem một lần, Đào Hoài Nam đã ngủ rồi. Đào Hiểu Đông cùng anh đi ra, chỉ có Trì Sính là không vào, vẫn luôn ngồi ở sofa.
Buổi tối hôm ấy anh không quay về phòng ngủ, chỉ ngồi ở sofa.
Đào Hoài Nam vẫn không chủ động mở cửa, không còn đi ra ôm lấy anh nữa.