Đào Hiểu Đông chỉ ra ngoài tổng cộng hai tiếng, nếu anh biết trong hai tiếng ấy xảy ra nhiều chuyện như vậy thì ngày hôm ấy anh đã không ra ngoài.
Đào Hoài Nam sốt cao liên tiếp ba ngày trời, cậu nằm li bì không hay biết gì. Trong lúc hôn mê thi thoảng cậu lại la thất thanh, thi thoảng lại khóc nức nở không dừng lại được. Đào Hiểu Đông phải ôm lấy cậu, vỗ về xoa dịu lưng cậu.
Trong lúc Đào Hoài Nam hôn mê mất đi ý thức, chỉ biết nức nở gọi “Anh nhỏ”, có lúc tuyệt vọng, có lúc thì nỉ non, cũng có lúc trở nên mê man. Đào Hiểu Đông đưa tay nâng đầu cậu dịu dàng vỗ về, bờ vai anh Đông rộng lớn, cũng mang lại cảm giác an toàn tương tự, chỉ là suy cho cùng vẫn không phải anh nhỏ trong lòng cậu.
Cậu bé chưa tỉnh lại không hay biết gì, còn anh nhỏ nào nữa, có lẽ cậu vĩnh viễn mất đi anh nhỏ rồi.
Những lúc nằm mê man mất khống chế khóc òa, nhưng tới khi tỉnh lại thì không còn như vậy nữa. Đến khi tỉnh lại Đào Hoài Nam không còn khóc lóc nữa, cũng không hề đề cập tới Trì Sính. Đào Hiểu Đông rất hiểu cậu, anh chỉ dịu dàng xoa đầu cậu, anh nói Khổ ca vẫn giữ liên lạc với anh, không cần phải lo.
Đào Hoài Nam thẫn thờ gật đầu, nói “Cảm ơn anh.”
Giọng cậu khàn đặc, ba tiếng “Cảm ơn anh” nói nhiều lần chẳng thể nghe rõ ràng. Cậu cúi đầu, ngồi khom lưng, không khí trong bệnh viện không còn khó ngửi như vậy nữa, nhưng Đào Hoài Nam vẫn cảm thấy nhiệt độ căn phòng không đủ ấm áp khiến não trướng lên, thậm chí còn hơi buồn nôn.
Đào Hiểu Đông không trách mắng, cũng không hỏi rốt cuộc giữa cậu và Trì Sính đã xảy ra chuyện gì.
“Trong lòng có chuyện gì thì nói anh nghe, anh góp ý cho em.” Đào Hiểu Đông ngồi xuống sau lưng Đào Hoài Nam, anh xoa lưng cậu, dịu dàng nói với cậu, “Anh biết em hiểu chuyện, trong lòng chứa nhiều tâm sự, anh sẽ lắng nghe.”
“Dù anh có bận rộn hay không, có ở bên bác sĩ Thang hay không, cũng không làm ảnh hưởng tới mối quan hệ thân thiết giữa hai anh em mình. Anh làm bao nhiêu chuyện như vậy cũng chỉ mong em sống tốt, nếu không thì chẳng còn ý nghĩa gì cả.”
Một tay Đào Hiểu Đông ôm Đào Hoài Nam trong lòng, nắm hờ lấy cổ tay Đào Hoài Nam, giống như hồi nhỏ lúc chơi tay anh vẫn thường dịu dàng vuốt ve mu bàn tay của cậu.
“Không có việc gì là không bỏ qua được, mấy năm nữa nhìn lại, lại thấy không là gì.” Đào Hiểu Đông ôm em trai mình, cậu bé gầy yếu dựa lưng vào người anh, Đào Hiểu Đông dịu dàng xoa đầu cậu, vân vê đôi tai cậu, anh bảo rằng, “Đừng tiêu cực quá, cục cưng à, đừng làm tổn thương chính bản thân mình.”
Đào Hiểu Đông còn chưa nói hết câu, nhưng Đào Hoài Nam đã hiểu được ý mà anh chưa nói ra. Trước giờ cậu vẫn rất nhạy cảm và thông minh, cậu biết anh muốn nói, “Cũng đừng làm tổn thương người thân thiết bên cạnh em.”
Nhưng tổn thương không thể tránh né, cũng không thể quay đầu lại.
Đào Hoài Nam quay người ôm lấy anh, cậu tựa mặt lên vai anh, cậu chỉ nhẹ như một đứa trẻ.
“Anh à em xin lỗi..” Đào Hoài Nam dựa vào bờ vai anh, đau đớn và thành khẩn nỉ non rằng, “Em không muốn.. làm tổn thương mọi người.”
“Anh biết mà,” Đào Hiểu Đông dịu dàng xoa gáy cậu, “Em yêu nhà ta hơn bất cứ ai.”
Đào Hoài Nam nhắm chặt đôi mắt không nhìn thấy gì, qua hồi lâu không nói nên câu.
Trong nhà hoàn toàn mất đi mùi hương của Trì Sính, không còn cậu thiếu niên lạnh lùng không thích nói năng, nhưng ánh nhìn vẫn luôn khóa chặt trên người Đào Hoài Nam nữa. Đào Hoài Nam cũng không còn căng thẳng giống như trước kia, cậu không còn khống chế mình thức giấc, nhưng lại không thể ngủ như bình thường.
Thang Sách Ngôn dịu dàng hỏi cậu có cần tìm một người anh để tâm sự không.
Đào Hoài Nam biết anh đang nhắc tới bác sĩ, nhưng cậu vẫn lắc đầu.
Thi thoảng cậu lại từ chối giao lưu với mọi người, không nói năng gì.
Nhưng sau một lần tự khép bản thân, Đào Hoài Nam lại chủ động tìm Thang Sách Ngôn, cậu giấu Đào Hiểu Đông, nhỏ giọng nói: “Anh Thang à, anh có thể giúp em… tìm bác sĩ không?”
Thang Sách Ngôn lập tức trả lời: “Đương nhiên là được rồi.”
Đào Hoài Nam mím môi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh Thang. Em xin lỗi.. đã để mọi người phải lo lắng rồi.”
Thang Sách Ngôn mỉm cười, anh vỗ về cậu: “Đừng căng thẳng, chỉ là nói chuyện thôi.”
Cậu được Thang Sách Ngôn dắt tay tới chỗ bác sĩ, Đào Hiểu Đông biết chứ, nhưng anh không muốn theo cùng. Đào Hoài Nam không muốn anh trai mình biết, vậy thì Đào Hiểu Đông sẽ vờ như không biết gì.
Bác sĩ họ Tề, lớn hơn Thang Sách Ngôn vài tuổi, là đàn anh không cùng chuyên ngành.
Lần trước Đào Hoài Nam tới không phối hợp, cậu nhắm chặt mắt và miệng, không nói tiếng nào. Đến lần này gặp mặt, bác sĩ vỗ tay một tiếng bên tai cậu, âm thanh không quá lớn, Đào Hoài Nam không ngờ trước, đến khi phản ứng lại lui về phía sau một bước nhỏ.
Bác sĩ ôn hoà nói với Đào Hoài Nam: “Vào ngồi một lát nhé? Có căng thẳng không?”
Đào Hoài Nam lắc đầu trả lời: “Không ạ.”
Bác sĩ dẫn cậu đi vào, ra dấu cho Thang Sách Ngôn ngồi trước.
Bàn tay bác sĩ dày dặn và ấm áp, lúc đặt lên vai không khiến người ta cảm thấy bức bách. Bác sĩ vừa đặt tay vừa đẩy Đào Hoài Nam tới trước sofa, bảo rằng: “Ngồi xuống đi.”
Đào Hoài Nam sờ xuống sofa rồi ngồi xuống, đặt tay lên đùi mình.
“Cứ tự nhiên, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi.” Bác sĩ rót một chén trà rồi đặt vào tay Đào Hoài Nam, phải để tay Đào Hoài Nam cảm nhận được cầm nắm đồ vật ở một mức độ nào đó, giúp cậu đỡ lúng túng.
Bác sĩ ngồi xuống đối diện cậu, nói rất nhiều chuyện không liên quan, ánh mắt thi thoảng lại dừng trên người Đào Hoài Nam.
Nhưng ngoài việc ban đầu Đào Hoài Nam có chút lúng túng khi ở chung không gian với một người xa lạ ra thì không tỏ ra quá căng thẳng.
Bác sĩ vòng vo một hồi, cuối cùng cũng nói vào vấn đề chính.
Anh ta dựa vào sofa, nhìn Đào Hoài Nam nói: “Vất vả lắm, đúng không?”
Đào Hoài Nam chớp mắt, không nói gì.
Dường như bác sĩ rất hiểu cậu, an ủi cậu không quá căng thẳng, còn nói trước rằng: “Anh nhất định sẽ giữ bí mật cho em.”
Đào Hoài Nam vẫn còn hơi do dự, nhưng chút đấu tranh nội tâm trong lòng cậu chưa cần nói rõ bác sĩ đã nhìn thấu. Bác sĩ mỉm cười, nói với Đào Hoài Nam, “Sợ lắm đúng không?”
Giọng bác sĩ nhẹ bẫng, nói một cách ung dung, giống như không phải chuyện gì quá to tát, giống như bác sĩ đã từng chứng kiến rất nhiều, anh nói với Đào Hoài Nam: “Không sao đâu, em đừng sợ.”
Kể từ ngày hôm ấy, Đào Hoài Nam tới gặp bác sĩ tâm lý theo định kỳ.
Bác sĩ rất giữ lời, đã hứa sẽ giữ bí mật giúp Đào Hoài Nam, nên thật sự không hề đề cập với Thang Sách Ngôn chuyện liên quan tới nội dung trị liệu của cậu. Đây cũng có thể là suy tính xuất phát từ bác sĩ, điều này khiến Đào Hoài Nam thật sự rất tin tưởng anh.
Đào Hiểu Đông từng hỏi mấy lần, nhưng không phải anh muốn biết được bí mật của Đào Hoài Nam, chỉ muốn xem có gì cần lưu tâm hay không. Dù sao Đào Hiểu Đông cũng không đủ tâm lý, sợ mình sẽ nói gì đó kích thích cậu.
Anh cố ý hỏi một lần, có thể nhắc tới “anh nhỏ” trước mặt Đào Hoài Nam hay không.
Bác sĩ phẩy tay cười rằng: “Cậu bé không yếu ớt đến vậy đâu, cậu nghĩ gì vậy. Ngược lại tâm lý cậu bé rất mạnh mẽ, kiên cường hơn người thường rất nhiều. Bình thường không cần chú ý điều gì nên nói hoặc không, cũng không cần phải tránh né điều gì.”
Bác sĩ nói không quá rõ ràng, Đào Hiểu Đông nói: “Có lúc thằng bé không thích nói năng gì, giống như trước kia, tự khép mình lại.”
“Có thể để ý cậu bé một chút..” Bác sĩ nói rồi dừng lại, đổi sang cách nói khác, “Nhớ lại chu kỳ xuất hiện tình huống đó. Bản thân cậu bé vẫn luôn nhớ rõ. Dù sao thì mọi người tự quan sát đi.”
Đào Hiểu Đông nhận lời, bác sĩ rất thân thiết với Thang Sách Ngôn, Đào Hiểu Đông tới gặp mấy lần cũng thành quen, nói chuyện với nhau không đến nỗi như người xa lạ. Đào Hoài Nam ngủ rồi, Đào Hiểu Đông cũng không đánh thức cậu, anh ngồi nói chuyện với bác sĩ một lúc.
Bác sĩ rất thích nói chuyện phiếm, còn hẹn tuần sau gọi cả Thang Sách Ngôn và Trần Lẫm đi ăn với nhau. Trần Lẫm là một người bạn của Thang Sách Ngôn, hồi còn đi học rất thân với nhau.
Đào Hoài Nam tỉnh giấc, tự mình sờ đường đi, Đào Hiểu Đông lên tiếng nhắc nhở cậu: “Anh ở đây.”
Đào Hoài Nam tự mình đi tới, Đào Hiểu Đông nói, “Em cứ yên tâm đi, không có đồ.”
“Thằng bé cần một chiếc gậy trắng, như vậy nguy hiểm quá.” Bác sĩ nói với Đào Hiểu Đông.
Đào Hiểu Đông nhìn Đào Hoài Nam bước đi chậm chạp, không vội trả lời ngay. Nào giờ Đào Hoài Nam không thích gậy trắng, tự mình dùng gậy chỉ đường khiến cậu cảm thấy không được an toàn.”
“Cậu không thể ở bên thằng bé mãi được, sau này thằng bé sẽ phải ở một mình rất nhiều, ví dụ như sắp lên đại học rồi, cậu cũng muốn theo cùng à?” Bác sĩ cười nói, “Lúc cần buông tay thì buông tay ra, đừng xót.”
Đào Hiểu Đông cũng cười, anh nhìn Đào Hoài Nam nói, “Không phải em xót.”
Đào Hoài Nam chủ động cầm gậy trắng, chỉ là vẫn còn chưa thể thích ứng được, luôn gặp cản trở.
Không ai có thể nắm tay cậu cả đời, cậu đã quên sạch cách dùng gậy trắng khi ở trường khiếm thị, lại phải học lại từ đầu.
Trước kia đi đường bình thường không nhận ra cậu là người mù, lúc nào cũng là một cậu bé rất sĩ diện. Bây giờ cuối cùng cũng dán cái nhãn “người mù” lên. Mới đi còn chưa quen, thi thoảng dùng gậy không tìm ra được chướng ngại sẽ bị ngã.
Cậu biết anh Đông luôn theo sát sau lưng cậu, thế là lập tức quay đầu trấn an anh, cười rằng “Không sao, không sao.”
Các vết rạch nông trên cánh tay đã gần khỏi hẳn, chỉ là vết thương trên người cậu luôn hằn dấu rất lâu, bình thường bị sứt một vết nhưng cũng rất lâu sau mới lành lại, có lẽ phải mất vài tháng mới biến mất.
Trong quá trình học cách dùng gậy trắng, cánh tay và chân bị ngã lại có thêm vài vết trầy. Lúc bị ngã cổ tay cũng bị dập xuống. Đào Hoài Nam được anh Thang xử lý vết thương, theo thói quen thổi lên cổ tay mình.
Thang Sách Ngôn cười bảo: “Như đứa trẻ vậy.”
Đào Hoài Nam cũng phì cười, cậu sờ lấy cái bảo vệ đầu gối anh Thang chuẩn bị cho mình, nhẹ giọng nói: “Thổi sẽ hết đau.”
Thang Sách Ngôn biết cậu nghĩ tới chuyện gì, anh nắm cổ tay cậu lên thổi nhẹ, hỏi: “Thế có hiệu nghiệm không?”
“Dạ,” Đào Hoài Nam gật đầu, “Có ạ.”
Những lúc không nói năng gì, Đào Hoài Nam lại ngồi xuống ghế Trì Sính ngồi khi học bài, ngồi hết cả một buổi.
Có lúc cậu ngồi thẳng người, có lúc lại ngồi ôm đầu gối trên ghế.
Cậu không còn sợ đi ngủ như trước nữa, chỉ là cậu vẫn không ngủ được. Những lúc không ngủ sẽ ngồi trên ghế, thi thoảng lại đưa lưng về phía bàn, lưng chống vào mép bàn, mặt trông ra phía thành ghế.
Trước giờ cậu không tránh né nhắc tới Trì Sính trong nhà, anh cũng không tránh cậu.
Anh vẫn giữ liên lạc với Trì Sính, thỉnh thoảng Đào Hoài Nam lại nghe thấy anh gọi điện thoại cho anh ấy, cậu không cố gắng lắng nghe, cũng không cố ý tránh né.
Anh nói Trì Sính trúng tuyển, rồi nói tên một ngôi trường, Đào Hoài Nam nhẹ giọng “ồ” một tiếng, cười bảo, “Thế thì tốt quá.”
Đào Hiểu Đông xoa đầu và mặt cậu, không nói gì cả.
Đào Hoài Nam thì học tâm lý ở trường tuyến đầu thành phố nơi họ sống.
Cậu còn thiếu nhiều điểm để vào trường y, Đào Hiểu Đông cũng không để cậu tới trung tâm giáo dục đặc biệt, nộp hết đơn này tới đơn khác, lại nhờ người quen của bác sĩ Tề có lời, cuối cùng Đào Hoài Nam cũng được cho phép đi học.
Thậm chí bác sĩ Tề còn nhắn nhủ với cậu: “Khi nào học nghiên cứu thì tới bệnh viện anh dìu dắt em.”
Đào Hoài Nam ngạc nhiên nhìn về phía bác sĩ, mỉm cười lắc đầu.
“Đừng lắc đầu,” Bác sĩ Tề búng lên trán cậu, “Đừng mất lòng tin, em đừng quên bí mật giữa hai chúng ta đấy.”
“Em không quên, em còn nhớ mà.” Đào Hoài Nam nghiêm túc nói.
“Thế thì được rồi, anh giữ lời thì em cũng phải vậy nhé, nếu không thì coi như bỏ.” Bác sĩ nói.
Đào Hoài Nam nhếch môi, gật đầu nói: “Em biết rồi.”