Chó Dữ Lâu Năm

Chương 82



“Phan Tiểu Trác “Ồ” một tiếng, Đào Hoài Nam lại nói: “Với cả anh nhỏ nhà tớ còn rõ là đẹp trai nhé.””

Đó là lần đầu tiên Đào Hoài Nam uống rượu kể từ khi tốt nghiệp trung học tới giờ, cậu còn đinh ninh mình là bợm nhậu, còn có tửu lượng chứ, hôm nay mới biết cũng chỉ có như vậy mà thôi.


Mấy cậu trai có mặt trong tiệc rượu ngày hôm ấy đều uống say, chỉ có số ít người được xem như tỉnh táo.

Đến cả Phan Tiểu Trác thế mà cũng uống say, chẳng là không có ai khuyên cậu ấy, không biết cậu ấy đã tu ừng ực được mấy cốc từ lúc nào. Cậu ấy và Đào Hoài Nam mặt đối mặt nằm bò ra bàn, Đào Hoài Nam dựa mặt vào cánh tay, ánh mắt hơi trống rỗng.

Trông mắt Phan Tiểu Trác hơi lơ mơ, gương mặt đỏ ửng, cặp kính mắt đeo bị lệch, thế là tháo xuống luôn.

Đào Hoài Nam bĩu môi, giống như chú gà con, ngón tay cậu kẹp một cái càng cua, nhẹ nhàng gõ xuống bàn, lầu bầu gọi “Tiểu Trác à”.

Phan Tiểu Trác đã ngà ngà say lại tháo cặp kính xuống, không nhìn thấy rõ gì cả, hàm hồ trả lời: “Hả?”

Đào Hoài Nam nói: “Tớ nhớ anh nhỏ của tớ.”

Phan Tiểu Trác nói: “Tớ biết mà.”

“Ảnh có người yêu rồi.” Đào Hoài Nam cọ mặt vào cánh tay, miệng vẫn chu ra như chú gà con, “Chắc như vậy ảnh sẽ vui hơn một chút ha.”

“Không đâu.” Phan Tiểu Trác mơ màng trả lời, “Anh nhỏ nhà cậu khó tính thấy mồ, con gái không thích đâu.”

“Bậy nào…” Đào Hoài Nam lại gõ chiếc càng cua trong tay xuống mặt bàn, cậu phản bác: “Anh ấy có xấu tính đâu.”

Phan Tiểu Trác “Ồ” một tiếng, Đào Hoài Nam lại nói: “Với cả anh nhỏ nhà tớ còn rõ là đẹp trai nhé.”

Phan Tiểu Trác bĩu môi bảo: “Cứ như cậu gặp rồi không bằng.”

Đào Hoài Nam cũng bĩu môi, cậu quay người, chẳng muốn nói chuyện với cậu ấy nữa. Nhưng quay người qua bên khác lại không có ai nói chuyện với cậu, người ngồi bên cạnh đi nghe điện thoại rồi, còn Quý Nam thì không biết đang tám nhảm với ai, Đào Hoài Nam cảm thấy cô đơn, thế là lại quay về.

“Cậu hối hận rồi à?” Phan Tiểu Trác huých vào vai cậu, “Tớ đoán cậu hối hận rồi.”

Đào Hoài Nam trầm ngâm hồi lâu, giống như đã ngủ rồi, Phan Tiểu Trác nhắm mắt lại như đang ngủ gật, bấy giờ Đào Hoài Nam mới nói: “Kết quả thành ra như vậy rồi, dù có hối hận hay không… cũng vô nghĩa mà thôi.”

“Thế thì đừng nghĩ nữa.” Phan Tiểu Trác lại gõ xuống bàn, nói với Đào Hoài Nam, “Đúng là chẳng có ý nghĩa gì thật.”

Đào Hoài Nam đáp “ừ”, thế là chủ đề này lại kết thúc.

Phan Tiểu Trác nào đã yêu ai bao giờ, nhưng con trai rượu vào buôn chuyện tình yêu tình báo, thế mà cậu ta cũng thở ngắn than dài cùng, giống như đau lòng lắm.

Đào Hoài Nam hỏi cậu ấy: “Cậu thở dài cái nỗi gì, cậu đã yêu ai bao giờ đâu.”

Phan Tiểu Trác ra vẻ thần bí dựa sát lại gần, hai người ngồi thiếu điều dính sát vào với nhau, Phan Tiểu Trác nói: “Ai mà chẳng có một vài bí mật chứ.”

“Bí mật gì cơ? Cậu thích ai rồi hả?” Đào Hoài Nam ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi cậu ấy.

Phan Tiểu Trác khẽ “suỵt”: “Mai tớ kể cho cậu.”

Thạch Khải lần lượt đưa hai người về nhà, Đào Hoài Nam xuống xe, cậu cầm gậy trắng gõ tới gõ lui xuống đất, cây gậy gõ xuống đất phát ra những tiếng “cộc cộc”. Thạch Khải xuống xe tiễn cậu đi, bảo tài xế và Phan Tiểu Trác ngồi trên xe đợi.

Đào Hoài Nam xua tay bảo: “Em tự quay về được, anh đi trước đi anh Khải.”

“Thôi dẹp em đi, không lại ngã bây giờ!” Thạch Khải túm lấy khuỷu tay cậu, đưa cậu lên trên nhà.

Anh Đông lại đi công tác rồi, giờ này anh Thang vẫn còn đang tăng ca. Đào Hoài Nam tự chỉ đường, rồi dùng ngón tay mở khoá, nhưng tay cậu hôm nay ướt mồ hôi, làm thế nào cũng không mở được.

“Mật mã?” Thạch Khải hỏi.

Đào Hoài Nam nói: “ 826826.”

Cửa mở ra, Thạch Khải đưa Đào Hoài Nam vào trong phòng, anh hỏi, “Em ở nhà một mình được không vậy?”

“Được chứ ạ, cảm ơn anh Khải nhiều.” Đào Hoài Nam đặt gậy trắng sang bên cạnh, cậu đi tới sofa ngồi xuống, dáng ngồi còn rất nghiêm chỉnh.

Thạch Khải nhìn cậu ngồi ngay ngắn thì không kiềm chế được mỉm cười, cậu ta ngồi xổm xuống bên cạnh hỏi: “Nhóc Hoài Nam, có nhớ anh nhỏ của em không?”

Đã chuếnh choáng say thì nào thể biện lời nói dối, đầu ốc trống rỗng, thế mà lúc này lại gật đầu cái rụp, thành thật mà rằng: “Ngày nào.. em cũng nhớ anh ấy.”

Thạch Khải mỉm cười bảo: “Nhớ cũng vô dụng, nhỉ?”

“Vô dụng.” Đào Hoài Nam lại gật đầu, hỏi anh, “Anh nhỏ của em có vui hơn tí nào không?”

“Cái này thì sao mà anh biết được,” Thạch Khải xoa đầu cậu, “Anh Khải không nhìn ra.”

Sau đó Thạch Khải cũng ra về, Đào Hoài Nam rửa mặt và đánh răng, cậu không tắm rửa, sợ mình bị trượt ngã. Cậu một mình thay đồ rồi lên giường nằm, vùi đầu vào gối.

Trong điện thoại lưu một đoạn ghi âm, mấy năm qua Đào Hoài Nam đã nghe đi nghe lại mấy trăm lần rồi.

Những khi chập chờn không vào giấc cậu lại lấy nó ra, nghe đi nghe lại hết lần này tới lần khác. Mỗi lần Đào Hoài Nam nghe thấy bản ghi âm đấy lại nhói trong lòng, nhưng vẫn cứ tua lại không dừng được giống như đang tự hành hạ bản thân.

Cậu kẹp điện thoại giữa tai và gối, tua đoạn ghi âm kia tới đêm muộn.

Lần này uống say Đào Hoài Nam mới biết hoá ra tửu lượng của mình cũng không cao đến thế, uống nhiều cũng cảm thấy khó chịu.

Thế là suốt một thời gian dài sau đó cậu không uống rượu nữa, nhóm Giang Cực thi thoảng lại tụ tập nhậu nhẹt, Đào Hoài Nam đều mượn lý do mình không biết uống rượu để từ chối.

Giang Cực rượu vào lại thích rống lên hát, Đào Hoài Nam rất thích nghe cậu ấy gào giọng hát như vậy, cho nên lần nào cậu cũng rất tích cực mời rượu. Có một lần nhóm bạn hiền lành bình thường chỉ biết lắc đầu “Thôi bỏ đi” chọc tức Giang Cực, mỗi người phải uống một cốc không ai thoát được. Đào Hoài Nam lắc đầu nguầy nguậy nói cậu không biết uống, Giang Cực đứng bên cạnh cậu rống lên: “Uống đi.”

Không biết vì sao, Đào Hoài Nam không lắc đầu nữa, lặng lẽ cầm cốc rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Mùa đông năm ấy tuyết rơi ít, trời cũng không quá lạnh.

Năm ấy mùa xuân đủng đỉnh đến muộn, trời còn chưa sang xuân, ngày nào Đào Hoài Nam cũng mặc một chiếc hoodie bên trong áo khoác dày, cùng Phàn Tiểu Trác ôn thi vòng hai. Lần trước Tiểu Trác uống nhiều bảo ngày mai sẽ nói cho cậu nghe bí mật của cậu ấy, nhưng đến khi tỉnh rượu thì sống chết không chịu nhận, nhất quyết bảo không có.

Hai cậu trai chăm chỉ học hành suốt một năm, năm ấy cuối cùng cũng đỗ được nghiên cứu sinh đúng như mong ước.

Đào Hoài Nam không thể tới trường y, nhưng thăng cấp trường học, từ một trường bình thường vào trường 985. Cậu vẫn thường xuyên tới bệnh viện của bác sĩ Tề, giờ cậu đã rất thân với tất cả mọi người trong bệnh viện, mọi người đều gọi cậu là “Tiểu Đào”.

(Đại học 985 còn được gọi là trường đại học đẳng cấp thế giới. Là một dự án lớn và bắt đầu từ năm 1998 nhân dịp kỉ niệm 100 năm thành lập trường đại học Bắc Kinh. Những trường thuộc dự án sẽ được hỗ trợ để phát triển trở thành trường đại học đẳng cấp thế giới, đưa giáo dục Trung Quốc đến gần hơn với thế giới và nâng cao vị thế.)

Có một vài người cần tư vấn viên lắng nghe cũng sẽ chỉ đích danh cậu. Nay Tiểu Đào đã bắt đầu kiếm được một chút đỉnh rồi, giống như bản thân cậu cũng đáng giá hơn một chút, giúp mọi người có thể thả lỏng lòng mình được một tiếng giữa cuộc sống bộn bề buồn đau.

Đào Hoài Nam nghe được bí mật của rất nhiều người, cậu làm một chiếc hộp chứa những bí mật nho nhỏ của người ta. Những bí mật xấu xí và u ám không muốn người khác biết cứ đọng lại trong lòng, hoặc là những chuyện khiến con người ta khó lòng mở miệng chia sẻ, dường như nói ra rồi người nghe cũng có thể gánh vác được phần nào giúp họ.

Năm ấy anh Thang dồn rất nhiều công việc vào đầu năm, anh bảo đợi đến mùa thu có thể cùng anh Đông đi viện trợ y tế một chuyến.

Chủ nhiệm Thang bận rộn như vậy, hai năm qua anh không tham gia các dự án viện trợ y tế, năm nào Hiểu Đông cũng đi với các bác sĩ khác, quay về lại lầu bầu than mệt với bác sĩ Thang.

Hiểu Đông càng ngày mặt càng dày, đương nhiên, bác sĩ Thang cũng chẳng khá hơn là bao.

Hai anh đều không biết xấu hổ, dường như sáng nào Đào Hoài Nam cũng nghe thấy hai anh ở phòng bên vất vả tỉnh giấc, một người không chịu dậy, một người nhọc công dỗ, đôi chồng-chồng coi đây như thú vui, chẳng ngại miếng nào cả.

Đào Hoài Nam hỏi: “Em đi với được không?”

“Đương nhiên rồi,” Thang Sách Ngôn đặt bát cháo vào trong tay cậu, bảo rằng, “Nếu em không có tiết thì cứ đi cùng bọn anh.”

“Tầm ấy vẫn còn đang nghỉ hè mà,” Đào Hoài Nam nhẩm tính thời gian, bảo rằng, “Hai anh cho em theo với.”

Dự án viện trợ y tế lần này là một hạng mục lớn, không chỉ khám mắt mà còn có các đồng nghiệp bên khoa ngoại tim và nội tim ở viện 03. Cũng có rất nhiều bác sĩ và nhân viên y tế tham gia cùng, họ phải đi tổng cộng ba tỉnh rất xa. Đào Hiểu Đông vẫn là nhà đầu tư, hạng mục đầu tư của anh chủ yếu vẫn nhằm vào các trang thiết bị khoa mắt, nghe nói lần này còn có một tổ công ích khác, phổ cập các trang thiết bị khoa học cho người mù.

Mọi người trong viện đều biết bác sĩ Thang và sếp Đào là một cặp, đây đã không còn là bí mật ở bệnh viện.

Ai thân hơn thậm chí còn biết sếp Đào có hai người em rất ưu tú, sếp Đào luôn miệng nhắc tới.

Đào Hoài Nam đã học xong chương trình nghiên cứu năm nhất, trước đó cậu đã dành thời gian, đợi đi cùng hai anh. Các anh vẫn trường kỳ làm các hạng mục viện trợ, anh Thang từng nói công việc này tuy chẳng thể coi là vĩ đại nhưng cũng rất giàu ý nghĩa.

Lần đầu tiên theo anh trai tham gia viện trợ, Đào Hoài Nam còn cần anh Đông dắt tay đi khắp nơi, bởi vì anh không dắt tay cậu, hoặc có lúc gặp chướng ngại mà không nhắc nhở kịp thời mà cậu bị ngã thương tích khắp người.

Lần này Đào Hoài Nam đã không cần ai dắt tay nữa, bây giờ cậu có thể đeo balo trên lưng thành thục đi lại, thi thoảng sẽ bị vấp, nhưng hầu như không đến nỗi ngã bể đầu.

Cậu và hai anh cùng ngồi trên một chiếc xe thương vụ, cậu ngồi lọt thỏm ở hàng ghế cuối cùng. Tính cả cậu thì trong xe mới có năm người, ngoài bác tài và hai anh ra còn có một bác sĩ chủ nhiệm ở bệnh viện số 3.

Đào Hoài Nam đeo tai nghe lên, trông mặt về phía cửa sổ.

Thang Sách Ngôn và Đào Hiểu Đông ngồi ở hàng ghế giữa, Đào Hiểu Đông quay đầu nhìn em trai mình.

“Em chợp mắt một lúc đi.” Thang Sách Ngôn nói với anh, “Sáng nay dậy sớm.”

Đào Hiểu Đông cười hỏi: “Anh buồn ngủ à?”

“Anh thì buồn ngủ gì,” Thang Sách Ngôn nhỏ giọng nói, “Trước giờ anh có ngủ trưa đâu.”

Cách tai nghe Đào Hoài Nam vẫn nghe thấy tiếng hai anh chuyện trò, chỉ là không quá rõ ràng, nhưng đủ khiến cậu cảm thấy thoải mái.

“Cười híp mắt gì thế?” Đào Hiểu Đông quay đầu hỏi cậu.

Đào Hoài Nam tháo một bên tai nghe xuống: “Dạ?”

“Anh hỏi em cười cái gì thế.”

“Cười hai anh đấy.” Đào Hoài Nam gãi lên mặt, tỏ ý hai anh chẳng biết xấu hổ gì cả.

“Cứ cười đi.” Đào Hiểu Đông quay đầu lại, anh nói câu gì đó nhưng Đào Hoài Nam không nghe rõ.

Phía đuôi xe hơi nóng, điều hoà ở hàng ghế trên không thổi tới, hình như điều hoà ở hàng ghế sau bị hỏng. Đào Hoài Nam ngồi cảm thấy hơi nóng, trán rịn một ít mồ hôi.

Thời tiết cuối hạ chớm thu vẫn còn rất oi bức, Đào Hoài Nam sờ lấy bình nước trong balo ra, uống một ngụm rồi hỏi hai anh: “Hai anh có khát không?”

Đào Hiểu Đông duỗi tay ra cầm lấy chai nước uống một ngụm.

Xe dừng lại trước cổng cao tốc một lúc, Đào Hoài Nam nhớ tới lần trước theo anh và bệnh viện tham gia viện trợ y tế, giữa đường xe bị hỏng, lúc ấy còn nóng hơn bây giờ nhiều.

Đào Hoài Nam hỏi: “Sao vậy?”

Anh Đông quay đầu nói với cậu: “Đợi đội xe một lúc, xe mình lái nhanh quá.”

Đào Hoài Nam gật đầu tỏ ý đã biết rồi, cậu cầm chai nước đi xuống xe, ngồi trong xe suốt một thời gian dài hơi bí bách, cậu muốn xuống xe đi dạo một chút.

Nơi này cỏ xanh mướt, Đào Hoài Nam có thể lần ra mùi cỏ trong không khí, mùi cỏ ngai ngái, nhưng không hề khó ngửi. Cậu đeo tai nghe lên, trong máy đang phát bài hát mới của Giang Cực.

Cậu ta gào đi gào lại một ca từ, mỗi âm cuối vang lên đều khiến Đào Hoài Nam nghe đến nghiện.

Xuyên qua tai nghe, cậu nghe thấy tiếng anh gọi mình quay lại.

Đào Hoài Nam đáp lời, xoay người quay trở lại.

“Chỉ biết cắm đầu đi, lát nữa bỏ em lại đây xem em có hoảng hay không.” Đào Hiểu Đông đứng bên cạnh xe nói.

“Em hoảng cái gì, em gọi điện thoại cho anh được mà.” Đào Hoài Nam vỗ vào túi quần, “Lại nói anh bỏ em ở đây được chứ anh Thang thì không đâu.”

Đào Hoài Nam vịn cửa lên xe, quay trở lại vị trí ngồi ban nãy của mình.

Hôm nay Đào Hoài Nam mặc một chiếc áo cộc tay trắng đơn giản, chỉ có một logo nhỏ trước ngực. Bộ đồ cậu mặc thường theo phong cách cơ bản này, áo phông và quần âu đơn giản, buổi sáng lấy kiểu gì cũng không bị nhầm.

Mấy năm qua Đào Hiểu Đông đều mua quần áo cho cậu theo phong cách này, bởi vì hai anh thường xuyên bận rộn, buổi sáng không thể chú ý xem cậu mặc gì ra ngoài.

Cậu trai trắng trẻo gầy gò, mặc áo phông trắng quần đùi be trông rất thanh thoát.

Đào Hoài Nam vẫn luôn đeo tai nghe, không khí oi bức khiến cậu hơi buồn ngủ. Trên bàn chân lộ ra ngoài có vài vết máu bầm nhạt màu, cũng có thể thấy mấy vết sẹo nhàn nhạt, đều do những năm qua đi đường va chạm mà thành.

Đào Hoài Nam vừa mở miệng ra ngáp một cái thì nghe thấy tiếng cửa xe bị kéo ra, có người lên xe.

Thang Sách Ngôn nói: “Tới rồi à.”

Đào Hiểu Đông cười rộ lên, Đào Hoài Nam không nghe rõ hai anh nói gì, chỉ nghe thấy người kia mỉm cười chào “Anh ạ”.

Đào Hoài Nam đang ngáp dở dang, cái miệng vẫn còn đang dừng ở tư thế há ra kỳ quặc, nhất thời ngáp nốt cũng không xong, mà thu lại cũng dở.

M: Chúc mọi người năm mới vui vẻ bình an nha.