Chờ Em Bước Đến Bên Anh

Chương 12: Không phải là cô ấy chứ ?



Nhớ lại chuyện đã xảy ra ở trong tuần đầu tiên đi học. Sau khi đi ngang qua lớp 12-1, Cao Hữu Phong bỗng nổi lên một ý niệm rằng bắt đầu từ giây phút này, cậu phải học tập thật tốt mới ra dáng ra dạng. Cậu nhớ về những năm tháng khi nhập học vào trường trung học Chí Quang, hình tượng đại thiếu gia nhà giàu, ăn mặc sung sướng, nhưng không chịu lo học hành, thật mất mặt mà.

Về lớp, bắt đầu tiết học đầu tiên của ngày hôm nay, cậu ngồi chăm chú nghe giảng. Trên gương mặt hiện lên vẻ tràn đầy khí thế học hành, tay viết bài, ghi chú những phần quan trọng vào trong vở.

Thông thường ở trong lớp ngồi học, cậu không nằm ngủ trên bàn thì ngồi chơi điện thoại. Không chơi điện thoại thì cúp tiết đi ra sân chơi bóng rổ. Riết rồi giáo viên nhìn không ngứa mắt cậu không được. Nhưng biết sao được, cậu là đại thiếu gia của nhà học Cao. Là một trong hai đứa con của Cao Hoắc Lâm, người điều hành một công ty ngân hàng đầu tư lớn hàng đầu cả nước. Cho dù là không thi đỗ đại học thì cũng được người bố giàu có này tống đi du học ở nước ngoài. Nên là thầy cô trong trường cũng nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng thật không ngờ bây giờ có thể chứng kiến vị đại thiếu gia này ngồi tập trung học bài. Đúng là một bước tiến mới mà.

Cậu cứ như vậy được một tuần. Tin đồn Phong đại thiếu gia của lớp 12-7 chăm chỉ học tập lan ra khắp trường nhờ những bài viết được đăng trên diễn đàn trường. Ban đầu mọi người tỏ vẻ không tin, đến lớp 12-7 để chứng kiến.

Một phen hết hồn, quả là đã thay đổi.

----

Trong quán mì ở đường Thiên Hòa, Tần Khải Long và Vương Đại nhất quyết không tha, cứ cắn chặt lấy không buông Cao Hữu Phong.

Tần Khải Long đa nghi nhìn cậu: "Tôi thấy cậu từ khi từ lớp 12-1 về là thay đổi."

Vương Đại nhướng mày, lòng đầy nghi hoặc: "Phải. Ngày hôm đấy cậu nhìn ai trong lớp một vậy hả?"

Lại nói tiếp: "Có phải là cô gái mà cậu nhìn đắm đuối trên khán đài hôm trận đấu bóng rổ diễn ra không?"



Bị Vương Đại hỏi dồn dập như vậy, Cao Hữu Phong cậu đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo, sát khí tỏa ra khắp người, miệng vẫn không hé một lời, cậu ngồi ăn mì làm như không nghe thấy gì hết.

Tần Khải Long ngồi chờ mà sốt ruột: "Sao hả? Sao lại không nói gì hết? Tâm sự với anh em chút đi chứ!"

Cao Hữu Phong rốt cuộc cũng chịu không nổi, bỏ đôi đũa xuống, giương mắt lên nhìn hai người: "Các cậu hôm nay kêu tôi ra ngoài cũng chỉ hỏi mấy cái vớ vẩn này? Nếu như không ăn thì đừng làm phiền tôi dùng bữa."

Tần Khải Long bị nói mà mặt tím giận: "Cậu đúng là có bệnh mà. Chúng tôi cũng chỉ..."

Chưa nói xong thì Cao Hữu Phong chen ngang vào: "Cậu còn mở miệng nữa thì từ nay đừng gặp tôi."

Vương Đại và Tần Khải Long: "..."

Một câu nói mà cả bàn ăn lúc này có chút ngột ngạt, bầu không khí trở nên lạ lùng. Hai người cũng không phải không biết tính khí khó chiều này của Cao Hữu Phong. Nhưng hôm nay hành động và lời nói của Cao Hữu Phong biểu hiện rất rõ sự không vui và thấy hai người rất phiền.

Mất hứng ăn, Cao Hữu Phong đứng lên đi trả tiền rồi bước chân ra khỏi quán mì.

"Chậc, cậu ta khó chịu rồi." Vương Đại lên tiếng.

"A Đại, tôi thấy lạ lắm. Cảm giác ba chúng ta dù chơi với nhau nhiều năm như nào, thân thiết ra sao, nhưng hai người chúng ta vẫn có một khoảng cách với cậu ấy." Tần Khải Long ủ rũ.

"Khoảng cách gì chứ! Chỉ là A Phong không muốn bộc bạch với chúng ta thôi. Đừng suy nghĩ nhiều." Vương Đại không muốn có những suy nghĩ kì lạ gì xuất hiện trong lòng Tần Khải Long, liền phản bác lại.

"Hi vọng là mình nghĩ nhiều." Tần Khải Long hừ một tiếng.



Trong lòng Vương Đại cũng rối mù. Cậu cũng cảm thấy A Phong chuyên tâm học hành lại cũng rất vui trong lòng, nhưng sự thay đổi đột ngột này chắc chắn là có ai đó tác động đến Cao Hữu Phong. Đầu cậu liền lục tìm lại xem có gì có thể là nguyên nhân không.

Nhớ đến trận đấu bóng rổ giữa Chí Quang và Cửu Trung, Cao Hữu Phong có đứng thất thần nhìn về phía khán đài.

Nhớ đến ngày đi học nọ, Cao Hữu Phong rủ bọn cậu lên tầng ba dạo chơi, sau đó là đứng bần thần, mày nhíu lại nhìn vào phòng học của lớp 12-1.

Lại nhớ về hôm ngày đầu tiên đi học, ở căn tin trường, Cao Hữu Phong ngồi đối diện với một cô gái bên lớp chọn, nhìn cô ấy ăn đến chăm chú mặc dù trong lòng tỏ vẻ cự tuyệt, chán ghét với chuyện ăn cùng con gái.

Vương Đại luôn luôn thích quan sát mọi thứ, rất để ý xung quanh, tính tình thì không sốc nổi như Tần Khải Long hay quá lạnh lùng, bất cần như Cao Hữu Phong. Dù ngày hôm đấy cậu luôn miệng hỏi thăm ba cô nàng ngồi ăn trưa cùng bàn với bọn cậu, nhưng đôi mắt cậu cũng tinh ý, quan sát mọi người lúc đấy.

Hành động của Cao Hữu Phong cũng không thể trốn khỏi tầm mắt của Vương Đại. Cậu ấy nhìn thấy Cao Hữu Phong nửa ăn nửa không ăn, ngồi lặng lẽ nhìn bạn học nữ trước mặt ăn cơm.

Cô ấy cũng rất đặc biệt. Thân người nhỏ nhắn, ăn cơm cũng rất im lặng, không trả lời bất cứ câu hỏi gì của cậu, chỉ có hai cô bạn Lạc Châu và Châu Hi Nhã thân thiện nói chuyện. Không chỉ vậy mà thành tích học tập cũng không phải dạng vừa, top ba bảng vàng trường trung học Chí Quang.

Vương Đại nổi lên nghi hoặc.

Chắc không phải là cô ấy chứ?

Cố Ngọc Như?

Vương Đại hiện không muốn nói với Tần Khải Long nghi vấn trong lòng mình. Chỉ là cậu chưa chắc chắn tuyệt đối, nên không thể lời ra tiếng vào, ăn nói lung tung được.