Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 68: Kiến lễ



Editor: dzitconlonton
Thật vất vả Cố Khiên lăn qua lăn lại xong, Lăng Tuyết Quân cảm thấy cả người mình như sắp tan rã. Mặc dù trong lòng nàng đã sớm thành thạo chuyện này, nhưng thân thể của nàng còn rất non nớt, nào chịu được sự giày vò của Cố Khiên chứ? Cho nên, cho dù cảm giác được Cố Khiên đã rút ra khỏi thân thể của mình, nàng vẫn nhắm mắt không muốn cử động.
Cố Khiên nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, chờ thở dốc xong, liền tiến lại gần nhìn Lăng Tuyết Quân, thấy nàng còn đang nhắm mắt giả chết, không khỏi nở nụ cười, ở bên tai nàng thân mật nói: “Lúc này có đau không?”
Lăng Tuyết Quân nghĩ đến lúc nãy nói không đau, liền bị hắn thay đổi cách giày vò đến chết đi sống lại, lúc này nào còn dám nói không đau? Vì vậy, nàng vội vàng nhắm mắt lại và gật đầu, nói: “Đau.”
Cố Khiên hôn lên má nàng một cái, sau đó nói: “Xin lỗi, là ta thô lỗ.”
Lăng Tuyết Quân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hừ hai tiếng, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục giả chết, trong lòng lại thầm mắng, ngươi đâu chỉ thô lỗ, quả thực là dã man.
Đúng lúc này, nàng cảm giác một chân mình lại bị Cố Khiên nâng lên. Cả người nàng trở nên cứng đờ, vội vàng mở mắt ra, kinh hoảng thất thố nhìn Cố Khiên, nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Đừng căng thẳng.” Hắn thấy nàng sợ tới mức thay đổi sắc mặt, cười nói, “Ta không gấp như vậy.”
Hắn vừa dứt lời, Lăng Tuyết Quân liền cảm giác được nơi vốn nóng rực thoáng cái trở nên mát mẻ thoải mái. Nàng sửng sốt và hỏi: “Ngươi lau cho ta cái gì?”
Cố Khiên đáp: “Ngọc Lộ cao.”
Nghe được ba chữ này, Lăng Tuyết Quân không khỏi ngẩn ra. Nàng biết, Ngọc Lộ cao này là bí kíp của cung đình, sẽ làm tiêu sưng giảm đau cực kỳ hữu hiệu cho nơi đó. Kiếp trước bởi vì Cố Khiên ngay từ đầu không thể chấp nhận được, khiến nàng chịu khổ sở không ít, về sau cũng không biết làm cách nào mà Cố Trăn biết được, liền đưa cho nàng một hộp Ngọc Lộ cao. Sau khi nàng bôi nó, cơn đau đã giảm bớt không ít, vết sưng đã giảm xuống khi còn chưa đến buổi tối. Bởi vậy, nàng rất quen thuộc với tác dụng của thuốc mỡ này, không nghĩ tới kiếp này Cố Khiên lại chuẩn bị thứ này. Xem ra, ngày thường hắn khẳng định đưa nó cho không ít người dùng. Nghĩ tới đây, nàng không hé răng, tùy ý hắn đùa bỡn mình.
Cố Khiên bôi thuốc cho nàng, sau đó cất hộp thuốc, cười nói với nàng: “Chưa đến buổi tối là nàng sẽ khỏe lại.”
Lăng Tuyết Quân cười cười với hắn, nói: “Cám ơn.” Đương nhiên, lúc nàng nói cám ơn, căn bản không nghĩ tới Cố công tử để nàng có thể đánh chủ ý gì vào buổi tối. Tất nhiên là chuyện sau này hãy nói.
Cố Khiên thấy nàng nói cảm ơn với mình, nhẹ giọng cười, nói: “Ta và nàng là phu thê, đây vốn là việc của ta, cảm ơn cái gì?” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng nàng, “Đúng rồi, nàng cũng nên rời giường rồi.”
Lăng Tuyết Quân giật mình, cảm thấy toàn thân đau đớn, lại nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm nói: “Có thể nghỉ ngơi thêm một chút được không? Ta mệt quá.”
“Nàng đi kính trà cho phụ thân và mẫu thân ta trước, lúc về rồi nghỉ ngơi, được không?” Cố Khiên dịu dàng nói với nàng, “Không tiện để bọn họ chờ lâu!”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân “bất ngờ” mở mắt ra, vội vàng xoay người rời giường, đi tìm xiêm y của mình, trong miệng còn nói: “Đúng rồi, đừng muộn, bằng không mẫu thân ngươi lại muốn cho ta nhìn sắc mặt!”
“Mẫu thân ta? Bà hiện tại không phải cũng là mẫu thân của nàng sao?” Cố Khiên cau mày, “Hơn nữa, bà đã cho nàng xem sắc mặt từ khi nào vậy?”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân ngẩn người, sau đó xoay mặt nhìn về phía Cố Khiên, người không khỏi có vài phần kinh ngạc. Lúc này nàng mới nhận ra, hình như mình có chút không phân biệt được kiếp trước và kiếp này.
Cố Khiên thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, lại nhẹ nhàng đẩy nàng, nói: “Tuyết Quân, nàng nói đi chứ, khi nào mẫu thân đã cho nàng sắc mặt?”
Lăng Tuyết Quân cúi đầu, nói: “Không phải là lần trước ở Vân Hồ, bà bảo ta…” Nói đến đây, Lăng Tuyết Quân dừng một chút, lại nói, “Ngươi cũng nghe được.”
Nghĩ đến chuyện ngày đó mẫu thân gọi Lăng Tuyết Quân làm thiếp, Cố Khiên im lặng một lát, nói: “Tuyết Quân, ngày đó thật sự là ủy khuất nàng.”
“Cũng không tính là ủy khuất đâu.” Lăng Tuyết Quân tự giễu cười cười, nói: “Là ta tự trộm gà không được, còn thiếu chút nữa mất một nắm gạo.”
Cố Khiên biết nàng chỉ nàng và La Ngâm Sương hợp lại tính kế chuyện của mình, bĩu môi nói: “Nàng cũng biết mình sai đến thái quá?”
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn và nói, “Không phải hôm đó ngươi đã tức giận sao? Ta tưởng ngươi sẽ đổi ý, không cưới ta.”
“Ta không cưới nàng, chứ không nói sẽ toại nguyện ý của nàng sao? Ta không ngu ngốc như vậy.” Nói đến đây, Cố Khiên khẽ hừ một tiếng.
Lăng Tuyết Quân chột dạ cúi đầu, không dám nói nữa.
Cố Khiên nhìn bộ dáng này của nàng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: “Nàng cho rằng ta còn giận nàng, nàng sợ xấu hổ nên tối hôm qua mới muốn chạy tới giường mỹ nhân ngủ?”
Lăng Tuyết Quân ngước mắt lên, nhìn hắn một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Nghe vậy, Cố Khiên lắc đầu, sau đó lấn người qua, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm Lăng Tuyết Quân, trầm giọng nói với nàng: “Tuyết Quân, ta nói cho nàng biết, nam nhân đều là sói, miếng thịt mỡ dâng đến miệng, có lý nào không ăn? Nàng nghĩ ta sẽ để nàng yên sao?”
Lăng Tuyết Quân nhìn hắn, ngẩn người. Trong lòng nàng lại nghĩ đến, dâng đến miệng thì sẽ ăn, cũng mặc kệ mình có thích hay không? Đây là trường hợp của kiếp trước sao? Kiếp này có phải là như vậy không? Thế nhưng, lời nói của nàng đến bên miệng, lại cũng không hỏi ra được.
Cố Khiên nhìn bộ dáng ngơ ngác của nàng, trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được lại cúi đầu, hôn xuống. Khi chạm vào cánh môi nàng, hắn cảm thấy cơ thể nàng run rẩy. Hắn dần dần tăng dần sức mạnh, nàng từ từ đáp lại hắn, sau đó hai người liền triền miên trên môi.
Một lúc lâu sau, hắn mới buông nàng ra, nói: “Được rồi, thật sự phải dậy rồi, bằng không, mẫu thân thật sự muốn cho nàng nhìn sắc mặt.”
“Ta dậy ngay.” Lăng Tuyết Quân cầm lấy khăn thêu bên gối lau môi ướt sũng, sau đó ngẩng đầu, kéo chăn nói với Cố Khiên, “Ngươi quay mặt lại trước, ta còn chưa mặc xiêm y.”
“Nàng còn sợ ta nhìn à?” Cố Khiên kinh ngạc nói, “Tối qua và sáng nay không phải đều đã xem hết rồi sao?”
Khuôn mặt Lăng Tuyết Quân chậm rãi phủ lên một tầng ửng đỏ, nói: “Này, này thì khác. Dù sao, ngươi không thể nhìn ngay bây giờ.”
Thấy nàng trông như vậy, Cố Khiên bất đắc dĩ cười cười. Hắn biết, mình không thể ép nàng quá chặt, liền đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, nói: “Được rồi, ta đi rửa mặt, nàng từ từ mặc xiêm y đi.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Nhìn Cố Khiên ra khỏi cửa, rồi đóng cửa lại, Lăng Tuyết Quân vội vàng đứng lên mặc xiêm y, sau đó lại gọi Bích Trúc và Thanh Nha tiến vào hầu hạ mình rửa mặt.
Khi Lăng Tuyết Quân rửa mặt xong, lúc trở lại trong phòng, Cố Khiên đã thay xiêm y xong. Phi Lan đang thu dọn giường, cái nguyên khăn kia được xếp chồng lên rồi đặt sang một bên, dấu vết xấu hổ phía trên mơ hồ có thể thấy được. Thấy thế, Lăng Tuyết Quân đỏ mặt, liền quay mặt đi.
Bích Trúc đỡ nàng ngồi đến bên cạnh bàn trang điểm, sau đó thay nàng chải đầu.
Cố Khiên lẳng lặng ngồi ở một bên, uống trà chờ nàng.
Sau đêm hôm qua, nàng đã từ thiếu nữ thay đổi thành thiếu phụ, không thể giống như trước kia chải Thùy Lữu Đầu[1] nữa, Bích Trúc liền cuộn tóc nàng, búi tóc Triêu Vân Kế. Kiểu tóc thay đổi như vậy, gương mặt nàng liền mất đi vài phần non nớt, tăng thêm vài phần quyến rũ.
[1] Thùy Lữu Đầu: kiểu tóc dạng nửa xõa nửa búi lên, mình không kiếm ra ảnh của kiểu tóc này TT^TT
Phi Lan lấy áo yên vân (mây khói) như ý màu đỏ như nước cùng váy thêu hình con bướm bằng màu lựu thay cho nàng. Đợi nàng mặc xong, nhìn vào gương đồng, nhất thời cảm giác cả người thoạt nhìn trông khác hẳn.
Lăng Tuyết Quân thu dọn thỏa đáng, liền đi tới trước mặt Cố Khiên, hướng về phía hắn kêu lên: “Lục Lang, ta xong rồi.”
Cố Khiên ngẩng đầu lên, nhìn nàng, không khỏi ngẩn người.
“Có chuyện sao?” Lăng Tuyết Quân cúi đầu đánh giá xiêm y của mình một chút, hỏi: “Có gì không đúng sao?”
“Không có, như vậy rất tốt.” Cố Khiên đứng dậy, kéo tay nàng lại, nắm chặt trong tay, nhẹ giọng nói, “Nàng chính là bộ dáng này. Được rồi, đi thôi.” Sau đó mỉm cười với nàng, nắm tay nàng và đi ra ngoài.
Mặc dù Lăng Tuyết Quân tràn đầy hoài nghi, nhưng cũng không thể biết cái gì không đúng, liền cũng không nghĩ nữa, đi theo hắn đi tới Minh Kính Đường.
Chờ hai người chạy tới Minh Kính Đường, trong phòng đã đầy người. Cố lão thái gia cùng Cố lão phu nhân đều không còn, Cố Tuân chính là người có địa vị cao nhất trong nhà, đương nhiên ngồi ở chỗ đầu tiên, Lục phu nhân ngồi bên cạnh ông. Phía dưới chính là Cố Triệt cùng thê tử Tưởng phu nhân, bên cạnh là Tam thẩm Đào phu nhân ở góa của Cố Khiên, sáng hôm nay bọn họ mới tới từ nhà cũ của Cố gia.
Cố Tuân quyền cao chức trọng, Hoàng đế ban cho ông một tòa nhà khác làm phủ Đại tướng quân ở bên cạnh nhà cũ của Cố gia, sau khi hắn chuyển đi, trong nhà cũ của Cố gia cũng chỉ còn lại nhị phòng cùng tam phòng. Bởi vì hai tòa nhà tiếp giáp nhau, Cố Tuân liền mở một cánh cửa nhỏ ở hậu viên, người Cố gia không cần ra khỏi phủ liền có thể tự do ra vào giữa hai trạch, đến đây cũng rất thuận tiện. Bởi vậy, lễ gặp mặt buổi sáng hôm nay của tân nương tử này, người lớn nhỏ của Cố gia đều đến đông đủ.
Nghĩ đến chuyện mình và Cố Khiên sàn sàn đến trễ, lúc vào cửa, Lăng Tuyết Quân cảm thấy có chút ngượng ngùng, trên tay nhẹ nhàng vung lên, muốn hất tay Cố Khiên ra. Ai ngờ, Cố Khiên như đã sớm đoán được nàng sẽ làm như vậy, nắm chặt tay nàng, căn bản không dứt ra được. Trong phòng nhiều người, Lăng Tuyết Quân sợ người khác nhìn thấy hành động nhỏ của mình và Cố Khiên thì sẽ chê cười, cũng không dám động đậy nữa, liền tùy ý hắn vậy.
Cố Khiên lôi kéo Lăng Tuyết Quân, đi thẳng đến trước mặt Cố Tuân và Lục phu nhân thì mới buông tay nàng ra. Hắn đi tới trước mặt Cố Tuân và Lục phu nhân, quỳ xuống hành lễ nói: “Nhi tử đã gặp qua phụ thân, mẫu thân.” Lăng Tuyết Quân vội vàng quỳ xuống hành lễ trước mặt cha mẹ chồng.
Lục phu nhân thấy trên mặt Cố Khiên là một vẻ xuân phong đắc ý, biết lúc này lòng hắn thật sự đã thỏa mãn, trong lòng vốn có vài phần tiếc nuối, nhưng lần này cũng hoàn toàn thả xuống.
Cố Tuân nói với Cố Khiên: “Lục Lang, hiện giờ con đã lập gia đình, kế tiếp, hẳn là nên lập nghiệp! Nếu con đã cưới Tuyết Quân, nhưng cũng không thể dính vào tư tình của nữ nhi, một nam nhi tốt là chí ở bốn phương, con phải cố gắng làm một phen đại sự mới đúng.”
“Nhi tử đã hiểu.” Cố Khiên đáp, “Nhi tử tất nhiên sẽ không làm phụ thân thất vọng.”
Cố Tuân mỉm cười gật đầu.
Đang lúc phụ tử Cố gia đang nói chuyện, Tô ma ma đưa trà đến trước mặt Lăng Tuyết Quân, nhẹ giọng nói: “Thiếu phu nhân, đã đến lúc người kính trà cho tướng quân cùng phu nhân.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, sau đó đưa tay tiếp nhận chén trà, quỳ gối trước mặt Cố Tuân, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, mời uống trà.”
“Được.” Cố Tuân nhận lấy chén trà từ trong tay Lăng Tuyết Quân, sau đó ngước mắt lên, tinh tế nhìn Lăng Tuyết Quân, cảm thấy ngoại hình của cô nương này không tệ, hơn nữa rất có khí chất thi thư, nói vậy cũng là một tài nữ. Ông không khỏi thầm nghĩ trong lòng, đôi mắt của Lục Lang coi như không tệ, quả nhiên cô nương này khiến người ta thích.
Thấy Cố Tuân đánh giá mình, Lăng Tuyết Quân có vài phần không được tự nhiên cười.
Nhìn ra sự bất an trong lòng Lăng Tuyết Quân, Cố Tuân mỉm cười, sau đó nâng chén trà lên môi nhẹ nhàng uống một ngụm, rồi trả lại chén trà cho Lăng Tuyết Quân.
Tô ma ma thấy thế, vội vàng nhận lấy chén trà từ trong tay Lăng Tuyết Quân, đặt sang một bên.
Cố Tuân lại nói với Lăng Tuyết Quân: “Tuyết Quân, hôm nay con đã vào cửa Cố gia ta, cũng chính là người của Cố gia ta. Phụ thân hy vọng con và Lục lang có thể hòa thuận với nhau, sớm ngày vì Cố gia ta khai chi tán diệp[2].”
[2] Khai chi tán diệp: Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
“Lời phụ thân nói, Tuyết Quân ghi nhớ trong lòng.” Lăng Tuyết Quân đáp.
Cố Tuân hài lòng gật gật đầu, lại nói: “Các con mới cưới, phụ thân liền đem biệt viện Nam Sơn tặng cho các con làm lễ chúc mừng. Lúc rảnh rỗi, con có thể cùng Lục Lang đến Nam Sơn ở lại giải sầu.”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, vội vàng làm ra vẻ mặt mừng rỡ, nói: “Đa tạ phụ thân.” Kiếp trước Cố Tuân cũng tặng tòa nhà này cho nàng và Cố Khiên, cho nên, đối với nàng mà nói, thật ra cũng không quá vui mừng.
Lúc này, Tô ma ma lại đưa một chén trà. Lăng Tuyết Quân biết, đã đến lúc mời trà cho Lục phu nhân. Nghĩ đến kiếp trước và Lục phu nhân đủ loại khúc mắc, trong lòng nàng đột nhiên có vài phần căng thẳng.