Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Khúc Tiểu Khúc

Chương 52



“Bịch.”

Câu nói lơ đãng của Canh Dã vừa kết thúc chưa được ba giây, từ hành lang cũ

kỹ sau lưng anh bỗng vang lên một tiếng động.

Sau đó là một loạt tiếng động lộn xộn, nghe như tiếng túi ni lông bị rách.

Theo sau âm thanh ấy, vài củ hành tây từ trên bậc thang lăn xuống, nảy vài lần

rồi chạy tán loạn trước tầm mắt của Biệt Chi.

Một củ hành tây tím tròn vo nhất chạy thẳng về phía hai người, dần dần giảm

tốc độ cho đến khi dừng lại trước chân Canh Dã.

Biệt Chi như bị sét đánh ngang tai.

Mà Canh Dã lại dường như không có phản ứng gì, anh dừng lại giây lát, thản

nhiên cúi người xuống, những đốt ngón tay thon dài xinh đẹp không chút e dè

nhặt củ hành tây lăn đến bên chân lên.

Sau đó anh đút tay vào túi quần đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía hành

lang sáng đèn.

Bà cụ trên lầu lúc này đang vịn tay vịn cầu thang, nghiêng người chậm rãi đi

xuống hai bậc cuối cùng: “Tiểu Biệt Chi, đây là… bạn trai cháu à?”

Cho dù bà cụ đã lớn tuổi và từng trải, nhưng e rằng cũng chưa từng thấy người

bạn trai nào lại bảo bạn gái chịu trách nhiệm như vậy cả.

Trước khi xuống lầu, bà ấy còn tưởng người bạn trai này mặt dày mày dạn,

phỏng chừng chỉ có giọng nói hay với nói chuyện dễ nghe thôi. Kết quả đến gần

bà mới “hả” một tiếng, lại nhìn sang biểu cảm của Biệt Chi, ánh mắt mang theo

vài phần trách cứ “con bé này đúng là không biết tốt xấu”.

“Không phải ạ.”

Từ câu “Tiểu Biệt Chi” kia là có thể nhận ra được quan hệ của bà cụ và Biệt Chi

rất thân thiết. Canh Dã đi vòng qua hành lang nhặt những củ hành tây chạy lạc

khác về, đưa cho bà cụ đang cầm túi ni lông, sau đó mới bình tĩnh đứng thẳng

dậy.

Ánh mắt cuối cùng nhìn về phía Biệt Chi đầy lạnh nhạt và thờ ơ.

“Cháu vừa bị cô ấy đá, là bạn trai cũ ạ.”

Biệt Chi: “…..”

Biệt Chi thật sự không hiểu nổi tại sao Canh Dã có thể làm được. Sau khi bị

người lạ mặt bắt gặp và nói ra một câu như vậy, anh vẫn có thể tỏ ra như không

có chuyện gì, lười biếng nhưng đầy thẳng thắn.

Tâm lý vững vàng thế này chỉ làm ông chủ quán bar thôi thì thật uổng phí tài

năng.

Không đúng.

Hình như Mao Mao đã từng buôn chuyện với cô, nói rằng ông chủ quán bar

Kinh Thước mấy năm trước có công việc khác, rất ít khi xuất hiện ở Kinh

Thước, đến năm nay mới bắt đầu thường xuyên xuất hiện.

Hình như là, phi công át chủ bài gì đó?

Lúc đó Biệt Chi chẳng mấy quan tâm đến đối tượng buôn chuyện của Mao Đại

Ninh và mấy người khác, cũng chỉ là hùa theo đề tài nghe cho vui, nghe rồi

cũng chưa chắc đã để tâm, thậm chí còn có chút không tin.

Nhưng giờ phút này giống như tia lửa điện từ hòn đá xẹt qua đầu óc cô, trong

nháy mắt chiếu sáng vùng tối tăm nào đó.

Biệt Chi nhớ lại cái hôm đến đồn cảnh sát đón Phương Vận Phi, các chi tiết như

“đầu húi cua” “đội trưởng xuất ngũ”, “thả vào xã hội”… cũng có thể có khả

năng khác.

….Thảo nào.

Thảo nào khi đó anh lập tức kéo vị đội trưởng Phạm kia đi khỏi trước mặt cô.

Đúng là mưu mô xảo quyệt.

“….Bọn trẻ các cháu bây giờ yêu đương cứ dăm ba ngày lại cãi nhau một bữa,

cháu phải dỗ dành bạn gái cháu, đừng chọc cô ấy buồn bực…”

Biệt Chi sực tỉnh, chợt phát hiện không biết bà cụ trên lầu đã bắt đầu giáo dục

Canh Dã từ lúc nào. Hơn nữa ngay cả túi hành tây bà cụ mang xuống giờ phút

này cũng đã được chuyển vào tay Canh Dã.

“Tiểu Biệt Chi à, đây là hành tây do em trai dì trồng ở vườn nhà đó, dì mang

xuống cho cháu một ít, cháu bảo bạn trai cháu cầm về cho cháu đi…..Đừng cãi

nhau nữa nhé, cứ bình tĩnh nói chuyện cho đàng hoàng. Dì không làm phiền hai

đứa tâm sự nữa, dì về đây.”

“Dì Trương, dì đi thong thả ạ.” Biệt Chi hoàn hồn, vươn tay tiễn bà ấy vài bước,

“Cảm ơn dì về số hành tây này ạ.”

“Đừng khách sáo với dì, mau vào nhà đi.”

“….”

Mãi cho đến khi tiễn bà cụ lên lầu, nghe thấy âm thanh “cạch” của cánh cửa

chống trộm lên trầu vọng xuống, Biệt Chi mới quay người lại.

Canh Dã vẫn đứng yên tại chỗ, thân hình cao lớn rõ nét, ngón tay thon dài xách

một góc của chiếc túi ni lông rách nát, khung cảnh vừa kỳ dị vừa hài hòa.

“Anh… vào trong rồi nói chuyện.”

Biệt Chi sợ cảnh tượng long trời lở đất vừa rồi lại tái diễn một lần nữa, nếu vậy

thì e rằng chẳng cần đợi đến sáng mai là cô đã nổi tiếng khắp khu chung cư cũ

này rồi.

Canh Dã dường như đoán được suy nghĩ của cô, khóe môi khẽ nhếch lên một

đường cong nhẹ.

“Tôi thế nào cũng được.”

Cánh cửa đóng sập lại.

Nhìn phòng ngủ phụ, Biệt Chi vẫn có chút không yên tâm, thấy Canh Dã rất tự

nhiên định đi về phía ghế sô pha, cô vội vàng bước lên một bước nắm lấy tay áo

anh.

Dưới đôi mắt đen láy của anh, Biệt Chi đưa ngón trỏ lên môi. Sau đó cô đẩy

Canh Dã vào phòng ngủ chính.

Đợi đến khi Biệt Chi đứng sau cánh cửa phòng ngủ chính, tay ghì chặt lấy tay

nắm cửa, cứ như kẻ trộm trong chính nhà mình mà cẩn thận xoay chậm để then

cửa kim loại bật ra không tiếng động, lúc này cô mới quay người lại. Chợt thấy

Canh Dã dang rộng hai chân dài ngồi ở mép giường, một tay chống hờ lên

giường cô.

Chiếc áo khoác trên người được anh ném lên ghế, nằm vắt vẻo. Anh hơi ngẩng

cổ lên, hàng mi dày và đen rũ xuống, một tay chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi.

Mí mắt Biệt Chi giật giật: “Anh đang làm gì vậy?”

Nghe vậy, Canh Dã chầm chậm ngước đôi mắt phượng lên, dáng vẻ vừa uể oải

lại lạnh nhạt, đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng ngủ chính: “Em kéo tôi vào

đây chẳng phải là ý này sao?”

Biệt Chi lại như bị sét đánh trúng. Cô đứng chôn chân tại chỗ.

Ngay sau đó, cô thấy chàng trai ung dung nhướn mày, ngón tay nới lỏng cúc áo

rồi buông thõng xuống bên hông. Vẻ mặt mang theo ý cợt nhả kiểu “Không thể

nào?”, sau đó lại cười khẽ một tiếng.

“Tối hôm kia sau khi say rượu em còn hứng thú với tôi hơn thế này nhiều, tôi

còn tưởng em thích thực tế hơn chứ.”

Tiếng sét thứ ba vang lên.

Biệt Chi cứng đờ người, mạch não nhất thời không hiểu nổi tại sao “thực tế” lại

có thể được sử dụng theo cách này.

Giằng co như vậy vài giây, Biệt Chi rốt cuộc mới từ từ lấy lại tinh thần, cũng

hiểu ra điều gì đó.

“Canh Dã” Giọng cô có chút khàn khàn, “Đừng như vậy.”

“Tôi thế nào?” Canh Dã khẽ lên tiếng, giọng nói trầm thấp.

“Tôi biết, thật ra tối đó chúng ta không xảy ra chuyện gì cả. Anh làm như vậy

không trì hoãn được bao lâu đâu. Tôi vẫn sẽ bình tĩnh lại và nói cho anh nghe

câu trả lời mà anh không muốn nghe nhất.”

“….”

Canh Dã nhìn cô, nụ cười khiến cho hàng lông mày và đôi mắt anh thêm phần

thanh tú, lại lạnh lùng hệt như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, sau đó dần dần

lụi tàn.

Đáy mắt anh lại trở về màu đen kịt.

Rất lâu sau, Canh Dã khẽ cười nhạt một tiếng, giống như đang giễu cợt. Anh

quay mặt đi, nhìn về phía khung cảnh màn đêm và ánh đèn bên ngoài cửa sổ.

“Nhất định phải chia tay sao?”

“Phải.” Biệt Chi ép buộc bản thân lên tiếng, giọng khàn khàn nhấn mạnh.

“Lý do.”

“Tôi… không hợp với anh.”

Canh Dã khẽ cười: “Sao không nói là bởi vì tôi lừa em đi? Mắng dữ vào, biết

đâu lại khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.”

“Bởi vì tôi biết, nguyên nhân chia tay là do tôi chứ không liên quan đến anh.”

Biệt Chi nhẹ nhàng nói, “Tôi hy vọng anh cũng hiểu được, đó không phải là lỗi

của anh.”

“….Lớn thật rồi.” Canh Dã quay đầu lại, ánh mắt khó hiểu lại phức tạp, giống

như nụ cười và nỗi buồn đan xen vào nhau, “Ngay cả khi chia tay cũng chọn

cách êm đẹp và nhẹ nhàng nhất của người trưởng thành nhỉ?”

Biệt Chi bị câu nói của anh chặn họng.

Cổ họng cô nghẹn lại, tê dại, như thể trong đó có một miếng bọt biển, nước mắt

không chảy ra được đều bị nuốt ngược vào trong, thấm vào miếng bọt biển

khiến nó ngày càng nở ra, chèn ép cổ họng làm cho sống mũi và hốc mắt cô đau

nhức.

Cô gái khẽ chớp mắt: “Năm đó đúng là tôi quá trẻ con, tôi chỉ muốn nhanh

chóng kết thúc mối quan hệ này, không còn vướng bận gì để ra nước ngoài,

nhưng tôi không nên dùng cách thức làm tổn thương anh như vậy… khiến anh

lưu luyến đến tận hôm nay.”

Yết hầu Canh Dã giật giật, vài giây sau, anh khàn giọng lặp lại: “…Lưu,

luyến?”

“Phải, lưu luyến.”

Biệt Chi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Canh Dã.

“Hôm qua sau khi trở về tôi đã tự mình suy nghĩ rất lâu rồi mới hiểu ra được,

nếu bảy năm trước tôi không nói những lời đó, chỉ nói với anh rằng tôi muốn ra

nước ngoài học tập, có lẽ những năm qua chúng ta đã sớm chia tay, anh cũng đã

sớm buông bỏ rồi.”

“…” Ánh mắt Canh Dã lạnh đi, giọng nói trầm xuống, “Đừng dừng lại, nói tiếp

đi.”

Ánh mắt có vẻ bình tĩnh đến lạ của anh khiến Biệt Chi bất an một cách khó

hiểu.

Nhưng mũi tên đã lên dây, cô đã suy nghĩ cả một đêm và một ngày để soạn ra

những lời này, cô tin rằng nó sẽ là thứ thuốc hiệu nghiệm nhất để hóa giải mối

quan hệ của họ.

Biệt Chi cố tình làm cho giọng nói của mình chậm lại: “Bảy năm dài đằng đẵng,

chúng ta đã không còn là chúng ta của ngày xưa nữa. Cho dù có một số thứ

không thay đổi, nhưng thời điểm đó chúng ta cũng chỉ mới quen nhau được hơn

một năm, từng ấy thời gian trôi qua cũng đủ vùi lấp tất cả rồi… Canh Dã, anh

có nghĩ tới không, thứ anh không buông bỏ được không phải là tôi, mà chỉ là

chấp niệm của anh đối với việc bị tôi bỏ rơi.”

“….”

Căn phòng ngủ chìm trong im lặng chết chóc, không khí ngột ngạt đến mức

khiến người ta nghẹt thở.

Biệt Chi nói xong thì lập tức cụp mắt xuống, nhìn đôi chân buông thỏng của

người đàn ông bên giường, cả cái bóng đổ dài trên mặt đất.

Trong sự im lặng kéo dài đến choáng váng, Biệt Chi cảm thấy cơn say của đêm

hôm trước như ùa về, quấy phá đầu óc cô, giày xéo thần kinh cô.

Ý thức trong cơ thể như muốn tách thành hai nửa.

Một nửa muốn đẩy anh ra xa, một nửa muốn giữ anh lại.

Không thể.

Cho dù là vì ai thì cũng không thể.

“Được.”

Sau một hồi im lặng, chàng trai cúi người, đứng dậy khỏi giường.

Anh đi đến chiếc ghế bên cạnh, cầm lấy chiếc áo khoác dài treo hờ trên đó:

“Quả nhiên là người học tâm lý, người khác chỉ nói trúng tim đen, còn em là

đâm thẳng vào tim.”

Biệt Chi cứ tưởng ít nhất anh sẽ phản bác cô điều gì đó, nhưng lại chẳng có gì.

Không biết có phải nhìn thấu suy nghĩ của cô hay không, Canh Dã quay đầu lại,

khóe mắt có chút ửng đỏ, “Em tưởng tôi sẽ tranh luận với em sao?”

Anh rũ mắt xuống: “Tôi đã bao giờ cãi thắng được em đâu.”

“Em nói đúng, tất cả đều đúng, thứ tôi đợi bao nhiêu năm qua không phải là em,

chỉ là một chấp niệm vô nghĩa mà thôi.”

Canh Dã muốn kéo ống tay áo còn lại lên, nhưng sờ mãi cũng không thấy ống

tay áo rũ xuống phía sau. Anh dừng lại vài giây, cơ bắp dưới lớp áo sơ mi căng

cứng rồi lại từ từ thả lỏng.

Canh Dã đành bỏ cuộc, thản nhiên khoác áo lên khuỷu tay. Anh quay người,

ánh mắt không rời khỏi mặt đất, đi ngang qua Biệt Chi.

Vạt áo khoác màu đen trên khuỷu tay lướt qua bắp chân cô gái. Theo sau là

phần cổ áo gập xuống lướt qua trước mặt cô, sắp sửa chạm vào tay cô.

Như thể có một dây thần kinh nào đó giật lên, Biệt Chi vô thức đưa tay ra nắm

lấy áo khoác của anh.

Chiếc áo khoác bị Biệt Chi nắm chặt đến nhăn nhúm, khiến Canh Dã buộc phải

dừng bước. Anh khựng lại, quay người cúi đầu nhìn xuống.

“Sao?” Chàng trai lại ngước đôi mắt đen như mực lên, hờ hững cất giọng, “Em

cũng thích cái áo này à, vậy tôi để lại cho em luôn nhé?”

Hai người nhìn nhau.

Dường như đến lúc này ánh mắt lạnh lùng của anh mới khiến Biệt Chi bừng

tỉnh, cô vội vàng buông tay, khum bàn tay lại, có chút lúng túng quay mặt đi:

“Không phải, tôi muốn hỏi là… anh ăn tối chưa?”

Cả căn phòng chìm vào im lặng.

Sau đó là một tiếng cười khẩy lạnh lùng vang lên.

“Người ta chia tay thì làm tình, còn em chia tay thì bao cơm?” Canh Dã chế

giễu bằng giọng lạnh nhạt, “Không phải em bảo tôi lưu luyến sao? Đã lưu luyến

thì phải lưu luyến chút gì đó giá trị, chẳng hạn như chưa từng ngủ với nhau, chứ

sao lại là ăn cơm?”

Biệt Chi cảm thấy chắc là mình bị điên rồi.

Hoặc có lẽ khi hai luồng ý thức bị giằng xé, cái thuộc về cảm tính kia rốt cuộc

vào khoảnh khắc cuối cùng đã tạm thời lấn át phần lý trí. Thế là cô gái quay mặt

lại, ánh mắt trong veo ngước nhìn anh, bình tĩnh nói: “Được.”

“Được cái…”

Chữ còn lại trong câu nói của Canh Dã đã bị Biệt Chi chặn lại.

Cô gái vịn vào cánh tay anh, nhón chân lên kéo cổ áo sơ mi của anh xuống, hôn

lên môi anh.

Nụ hôn ấy như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ rồi rời đi.

Nhưng Biệt Chi không hạ chân xuống, cô vẫn nắm chặt cổ áo anh, đôi mắt long

lanh ngước nhìn anh ở khoảng cách rất gần.

Hơi thở như hương thơm thoang thoảng của một loài hoa nào đó sắp nở rộ, mê

hoặc lòng người.

“Nếu đây là điều anh lưu luyến.” Cô khẽ nói, “Vậy thì chúng ta làm tình đi,

Canh Dã.”

“…”

Lần đầu tiên trong đời Canh Dã cảm thấy tê dại như bị điện giật chỉ bởi một câu

nói bâng quơ của người khác, tê dại đến mức da đầu anh cũng run lên.

Kế hoạch anh vừa cân nhắc kỹ lưỡng không phải như vậy.

Là kế hoãn binh.

Là chậm rãi từng bước một.

Là phải điều tra rõ ràng nguyên nhân khiến cô thà phủ nhận tất cả quá khứ giữa

hai người, thà vì anh mà không chịu nói thật.

Là…

Áo khoác dài tuột khỏi cánh tay anh.

Đáy mắt Canh Dã dâng lên sóng ngầm, bờ vai rộng lớn của anh phủ xuống,

mang theo cả ánh sáng trong phòng đổ ập xuống người cô.

Biển mực cuồn cuộn như thủy triều nuốt chửng ánh sáng trước mắt Biệt Chi.

Trong nụ hôn cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng lấy cô, anh đưa tay ôm lấy

vòng eo thon gọn ẩn dưới lớp áo len cổ lọ màu trắng sữa của cô gái, lướt qua

xương bướm rồi di chuyển lên trên, cho đến khi chạm vào chiếc cổ thon gầy

yếu ớt của cô.

Canh Dã gì chặt lấy cô, buộc cô gái sắp đứng không vững phải ngẩng đầu lên,

càng không chút do dự đón nhận sự xâm chiếm và cướp đoạt của anh.

Biệt Chi chưa bao giờ biết, hóa ra một nụ hôn cũng có thể khiến cô đau đớn đến

vậy.

Chàng trai trước mặt như phát điên, từng chút từng chút một nghiền nát môi và

răng cô, dùng đầu lưỡi lướt qua từng tấc da thịt mềm mại không chút phòng bị

của cô. Nhưng dường như anh vẫn cảm thấy mức độ tấn công này là chưa đủ,

thế là chiếc áo len mềm mại cũng trở thành đồng lõa giúp anh “tra tấn” cô.

Biệt Chi đã từng chứng kiến Canh Dã đánh nhau khi anh còn niên thiếu, càng

hiểu rõ lực tay của anh luôn rất mạnh, chỉ là cô không ngờ rằng một ngày nào

đó nó lại có bộ mặt hung dữ như vậy, như thể đang thay anh trút bỏ dục vọng

không thể kiềm chế, khiến khóe mắt cô ứa lệ.

“Đau… đau quá, Canh Dã.” Biệt Chi khó khăn lắm mới tìm được một kẽ hở, né

khỏi chiếc cằm sắc cạnh của người đàn ông, giọng nói run rẩy rõ ràng, “Sẽ để

lại dấu đấy.”

Lần thứ hai dòng điện chạy qua, khiến khớp xương cô như muốn rã rời.

Trong khoảnh khắc ấy Canh Dã gần như sinh ra ảo giác, trên làn da trắng như

ngọc của cô gái đang mềm yếu cầu xin anh in hằn dấu tay nhàn nhạt của anh,

giống như những cánh hoa mai rơi trên nền tuyết, nhỏ bé, quyến rũ, toát lên sự

đối lập đầy dục vọng.

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến anh phát điên.

Biệt Chi không tài nào đứng vững được trước nụ hôn của anh, cô vừa mới có

chút không gian để hít thở, đầu óc choáng váng vì thiếu oxy còn chưa kịp tỉnh

táo, phần bụng đột nhiên bị siết chặt.

Trong cơn choáng váng, Biệt Chi nghe thấy hơi thở bị kìm nén đến cực điểm

của người nọ, cùng với lồng ngực phập phồng dữ dội của anh.

Anh ôm cô ném lên giường phía sau. Sau đó là bóng tối như núi ngọc ập xuống.

Biệt Chi không kịp trốn, run giọng cản anh lại: “Tắt đèn đi, Canh Dã.”

“Không tắt.” Giọng Canh Dã khàn đặc, anh đầy ác ý từ chối, cúi đầu hôn cô.

Biệt Chi khẽ giãy dụa, nhưng không có kết quả, cô nghiến răng quay mặt đi:

“Vậy anh không được cởi đồ của tôi.”

“Canh Dã……!”

“Vậy thì phải làm sao, xé ra à?”

Anh phủ phục người xuống không chừa chút kẻ hở nào, để cô cảm nhận được

sự nóng bỏng và áp bức mãnh liệt nhất.

Đôi mắt đen láy u ám như mực, bùng cháy thành biển đêm mênh mông.

Nhìn Biệt Chi bị dọa đến mức mở to mắt, có chút sững sờ nhưng lại không dám

nhìn xuống dưới, Canh Dã từ trên cao nhìn cô, sau đó chậm rãi chống tay ngồi

dậy. Anh khẽ cắn vào môi, chẳng chút để ý nuốt xuống vị tanh của máu, hỏi:

“Còn dám nữa không?”

Anh lại hạ người xuống, ép thật sát để cô cảm nhận rõ ràng những gì sắp phải

đối mặt, giọng nói mang theo ý cười xấu xa: “Người sợ đau như em liệu có ngất

xỉu không nhỉ.”

“…”

Khóe mắt cô gái thấm đẫm màu đỏ diễm lệ, tựa như màu nước của cánh hoa

loang ra. Tương phản với nó là đôi đồng tử đen láy lại ươn ướt, long lanh như

sương mù, ánh mắt nhìn anh chất chứa sự dịu dàng mà ngày thường tuyệt đối sẽ

không để ai nhìn thấy, thậm chí còn có sự đáng thương mà chính cô cũng không

hay biết.

Giống như một chú mèo nhỏ kiêu ngạo bị bắt nạt đến thảm hại.

Cô dừng lại vài giây, đầu ngón tay run rẩy kéo góc chăn bên cạnh lên cắn chặt.

Sau đó ngoan cố quay đầu lại.

Ánh mắt Canh Dã nhìn cô trong nháy mắt trở nên u ám, ngón tay siết chặt,

mạch máu trắng bệch như những dãy núi xanh uốn lượn nổi lên.

Anh ngoảnh mặt đi, thầm chửi một tiếng “Mẹ kiếp.”

Định dọa cô cho sợ để biết khó mà lui, kết quả suýt chút nữa tự đá mình xuống

hố.

Biệt Chi quay đầu lại, nhìn thấy rõ trên chiếc cổ thon dài của chàng trai rịn ra

lớp mồ hôi mỏng, yết hầu lăn nhẹ, mạch máu gồ lên bỗng vì lý do nào đó mà

giật giật, nhảy nhót đầy gợi cảm.

Kết hợp với lồng ngực phập phồng dữ dội dưới lớp áo sơ mi của anh, giống như

đang kìm nén điều gì đó.

Trong màn sương mù dưới đáy mắt của Biệt Chi hiện lên vẻ khó hiểu.

Sự khó hiểu này theo động tác anh cố kìm nén nâng eo lên đã lan rộng đến mức

tối đa.

Canh Dã kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh lên, đắp lên người cô gái, thậm chí còn

bao phủ cả nửa người anh.

Sau đó anh liếc mắt, định xuống giường.

Ngay lúc Canh Dã định rời khỏi người cô, Biệt Chi bất chợt giơ tay ra giữ lấy

tay anh.

Canh Dã cúi đầu nhìn xuống.

Bàn tay cô gái nhỏ nhắn trắng nõn, đầu ngón tay đều đỏ ửng. Trên cổ tay có vài

vết hằn, là do lúc nãy anh bế cô lên đã nắm lấy cổ tay để đề phòng cô ngã

xuống.

Giờ phút này tay cô vẫn còn hơi run, nhưng vẫn cố chấp nắm chặt ngón tay anh.

Canh Dã không dám nhìn cổ tay cô thêm nữa, đành dời mắt về phía đôi mắt ướt

át đầy khó hiểu đang ngậm góc chăn của cô.

Chỉ một ánh mắt lướt qua.

Biệt Chi cảm nhận rất rõ ràng, thứ đang áp vào người cô dưới lớp chăn khẽ giật

nảy lên.

Đường nét ẩn hiện dưới lớp chăn mỏng càng thêm rõ nét.

Canh Dã gần như chật vật nhắm mắt, rụt cổ tay lại: “Buông ra.”

Điều này càng khiến Biệt Chi khó hiểu, cô buông hàm răng đang nghiến chặt:

“Tại sao?”

Giọng nói cô gái hơi khàn khàn.

“…Chưa chuẩn bị.” Canh Dã lạnh lùng quay mặt đi.

Biệt Chi vận dụng chút kiến thức ít ỏi của mình để suy nghĩ, chợt hiểu ra. Cô

muốn nói rằng cô không cần chuẩn bị, theo như bác sĩ nói, cho dù có muốn thì

khả năng có con của cô trong đời này cũng rất mong manh.

Nhưng cô không thể nói cho anh biết được.

“Tôi có thể, xong việc uống thuốc là được.” Cô gái cố gắng giữ bình tĩnh, mặt

không đỏ tim không loạn nói ra câu này.

Mí mắt Canh Dã giật giật, ánh mắt có chút dữ tợn nhìn xuống.

“Em nói cái gì?”

Biệt Chi khẽ chớp mắt.

Nhìn thấy sắc mặt cô gái hơi tái nhợt, Canh Dã tưởng mình đã dọa cô sợ, dừng

lại hai giây anh mới dịu giọng nói: “Không tốt cho sức khoẻ, đừng nói lung

tung.”

Canh Dã muốn cúi người xuống hôn lên khóe mắt ươn ướt của cô gái, nhưng

nghĩ đến mối quan hệ của hai người lúc này, cuối cùng anh vẫn nhịn xuống.

Anh xoay người bước xuống giường, nhấc áo khoác ngoài lên.

Có lẽ do dục vọng bị kìm nén quá mức nên giọng nói của anh lộ ra vẻ chán

chường, không muốn thể hiện bất kỳ cảm xúc gì: “Nếu đã là làm tình để chia

tay, vậy thì tôi phải trân trọng, cứ giữ nó lại đi.”

Bóng lưng Canh Dã khựng lại: “Cuối tháng là sinh nhật tôi.”

Biệt Chi ôm chăn, chậm rãi ngồi dậy, trong lòng tự nhủ cô biết chuyện này.

“Sinh nhật năm nay tôi không muốn một mình nữa….Em đón cùng tôi đi.”

Canh Dã thì thầm.

Mấy giây sau, người nọ quay mặt lại, giọng điệu chán nản đã thay đổi, nghe có

vẻ nhạt nhẽo lại còn ngái ngủ: “Chỉ cần không phải làm tình để chia tay, vậy thì

không tính là chia tay, càng không tính là đã dập tắt chấp niệm của tôi. Là đạo

lý này đúng không, nhà tâm lý học đại tài?”

Biệt Chi cau mày, cuối cùng cũng từ từ hoàn hồn.

Cô như rơi xuống hố.

Người thanh niên nghiêng người, ngón tay thon dài chậm rãi lướt từ dưới lên

cài từng chiếc cúc của áo khoác. Chiếc cằm trắng lạnh càng thêm sắc nét, nhưng

hàng lông mi lại hơi cụp xuống, trong ánh mắt lộ ra vẻ u ám thâm trầm, kết hợp

với đôi lông mày thanh tú càng khiến anh trông vừa phong lưu vừa lười biếng

lại phóng túng.

Rõ ràng chưa làm gì cả, nhưng lại giống như vừa mới xong việc.

Canh Dã nhàn nhã đút tay vào túi áo khoác, lấy một đôi găng tay da mỏng ra

đeo vào: “Ít nhất là cho đến sinh nhật, tiếp tục bao nuôi tôi đi, kim chủ.”

Quả thật là sập bẫy rồi.

Biệt Chi quay mặt đi, gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ: “Tôi chỉ là người làm

công ăn lương thôi, không nuôi nổi ông chủ Canh.”

Canh Dã cười khẩy.

Anh gập đầu gối, chiếc quần đen quỳ sát mép giường, những ngón tay đeo găng

tay da màu đen nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần.

“Em nuôi nổi đấy.” Anh khẽ điểm lên tim cô, “Dù sao thì tôi cũng chỉ cần nơi

này thôi.”

“…”

Biệt Chi bất chợt cau mày, quay lại nói: “Những lời tôi nói với anh trước kia,

anh…”

“Quên hết rồi.”

Canh Dã hơi rũ mắt xuống, lùi người về sau.

Biệt Chi siết chặt ngón tay, cụp mắt: “Chỉ đến sinh nhật của anh thôi. Qua một

ngày, coi như tôi chưa từng đồng ý.”

“Được thôi.”

Canh Dã xoay người, uể oải bước ra ngoài: “Mở ‘quà’ vào đúng hôm sinh nhật

cũng được xem là danh chính ngôn thuận.”

Canh Dã đóng cửa chống trộm lại, đi vào cầu thang, bước qua bậc thang cũ kĩ

rồi hòa vào bóng tối của tầng dưới.

Sắc mặt anh trầm xuống, bước chân dần chậm lại cho đến khi dừng lại trong

bóng tối.

Mấy ngón tay không mò được thuốc lá khẽ siết chặt, dừng lại một lúc lâu, Canh

Dã mới lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Mấy giây sau, đầu dây bên kia nhấc máy.

“Giúp tôi điều tra một chuyện.”

Canh Dã khép hờ đôi mắt, cất giọng trầm khàn: “Lúc ở nước ngoài cô ấy có để

lại hồ sơ phẫu thuật nào không.”