Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Khúc Tiểu Khúc

Chương 58



Nhân lúc Liệu Diệp phải đi theo đoàn phim nửa tháng, trong khoảng thời gian

này Canh Dã đã dọn đến ở hẳn trong căn hộ hai phòng ngủ của Biệt Chi.

Suốt một tuần liền không thấy mặt mũi anh ở Kinh Thước đâu.

Nghe Kiều Biệt Gia than phiền về chuyện này, nói là có người nào đó sau khi

yêu vào thì vứt hết việc cho người khác, Lâm Triết cũng không lấy làm ngạc

nhiên, cười khẩy rồi tổng kết cho Kiều Biệt Gia nghe: “Bạn gái đi làm tan làm

đưa đón tận nơi (tự bản thân cậu ấy đưa đón); chuẩn bị đủ ba bữa một ngày (đặt

đồ ăn ngoài); ban ngày làm việc nhà, ban đêm thì hầu ngủ, đúng chuẩn một

người đàn ông của gia đình thời đại mới, vừa dâng người vừa dâng tiền. Chuyện

ở MOON đối với cậu ấy bây giờ chỉ là nghề phụ thôi.”

Sau khi nhận được đoạn tổng kết này, Kiều Biệt Gia ôm bụng cười ngặt nghẽo,

coi đó như là kim chỉ nam.

Cười xong, anh ta cực kì nịnh nọt chụp màn hình lưu lại tin nhắn kia, sau đó

tiện tay gửi cho “người đàn ông của gia đình” Canh Dã.

Lúc này, Canh Dã đang ở trong căn bếp nhỏ xíu của căn hộ mà Biệt Chi thuê,

nghiên cứu công thức làm phần bột của một món ăn trong thực đơn bữa tối.

Căn bếp vốn đã nhỏ hẹp nay lại càng thêm chật chội và bức bối vì thân hình cao

lớn của anh.

Canh Dã vừa nhìn vào công thức trong điện thoại, thực hiện nguyên tắc cơ bản

‘bột nhiều cho thêm nước, nước nhiều cho thêm bột’, vừa suy nghĩ xem làm

cách nào để ‘lừa’ Biệt Chi đến căn hộ của anh ở thành phố Sơn Hải.

Căn bếp này quá nhỏ, không đủ để anh phá… à không, là không đủ chỗ cho anh

phát huy tài năng.

Đúng lúc này, tin nhắn của tên phản bội Kiều Biệt Gia hiện lên trên màn hình

điện thoại.

Nhưng rất không may là tiếng “ting ting” vang lên thật không đúng thời điểm.

Hai bàn tay vốn dĩ đã duy trì nhiều kỷ lục về độ chính xác trong khu vực, có thể

dễ dàng thao tác đồng bộ cần gạt tổng và cần điều khiển chu kỳ, ngay cả trong

không gian chật hẹp hay điều kiện thời tiết khắc nghiệt cũng có thể thực hiện

chính xác các động tác cơ động nhanh, thế mà sau tiếng “ting ting” kia lại run

lên một cái đầy bất ngờ.

Bộp.

Một lượng bột mì lớn rơi tõm vào phần bột loãng như súp. Thứ hiện ra trước

mắt là một ngọn núi bột nhỏ.

Canh Dã: “…”

Kìm nén suy nghĩ muốn lôi Kiều Biệt Gia ra khỏi màn hình điện thoại ấn vào

ngọn núi bột này, Canh Dã cầm lấy chiếc điện thoại, ngón tay dính đầy bột lướt

lướt trên màn hình, sau đó mở ảnh chụp màn hình mà Kiều Biệt Gia gửi đến.

Nhìn ba giây, Canh Dã khẽ bật cười.

Ban đầu anh định tiện tay quẳng điện thoại sang một bên, quay người xem thử

còn cách nào có thể cứu vớt ‘bát bột nhão’ vừa mới biến thành ‘núi bột’ của anh

không, nhưng ngay lúc vừa cúi đầu xuống, Canh Dã bỗng nhớ ra điều gì đó.

Anh lại cầm điện thoại lên, hơi duỗi đôi chân dài ra sau đứng dựa vào cánh cửa

nhà bếp, lướt lướt ngón tay trên màn hình.

Mấy giây sau, trong vòng bạn bè vốn luôn sạch bong không một hạt bụi bỗng

nhiên xuất hiện một bài đăng mới ——

[MOON]: [Ảnh chụp màn hình đoạn chat.jpg]

Tóm lại là đang tập trung vào ‘sự nghiệp chính’, ‘sự nghiệp phụ’ chớ làm phiền.

Chưa đầy hai phút sau, trên vòng bạn bè liên tục hiện lên ba tin nhắn của Lâm

Triết.

[Văn phòng luật Triết Thịnh- Lâm]:?????

[Văn phòng luật Triết Thịnh- Lâm]: Tên phản bội Kiều Biệt Gia!

[Văn phòng luật Triết Thịnh- Lâm]: Còn cả cậu nữa, biết xấu hổ tí được không

hả? Coi như anh em cầu xin cậu đấy! Cậu thật sự coi những lời tôi nói là khen

ngợi cậu à? Còn ra vẻ tự hào nữa chứ??

Canh Dã coi đây là sự ghen tị đến từ kẻ FA dành cho cuộc sống hạnh phúc của

anh, anh thẳng tay block người ta không chút do dự.

Mười phút sau.

Điện thoại của Canh Dã đổ chuông.

Theo tiếng rung, một giọng trẻ con vang lên từ trong điện thoại của anh: “Chú

nhím con, chú nhím con, mỗi cái gai đều nhọn hoắt, bạn không chọc nó thì nó

chẳng động đậy, bạn mà chọc nó nó sẽ xù lông…”

Nghe tiếng chuông điện thoại quen thuộc này, Canh Dã đang cúi đầu trước bồn

rửa tay bỗng cong môi cười. Anh lau khô tay, cầm lấy điện thoại bấm nút nghe.

Trong điện thoại vang lên giọng nói bất lực của Biệt Chi: “Anh đang làm gì

thế?”

“Anh?”

Canh Dã khựng lại giây lát, liếc nhìn nhà bếp bừa bộn, quyết định coi như chưa

từng có chuyện gì xảy ra, tối nay lại tiếp tục đặt đồ ăn ngoài.

Vậy nên anh nghiêng người, đôi chân dài tựa vào mép bồn rửa bát, cất giọng

lười biếng: “Anh đang, câu nhím đấy?”

“Câu nhím gì chứ…” Đầu dây bên kia khựng lại.

Đáng tiếc là vẫn chậm mất nửa câu.

Canh Dã cúi đầu khẽ cười: “Em xem, chỉ mới đăng một bài lên vòng bạn bè mà

đã câu được nhím rồi này.”

“Ông chủ Canh.” Biệt Chi khẽ bật cười, “Máy vị khách hàng hay đến quán bar

của anh có biết anh trẻ con thế này không?”

“Ồ,” Canh Dã kéo dài giọng, nửa cười nửa không, “Nhím con bị mắc câu xấu

hổ nổi giận rồi, bắt đầu công kích cá nhân kìa.”

Trước khi Biệt Chi thực sự nổi trận lôi đình, Canh Dã kịp thời dừng lại, khẽ ho

một tiếng: “Tối nay mấy giờ em tan làm? Anh qua đón em.”

“Bí thư Lưu bảo tối nay có cuộc họp thường kỳ, em đoán là có thể muộn hơn

bình thường ít nhất nửa tiếng.” Biệt Chi lật cuốn sổ ghi chép, “Anh đến muộn

chút cũng được.”

Canh Dã: “Vậy anh đến đúng giờ, đợi em ở dưới lầu nhé.”

“Cũng được, nhưng mà…” Biệt Chi im lặng vài giây, hạ thấp giọng nói, “Có thể

đừng lái chiếc xe đó đến được không?”

“Tại sao?”

“Vì nó quá… nổi bật.”

Canh Dã nhướn mày: “Em kỳ thị nó à?”

Nhớ tới cảnh tượng người nào đó diện áo đen quần dài bốt ngắn kính râm đứng

dựa vào chiếc xe Cullinan nổi bật giữa bãi đậu xe kia chờ cô hai ngày trước, còn

bị sinh viên đi ngang qua chụp ảnh đăng lên diễn đàn, gây ra một làn sóng thảo

luận sôi nổi trong trường. Biệt Chi bất lực đưa tay day trán: “Anh còn lái nó đến

đây thêm hai lần nữa, cả trường này sẽ biết em có một người bạn trai ngày nào

cũng đến đón em đi làm tan làm lúc mấy giờ cho xem.”

“Vậy chẳng phải đúng ý anh sao?”

“Canh Dã.”

“…”

Trong điện thoại vang lên tiếng cười khe khẽ: “Vậy thì mình đổi xe đi, em lái xe

của anh, anh lái mèo trắng nhỏ của em.”

“? Anh đừng có gọi xe của em với những cái tên kỳ quặc nữa được không?”

“Không cho gọi em là nhím con, còn không cho anh đặt biệt danh cho xe của

em nữa.” Canh Dã cất giọng trêu chọc cô, “Sao nhiều điều khoản bá đạo thế,

kim chủ?”

Âm cuối mang theo chút khàn khàn, ngữ điệu lả lướt, còn cố tình cao giọng

khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Biệt Chi: “…Em làm việc đây, tạm biệt.”

Cuộc gọi bị ngắt ngang.

“Chậc.” Canh Dã nhìn màn hình điện thoại mà tiếc nuối thở dài. Lại trêu quá

trớn rồi, anh cũng đâu muốn như vậy đâu. Nhưng cứ nhịn không được thì biết

làm sao bây giờ.

Suy nghĩ hai phút, Canh Dã quyết định đổi đối tượng để trút hết sự phấn khích

khó kìm nén trong tình yêu của anh.

Vậy nên, vị luật sư Lâm vừa bị cho vào blacklist được năm phút lại được anh

thả ra.

[Văn phòng luật Triết Thịnh – Lâm]: Cậu dám cho tôi vào blacklist hả tên chó

kia!!

[MOON]:.

[Văn phòng luật Triết Thịnh – Lâm]:?

[Văn phòng luật Triết Thịnh – Lâm]: Sao tự dưng lại hủy block?

[Văn phòng luật Triết Thịnh – Lâm]: Lương tâm trỗi dậy rồi à? Cuối cùng cũng

nhớ ra mấy năm qua người anh em này vì cậu thất tình triền miên mà đã uống

bao nhiêu là rượu, trong đầu ngấm bao nhiêu là nước rồi hả?

Canh Dã xem như không thấy câu kia.

[MOON]: Chia sẻ với cậu một tin vui

[Văn phòng luật Triết Thịnh – Lâm]:?

[MOON]: Chi Chi bảo tôi lái mèo trắng nhỏ của cô ấy đến đón cô ấy tan làm

[Văn phòng luật Triết Thịnh – Lâm]:? Mèo trắng nhỏ là con quỷ nào vậy??

[MOON]: [hình ảnh]

Tựa như chỉ đợi Lâm Triết hỏi câu này, Canh Dã lập tức gửi ngay một tấm ảnh.

Lâm Triết không hiểu gì bấm vào xem, là ảnh chụp hai chiếc xe đỗ song song

nhau.

Bên trái là chiếc Cullinan màu đen tuyền, được độ lại toàn bộ bằng sợi carbon

mờ, như một con mãnh thú khổng lồ ẩn mình trong rừng rậm, âm thầm tỏa ra

khí thế áp đảo tột độ. Còn bên phải là một chiếc ô tô nhỏ màu trắng, trông ‘nhỏ

nhắn đáng yêu’.

[MOON]: Mèo trắng nhỏ của Chi Chi

[Văn phòng luật sư Triết Thịnh – Lâm]: ….

[MOON]: Thấy sao, có phải rất giống đồ đôi không?

[Văn phòng luật sư Triết Thịnh – Lâm]: …

Lâm Triết mặt không cảm xúc cất điện thoại.

Đi theo một người chủ yêu đương đến mất não thật sự rất tội nghiệp cho chiếc

Cullinan, từ khi sinh ra chắc chưa từng chịu ấm ức lớn như vậy.

Có lẽ là thể hiện tình cảm quá mức nên bị trời phạt, Canh Dã còn chưa đạt được

ý nguyện chạm vào mèo trắng nhỏ của Biệt Chi yêu dấu của anh thì —— Chiều

hôm đó, công việc chính thức tìm đến cửa.

Câu lạc bộ hàng không CN đã gửi thông báo bay thử.

“Đi công tác?” Biệt Chi kinh ngạc.

“Ừ, bây giờ anh đang trên đường ra sân bay.” Canh Dã tiếc nuối nói, “Tối nay

không đến đón em tan làm được rồi.”

“Đột ngột thế?” Biệt Chi chợt khựng lại, “Sao, lại là lãnh đạo sắp xếp cho anh

đi tham gia giao nước từ Nam ra Bắc à?”

Canh Dã sững người, sau đó bật cười: “Em thù dai thật đấy, kim chủ.”

“Anh lừa em bao lâu nay, đây mà gọi là thù dai á?” Biệt Chi khẽ hừ một tiếng,

“Lần này đi đâu, có thể nói được chưa?”

Canh Dã im lặng giây lát rồi thẳng thắn nói: “Thành phố Bắc Hòa, Câu lạc bộ

hàng không CN. Có thể sẽ ở lại đó khoảng một tuần. Đợi khi nào về anh nhất

định sẽ ngoan ngoãn để em tra hỏi.”

“Được rồi.” Khóe mắt Biệt Chi hơi cong lên, “Thái độ kiểm điểm tốt, kim chủ

chấp thuận cho anh nghỉ phép.”

Canh Dã phối hợp đáp: “Cảm ơn lãnh đạo, không biết lãnh đạo còn chỉ thị gì

cần ban bố không ạ?”

“Không có.” Biệt Chi dừng lại, “Anh nhớ chú ý an toàn là được.”

Canh Dã dường như có chút bất ngờ, im lặng khoảng mấy giây mới nghe thấy

anh ở đầu dây bên kia khẽ cười: “Đương nhiên. Bây giờ anh là người có gia

đình rồi.”

‘Gia đình’ là Biệt Chi như bị nghẹn họng.

“Nếu em không còn gì muốn nói, vậy thì đến lượt anh nhé?”

Canh Dã thả chậm giọng điệu, nghe có vẻ lười biếng nhưng lại mang theo chút

nguy hiểm: “Lãnh đạo, em cũng biết là tửu lượng của mình chỉ có một nắp chai

thôi đúng không?”

Biệt Chi: “…”

“Mấy ngày anh không có ở đây, em cùng đồng nghiệp ra ngoài chơi cũng không

sao, nhưng không được động đến rượu.” Canh Dã hiếm khi nghiêm túc, “Trạng

thái sau khi say của em còn kém hơn cả tửu lượng.”

Biệt Chi: “Anh đang bôi nhọ em.”

“Ồ, xem ra em đã quên rồi, lần trước say rượu là ai coi chân anh như giường lò

xo, là ai suýt chút nữa đã giật khăn tắm của anh, lại là ai muốn cởi thắt lưng của

anh——”

“Dừng.” Biệt Chi nghiến răng, “…Em nhớ rồi, cảm ơn anh đã chu đáo nhắc

nhở, lần sau không cần thiết phải nhắc kỹ như vậy đâu.”

Ngay cả qua điện thoại cũng có thể nhận ra được sự xấu hổ của cô, Canh Dã

khàn giọng cười.

Biệt Chi cố gắng minh oan cho bản thân: “Hơn nữa, em chưa bao giờ uống

rượu, lần trước chỉ là ngoại lệ.”

“Thật à? Vậy nếu tái phạm thì sao nào?”

“Đương nhiên là thật rồi, nếu có lần thứ hai,” Biệt Chi ngẫm nghĩ rồi thuận

miệng nói, “Vậy tùy anh đưa ra điều kiện.”



Biệt Chi hoàn toàn không ngờ rằng, cô bị ‘ngoại lệ’ lần thứ hai ‘vả mặt’ nhanh

đến vậy.

Khi ấy Canh Dã đã rời khỏi thành phố Sơn Hải tròn năm ngày, đúng vào dịp

cuối tuần. Liệu Diệp vẫn đang theo đoàn phim chưa về, nhà Biệt Chi hiếm khi

vắng người, cô ở dưới lầu chơi với mèo con cả buổi chiều đến tối muộn mới về

nhà.

Kế hoạch ban đầu là giải quyết qua loa bữa tối, xem một bộ phim rồi lên giường

đi ngủ sớm.

Nào ngờ vừa mới thực hiện được bước đầu tiên trong kế hoạch thì điện thoại

của Vu Tuyết Hàm đã gọi đến.

“Hu hu hu Biệt Chi!”

Biệt Chi vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng khóc nức nở. Màn mở đầu bất ngờ

này khiến cô ngẩn người ra mấy giây.

Gần đây cô và Vu Tuyết Hàm không liên lạc nhiều. Nguyên nhân chủ yếu là do

thời gian trước Vu Tuyết Hàm tăng ca liên tục để giành lấy một dự án nhỏ, bận

rộn tối mặt tối mày. Biệt Chi liên lạc với cô ấy vài lần đều cảm thấy cô ấy đang

phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, trạng thái cũng có chút căng thẳng, sau đó Vu

Tuyết Hàm không tìm cô nên cô cũng không dám tùy tiện làm phiền.

Cộng thêm chuyện tình cảm gần đây của cô và Canh Dã, cô cũng chưa kịp tâm

sự lại với Vu Tuyết Hàm.

“….Công việc chó má! Nghỉ việc đi! Bà đây không hầu hạ nữa!! Hu hu hu

hu….”

Đợi đến khi Biệt Chi hoàn hồn, Vu Tuyết Hàm ở đầu dây bên kia đã khóc đến

mức thở không ra hơi.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu bình tĩnh lại đã, từ từ nói.” Biệt Chi vội vàng hạ

giọng.

Sau đó, trong tiếng khóc lóc ỉ ôi xen lẫn chửi rủa của Vu Tuyết Hàm, Biệt Chi

đã nắm được sơ lược ngọn ngành câu chuyện.

Tóm lại là dự án nhỏ mà Vu Tuyết Hàm vất vả theo suốt hai tháng trời cuối

cùng lại trở thành ‘lót đường’ cho người khác, thành tựu rơi hết vào tay đồng

nghiệp cùng công ty nhưng khác bộ phận, công dã tràng.

Mà trong khoảng thời gian này, bạn trai của cô ấy – giờ đã là bạn trai cũ – đã

lén lút ngoại tình, lúc bị bắt quả tang còn quay ngược lại cắn cô ấy, nói là cô ấy

chỉ lo cho công việc, không biết vun vén tình cảm và quan tâm đến nhau, đáng

đời lắm.

Tóm gọn lại là: Tình trường thất bại, sự nghiệp lao đao.

Phiên bản đời thực của “Những người khốn khổ” đây rồi.

“….Mẹ kiếp, vì cái dự án này mà tớ đã liều sống liều chết, dồn hết tất cả thời

gian của mình vào đó! Tớ còn không quan tâm đến cuộc sống riêng tư hay giải

trí, ngày nào cũng thức khuya làm thêm, báo cáo kiểm tra sức khỏe của tớ mẹ

nó toàn là mũi tên, cho dù ‘thuyền cỏ mượn tên’* cũng không nhiều bằng mũi

tên của tớ!! Tớ vì cái gì chứ, cuối cùng chỉ đổi lại được kết quả như vậy, dựa

vào cái gì! Rõ ràng là bọn họ dùng thủ đoạn hèn hạ, dựa vào cái gì mà chỉ cần

giở chút trò mèo là có thể cướp đi thành quả tớ đã phải vất vả bao lâu nay….Hu

hu hu hu Biệt Chi, tớ khó chịu quá… Cả tên khốn nạn đó nữa…Hu hu hu hu…”

(*thuyền cỏ mượn tên: diệu kế của Gia Cát Lượng trong việc mượn thuyền cỏ

và sương mù để lấy được mười vạn mũi tên từ phe Tào Tháo.)

Vu Tuyết Hàm khóc đến mức ruột gan như đứt từng khúc.

Biệt Chi chỉ có thể cố gắng an ủi cô ấy.

Thế nhưng lúc này cho dù tất cả các chuyên gia tâm lý trên thế giới hội tụ lại thì

cũng vô dụng, bao nhiêu lời an ủi cũng đều trở nên nhạt nhẽo trước thực tế phũ

phàng.

Mà trạng thái bộc phát sau khi chịu đựng áp lực này của Vu Tuyết Hàm khiến

Biệt Chi rất lo ngại, sợ cô ấy ở một mình sẽ nghĩ quẫn, hoặc làm ra chuyện gì

dại dột gì đó.

Sau khi an ủi, Biệt Chi chủ động hỏi: “Dù sao cậu cũng xin nghỉ phép rồi, hay

là tớ cùng cậu ra ngoài giải khuây một chút nhé? Cậu có muốn đi đâu hoặc

muốn làm gì không?”

“….Có.” Giọng nói ở bên kia đầu dây đã khàn vì khóc quá nhiều, cô ấy hít hít

mũi, nghẹn ngào nói, “Tớ muốn uống rượu! Tớ muốn dìm chết con sâu làm việc

trong đầu tớ! Tớ muốn tối nay bất tỉnh nhân sự!!”

Biệt Chi: “…”

“? “

Lời đã nói ra như bát nước hắt đi, chẳng thể nào lấy lại được.

Huống chi hiện tại Vu Tuyết Hàm còn đang trong tình trạng này, Biệt Chi thật

sự không thể nào nhẫn tâm từ chối cô ấy.

Thế là nửa tiếng sau, ở ngoài khu chung cư cũ, Biệt Chi lên chiếc taxi vừa chở

Vu Tuyết Hàm đến.

Đập vào mắt cô là hình ảnh đôi mắt sưng vù vì khóc của Vu Tuyết Hàm.

“Hu hu hu Biệt Chi ơi——”

Cùng với đó là những giọt nước mắt và cái ôm đầy tủi hờn của cô ấy.

“Được rồi được rồi, tớ đây rồi…”

Biệt Chi vừa vỗ về Vu Tuyết Hàm đang vùi vào lòng mình khóc nức nở, vừa áy

náy gật đầu với ánh mắt như trút được gánh nặng của bác tài xế taxi nhìn từ

gương chiếu hậu.

Vừa được giải thoát, bác tài nhìn Biệt Chi với vẻ biết ơn: “Vẫn là điểm đến ban

đầu chứ?”

Biệt Chi chưa kịp trả lời.

“Đi!” Vu Tuyết Hàm lau nước mắt, giọng khàn đặc nhưng đầy khí phách, “Tối

nay cho dù Ngọc Hoàng Thượng đế có đến thì cũng đừng hòng cản tớ uống

rượu!!”

Biệt Chi thở dài: “Bác tài, phiền bác cứ đi theo địa chỉ cô ấy nói ạ.”

Thấy tối nay không trốn được bữa nhậu này, Biệt Chi vừa an ủi Vu Tuyết Hàm

vừa thầm lo lắng trong lòng.

Câu nói hùng hồn “Tùy anh ra điều kiện” vừa thốt ra chưa được một tuần.

Cô chỉ có thể thầm cảm thấy may mắn vì tuần này Cảnh Dã đi công tác, không

phát hiện ra, nếu không thì việc bị vả mặt này đến quá nhanh.

Nhưng chút may mắn này chẳng kéo dài được bao lâu.

Lại nửa tiếng sau.

Trong màn đêm đen đặc, bước chân của Biệt Chi lại càng thêm nặng nề.

Nhìn tấm biển nền đen khắc hai chữ “Kinh Thước”, cô im lặng hồi lâu, không

cam lòng quay đầu lại: “Nhất định phải ở đây sao? Hay là chúng ta đổi…..”

“Không!”

Vu Tuyết Hàm hít hít mũi, nhìn chằm chằm vào quán bar trước mặt: “Đôi gian

phu dâm phụ đó gặp được nhau ở đây! Bọn họ nói ở đây có rất nhiều trai xinh

gái đẹp, nổi tiếng nhất Tây Thành! Tối nay tớ nhất định phải vào đây! Tìm kiếm

một cuộc gặp gỡ định mệnh chấn động trời đất!”

Biệt Chi:”….”

Chấn động trời đất thường thì chẳng phải cuộc gặp gỡ định mệnh nào đâu, mà là

bị sét đánh đó.

Vu Tuyết Hàm nước mắt lưng tròng quay đầu lại: “Sao thế Biệt Chi, cậu không

thích quán này à?”

Nhìn đôi mắt rưng rưng sắp khóc như cá vàng thành tinh của Vu Tuyết Hàm,

Biệt Chi hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười.

“Không sao, vào thôi.”

Dù sao thì chuyến công tác của Cảnh Dã còn hai ngày nữa mới kết thúc. Chỉ

cần anh không có mặt ở đây, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu… nhỉ?

Cùng lúc đó.

Sân bay quốc tế thành phố Sơn Hải.

Cảnh Dã vừa xuống máy bay, bước ra khỏi nhà ga.

Sân bay nằm ở phía bắc thành phố Sơn Hải, về đêm gió thổi lồng lộng, phóng

tầm mắt nhìn về phía nam, ánh đèn của nửa thành phố tựa như những ngọn hải

đăng bị bỏ lại trong biển đêm vô tận, tỏa ra thứ ánh sáng le lói nhưng lại đầy

sức hấp dẫn.

Canh Dã dời tầm mắt khỏi biển ánh sáng đó, lên xe taxi.

Bác tài nhìn qua kính chiếu hậu, quan sát chàng trai có gương mặt tuấn tú lạnh

lùng ngồi ở hàng ghế sau: “Cậu đi đâu?”

“Số 32 đường Ngô Thu…”

Cảnh Dã vô thức đọc địa chỉ của Biệt Chi.

Sau đó là một khoảng im lặng ngắn ngủi, chàng trai trong kính chiếu hậu cúi

đầu, như đang tự đánh giá bản thân.

Không đến nỗi phong trần mệt mỏi, nhưng cũng gần giống như vậy.

Muốn cho cô bất ngờ thì phải về nhà trước, thu dọn lại bản thân cho chỉn chu

đã.

Cảnh Dã đưa tay lên day nhẹ ấn đường, giọng nói khàn đặc do mệt mỏi cất lên:

“Quán bar Kinh Thước trên đường Phong Sơn.”

“Được.”

Xe taxi lao vào màn đêm trên đường cao tốc sân bay.

Mấy ngày liền làm việc với cuờng độ cao làm hao tổn khá nhiều tinh thần, bây

giờ đột nhiên được thả lỏng khiến Cảnh Dã mệt mỏi như muốn kiệt quệ. Ban

đầu anh định tranh thủ chợp mắt trên xe một lát, nhưng đáng tiếc là xe vừa đi

lên đường cao tốc không lâu thì điện thoại trong túi áo anh rung lên.

Là tiếng chuông điện thoại của Lâm Triết.

Canh Dã không hề thấy bất ngờ, anh nhấc máy: “Chọn đúng lúc đấy, tôi vừa

mới đáp máy bay.”

“Đó là vì ba cuộc gọi trước đó tôi không gọi được cho cậu.” Giọng điệu Lâm

Triết nghiêm nghị đến lạ thường, “Hợp đồng điện tử với Câu lạc bộ hàng không

CN trong hòm thư của tôi là thế nào đấy?”

Canh Dã khựng lại: “Họ gửi hợp đồng nhanh vậy sao?”

“Thật sự là hợp đồng của cậu à?? Tôi còn tưởng lừa đảo chứ!” Lâm Triết khó

hiểu, “Ơ nhưng mà, có chuyện gì vậy, cậu thật sự muốn đến CN?”

“Trước đây hình như có người nào đó bảo là câu lạc bộ hàng này không quá

nghiệp dự, không hề thú vị mà?”

Canh Dã khép hờ mắt, uể oải lấy tay chống trán, khuỷu tay tựa vào cửa xe:

“Tôi.”

“Cũng là cậu bảo cơ trưởng hàng không dân dụng quá mệt mỏi, lái máy bay

thương mại nhàn hạ hơn, chặng bay cũng ít hơn, thời gian tự do hơn ——

chẳng phải đã quyết định xong cả rồi sao? Sao thế, cậu chê lương người ta trả

cao quá, xúc phạm đến tâm hồn muốn bay lượn trên bầu trời xanh của cậu à?”

“Biến.” Canh Dã khẽ bật cười, “Bộ tôi đổi ý cũng không được sao?”

“Chí ít cũng phải có lý do chứ?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt lật giấy tờ, rõ ràng là Lâm Triết đã in

hợp đồng điện tử, đang xem xét từng điều khoản quan trọng một: “Chế độ đãi

ngộ mà CN dành cho cậu sao có thể cạnh tranh nổi với những hãng hàng không

có tập đoàn lớn chống lưng được. Hơn nữa còn là phi công thử nghiệm… Cứ

công việc nào nguy hiểm vất vả là cậu lại chọn cái đó? Sao hả, danh hiệu “phi

công át chủ bài” vẫn chưa đủ, cậu còn muốn liên ngành để hái luôn cái mác

vàng “phi công thử nghiệm át chủ bài” mới chịu à?”

“Thời gian làm việc của dự án thử nghiệm ngắn, tập trung, bình thường thời

gian rảnh rỗi cũng rất nhiều. Tôi bay đi bay lại giữa hai nơi, thỉnh thoảng đi

công tác là được.” Canh Dã mệt mỏi đến mức mí mắt gần như khép lại, bóng

mờ hằn lên mí mắt trắng lạnh của anh.

Lâm Triết như bị nghẹn họng: “Hay cậu treo luôn cái biển “Nóc nhà Biệt Chi”

lên cổ luôn đi.”

“…” Canh Dã nhắm mắt lại, khẽ cười, “Cũng không phải là không thể.”

Lâm Triết nhanh chóng lướt qua hợp đồng: “Những điều khoản chi tiết thì tôi

phải xem lại. Có điều, cậu quyết định rồi chứ? Chắc chắn là CN?”

“Ừ.”

“Tôi còn nhớ rất rõ từ hồi cậu mới có ý định chuyển sang bay dân dụng, TG và

câu lạc bộ Viễn Hàng đã săn đón cậu biết bao nhiêu lần, nhìn chế độ đãi ngộ

trên hợp đồng của họ tôi còn suýt chút nữa muốn vứt bỏ văn phòng luật mà về

thi phi công luôn —— tại sao cậu không chọn họ?”

“CN có hợp tác tình nguyện cứu hộ hàng không với các ban ngành liên quan,

mỗi lần hành động đều đặc cách cho tôi tham gia, cái này có trong điều khoản

bổ sung.”

“Gì cơ?”

Lâm Triết nhanh chóng lật giở vài trang, đầu ngón tay lướt dọc theo từng dòng,

cuối cùng dừng lại gõ nhẹ vào một điều khoản.

Anh ấy nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng lẽ cậu từ bỏ mức lương cao như vậy chỉ

để có cơ hội liều mạng đi làm việc từ thiện này? Đóng góp thẳng tiền không

phải tốt hơn sao?”

“Không đủ lòng thành.”

Lâm Triết ngơ ngác: “Không đủ là sao? Cậu định làm gì thế?”

Canh Dã khẽ bật cười, giọng nói đầy mệt mỏi nghe như thể sắp chìm vào giấc

ngủ bất cứ lúc nào: “Nửa đời còn lại tôi phải tích đức hành thiện. Cầu xin bình

an.”

“? Xin gì cơ?”

“Xin cho,” Canh Dã hạ giọng, “Chi Chi nhà tôi được bình an mạnh khỏe, không

bệnh tật tai ương, thuận buồm xuôi gió.”

Nếu có tai ương nào thì cứ để anh gánh vác.

Chỉ cần tìm anh, thế là đủ rồi.