Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Khúc Tiểu Khúc

Chương 77



Dưới ánh mắt hóng hớt của đám đội viên đội huấn luyện, Canh Dã im lặng vài

giây, khịt mũi cười.

“Không thể nào.”

“…”

Chàng trai khoanh tay, ngồi dựa vào lưng ghế, thấy mọi người trên bàn đều tỏ

vẻ không tin, anh lại cất giọng lạnh lùng: “Cô ấy không thích Bắc Thành, trừ

phi có chuyện cần thiết, nếu không cô ấy không thể nào đến đây.”

Lần trước đi cùng Biệt Chi đến Bắc Thành viếng mộ mẹ cô, Canh Dã đã có linh

cảm này rồi.

Anh nghĩ, có lẽ là trong mười mấy năm đầu đời của cô, Bắc Thành đã để lại cho

cô quá nhiều ký ức không tốt đẹp, trở lại chốn cũ khó tránh khỏi nhớ người xưa,

với lại trên mảnh đất này ngoài một nấm mồ ra thì chẳng còn gì để bám víu, nếu

là anh thì anh cũng sẽ không muốn quay lại.

Chưa đợi những người khác lên tiếng, đội trưởng Ngô đã gãi đầu nói: “Nhưng

người ở phòng bảo vệ nói là cô gái đó biết tên bạn gái cậu, nói mình tên là Biệt,

Biệt Chi?”

Canh Dã vốn đang uể oải rũ mắt xuống, nghe vậy mí mắt khẽ giật giật, anh co

một chân đang duỗi thẳng chống xuống đất, hàng mi dài che đi đôi mắt sâu

thẳm, đảo mắt nhìn xung quanh.

“Ai nói ra ngoài?”

Đám đông đương nhiên lắc đầu nguầy nguậy, đặc biệt là mấy người trước đó vô

tình để lộ bí mật cho các học viên nữ trong câu lạc bộ thì lại càng ra sức thanh

minh.

Điều tra không có kết quả, Canh Dã cau mày cầm điện thoại lên xác nhận lại

một lần nữa.

Không có tin nhắn nào.

“Cậu đang nghi ngờ có người mạo danh, hoàn toàn không tin cô gái ở phòng

bảo vệ kia là bạn gái của cậu à?” Đội trưởng Ngô lấy làm khó hiểu, “Không

phải sinh nhật cậu sắp đến rồi ư? Biết đâu bạn gái cậu cố ý chạy đến Bắc Thành

để cho cậu một bất ngờ thì sao?”

“Cô ấy không phải kiểu người thích phá vỡ kế hoạch.”

Canh Dã tuy nói vậy nhưng vẫn đứng dậy, một tay cầm lấy chiếc áo khoác phi

công huấn luyện đang vắt trên lưng ghế, một tay cúi đầu bấm điện thoại, bước

về phía cửa nhà ăn.

Đi ra ngoài được vài bước, chàng trai lại gửi một tin nhắn “Em đến Bắc Thành

rồi sao?” cho Biệt Chi.

Còn phía sau chiếc bàn dài kia, các thành viên đội huấn luyện nhìn nhau, lập tức

đồng loạt hành động——

Người nào lau miệng thì lau miệng, người nào buông đũa thì buông đũa, còn có

mấy người nhân lúc còn mấy giây cuối cùng mà húp sùm sụp hai miếng cơm.

Người nào người nấy đều hối hả đứng dậy, sợ bỏ lỡ vở kịch hay ho, nháo nhào

kéo bè kéo tụ đi theo.

Canh Dã vốn đang chăm chú nhìn vào khung thoại, đến khi bước xuống mấy

bậc thang bên ngoài nhà ăn, anh mới nghe thấy trong gió đêm hiu quạnh có

tiếng bước chân đi theo sau lưng mình. Tiếng giày phi công giẫm lên đất thật sự

rất khó che giấu.

Chàng trai đi đầu chợt khựng lại, khẽ nhướng mí mắt, không chút biểu cảm

quay đầu lại.

Phía sau là một đám người đen kịt.

Canh Dã: “?”

Mọi người đồng loạt quay mặt đi.

Trong lúc hỗn loạn, có người còn nói ra câu vớ vẩn như “Trăng hôm nay to tròn

làm sao’.

Canh Dã cười khẩy: “Đã nói không phải rồi mà.”

Xét về thâm niên thì có lẽ đội trưởng Ngô là người duy nhất trong đám huấn

luyện viên hoặc đội viên này có thể miễn cưỡng ngang hàng với Canh Dã. Vì

vậy, chỉ có anh ấy là còn bình tĩnh tiếp lời: “Vậy cậu đi đâu thế?”

Ánh mắt Canh Dã hơi dao động.

Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, nhưng dù sao cũng liên quan đến Biệt

Chi, không ra ngoài xem thử thì chắc chắn tối nay anh sẽ không ngủ được.

Nhưng Canh Dã đương nhiên sẽ không nói như vậy.

Thế là trong ngọn gió đêm yên ắng đó chợt nghe thấy giọng nói ung dung của

chàng trai cất lên: “Đi bộ cho tiêu cơm, đừng lo cho tôi.”

Đội trưởng Ngô nghiêm mặt nói: “Ừm, tôi cũng ăn hơi nhiều, muốn đi bộ cho

tiêu cơm.”

Theo câu nói này, các đội viên phía sau như được đặc xá, tiếng hưởng ứng và la

ó vang lên không ngớt.

“Được, tùy các cậu.”

Canh Dã cũng lười lãng phí thời gian với bọn họ, cứ mặc kệ bọn họ đi theo, anh

xoay người sải bước dài đi về phía cổng Bắc của căn cứ.



Ngoài cổng Bắc căn cứ bay của câu lạc bộ hàng không CN, phòng bảo vệ.

Ngoài trời quá lạnh, Biệt Chi đành phải trốn trong phòng bảo vệ, ở cùng với hai

ông chú cứ len lén nhìn cô.

Trong lúc chờ đợi, thỉnh thoảng cô lại không nhịn được mà đưa mắt hướng ra

ngoài cửa sổ.

Đáng tiếc là vào đêm ở căn cứ bay đã tắt hết đèn đuốc vì không muốn ảnh

hưởng đến đèn tín hiệu, cách rất xa mới có một ngọn đèn đường, giống như

đom đóm lập lòe, trong đêm tối mịt mù gần như có thể bỏ qua.

Trong phòng bảo vệ thì đèn đuốc sáng trưng, trên cửa kính cũng chỉ có hình ảnh

phản chiếu, không nhìn rõ bên ngoài.

Biệt Chi ngóng đợi chưa được hai phút đã thấy ngoài cửa sổ lại có những bông

tuyết vụn bay lất phất.

Tuyết ở Bắc Thành là loại hình cầu bông, nhỏ vụn rời rạc, không nhìn ra chút

hình thù ‘bông hoa’ nào. Biệt Chi còn nhớ lúc nhỏ cô vẫn không hiểu tại sao

bông tuyết lại gọi là ‘bông’ mà không gọi là cầu tuyết.

Dưới màn tuyết rơi lất phất này, tầm nhìn vốn đã mờ mịt càng không nhìn rõ

được thứ gì.

Biệt Chi rốt cuộc cũng không nhịn được, cô đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía hai

người bảo vệ: “Cháu ra ngoài đợi anh ấy.”

“Hả? Nhưng mà ngoài trời đổ tuyết rồi…”

Bảo vệ còn chưa nói xong đã thấy cô gái xoay người đi ra khỏi cửa phòng bảo

vệ.

Tầm nhìn không còn bị cản trở cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Trong màn đêm đen như mực, trên bậc thang trước cửa đã phủ một lớp trắng

mỏng, kéo dài về phía bóng tối vô tận.

Được màu tuyết và màn đêm làm nền cho sắc vàng cam thêm trong vắt, những

ánh đèn đường trải dài như dải sao trên con đường dẫn đến căn cứ.

Biệt Chi đứng dưới mái hiên trước phòng bảo vệ, đưa tay ra hứng những bông

tuyết rơi từ trên không trung.

Đến khi bông tuyết thứ năm tan ra trong lòng bàn tay, trong đêm tuyết yên tĩnh

này, cô chợt nghe thấy tiếng đế giày giẫm lên mặt tuyết ken két vang lên từ

hướng con đường dài thông đến căn cứ.

Là nhịp điệu quen thuộc trong từng bước chân của ai đó mà cô không thể quen

thuộc hơn.

Biệt Chi không kìm nén được niềm vui như pháo hoa bùng nổ trong lòng, cô

quay người lại, nhìn về phía bóng tối mờ ảo đó ——

Cũng đúng lúc chạm phải ánh mắt của Canh Dã đang mặc bộ đồng phục phi

công màu đen tuyền gọn gàng, ung dung bước ra từ trong bóng tối.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong khoảnh khắc đó đất trời như im lặng, gió tuyết cũng ngừng rơi.

Biệt Chi cúi đầu, giẫm lên lớp tuyết phủ dày trên mặt đất chạy về phía một

chàng trai đang đứng hình.

“Canh Dã!”

Nhưng mới chạy ra được vài bước, Biệt Chi bỗng chậm lại rồi dừng hẳn.

Cô có chút ngơ ngác nhìn về phía sau Canh Dã ——

Một đoàn người đông nghịt đi theo sau lưng anh, hơn nữa mọi người còn không

nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô còn sáng hơn cả đèn đường trên đỉnh

đầu.

Biệt Chi: “…?”

Biệt Chi nhận ra được bọn họ hẳn là đồng nghiệp của Canh Dã, bởi vì tất cả đều

mặc đồng phục huấn luyện giống nhưng cũng không hoàn toàn giống với Canh

Dã.

Đây là lần đầu tiên Biệt Chi nhìn thấy nhiều phi công như vậy ở cùng một chỗ.

Đồng phục bay của CN có thiết kế rất hiện đại, nhìn thoáng qua hơi giống kiểu

đồ bay liền thân thường thấy, đặc biệt là khi được khoác lên người một đội

trưởng đầu mang khí chất lạnh lùng và sắc bén như Canh Dã, khiến cho cả đội

hình bước đến như một phi đội vừa mới giành chiến thắng trở về từ chiến

trường.

Nhưng bộ trên người Canh Dã trông cứng cáp hơn, màu đen tuyền bao bọc lấy

đường nét sắc bén, hệt như một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ.

Một Canh Dã như vậy khiến Biệt Chi cảm thấy có chút xa lạ.

….Nhưng lại rất đẹp trai.

Biệt Chi còn đang ngẩn ngơ thì Canh Dã trong tầm mắt rốt cuộc cũng phản ứng

lại sau một thoáng ngây người. Anh bước vài bước về phía trước, cuối cùng dứt

khoát chạy tới, vài giây sau đã dừng lại trước mặt Biệt Chi.

Khác với sự ngạc nhiên trong tưởng tượng của Biệt Chi, Canh Dã mang theo vẻ

hoài nghi hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy em?”

“?” Biệt Chi ngơ ngác.

Canh Dã vô thức nhíu mày, anh cúi người xuống ngang tầm mắt với cô, giọng

điệu bất giác trở nên gấp gáp: “Nếu không thì sao em lại đột nhiên đến đây, tin

nhắn anh gửi em cũng không trả lời, anh còn tưởng em…”

Biệt Chi không nhịn được, tiến lên một bước đưa tay che miệng anh lại.

“Suỵt.”

Hàng mi dài và đen nhánh của Canh Dã từ từ chớp chớp.

Trái tim Biệt Chi như bị hai chiếc quạt lông vũ nhỏ cào nhẹ, khẽ ngứa ngáy, nụ

cười vừa tan biến lại hiện lên trên khóe mắt cong cong của cô.

“Anh đừng suy nghĩ lung tung nữa, không có chuyện gì đâu.”

Nói xong, Biệt Chi định buông tay xuống.

Nhưng vừa mới hạ xuống giữa không trung thì đã bị Canh Dã đưa tay giữ lấy,

kéo về—— Hai tay cô gái lạnh buốt, hiển nhiên là đã đứng trong màn tuyết này

không phải một lúc.

Hàng mày vừa mới giãn ra lại nhíu chặt, Canh Dã kéo tay cô lại, vừa chụm hai

tay lại hà hơi ấm vừa hỏi: “Vậy sao em lại đột nhiên đến Bắc Thành, không phải

là không thích nơi này sao?”

Biệt Chi không chút do dự nói: “Bởi vì anh ở đây đấy.”

Canh Dã sửng sốt nhìn vào mắt Biệt Chi.

Đáy mắt cô gái như có một dòng suối ấm áp, trong tiết trời lạnh giá này lại bốc

lên hơi ấm khiến tầm mắt anh mờ đi, bao trùm lấy ngũ quan và hơi thở của anh.

Canh Dã bỗng nhớ đến câu hỏi mà Lâm Triết đã từng hỏi anh rất nhiều lần, rằng

có đáng không? Vì chờ đợi một người mà bao nhiêu năm qua kiên trì, cô độc và

tuyệt vọng như vậy.

Rất đáng.

Chỉ cần cậu từng nhìn thấy người yêu bất chấp tất cả chạy về phía cậu trong

đêm tuyết rơi, theo bản năng đưa tay đón cô ấy vào lòng, cô ấy ngẩng đầu còn

cậu thì cúi đầu nhìn xuống, cậu sẽ lạc vào đôi mắt của người thật lòng yêu cậu.

Trong suối nguồn tình yêu chan chứa nơi đáy mắt cô, anh như tìm thấy liều

thuốc diệu kỳ xua tan mọi khổ đau và giá lạnh trên thế gian này, để rồi cam tâm

chìm đắm và tan biến vào đó.

Chỉ một đêm thế này, chỉ một khoảnh khắc như vậy, nhưng cũng đáng để anh

đánh cược cả cuộc đời mình.

Cuộc đời con người có lẽ cũng chỉ vì những khoảnh khắc như thế.

Trong lúc Canh Dã đang ngẩn ngơ, những bông tuyết bay lượn xung quanh hai

người, trong đó có một bông tuyết nghịch ngợm rơi xuống hàng mi của Biệt

Chi.

Cô gái ngơ ngác chớp mắt, lại không biết làm thế nào để nó rớt hẳn xuống hay

tan chảy.

Canh Dã bừng tỉnh, nhưng cũng có thể là chưa bừng tỉnh thật sự. Nghe theo sự

sai khiến của bản năng, anh cúi người xuống, muốn dùng nụ hôn nóng bỏng để

làm tan bông tuyết trên hàng mi cô gái.

Đêm tuyết, đèn đường, con phố dài, đôi tình nhân ôm nhau.

Lẽ ra là một bức tranh rất đẹp.

Nếu không có đám người phá hỏng cảnh đẹp phía sau.

Trên thực tế thì các đồng đội đã phấn khích từ trước đó, nhưng vẫn cố gắng hạ

thấp giọng, hào hứng thảo luận——

“Đây là bạn gái của Canh đội sao?”

“Vớ vẩn, chứ còn ai vào đây nữa. Cậu đã bao giờ thấy đội trưởng Canh nhìn

người khác giới nào bằng ánh mắt lưu luyến như vậy chưa——Ái chà chà, ôm

rồi kìa!”

“Giọng cô ấy gọi tên đội trưởng Canh ngọt quá đi mất.”

“Mẹ kiếp, tôi cứ tưởng đội trưởng Canh tự luyến, nhìn gần thế này đúng là xinh

thật đấy.”

“Như tiên nữ nhỉ, khí chất cũng thần tiên quá chừng.”

“Tôi ghen tị quá đi mất…”

Màn bàn tán đầy phấn khích này ban đầu còn có thể kìm nén được, nhưng theo

giọng nói chuyện càng lúc càng thân mật và cự ly càng lúc càng gần của đôi

tình nhân trẻ bên kia, chẳng mấy chốc bọn họ cũng không thể kìm nén được

tiếng hú hét nữa.

“Đội trưởng Canh muốn làm gì thế? Có phải anh ấy muốn giở trò lưu manh với

cô tiên nữ kia không?”

“Ôi! Sắp hôn rồi!”

“Sắp hôn rồi sắp hôn rồi sắp hôn rồi——”

“Ôi ôi ôi ôi——!”

Đáng tiếc, bên này vừa “ôi” đến cao trào thì chàng trai đang quay lưng về phía

bọn họ cũng dừng lại.

Canh Dã cố nhịn mấy giây, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén lườm phắt lại: “Ôi cái

rắm, mấy người là gà sao?”

“Aiza……”

Không được chứng kiến cảnh hôn nhau, các thành viên trong đội lập tức tiếc

nuối đồng thanh thở dài: “Sao lại không hôn nữa?”

Canh Dã: “?”

“Mấy, người, muốn, chết, phải, không?”

Dây cung cuối cùng cũng sắp đứt, vẻ mặt chàng trai trở nên nguy hiểm, các

thành viên trong đội cảm nhận được nguy cơ báo động lập tức cảnh giác. Dưới

ánh mắt như muốn giết người của đội trưởng Canh, bọn họ nhao nhao tản ra

như ong vỡ tổ.

Chưa đầy nửa phút sau, con đường dài dẫn vào căn cứ sau lưng chỉ còn lại

những bước chân hỗn loạn và mặt tuyết trống trải.

Canh Dã dùng ánh mắt uy hiếp chờ đến khi người cuối cùng rời đi, lúc này mới

quay lại.

Giữa hai hàng lông mày của chàng trai vẫn còn chút tức giận, giống như một

con mãnh thú bị xâm phạm lãnh địa gầm rú chạy ra ngoài, dọa cho lũ động vật

nhỏ không biết sống chết chạy tán loạn. Nhưng bởi vì chỉ muốn bảo vệ thức ăn

của mình, không rảnh đi so đo với con nào, thế nên lúc quay về vẫn còn bất mãn

cào móng vuốt, thở phì phò.

Biệt Chi bị suy nghĩ của mình chọc cười.

Thế là Canh Dã vừa mới xoay người cụp mắt xuống thì nhìn thấy cô gái trước

mặt đang cong khóe mắt.

Anh thoáng khựng lại, vô thức cong môi theo cô. Chút bất mãn kia cũng theo đó

tan biến.

“Được lắm.” Canh Dã cố ý kéo dài giọng, “Nhìn anh bị bẽ mặt em vui đến thế

cơ à.”

Bởi vì rất hiếm khi được thấy, lại còn vô cùng đáng yêu.

Biệt Chi thầm nghĩ như vậy, nhưng vẫn phải giữ thể diện cho Canh Dã. Cô

không nói ra thành lời, chỉ cười tủm tỉm ngẩng đầu: “Không phải anh đến huấn

luyện sao?”

Bị phá hỏng khúc dạo đầu hôn nhau, trong lòng Canh Dã chỉ nghĩ cách làm sao

để gỡ gạc lại, tâm trí không tập trung, lười biếng đáp một tiếng.

“Vậy sao em lại nghe thấy bọn họ đều gọi anh là đội trưởng Canh?”

Mặc dù biết Biệt Chi đang chuyển chủ đề, nhưng Canh Dã vẫn thuận thế đi

theo: “Anh chưa nói à?”

“Nói gì cơ?”

“Là anh huấn luyện bọn họ.”

“?”

Biệt Chi ngẩn người mấy giây, tiếp nhận lý do ngoài dự đoán nhưng lại hợp tình

hợp lý này: “Ra là vậy, hình như đồng phục bay của mọi người không giống

nhau lắm.”

Canh Dã khẽ nhướn mày: “Của ai đẹp trai hơn?”

“Của…” Biệt Chi vô thức định buột miệng nói là của anh, may mà kịp thời cắn

chặt răng, tinh quái đổi cách nói, “Của bọn họ.”

“Ồ, em thích bộ đó à?” Canh Dã nắm lấy tay Biệt Chi, “Vậy thì tốt.”

“? “

Ban đầu Biệt Chi chỉ muốn cố ý trêu chọc Canh Dã.

Không ngờ, nhìn phản ứng của anh sao lại giống như trúng ý của anh rồi vậy.

Biệt Chi còn đang hoang mang thì đã bị Canh Dã nắm tay dắt đi về hướng bên

trong căn cứ.

Cô hoàn hồn: “Anh muốn đưa em đi đâu vậy?”

“Ký túc xá đơn của sĩ quan huấn luyện.”

Canh Dã dừng bước, quay đầu lại nhìn cô với vẻ mặt cười như không cười:

“Trong ký túc xá của anh cũng có một bộ đồng phục như của bọn họ, về rồi cho

em xem——để em chọn xem, rốt cuộc bộ nào mặc lên người sẽ đẹp hơn?”

Biệt Chi: “……?

Chờ đã.

Không phải chỉ nhìn thôi sao, tại sao lại thử lên người rồi?

Chẳng mấy chốc Biệt Chi đã biết được đáp án cho câu hỏi, bằng một phương

thức mà cô không thể nào chấp nhận được.

Nhưng tối hôm đó Canh Dã vẫn rất kiềm chế, chỉ thay hai bộ đồng phục rồi

thôi. Tuy là ký túc xá đơn nhưng hiệu quả cách âm thật sự rất bình thường, phần

lớn thời gian Canh Dã đều giữ lấy cằm Biệt Chi rồi hôn cô, chặn mọi âm thanh

của cô lại.

Nhưng vẫn có những tiếng nức nở vụn vỡ len lỏi vào trong đêm tuyết rơi. Hòa

lẫn với những giọt nước mắt nhỏ làm ướt mi cô gái, lại lăn dài qua khóe mắt cô,

khiến Canh Dã vừa đau lòng vừa tàn nhẫn.

Tiếp tục nữa chắc chắn ‘hai bên sẽ cùng thiệt hại’, Canh Dã chỉ có thể sớm bế

Biệt Chi vào phòng tắm.

Điều kiện ký túc xá đơn của căn cứ rất tốt, trong phòng vệ sinh còn có bồn tắm,

Canh Dã đã xả nước trước mười phút, bế cô gái đang nửa mê nửa tỉnh vào bồn

tắm.

Cô mơ màng ngồi trước eo anh, dáng vẻ tin tưởng anh vô cùng này đúng thực là

chẳng màng đến sống chết của anh.

Nhưng Canh Dã thật sự cũng không làm gì cả.

Anh chỉ vừa ôm cô vừa dùng ngón tay thon dài hất nước, lướt qua mái tóc dài

buông xõa trên mặt nước của cô gái, quấn chúng quanh ngón tay như rong biển,

thỉnh thoảng lại nhấc một lọn tóc đưa lên môi hôn hoặc cắn nhẹ.

Dường như chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ôm cô như vậy là anh đã rất an tâm rồi.

Canh Dã bị sự hạnh phúc hiếm hoi trong đời bao bọc, tuy rất mềm mại nhưng

vẫn đủ sức mạnh để trói buộc anh, lại có cảm giác như đang ở trên mây.

Như thể nảy ra một ý tưởng nào đó, mắt Canh Dã khẽ sáng lên.

Anh cúi người, nhẹ nhàng nhấc cô gái trong lòng lên cao một chút: “Mấy hôm

nữa sinh nhật anh, anh sẽ tặng em một món quà.”

“Em… nhớ mà, đã chuẩn bị xong…”

Biệt Chi khẽ chớp đôi mắt nặng trĩu, từ ý thức có chút hỗn loạn chầm chậm

phản ứng lại. Cô mở đôi mắt cay xè ra, mơ màng hỏi: “Sinh nhật anh, tại sao lại

là anh tặng quà cho em?”

Canh Dã khẽ cười: “Em quên là năm đó anh đã hứa với em rồi à?”

“…”

Có lẽ là vì quá buồn ngủ nên mạch suy nghĩ hay phản ứng cũng đều chậm nửa

nhịp.

Sau khi Canh Dã nói xong, Biệt Chi lại chớp mắt vài cái, từ từ nhớ ra.

Đó là lần đầu tiên cô biết sinh nhật của Canh Dã, chính vào cái năm họ gặp

nhau, đúng vào ngày sinh nhật Canh Dã. Vì biết quá gấp gáp mà còn đang ở

trên trường nên cô không kịp chuẩn bị gì cả.

Không nhớ rõ là Lâm Triết hay ai đó thật lòng hay giả dối mà hùa theo, nói cô

sao lại không quan tâm đến người ta như vậy.

Lúc đó Canh Dã có lẽ đã nhìn thấu sự ngại ngùng của cô, anh mỉm cười nhấc

chân dài đá người vừa mở miệng nói, sau đó còn quay đầu lại lập quy tắc với

cô, nói sau này quy tắc giữa bọn họ là đến sinh nhật anh thì anh sẽ tặng quà cho

cô.

Nhớ lại bảy năm trước đã rất xa xôi, nhớ lại nụ cười và ánh mắt rạng rỡ của

chàng trai năm đó, Biệt Chi bỗng cảm thấy, ngay cả ánh sáng xuyên qua cửa sổ

lớp học hắt lên người anh ngày hôm đó dường như cũng được khắc ghi lại.

Lấp lánh trong ký ức, mãi mãi rực rỡ chưa từng phai nhạt, cũng chẳng bao giờ

bị lãng quên.

“Em nhớ ra rồi, nhưng mà, như vậy không hay lắm đâu.” Biệt Chi vòng tay qua

vai Canh Dã, giọng nói mơ màng hiếm khi có chút nũng nịu, “Lúc đó chẳng

phải anh chỉ ra mặt giúp em thôi sao…”

“Tất nhiên là không phải.” Canh Dã khẽ nhéo gáy cô, cúi đầu nhìn thẳng vào

mắt cô, “Anh nói rất nghiêm túc.”

Bị giọng điệu của Canh Dã chọc cười, Biệt Chi khẽ hôn lên môi anh, nhẹ nhàng

hỏi: “Vì sao?”

Canh Dã dùng ngón tay vuốt ve mái tóc dài của cô, kéo cô áp sát vào mình để

nụ hôn càng sâu hơn. Bản thân anh thì chìm xuống nước, nâng cô lên cao.

“Bởi vì lúc đó anh đã cảm thấy…”

“Sự tồn tại của em chính là thiện ý và món quà lớn nhất mà thế giới này ban

tặng cho anh.”

Nước tràn qua mái tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng lạnh và đôi lông mày thanh

tú của chàng trai.

Biệt Chi bỗng chốc ngẩn người, như thể xuyên qua làn nước nhìn thấy thiếu

niên tóc vàng của bảy năm trước.

Cô bỗng nhiên nhận ra, một phần con người Cảnh Dã dường như đã dừng lại ở

bảy năm trước, vào đúng cái ngày cô rời đi. Từ ngày đó căn phòng trong tim

anh đã đóng kín, mọi thứ liên quan đến cô đều bị niêm phong bên ngoài dòng

chảy thời gian, mặc cho tháng năm cuồn cuộn trôi qua cũng không hề thay đổi.

Cho đến khi gặp lại, cánh cửa ấy lại được chính tay cô mở ra, phần con người

đó của anh bước ra ngoài và hòa làm một với con người của anh hiện tại. Bởi

vậy, trong tiềm thức anh vẫn luôn xem cô là cô gái vừa thành niên bảy năm

trước, nâng niu trân trọng gìn giữ trong lòng bàn tay.

Hóa ra thật sự có một người nguyện đứng lại chốn cũ chờ bạn, dù là bảy năm,

mười năm, hay là khoảng thời gian dài vô tận hơn nữa.

Khóe mắt Biệt Chi hơi cong lên, giấu đi ánh nước long long.

Cô cúi người xuống, cũng chìm vào trong nước, cùng Canh Dã trao nhau nụ

hôn dài đằng đẵng vượt qua cả thời gian.