Sau khi dùng bữa ở ngoài thì ai về nhà nấy. Tiểu Tuyết và bà lão đang trên đường về trọ, Tiểu Tuyết chợt nhớ ra gì đó, hỏi:
–" Phải rồi nãi nãi à, từ hôm qua đến giờ nhiều chuyện quá làm con quên hỏi. Người tên gì vậy? Người từ đâu tới? Người tới Tư thành làm gì vậy?
Bà lão liếc qua Tiểu Tuyết một cái, nói:
–" Ngươi hỏi nhiều vậy ta phải trả lời từ đâu?" ––" Hơn nữa tại sao ta phải nói cho ngươi biết"
–" Nãi nãi à... Chỉ là tên thôi mà. Nói ra cũng đâu có chuyện gì đâu. Hơn nữa, ta và bà cũng cùng đi đến Tư thành. Bà lại không cho ta biết tên bà..."
Bà lão lúc này ngắt lời nàng, giọng có ý dò xét, nói:
–" Ban nãy ngươi nói ngươi tên...Linh Linh Tuyết?"
Tiểu Tuyết nhanh miệng đáp:
–" Phải, ta tên Linh Linh Tuyết. Ta ở trên núi tiên nhân xuống đó. Sao hả? Thấy lợi hại không?"
Bà lão cười nhếch mép, bước nhanh, nói:
–" Quả là từ trên núi xuống"
Tiểu Tuyết ngơ ngác, không hiểu câu nói này có ý gì. Lại thấy bà bà đã cách một đoạn xa. Vừa chạy vừa nói:
–" Này bà bà, đợi ta với. Bà vẫn chưa cho ta biết tên bà mà."
Đi được nửa đường thì đột nhiên Vũ khanh biến mất. Từ một con hẻm tối cô ta đã nhìn thấy tì nữ của Tiểu Tuyết đang đánh nhau với một hắc y nhân.
Có vẻ cô gái này không phải là đối thủ của Hắc y Nhân đó. Bởi vì Lạc Lạc lúc này đã bị thương nặng. Vũ Khanh phóng ra một chiếc kim châm, tên hắc y nhân đó trúng chiêu lập tức xông tới.
Vũ Khanh chỉ đánh vài đường, hắc y nhân đã bị giết chết. Chỉ là Lạc Lạc bị thương quá nặng cũng đang hấp hối. Trong lúc này Cô ta bắt buộc phải tin tưởng Vũ Khanh.
Chỉ thấy Lạc Lạc cầu xin Vũ Khanh giúp tiểu thư của mình. Nếu là người khác Vũ Khanh sẽ không đồng ý. Nhưng Tiểu Tuyết lại có nhiều nét tương đồng với con gái của sư phụ, nên cô ta đã đồng ý giúp.
Chỉ là chưa thể hỏi ra thân phận của Tiểu Tuyết, khiến Vũ Khanh cảm thấy tiếc nuối.
Tiếp theo đó Vũ Khanh báo chuyện này với Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết ôm Lạc Lạc mà khóc lóc hết cả buổi tối. Cuối cùng quyết định chôn Lạc Lạc ở nơi này. Đợi ba năm sau quay về sẽ đến nơi này đem Lạc Lạc đến nơi tốt hơn.
Nhưng không hiểu lý do gì tối đó Vũ Khanh lại bắt Tiểu Tuyết ngủ chung với mình. Vì nghĩ Vũ Khanh sợ sệt gì đó nên Tiểu Tuyết đồng ý.
Về đến phòng thì thấy bà lão đã vào phòng ngủ rồi. Chỉ đành tắt nến đi ngủ thôi.
Nhưng cả lúc ngủ Tiểu Tuyết cũng không chịu an phận. Nàng nằm lăn qua lăn lại, lúc gác chân lên người, lúc lại đạp vào bà lão. Khiến bà ta không thể nào ngủ được. Chỉ muốn đánh cho nàng một trận.
Một làn gió lạnh thổi vào phòng. Bà xuống giường đi đóng cửa sổ. Cô nương này cũng thật là, đi ngủ mà cửa sổ cũng không thèm đóng
Vừa đóng cửa lại thì phòng tối sầm, bà đốt một ngọn nến cho phòng sáng hơn rồi mới đi ngủ. Hồi nhỏ thường bị mợ nhốt trong phòng tối nên y rất sợ. Khi ngủ lúc nào cũng phải thắp nến.
Lên giường nằm nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Trong lòng đều là nghĩ về lũ yêu quái. Thật chưa biết làm thế nào để tiêu diệt bọn chúng.
Trong lúc vô ý quay về phía Tiểu Tuyết. Giơ tay định kéo chăn đắp cho nàng thì bất chợt nàng ôm lấy bà lão. Nép gọn vào trong lòng như con mèo nhỏ.
Từ nhỏ đến lớn ngoài cha mẹ ra thì chưa có cô gái nào ôm y. Hơn nữa, cha mẹ đều mất, y cũng lâu rồi không ôm ai. Bất chợt tay y ôm chầm lấy Tiểu Tuyết. Trong lòng nổi lên một xúc cảm khó biểu đạt, khiến y cảm thấy hạnh phúc. Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ tới sáng.
–" Này. Cô nương lười biếng kia. Mặt trời đã rọi tới sào rồi còn chưa dậy nữa hả. Mau dậy đi"
Tiểu Tuyết đang ngủ thì nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình. Mở mắt ra mới thấy là bà lão.
–" Trời chỉ vừa sáng thôi mà. Cho ta ngủ chút nữa." Tiểu Tuyết vừa ngó ra ngoài trời vừa nói.
–" Hôm nay chúng ta phải khởi hành đến trấn Tam Định. Ngươi không nhanh chuẩn bị, còn tính ngủ đến bao giờ?"
Tiểu Tuyết giật bắn dậy, múa may tay chân, nói:
–" Hôm nay là ngày nữ hiệp ta khởi hành đến một nơi xa xôi, hẻo lánh. Nguy hiểm rình rập, người thường khó mà vượt qua được. Chỉ có ta... một vị nữ hiệp tài ba xuất chúng. Ta sẽ ra tay diệt trừ yêu ma quỷ quái, cứu giúp con người... Đến lúc đó mọi người sẽ tin ta là thánh nữ tiên nhân tộc thôi. Hahahahahaha....."
Bà lão thấy vậy chỉ biết lắc đầu. Thật hết thuốc chữa!
Dọn dẹp hành lí xong, khi bước xuống lầu chuẩn bị đi thì thấy rất nhiều bách tính đứng ở bên ngoài. Họ đều đến tiễn hai vị ân công đi, ai nấy đều luôn miệng cảm tạ hai người họ vì nghĩa cử cao đẹp. Khiến trong lòng hai người đều dấy lên quyết tâm phải tiêu diệt lũ yêu cho bằng được.
Bách tính đều đưa rất nhiều lương thực tới, bà lão vốn không có ý định đem theo. Nhưng Tiểu Tuyết mắt thấy đồ ăn thì sao có thể bỏ qua được. Cô mua một con ngựa để chở hết số lương khô đó. Số lương khô vừa vặn đầy ắp lưng và hai bên ngựa.
Tạm biệt bách tính tại cổng thành. Hai người đi về hướng Nam chừng trăm mười mấy dặm.
Mới đi được vài canh giờ thì Tiểu Tuyết đã than mệt, bà lão chỉ đành dừng chân ở một quán trà nhỏ. Lấy ra một ít lương khô ăn lót dạ.
Tuy là cưỡi ngựa nhưng sức đi còn không bằng người đi bộ. Bởi vì Tiểu Tuyết trước nay chưa từng cưỡi ngựa. Ngồi ngựa ngã lên, ngã xuống, bà lão chỉ có thể đi từ từ để đợi nàng ta.
Tiểu Tuyết té đến ê ẩm cả người, nhưng bà lão thì vẫn ngồi đó cười nàng ngốc nghếch. Chọc Tiểu Tuyết điên máu mắng bà một trận:
–" Bà thấy ta ngã xuống mà vui vậy sao? Thấy người ta ngã xuống thì phải biết lại đỡ chứ. Còn cười trên nỗi đau của người khác. Thật không có nhân tình"
–" Ai bảo ta không có nhân tình chứ. Ta đây chỉ là muốn cô vấp ngã tự đứng lên thôi. Ta đang dạy cho cô một bài học quan trọng trong cuộc sống thôi. Ta còn chưa thu phí dạy dỗ, cô lại ngồi đây mắng ta" Bà lão cười cợt nhã nói
Tiểu Tuyết lúc này á khẩu, không còn nói được gì khác. Chỉ thúc dục bà ta lên đường.
Lần này bà lão ngồi lên con ngựa cùng Tiểu Tuyết. Tay vòng qua eo nàng, túm lấy dây cương. Chỉ cho Tiểu tuyết cách cưỡi. Quả nhiên sau khi làm theo lời bà thì con ngựa không còn hất nàng xuống đất nữa. Xem ra bà lão đúng là một tay cưỡi ngựa chuyên nghiệp. Lợi hại! Lợi hại!
Dọc đường đi thì cảm thấy cực nhàm chán. Linh Tuyết liên tục nói chuyện luyên thuyên nhưng bà lão vẫn chẳng quan tâm. Trên đường đi chẳng nói một câu nào.
Rồi bỗng dừng bên một mảnh rừng. Mảnh rừng này có nhiều kì lạ. Khu rừng ẩm mốc, rêu phong dày đặc, không khí lạnh lẽo.
–" Nơi này nhất định có chướng khí" Bà lão khẳng định
Tiểu Tuyết làm sao cũng không nghĩ ra. Rõ ràng là bọn họ vẫn luôn đi thẳng theo hướng Nam mà. Sao có thể bị lạc vào đây được? Hỏi bà lão:
–" Rõ ràng chúng ta đi đúng đường mà. Sao có thể lạc vào nơi nay?"
–" Khu rừng này tên là Ung Sơn, là một khu rừng kì bí ở Tây Tạng. Nhưng sao nó lại ở đây? Nhất định đã bị ai đó động tay động chân"
–" Ý người nói khu rừng này chính là ảo ảnh?"
–" Phải. Hơn nữa nếu trong vòng ba ngày không thể ra ngoài vậy chúng ta sẽ bị kẹt trong đây vĩnh viễn"
–" Đáng ghét! Thủ đoạn như vậy chắc chắn cùng một duộc với lũ yêu quái"
–" Trên con đường này ắt hẳn có không ít bách tính đi lọt vào, không có đường ra. Dù thế nào chúng ta cũng phải phá nó"
Hai người lấy một thanh tre. Đẽo sao cho thời gian tàn vừa đủ ba ngày, đốt lên cầm trên tay. Cưỡi ngựa về phía trước, nhưng khu rừng càng đi càng sâu. Mãi không tìm thấy lối ra.
Đi qua một hang động, bên trong có rất nhiều tiếng ồn. Hai người dừng lại, tiến dần đến. Nghe tiếng ngựa hí tiếng ồn chợt tắt. Khu rừng trở về dáng vẻ yên tĩnh kì dị.
Bà lão rút kiếm lên trước, dáng đi thận trọng. Đẩy Tiểu Tuyết ra sau lưng mình. Tiến đến gần hang động thì từ bên trong có rất nhiều đất đá được ném ra.
Nhanh trí bà lão vung kiếm lên đỡ hết toàn bộ. Một đám người từ bên trong, tay cầm vài cành cây được mài nhọn lao ra. Vây quanh hai người, mắng chửi giận dữ:
–" Lũ người khốn nạn. Các ngươi là lũ không có nhân tính. Nhốt chúng ta ở đây chi bằng giết chết bọn ta đi"
Thấy phía trước đều là người, bà lão thu kiếm lại, Tiểu Tuyết thấy thế nói:
–" Khốn nạn gì chứ, ta cũng là bị lạc vào đây đó"
Thấy thế thì cả đám người có chút ngờ vực, hỏi:
–" Vậy các người không phải tới đây để đem bọn ta đi sao?"
–" Đưa đi đâu chứ? Các người là ai chúng ta còn không biết" Tiểu Tuyết nói
Bà lão nói nhỏ với Tiểu Tuyết:
–" Trước mắt xem ra những người này cũng giống chúng ta. Đều bị lạc trong khu rừng này. Hơn nữa trong đây nhất định còn người thứ ba"
Đám người đó lại nói:
–" Cô nương à! Ngươi cũng bị lạc khi đi qua khu rừng này sao?"
Một người khác lại nói:
–" Đã lạc vào trong đây thì các người nên chấp nhận số phận. Chịu chết đi"
Đám đông nhanh chóng giải tán vào trong hang động. Nhưng bà lão kéo họ lại, hỏi vài chuyện:
–" Đợi chút đã. Ta mới lạc vào đây chưa đến một ngày. Có lẽ vẫn còn cách ra"
Một người quay lại, nói:
–" Cho dù mới vào hay vào đã lâu thì các người cũng nên chấp nhận đi. Chúng ta đã ở trong đây gần một năm rồi, đều đã tìm nhưng không thấy lối ra. Các người cứ là nhập hội với chúng ta, mau vào động đi."
Trong lòng bà lão đang nghĩ bọn họ ở đây lâu vậy, chắc chắn sẽ biết một vài thứ kì quái. Từ đó có thể sẽ tìm ra đường ra. Nói xong thì dắt Tiểu Tuyết vào hang động chung.
Bước vào bên trong rất tối, chỉ thấy vài đống lửa nhỏ. Hai bên là những người già và trẻ con nằm la liệt dưới đất. Một người được đỡ dậy, đút cho ăn một thứ gì đó như rễ cây. Thấy tò mò, Tiểu Tuyết đến bên lấy một cái rễ ăn thử. Vừa cắn thì đã phải nhổ ra
–" Gì chứ! Các người đang ăn rễ cây đắng nghét này sao?" Tiểu Tuyết kinh ngạc
Một người đàn ông thở dài nói:
–" Ở trong này không có thức ăn. Cây cối đều chứa độc, có rễ cây ăn đã là may rồi"