–" Các ngươi đường đường là thuộc hạ của Hắc pháp sư. Là huynh đệ tu đạo, lại ngang nhiên làm trái với quy tắc mà pháp sư đặt ra." Hắn quay sang Tiêu Tuyết, chỉ mặt cô mắng" Còn ngươi! Một quản sự, người kề cạnh bên cạnh pháp sư. Lại là kẻ đầu têu thuộc hạ uống rượu. Ngươi có xứng đáng làm quản sự không?"
Liêm Đông nhân lúc Tiêu Tấn không để ý. Liền mang mấy ly rượu, đến đám thuộc hạ thân cận của hắn. Mời từng người một uống. Đám này dù rất sợ bị Tiêu Tấn phạt, nhưng thấy rất nhiều huynh đệ của mình cũng đang no say. Bọn chúng không kiềm chế được, một hai câu đã khiến bọn chúng cạn chén.
Khi Tiêu Tấn vừa quay người lại, thì đã thấy đám thuộc hạ của mình đang uống rượu. Hắn lại càng tức giận thêm, đạp một tên ngã lăn ra đất.
Vũ Khanh lấy một cái tô lớn, rót đầy tràn, đem đến chỗ Tiêu Tấn. Đè nửa thân trên lên bàn, dùng một chân dẫm lên bụng hắn. Dùng sức cưỡng chế, đổ hết rượu vào trong miệng. Tiêu Tấn cô gắng phản kháng nhưng không thành, sức của Vũ Khanh còn lớn hơn hắn nhiều lần. Vũ Khanh vừa đổ vừa cười nói:
–" Tiêu thủ lĩnh cũng nên chung vui cùng các huynh đệ chứ. Sao lại một mình đứng đây."
Khi rượu trong tô hết, Vũ Khanh mới buông hắn ra. Tiêu Tấn đẩy Vũ Khanh ra, ho sặc liền mấy cái. Dùng tay móc họng, cố nôn ra những thứ vừa nuốt nhưng không thành. Hắn tức giận cầm kiếm lao đến, nhưng bị Vũ Khanh né được. Cả đám đông thấy náo loạn liền quay lại xem xem. Chỉ có điều bọn họ đã quá say, nên không nhận ra được điều gì. Chỉ lẩm bẩm vài câu:
–" Tiêu thủ lĩnh đừng ở đó múa kiếm nữa. Mau qua đây uống với chúng tôi."
Trong khi hai người họ đang đánh nhau,thì Liêm Đông lại bình thản đứng bên xem. Tiểu Tuyết vẻ mặt lo lắng nói với Liêm Đông:
–" Hai người họ đánh nhau như vậy, ngươi không đến giúp sao?"
–" Giúp gì chứ, mình bà ta cũng đủ đánh bốn- năm tên Tiêu Tấn đó"
Tiêu Tấn sau một hồi đánh nhau thì bước đi đã xiêu vẹo. Hắn vung kiếm nhưng không còn sức lực. Trông hắn múa kiếm lúc này còn tệ hơn cả Tiểu Tuyết vài lần. Vũ Khanh dừng bước trước mấy điệu múa của hắn. Đi đến chỗ Tiểu Tuyết đang đứng. Liêm Đông cười với bà ta, hết lời khen ngợi
–" Kế này của bà quả là thâm độc nha"
–" Thâm độc thì không giám. Đối với những kẻ nhiều tội nghiệp như bọn chúng. Thế này đã là quá nhẹ."
Liêm Đông đi đến từng bàn, rót rượu cho mấy người xung quanh. Vũ Khanh đứng bên cạnh Tiểu Tuyết, nhìn về phía Tiêu Tấn đang nằm dưới đất, hỏi:
–" Ban nãy cô có thấy cách mà Tiêu Tấn bị ép uống rượu không?"
–" Ta có thấy, nhưng sao ban nãy bà nặng tay với hắn ta vậy?".
–" Lần trước hắn nhét thức ăn vào miệng cô thế nào. Lần này ta giúp cô trả thù lại như vậy."
–" Bà vẫn còn nhớ chuyện hôm trước sao?"
–" Điều đó không quan trọng, quan trọng là cô có cảm thấy hả dạ không?"
–" Hả dạ. Ta rất hả dạ."
–" Vậy là tốt"
Dứt lời Vũ Khanh đi đến chỗ Liêm Đông. Rót rượu cho đám bạch y nhân. Tiểu Tuyết đứng một chỗ, nhìn theo Vũ Khanh. Thầm nghĩ:" Bà ấy báo thù cho ta sao? Thật không ngờ bình thường hay bắt nạt ta, vậy mà còn để ý mấy chuyện vặt vãnh này. Nếu không phải là thánh nữ, ta sẽ tình nguyện làm người hầu cho bà ta."
Liêm Đông thấy Tiểu Tuyết đứng thẫn thờ một mình. Trong đầu chợt loé lên gì đó, cầm bình rươu tiến đến chỗ cô. Kéo Tiểu Tuyết đến một cái bàn trống.
–" Linh Tuyết! Có muốn thử một chút rượu không?"
–" Không! Ta không muốn thử. Nãi nãi nói rồi, uống rượu không tốt"
–" Cô làm gì mà cứ nghe lời bà ta răm rắp vậy? Lời bà ta nói cũng không phải chân lí. Hơn nữa.... Cô nhìn xem, không phải bà ta cũng đang uống rượu đó sao?"
–" Bà ấy uống rượu.....là vì đóng kịch trước mặt bọn chúng. Còn ta đâu cần phải đóng kịch."
–" Nhưng rượu này rất ngọt, lẽ nào cô không muốn thử xem?"
–" Lần trước không phải ngươi nói rượu rất cay và đắng sao?"
–" Haizzz. Vậy là cô không biết rồi. Rượu lúc uống vào thì đắng, sau một lúc cô sẽ thấy nó ngọt. Vị ngọt thanh rất dễ chịu. Không tin cô xem mấy người kia, vừa thử đã nghiện. Không phải là minh chứng tốt nhất đó sao?"
Thấy Tiểu Tuyết đang bị Liêm Đông dụ uống rượu, Vũ Khanh liền đến giải vây.
–" Ngươi không rót rượu cho bọn họ, tới đây làm gì? Mau đi làm chính sự đi."
–" Được rồi! Ta đi liền, làm gì mà bảo vệ người ta ghê vậy"
Vũ Khanh quay sang Tiểu Tuyết, nói:
–" Đói rồi phải không? Đằng kia còn bàn trống, đến đó ngồi đi."
–" Bà không ăn cùng ta sao?"
–" Ta còn có việc, chưa ăn được."
–" Nhưng...thức ăn đó có độc."
–" Ai lại bỏ độc vào đồ ăn của người nhà chứ. Yên tâm! Nào ngoan! Đến ăn đi."
Dứt lời Vũ Khanh lại quay lại bàn của đám bạch y nhân.
–" Không được! Không được! Ta không được nghĩ như vậy. Bà ta còn bằng tuổi bà ngoại mình. Không.... Mình vẫn nên đi ăn thì hơn. Đúng! Chắc chắn là do mình đói quá nên nghĩ lung tung rồi."
Tiểu Tuyết đến bên bàn ăn. Liêm Đông thấy cô ngồi đó, lại nhìn về phía Vũ Khanh ở xa. Thầm nghĩ:" Cuối cùng bà cũng đi. Không cho uống, ta càng ép cô ta uống. Hư hư."
Liêm Đông đi đến bàn Tiểu Tuyết. Thấy hắn ta, cô hỏi:
–" Ta không uống rượu đâu, ngươi không cần đến đây để dụ dỗ ta."
–" Cô nói gì vậy, nếu cô đã không uống thì ta đương nhiên không ép. Ta chỉ là thấy thức ăn của cô đã nguội, muốn làm nóng lại thôi."
–" Sao hôm nay ngươi đột nhiên lại tốt bụng vậy? Có ý đồ gì sao?"
–" Sao cô lại nghĩ ta xấu xa vậy chứ? Cô và Vũ Khanh bà bà, đã bất chấp nguy hiểm giúp bọn ta. Ta thể hiện một chút thành ý thì sao chứ. Để ta giúp cô hâm nóng lại nhé."
Liêm Đông cầm một đĩa rau xào đi vào trong bếp. Ngó nhìn xung quanh, rồi đóng cửa bếp lại.
–" Cô quả là ân nhân của chúng ta, vậy ta sẽ giúp cô nếm một chút vị đời. Ha Ha"
Hắn ta đổ hết đĩa vào trong chảo, xếp một đống củi để đốt.
–" Đốt lửa thế nào vậy nhỉ? Phải rồi, lúc chiều không phải Vũ Khanh vừa dạy sao? Giờ là lúc áp dụng nó rồi."
Liêm Đông kiếm hai hòn đá lửa, làm như Vũ Khanh chỉ, quả nhiên đã nổi được lửa. Hắn ta đi khắp trong bếp, lục mọi nơi để tìm bột ớt. Tìm thấy một thứ bột màu đỏ, hắn ta lấy tay chấm một ít. Đưa vào miệng rồi phụt ra liền.
–" Cay quá đi! Ha ha. Cuối cùng cũng tìm thấy bột ớt rồi."
Hắn ta đem cả hũ bột đổ vào trong chảo rau. Lấy một chiếc đũa tre đảo đều. Đảo được một lúc rồi múc lại vào đĩa. Đem ra bàn, thấy Liêm Đông mặt lấm lem, Linh Tuyết hỏi:
–" Ngươi làm gì mà mặt lại lấm lem vậy?"
–" Còn làm gì nữa, đương nhiên là nấu ăn cho cô rồi, mau thử xem"
Tiểu Tuyết gắp một miếng rau lên, lại hỏi:
–" Sao miếng rau lại đỏ lét như vậy?"
–" À..... Có lẽ cô không biết, loại rau này khi nấu nhiều lần sẽ có màu đỏ. Cô hỏi nhiều làm gì, ta có ý tốt nấu cho cô. Cô lại nghi ngờ ta sao?"
–" Không không. Ta không có ý đó, ta chỉ là....."
–" Chỉ là gì nữa, mau ăn đi, nếu không nguội sẽ không ngon."
Tiểu Tuyết gắp một miếng, vừa bỏ vào miệng đã vội nhả ra.
–" Thứ gì mà cay vậy chứ!"
Liêm Đông đưa cho cô một bát nước, đã bị đổi thành rượu.
–" Cô mau uống miếng nước đi.Uống nước sẽ đỡ cay hơn"
Đúng như dự đoán, Tiểu Tuyết cầm lấy chén rượu. Không nghi ngờ gì, đã hớp một ngụm. Vừa uống đã phụt hết vào mặt Liêm Đông.
Tiểu Tuyết lấy ra một chiếc khăn tay, vừa lau mặt Liêm Đông, vừa xin lỗi.
–" Xin lỗi! Xin lỗi! Ta không cố ý đâu,chỉ là loại nước này còn cay và đắng hơn cả món rau này nữa."
Liêm Đông vuốt mặt
–" Cay hơn à? Íiiii.... ta đưa nhầm chén rượu cho cô rồi. Vốn dĩ định đưa nước, ai ngờ lại nhầm rượu. Có điều bây giờ cô thử cảm nhận xem. Trong miệng có phải có chút ngọt không?"
Tiểu Tuyết nuốt nước bọt
–" Đúng là có vị ngọt thật"
–" Đó là đương nhiên, đây là rượu quế mà."
–" Rượu quế? Không ngờ rượu lại có hương vị thế này.Xem ra cũng không quá tệ."