–" Cô bị ngốc à? Bản thân không có khinh công, đứng từ trên cao như vậy cũng dám nhảy. Đúng là không biết quý trọng sanh mạng."
Mắng xong thì thả chân Tiểu Tuyết xuống đất.
–" Bây giờ cô tự đi về trọ đi, ta còn nhiều việc phải làm."
Bà ta vừa đặt xuống, thì Tiểu Tuyết cũng rũ xuống theo. Vũ Khanh vội đỡ cô lên, mới phát hiện cô ta đã ngủ lúc nào không hay.
–" Xem ra lại phải bế cô ta về. Thật là phiền phức!"
Dứt lời bà ta bế Tiểu Tuyết về trọ, đưa cô vào phòng. Nhẹ nhàng đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô. Vũ Khanh vừa quay qua dọn dẹp mấy bình rượu, thì Tiểu Tuyết tỉnh dậy. Cô đi đến tủ đồ, đẩy nó ra, đang muốn có
chui qua cái lỗ.
Vũ Khanh quay lại không thấy Tiểu Tuyết đâu. Liếc quanh thấy cô đang chui qua cái lỗ. Vội chạy đến kéo cô lại
–" Cô làm gì vậy? Mau quay lại đây cho ta."
–" Ta muốn xuống hậu viện tìm nãi nãi. Ngươi là ai vậy? Mau buông ta ra."
–" Ta là nãi nãi của cô đây, cô còn đi đâu tìm ta nữa."
–" Ban nãy ta còn thấy bà ta dưới đại sảnh mà. Với lại bà ta ngoại trừ công việc, thì còn lên phòng ta làm gì chứ? Mau buông ra, ta tìm bà ta có việc."
–" Cô thử quay lại xem ta là ai rồi hãy nói."
Tiểu Tuyết mơ mơ màng màng quay lại. Cô thấy một bà lão già nua đứng trước mặt mình. Cô sờ mó trên mặt bà ta rồi nói:
–" Đúng thật là bà rồi, cả quán trọ này chỉ có mỗi bà là già như quả cà thôi."
–" Ngủ? Ngủ làm gì chứ? Bây giờ vẫn còn sớm mà. Ta còn muốn chơi một chút nữa."
–" Đã muộn rồi, cô ngủ đi"
–" Không muốn! Ta phải đi chơi. Bà biết không, ban nãy ta vừa bay đó. Ta đứng trên mái nhà, sau đó thấy một chú chim. Ta cũng muốn được bay lượn như nó, nên ta đã nhảy xuống. Kết quả ta đã bay đến giường của mình luôn. Bà thấy ta lợi hại chứ?"
Vũ Khanh cười cho qua
–" Ừm! Cô lợi hại thật, vậy nên bây giờ cô nên nghỉ giữ sức. Ngày mai lại tiếp tục bay."
–" Bà nói chí phải, bây giờ ta phải giữ sức. Ngày mai ta sẽ cho mọi người thấy ta bay như thế nào."
Tiểu Tuyết nằm xuống ngủ liền, Vũ Khanh cũng đóng cửa phòng xuống đại sảnh. Liêm Đông ngồi ngưả trên bàn, bộ dạng mệt lử. Bà ta đi đến bên đám người đag say mèm kia. Khẽ gọi bọn chúng, nhận thấy k có động tĩnh, bà mới tiến hành kế hoạch. Nói khẽ với Liêm Đông:
–" Ngươi ở đây canh chừng bọn chúng, ta đi điều tra xem các cơ quan của bọn chúng"
–" Được! Ta sẽ ở đây canh chừng cho bà, nhớ cẩn thận đó"
Vũ Khanh gật đầu với Liêm Đông rồi chạy lên lầu. Cẩn thận kiểm tra từng phòng, từng dãy hành lang. Hậu viện là nơi Vũ Khanh ở nên bà ta và Liêm Đông đã kiểm tra từ lâu. Sau khi kiểm tra vẫn không thấy chút dấu hiệu khả nghi nào. Bây giờ chỉ còn phòng củ tên thủ lĩnh Tiêu Tấn kia. "Lần trước nghe Liêm Đông nói trong căn phòng này có nhiều khác biệt. Chắc hẳn sẽ tìm được điểm đột phá ở đây". Vũ Khanh đứng trước phòng tên thủ lĩnh thâgm nghĩ.
Vũ Khanh rút từ trong người ra một con dao gặm. Cẩn thận dùng con dao đẩy cánh cửa. Sở dĩ có sự cẩn thận này vì bà ta xông pha giang hồ, lẫn chiến trường rất nhiều. Nếu không cẩn thận thì bị kẻ gian hại là chuyện nhỏ, mất mạng là chuyện lớn.
Bước vào căn phòng tối thui, chỉ có chút ánh trăng chiếu từ cửa sổ trên trần nhà. Khung cảnh mờ ảo này thật làm khó cho Vũ Khanh. Nếu không thắp nến thì rất khó để tìm đồ ở một căn phòng xa lạ. Hơn nữa phòng này rất có thể có cơ quan mai phục. Nếu k cẩn thận kích hoạt cơ quan sẽ tổn thương về tính mạng. Nhưng nếu châm nến lên thì người bên ngoài sẽ phát hiện. Làm như vậy chỉ bứt dây động rừng. Làm hỏng kế hoạch, nên Vũ Khanh chỉ đành thận trọng từng bước. Bà ta bước chân chậm rãi, cẩn thận dò xét từng viên gạch, từng cây cột vẫn không phát hiện thứ gì.
" Chẳng lẽ bao công sức của ba người chúng ta bỏ ra đều là vô ích sao?" Vũ Khanh ngồi trên ghế, tay phải gõ nhẹ lên bàn. Bất chợt bà ta nhìn vè góc tường gần cửa, nơi ánh trăng chiếu sáng nhất. Vũ Khanh quay người lại, ngước nhìn lên khung cửa sổ. Thấy trăng đêm nay tròn vành vạnh, khiến y nghĩ ra gì đó. Bà ta chậm rãi đi quanh căn phòng phòng, rồi dừng lại ở góc phòng gần cửa chính. Lẩm bẩm:
–" Hoá ra là vậy, thảo nào ta tìm mãi k ra điểm gì nghi vấn. Hoá ra cách mở thứ bí mật trong căn phòng này lại bố trí tinh vi như vậy"
Nói xong bà ta lấy một tờ giấy trên bàn, vo thành 8 mẫu nhỏ. Mỗi tay cầm 4 mẫu, đứng giữa phòng. Bà ta xoay người, cùng lúc phi ra mấy mẫu giấy trúng vào 8 chiếc bình được xếp thành hình tròn quanh phòng. Dưới nền nhà, nơi được ánh trăng chiếu sáng. Một cánh cửa nhỏ rộng chừng một gang tay người trưởng thành mở ra. Vũ Khanh đến gần hơn, nhưng dáng đi dè chừng. Bà ta đứng trước cơ quan một đoạn khá xa, phóng qua đó một mẫu giấy nhỏ. Sau khi đợi 1 lúc không thấy động tĩnh gì, bà ta mới tới gần để xem xét. Bên dưới nền nhà này xem ra là một hệ thống cơ quan điều khiển, mai phục rất lợi hại. Thế nên mới có thể khống chế hết những người dân và thực khách tới đây. Khiến họ vào thì dễ, mà ra ngoài thì là chuyện không thể nào. Cũng may Vũ Khanh là người thông minh,tài giỏi nên mới có thể dùng kinh công đưa từng người một ra ngoài. Nhưng để cứu người dân cả thành thì là một chuyện khó khăn. Đó sẽ là chuyện dễ dàng khi họ tìm ra thuốc giải của loại bùa độc hại này.
Qua ánh trăng mờ ảo có thể nhìn thấy. Bên trong cơ quan điều khiển mà Vũ Khanh vừa mở ra, chỉ có 2 đoạn gỗ cắm dựng đứng. Một đoạn được sơn màu đỏ, một đoạn sơn màu trắng.
" Xem ra đây là nơi điều khiển cơ quan cạm bẫy nơi đây. Nhưng 2 thanh này có màu khác nhau, chắc chắn chức năng cũng khác nhau. Nhưng ta không thể làm liều thử chúng được. Nếu vô tình khởi động bất cứ thứ gì, đều sẽ nguy hiểm cho rất nhiều người"
Bất chợt dưới lầu có tiếng ồn lớn dần gần căn phòng hơn
–" Tiêu thủ lĩnh, khoan hãy về phòng. Uống thêm với ta vài chum đi"
" Là tiếng của Liêm Đông! Bọn chúng đã tỉnh rồi" Vũ Khanh chạy đến bên cửa, hé mắt nhìn qua khe cửa thấy Tiêu Tấn và đám thuộc hạ bước đi loạng choạng đã đến lầu 3.
Thái độ ngăn cản của Liêm Đông càng khiến Tiêu Tấn nghi ngờ. Lại thêm hắn trong lúc mơ màng đã thấy 1 bóng đen trong phòng, hắn liền nói:
–" Tên kia! Đừng tưởng ngươi là người bên cạnh của quản sự, thì có quyền lên giọng. Tại sao ngươi lại một mực ngăn cản ta về phòng của mình? Ngươi có ý đồ gì?" Hắn ta quay lại nhìn cánh cửa phòng vẫn khép hờ, trong lòng nghĩ " Ban nãy rõ ràng ta đã đóng chặt, tại sao bây giờ cánh cửa lại khépp hờ. Chẳng lẽ có người đã lẻn vào?... Là bọn chúng sao?..." Nghĩ một hồi rồi quay qua chỉ vào mặt Liêm Đông nói:
–" Có phải là ngươi đang cố ý kéo dài thời gian để tên đồng bọn trong kia chạy thoát không?"
Liêm Đông cố giữ bình tĩnh để trả lời hắn:
–" Tiêu thủ lĩnh ngài nói gì vậy? Gì mà đồng bọn, gì mà chạy trốn? Nhưng thứ ngài nói ta vốn không hiểu. Sở dĩ ta cản ngài về phòng, chỉ là muốn uống với ngài thêm vài chung thôi mà."
Tiêu Tấn vốn đã không ưa gì đám người Vũ Khanh và Linh Tuyết. Nhất là khi biết Linh Tuyết lại là quản sự, còn làm trên cả mình. Hắn tính cách ngang ngược, xưa nay ở trấn Nam Đan này là nhất. Bất kì ai cũng phải nghe theo hắn, nay xuất hiện một tên khác có quyền hơn, dĩ nhiên không thể chấp nhậ được. Thù mới hận cũ, nên dù cơ hội nhỏ hắn cũng phải làm lớn chuyện này lên. Hắn liếc nhìn xung quanh rồi hỏi Liêm Đông:
–" Ta sớm đã hoài nghi thân phận của các người. Thuộc hạ của tên quản sự đó không phải có hai người sao? Tại sao bây giờ chỉ thấy mình ngươi. Tên quản sự kia đâu? Còn cả bà già bên cạnh hắn nữa. "
Cả đám bạch y nhân nhốn nháo nhìn nhau xì xào. Tiêu Tấn thấy vậy bèn lớn tiếng:
–" Nếu ta đoán không nhầm thì những tên này vốn không phải người của Hắc pháp sư. Bọn chúng đến đây chắc chắn có mục đích không tốt đẹp" Hắn chỉ tay vào Liêm Đông, lớn giọng: " Người đâu, mau bắt tên gian tế này lại. Đợi ta bắt được hai tên còn lại sẽ rút gân bọn chúng cho các người coi"
Mặc cho Liêm Đông ra sức giãy dụa. Mấy tên bạch y nhân bước chân xiêu vẹo đến cạnh Liêm Đông, giữ chặt lấy tay hắn.
Tên Tiêu Tấn đắc ý đến trước phòng, tay rút tiêu ra, đạp mạnh vào cửa một cái rầm. Hắn giơ tiêu chỉ về phía trước nói:
–" Ta biết ngươi ở trong phòng, mau ra đây cho ta. Không cần phải trốn nữa! Ra đây! Mau ra đây cho ta!"
Mặc cho Tiêu Tấn lớn tiếng, thì trong căn phòng vẫn là một vùng tối tĩnh mịch. Chỉ có chút ánh sáng do mặt trăng chiếu xuống qua cửa sổ. Tiêu Tấn lấy ra một tấm bùa, miệng lẩm nhẩm vài câu. Lá bùa lập tức bốc cháy. Hắn ta châm từng ngọn nến một, thoáng chốc cả căn phòng hiện rõ lên dưới ánh nến. Tiêu Tấn lệnh cho một đám thuộc hạ vào phòng lục soát:
–" Người đâu! Mau soát cho ta, hôm nay ta phải bắt được 2 tên nội gián này."
Mấy tên bạch y nhân chưa tỉnh rượu, mắt nhắm, mắt mở bước vào phòng. Bọn chúng tìm kĩ mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người nào. Lần lượt từng tên tới báo cáo:
–" Bẩm thủ lĩnh, thuộc hạ đã tìm kĩ rồi nhưng vẫn không thấy ai khác lạ trong phòng ạ...."............" Bẩm thủ lĩnh, phía thuộc hạ cũng không thấy ạ!"........
Tiêu Tấn trợn mắt, nhăn mặt:
–" Sao lại không thấy ai chứ, có việc tìm người trong căn phòng mà cũng không xong. Vậy các ngươi còn làm được gì, đúng là một đám phế vật..."
Hắn ta điên cuồng kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, nhưng vẫn không phát hiện được gì.
–" Sao lại như vậy được, rõ ràng ban nãy cánh cửa khép hờ. Lúc ra ngoài ta đã đóng kĩ rồi mà. Chắc chắn có người đã vào trong, nhưng tại sao lại không thấy?"
Tiêu Tấn chạy đến nắm cổ áo Liêm Đông, mắt hắn trợn tròn, đỏ ngầu. Lớn tiếng:
–" Nói cho ta biết, đồng bọn của ngươi đâu? Bà già và tên quản sự kia sao không thấy? Có phải ban nãy bọn chúng đã ở trong phòng ta hay không?"
Liêm Đông ban nãy lúc bọn người kia đạp cửa xông vào phòng, thì tim hắn như rớt ra. Tưởng Vũ Khanh sẽ bị bọn chúng phát hiện. Thật không ngờ bà ta lại không có ở đây, y ra sức giải thích:
–" Tiêu thủ lĩnh nói gì vậy? Gì mà bà già với tên quản sự. Cần gì phải nặng lời như vậy? Huống hồ gì họ 1 người lớn tuổi, 1 người lại là cấp trên của ngà.......i"
–" Cấp trên gì chứ, ta nói tên Linh quản sự đó cũng phải thua ta vài tuổi. Chưa bắt hắn cung kính ta thì thôi, còn dám bảo ta thất kính với hắn?"
–" V....ậy......n"
–" Ngươi đừng hòng đánh trống lãng. Nói! Có phải các người lẻn vào phòng ta không? Các ngươi ruốt cuộc muốn tìm thứ gì?"
–" Nửa đêm nửa hôm các người ầm ĩ, lôi lôi kéo kéo trước cửa phòng ta làm gì vậy? Không cho ai nghỉ ngơi sao?" Tiếng nói từ sau lưng vang tới, cả đám người quay lại. Là Linh Tuyết và Vũ Khanh, bọn họ vừa bước ra từ căn phòng đối diện. Tiểu Tuyết bước đi loạng choạng tiến về phía trước, Vũ Khanh phải đi phía sau để đỡ nàng.
Tiêu Tấn thấy bọn họ liền rất kinh ngạc:
–" Sao....sao các ngươi lại ở đó được? Không phải các ngươi đang ở trong phòng ta sao?" Hắn ta nãy giờ vẫn luôn nghĩ, kẻ đột nhập có thể đang ở trong phòng. Bởi lẽ căn phòng này rất kín, hơn nữa cửa sổ lại khá cao. Đến hắn còn không nhảy qua được, bọn chúng không thể nào đào tẩu nhanh đến vậy.
Vũ Khanh chớp thời cơ liền nói:
–" Hôm nay Linh quản sự có uống vài chén rượu, cảm thấy hơi mệt nên đi nghỉ sớm. Ta đã dặn Liêm Đông là giữ an tĩnh để quản sự nghỉ ngơi. Ai ngờ các người lại làm loạn ở đây chứ– Vũ Khanh nhìn Tiêu Tấn, khẽ cười– Ở trong phòng ngươi? Tiêu thủ lĩnh không phải uống nhiều quá nên bị sảng rồi chứ? Phòng ta to đẹp, lại sạch sẽ. Sao phải ở ké phòng của người khác làm gì. Ngài làm quá như vậy, có phải là trong căn phòng này chứa bí mật gì không?"
Tiêu Tấn chột dạ, cười đáp:
–" Haha.. có bí mật gì đâu. Ta chỉ là..ghết nhất mấy thể loại..chó, mèo vào phòng mình thôi. Ha..ha.. nếu đã không có gì vậy ai về phòng nấy đi"
Hắn ta buông tay bóp cổ Liêm Đông ra sau đó xua tay, đám thuộc hạ nghe lệnh, ai về phòng nấy. Liêm Đông vừa ho, vừa xoa cổ. Chạy đến nói nhỏ với Vũ Khanh:" Bà ra lúc nào vậy?"
Vũ Khanh cũng thì thầm:" Về phòng rồi nói"
Bọn họ vừa về phòng. Chốt cửa lại, xem xét rất kĩ càng, không có ai theo dõi, mới buông lỏng đề phòng.
Vũ Khanh đỡ Tiểu Tuyết ngồi xuống, nàng ta liền nằm gục trên bàn. Rót 1 ly trà, cẩn thận đỡ nàng dậy, đút từng ngụm một
–" Uống ít trà đi cho tỉnh táo"
Tiểu Tuyết cầm ly trà tu 1 hơi. Nhưng không thấy tỉnh táo, mà uống xong cô ta gục ngay. Vũ Khanh bất lực, chỉ đành bế nàng ta lên giường. Tháo giày, đắp chăn cho nàng. Xong xuôi mới đến ngồi đối diện Liêm Đông. Rót 1 ly trà nhâm nhi.
–" Sao rồi, bà đã tra được chân tướng gì chưa? Ban nãy bà làm sao mà thoát nhanh vậy? Rõ ràng ta thấy có bóng người trong, nhưng khi mở cửa ra không có ai. Còn nữa" Liêm Đông nói với vẻ mặt đầy thắc mắc......