Chờ Hừng Đông

Chương 53: Con người là loại động vật tham lam



Sau tiếng kêu kỳ lạ kia, thiếu niên không còn động thái nào khác, như đã chìm sâu vào lòng đại dương không một gợn sóng.

Cho dù Chu Dịch có thử thế nào, thiếu niên cũng không có phản ứng gì khác, chỉ ngây ngốc ôm mấy trái lựu.

Vương Vu Dạng nhìn thiếu niên chạy về sân trước, kéo Chu Dịch lại hỏi: "Gia đình đứa trẻ này có những ai?"

Chu Dịch nói: "Bà nội."

Vương Vu Dạng lấy giấy ăn lau vào chỗ dính đất lúc nhặt lựu vừa nãy: "Đi chào hỏi?"

Chu Dịch khẽ cau mày: "Không phù hợp."

"Vậy đi ăn cơm trước đã, lát nữa ghé lại sau." Vương Vu Dạng tìm chỗ vứt giấy, thấy hắn bất động thì nhướn mày, "Đi nào Tiểu Dịch."

Chu Dịch cúi đầu nhìn anh, nhắc: "Chỉ có đồ ăn ngoài."

"Tạm vậy."

Vương Vu Dạng biếng nhác rời đi.

Một lát sau, Vương Vu Dạng và Chu Dịch ngồi trong một quán mì nhỏ, trước mặt là hai bát mì Yangchun nóng hổi.

Vương Vu Dạng nhìn thấy lớp váng dầu nổi lềnh bềnh phía trên, không có khẩu vị, anh cố hết sức ăn một ít mì, sau đó đặt đũa xuống.

Chu Dịch nhìn anh: "Đây là tạm của anh?"

Vương Vu Dạng ngửi thấy thứ mùi vẩn đục, mi tâm khẽ nhíu lại: "Ăn của cậu đi."

Chu Dịch tách đôi đũa dùng một lần ra: "Lúc nhắc đến cái chết của anh cậu ta có phản ứng."

Vương Vu Dạng hỏi hắn có mang kẹo cao su không, lấy một viên nhét vào miệng, mùi mát lạnh nhất thời lấp kín khoang mũi và miệng: "Ừm."

Chu Dịch gắp một đũa mì: "Nhìn thấy anh bị giết, sợ đến ngốc?"

"Không thể." Vương Vu Dạng hờ hững nhai kẹo cao su, "Thư phòng chứ không phải hoa viên, không phải ai cũng có thể đến gần."

Chu Dịch trầm mặc một lúc: "Đêm đó cậu ta không ở bên hầu hạ anh?"

Vương Vu Dạng nhướn mi: "Hầu hạ cái gì?"

Chu Dịch lại trầm mặc.

"Chú đã nói, cũng không biết cậu nghe lọt vào nhiều hay ít." Vương Vu Dạng không biết nên khóc hay nên cười, "Bình thường đứa trẻ kia cũng ở sơn trang chơi dương cầm."

Chu Dịch đang trộn mì thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nọ một cái, rũ mắt tiếp tục bữa ăn.

Thực ra hắn nhớ người đàn ông này nói mấy năm gần đây tâm tính có tuổi rồi, bắt đầu chú trọng giữ gìn sức khỏe, bên người chỉ có mấy đứa trẻ ngoan ngoãn giải sầu đôi chút, chứ không chạm vào.

Chỉ là hắn không rõ, cái gọi là không chạm vào đó tới mức độ nào.

Vương Vu Dạng đói bụng, kẹo cao su không đủ no, anh nghĩ hay là vào xe ăn miếng bánh mì kia.

Chu Dịch nhanh chóng ăn xong bát mì.

Vương Vu Dạng vẫn nghĩ về miếng bánh mì của mình: "Đi thôi."

Chu Dịch ngồi trên ghế nhựa không nhúc nhích, mắt dừng trên bát mì của anh: "Tôi chưa no."

Vương Vu Dạng nói: "Vậy gọi thêm một bát nữa đi."

Chu Dịch đưa bát mì của anh đến trước mặt mình, hờ hững bắt đầu ăn.

Vương Vu Dạng lấy tay kê đầu, bên khóe môi là nụ cười.

Chu Dịch ăn xong bát mì nọ, từ tai đến cổ đều bị hấp nóng lên.

Nắng gắt cuối thu có sức mạnh khủng khiếp, đầu giờ chiều, ánh mặt trời nóng cháy rọi xuống nền trời xanh thẫm.

Trong xe, Vương Vu Dạng biếng nhác dựa vào lưng ghế, mơ màng ngủ.

Chu Dịch gọi điện cho Tiểu Bạch, gọi người đàn ông nọ: "Nếu cậu ta không phải vì nhìn thấy anh bị giết mà có vấn đề, vậy vô tình nghe được âm mưu sát hại anh, sợ hãi bị diệt khẩu, tự biến mình thành một kẻ ngốc?"

"Có thể."

Vương Vu Dạng nói: "Một đứa trẻ mười chín tuổi, sức chịu đựng của tâm lý và khả năng xử lý đều có giới hạn."

Chu Dịch nhìn mí mắt anh rũ xuống, biếng nhác giống như một chú mèo quý tộc, thái dương khẽ giật.

Mí mắt Vương Vu Dạng bị che lấp bởi ánh sáng: "Đứa trẻ ấy vẫn không ra ngoài, chúng ta chờ ở đây?"

"Ở thị trấn một đêm." Chu Dịch phát hiện người đàn ông nọ nhìn sang, sắc mặt hắn nghiêm túc và lạnh lùng: "Đêm tôi sẽ đến kiểm tra."

Vương Vu Dạng thu hồi ánh mắt: "Không kiếm người ra hỏi?"

"Kẻ ngốc là kẻ không hiểu tiếng người, không thể dựa theo cách của người bình thường, chỉ có thể trông chờ vào vận may."

Chu Dịch nói xong chưa được bao lâu, Vương Vu Dạng đã ngủ thiếp đi.

Lúc Vương Vu Dạng tỉnh trời đã chập tối, Mười Chín vẫn không ra khỏi nhà.

Anh và Chu Dịch đến khách sạn, tiếp tục ngủ.

Chân mày Chu Dịch cau lại thành hình chữ 川, hôm nay sao lại ngủ thế này? Hắn khom người kiểm tra nhịp thở, động mạch, nhiệt độ của người đàn ông nọ, sau đó lấy điện thoại ra, kiểm tra chiếc vòng định vị.

Lúc này mới ngồi xuống bên giường, thở ra một hơi thật dài.

Chu Dịch mân mê bao thuốc lá, sau khi về nước có rất nhiều chuyện khiến hắn cảm thấy bất lực. Làm lính đánh thuê trong một thời gian dài như vậy, lại cảm thấy tác dụng phát huy không được bao nhiêu.

Hắn cầm lấy bàn tay đang đặt lên bụng của người nằm trên giường nọ, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve.

Đã vào trạng thái ngủ sâu, không có tri giác.

Chu Dịch chăm chú nhìn người đàn ông đang say giấc, nước da trắng bệch gần như trong suốt, màu môi cũng rất nhạt, vẻ bệnh tật trên gương mặt mỗi lúc một rõ ràng, không hề dừng lại.

Cái chết của người đàn ông này đã qua được một tháng rưỡi.

Không ai có thể yên tâm nếu mọi việc vẫn chưa được làm rõ.

Thí nghiệm trên cơ thể người...

Chu Dịch lần nữa siết chặt lấy bàn tay nọ.

Ban đêm, Chu Dịch dặn dò một thôi một hồi mới rời khỏi khách sạn, Vương Vu Dạng ngồi xem TV một lúc, đầu đau như bị kim châm lấy, tắt TV ngồi dựa vào đầu giường uống nước.

Vương Vu Dạng chợt nhìn về cửa sổ phía bên trái, lặng thinh không tiếng động.

Bất thình lình, anh nhớ đến chuyện Tiểu Khâu nói trước đây.

Tiểu Khâu nói cô nghe thấy tiếng đồ di chuyển, tưởng là trộm, nên không nghĩ gì đã vào phòng, nhìn thấy bóng người từ cửa sổ lao xuống.

Nhà nguyên chủ ở tầng sáu, Tiểu Khâu cho rằng dù có mạng lớn thoát chết cũng tàn phế, không thể không có gì xảy ra, mà đêm đó trong tiểu khu không có người rơi xuống.

Nghĩ mình nghe lầm, hoa mắt.

Tuy nhiên, cô nói mình cũng không lập tức chạy tới cửa sổ nhìn xuống.

Căn phòng này ở tầng thứ năm.

Trong nháy mắt vừa rồi, Vương Vu Dạng cảm giác ngoài cửa số có thứ gì đó.

Hai giây sau, Vương Vu Dạng xuống giường đóng cửa sổ lại, cài chốt cửa, anh đứng từ trong nhìn xuống, đen đặc, như vực sâu.

Vương Vu Dạng nhanh chóng cầm lấy khẩu M1911 đứa nhỏ kia đưa cho, yên tĩnh ngồi trên ghế, mi mắt hơi khép lại.

Căn phòng lặng lẽ, Vương Vu Dạng có thể nghe thấy tiếng mình hít thở, một lúc lâu sau, anh chậm rãi nheo mắt, ảo giác sao?

"Cộc cộc."

Tiếng gõ cửa đường đột vang lên.

Mí mắt Vương Vu Dạng bất chợt giật lên mấy lần, anh bình tĩnh quay người, hướng mặt về phía cửa.

Ngoài cửa có giọng nói rất thấp: "Tôi."

Vương Vu Dạng cầm súng lên đi đến cửa, tay đặt trên tay nắm, giữ nguyên không cử động.

Ngoài cửa tĩnh lặng trong chốc lát, giọng nói nọ lần nữa vang lên, càng trầm thấp nặng nề: "Là tôi."

Vương Vu Dạng mở chốt an toàn, mở một khe cửa nhỏ, đến khi hơi thở quen thuộc tràn vào lòng, anh mới mở cửa ra, quay đầu vào trong.

Chu Dịch mang theo gió thu mát mẻ buổi đêm đi vào, thấy người đàn ông nọ đi chân đất lên sàn, khẽ nhướn mày: "Sao không đi dép?"

"Quên mất." Vương Vu Dạng hờ hững trả lời, "Có phát hiện gì không?"

Chu Dịch đóng cửa lại: "Không có."

Vương Vu Dạng trải qua phút cảnh giác cao độ có phần kiệt sức, hơn nữa đứa nhỏ này trở về khiến anh có cảm giác an toàn nhất định, nhanh chóng vào trạng thái ngủ sâu.

Chu Dịch ngậm điếu thuốc ngồi ở cuối giường, lưng cúi xuống, tay để lên chân, hai mắt nhìn bức tường trắng nhợt phía đối diện.

Vừa rồi hắn nói dối.

Trong căn nhà kia không tìm được thứ gì có giá trị, nhưng hắn tra thiếu niên kia có thu hoạch. Lúc hắn nhắc đến Lâm Thiếu Nam, thiếu niên nọ sợ hãi đến mất khả năng tự chủ, dưới quần ướt đẫm nước tiểu.

Sau đó trốn ở góc tường ôm cứng đầu, lắp bắp lặp đi lặp lại mấy chữ lộn xộn: "Tôi không muốn chết", cuối cùng lịm đi.

Chu Dịch vô thức cắn đầu lọc in một vòng dấu răng.

Thẩm nhị gia của thành phố S, thuở thiếu thời nắm giữ toàn bộ Thẩm gia, gặt hái gom góp thế lực với tốc độ kinh hoàng, đến khi trưởng thành không ngừng mở rộng tham vọng của mình, năm đó ở hai bên đen trắng xưng vương.

Nhân vật danh bất hư truyền cũng không thể thoát khỏi quy luật trần tục.

Chu Dịch bước xuống giường, đến đầu giường ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt say ngủ ngay dưới mí mắt mình. Vẫn tưởng rằng có quá nhiều người chen chúc vây lấy người đàn ông này; nhưng phần lớn chỉ có kính nể, sợ hãi, lấy lòng, duy chỉ có Lâm Thiếu Nam hơi khác biệt.

Bây giờ có thêm hắn.

Hắn dựa vào khả năng nấu nướng của mình, cùng với cơ hội trời ban này.

Nếu như không có mưu sát, không chết, không có cái gọi là trọng sinh, hắn sẽ không bao giờ trở thành sự lựa chọn của người đàn ông nọ, dẫu chỉ vẻn vẹn tạm thời trong chốc lát.

Lâm Thiếu Nam dựa vào điều gì hắn không rõ. Nhưng hắn biết, con người là loài động vật tham lam.

Giống như hắn đây, rõ ràng với thân phận của người đàn ông này, đối với hắn bấy nhiêu đã là tốt lắm rồi, đã phá vỡ nguyên tắc, vượt quá những gì hắn dự liệu. Hắn vẫn cảm thấy không đủ.

Lâm Thiếu Nam cũng vậy.

Một khi có được chút xíu ngon ngọt, sẽ càng lấn tới muốn nhiều hơn nữa.

Lòng dạ của Lâm Thiếu Nam còn sâu hơn hắn, nếu là hắn, tuyệt đối không thể nhìn người đàn ông này nuông chiều ai khác, chứ đừng nói gì đến tự đưa người đến.

Chỉ nghe nói thôi cũng đã rất khó chịu.

Chu Dịch nhướn mày, Lâm Thiếu Nam dùng hơn mười năm để ngụy trang và chịu đựng, phá đi sự đề phòng của người đàn ông này.

Càng nghe lời, càng tín nhiệm; lúc cắn ngược lại sẽ càng tàn nhẫn.

Chu Dịch tránh khỏi gương mặt anh, nhìn vào hư không nhả khói. Manh mối hiện tại là, Lâm Thiếu Nam tham gia vào âm mưu ám sát này.

Y để Tiêu Minh đến theo dõi anh, đồng thời tự mình tiếp cận, rất có thể đã biết được bí mật trọng sinh.

Xuất phát từ một nguyên nhân không gây ra động tĩnh lớn, như là một thứ gì đó y không thể kiểm soát được, y vẫn đang theo dõi hướng đi.

Vậy y không phải người làm nên mọi chuyện, không phải người thao túng thế cuộc, nhiều lắm cũng chỉ là người tính kế sau màn, hợp tác vì nhu cầu hai bên.

Mưu sát, trọng sinh, thí nghiệm...

Chu Dịch lờ mờ lần ra được điều gì, nhưng không lay chuyển được, lớp bụi bám dày đến nửa ngón tay, ngọn lửa nọ như xông vào mắt hắn, tắt ngóm, trở về tĩnh lặng.

Tàn thuốc rơi trên giường, Chu Dịch cẩn thận phủi xuống, nằm xuống bên cạnh anh.

Anh nhìn Lâm Thiếu Nam trưởng thành, là người có thời gian bên cạnh anh dài nhất, thân cận hơn cả so với bất kỳ người họ Thẩm nào, muốn anh chấp nhận y là nội gián cần phải có bằng chứng.

Không tìm được thì không thể nói.

Chu Dịch nghiêng người, như bị ma quỷ nhập phải, vươn tay chạm vào cánh môi của người đàn ông nọ, ngón tay không thể kìm được mà mơn trớn vuốt ve.

Lúc hắn tỉnh táo lại, hai cánh môi của anh đã bị mân mê đến đỏ lên, hắn vội vàng rụt tay về như đứa nhỏ làm chuyện xấu, cơ bắp trên người cứng ngắc, hô hấp căng thẳng nặng nề.

Người đàn ông bên cạnh trở mình, một cánh tay vụt qua, tiếp theo là chân, Chu Dịch không động đậy, để mặc bản thân bị ôm lấy như gối ôm.

Hơi thở nặng nề của Chu Dịch chạm đến trần nhà, hắn cảm thấy mình cách cái chết không bao xa.

Hắn muốn đẩy người đàn ông này ra, nếu không hắn không thể chịu đựng được, nhưng khi chạm đến bờ vai hao gầy nọ, động tác đẩy ra lại biến thành xoa xoa ngực. . ngôn tình ngược

Ngẩng đầu cẩn thận chạm vào lọn tóc đen nhánh trong hõm vai, Chu Dịch nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ trong thống khổ và thỏa mãn không cách nào tả xiết.

Mấy ngày sau, Hùng Bạch tìm được một phần tài liệu từ cảnh sát.

Trong tập tài liệu có mười mấy bức ảnh, đều chụp một khối kim loại hình tròn giống một chiếc huy hiệu với các góc độ và khoảng cách khác nhau.

Ngoài những bức ảnh, còn có một báo cáo về khối kim loại.

- Z3019 vật dụng của nạn nhân Trịnh Nguyên, phần ngoài màu đen như bị lửa làm cháy xém, không thể lau rửa, chất liệu đang được giám định.

Vương Vu Dạng nhìn khối kim loại trong điện thoại: "Vụ án của Trịnh Nguyên đã phá, tại sao cảnh sát vẫn điều tra?"

"Là Mai Nguyệt." Chu Dịch nói, "Cô ấy không từ bỏ vụ án của anh và Lưu Phong, trước mắt chỉ có thể điều tra đến đây."

Vương Vu Dạng phóng to bức ảnh lên: "Lưu Phong cũng chưa kết thúc?"

"Chỉ kết luận bên ngoài thôi."

Chu Dịch nhìn anh: "Ống thuốc không có tiến triển, Mai Nguyệt vẫn bám riết không tha, cấp trên cho thời gian hai tuần, tra được sẽ cho phép thành lập tổ chuyên án."

"Rất tốt."

Vương Vu Dạng cười: "Đúng là tác phong làm việc của cô ấy."

Chu Dịch nghe tiếng ư ử ngoài phòng khách, mở cửa gọi ra: "Tiểu Bạch, quản con chó vào."

"Đang coi đang coi."

Hùng Bạch ngồi ở ban công vỗ về ôm ấp chú cún nhỏ, giang rộng hai tay như mẹ hiền trên đầu có hào quang phát sáng: "Bảo bối nhỏ, lại đây mẹ ôm nào!"

Chu Dịch đau mắt đóng cửa lại: "Vật ở chỗ cảnh sát, chỉ có thể lấy được ảnh."

Vương Vu Dạng để điện thoại xuống dụi mắt.

Chu Dịch bình thản: "Nếu anh muốn xem vật thật, đêm nay tôi đi lấy."

"Thôi," Vương Vu Dạng xua tay, "Đừng mạo hiểm."

Chu Dịch nói: "Không có chuyện gì."

Vương Vu Dạng quay đầu đối diện với Chu Dịch, bốn mắt nhìn nhau: "Tôi đi nấu cơm."

"Chờ đã." Vương Vu Dạng hỏi, "Tiểu Dịch, nói chuyện câu lạc bộ đi, điều tra tới đâu rồi?"

Chu Dịch nói: "Một lâu lạc bộ khiêu vũ cho người cao tuổi."

"..."

Vương Vu Dạng cười: "Đừng đùa chú."

"Trước giờ đều là anh đùa tôi." Chu Dịch vô thức nói ra một câu, dừng lại ổn định tinh thần, "Tôi tra được đến đó, anh còn muốn gia nhập không?"

Vương Vu Dạng đỡ trán: "Cậu đi nấu cơm đi."

Chu Dịch đi rồi, Vương Vu Dạng nhìn vào bức ảnh trong điện thoại, giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng lại không có ấn tượng.

Anh đã có cảm giác này hai lần sau khi trọng sinh.

Một là nụ cười của Tô Mạt, hai là thứ đồ này.

Vương Vu Dạng nhìn rất lâu, đến khi đôi mắt mỏi nhừ đỏ lên mới chậm rãi thoát ra. Anh ngửi thấy mùi khói dầu, nhất thời hứng lên muốn nấu một món.

Chu Dịch nửa ngày sau mới hoàn hồn, sắc mặt hơi khó nói: "Anh chắc chứ?"

Vương Vu Dạng trả lời hắn bằng hành động, trực tiếp bắt tay vào làm, lấy xẻng xào trong chảo lên.

Cổ họng Chu Dịch run lên, không tiếp thu được hình ảnh này cho lắm: "Anh muốn nấu cái gì?"

Vương Vu Dạng nở nụ cười: "Cái gì cũng được hết."

Chu Dịch: "..." Không nấu gì hết được không?

Vương Vu Dạng nhìn hắn xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay, cánh tay rắn chắc lồ lộ ra trước mắt, phía trên là những vết sẹo hẹp dài lần dính phải thuốc trước cắt vào, vẫn còn khá mới.

Nhìn sát lại có thể thấy thêm một vài vết thương cũ.

Chu Dịch như sợ anh ghét bỏ, thu tay về sau: "Anh xào đi."

Nói rồi ra khỏi bếp.

"Xào cái gì..."

Vương Vu Dạng nhìn quanh, chọn cà rốt xắt hạt lựu trên bàn đã được xử lý rất gọn gàng, chỉ cần bỏ thẳng vào chảo là được.

Trong phòng khách, Hùng Bạch ôm cún con ngồi trên ghế, cằm tì vào chiếc đầu lông xù nhỏ, ngoan ngoãn chờ được ăn.

"Đây là lần đầu tiên em thấy chú xuống bếp, hơi bị kích động luôn á, trưa nay em sẽ ăn thêm hai bát cơm."

Chu Dịch không nói gì nhìn chằm chằm bóng lưng trong bếp, một lúc sau cau mày đứng dậy.

Hùng Bạch kêu lên hai tiếng: "Lão đại, anh định làm gì đó? Chúng ta phải chứng khiến thời khắc trọng đại này!"

"Lấy bình chữa cháy để sẵn."