Vương Vu Dạng nhận được lời mời gọi video của Mai Nguyệt.
Mai Nguyệt nhìn sắc mặt nhợt nhạt của người đàn ông trong màn hình, vết cắn trên môi cùng vài dấu hôn ngân đỏ sậm rải rác trên da thịt trông có phần yêu nghiệt, cô nhanh chóng ổn định cảm xúc: "Nhị gia, gần đây nhị gia có khỏe không?"
Vương Vu Dạng uống một ngụm nước ấm: "Khá tốt."
Mai Nguyệt xé một viên kẹo bạc hà, đột ngột nói một chuyện: "Vườn lan đã bán đi rồi."
Biểu cảm của Vương Vu Dạng không thay đổi, không biểu hiện ra thái độ phiền chán hay mâu thuẫn. Anh chỉ đưa ra mệnh lệnh một lần, không có lần sau, cũng không có hứng thú, càng không hỏi chi tiết.
Nhiều năm đã qua đi, mấy thứ trần tục ấy, cứ nằm yên dưới lớp bụi là được rồi.
Mai Nguyệt ăn kẹo bạc hà, cổ họng the mát.
Vương Vu Dạng khép hờ mắt, xoa thái dương, vẻ mặt nhuốm đôi chút mỏi mệt lẫn tang thương khiến người ta khiếp sợ: "Cô và Lý Lập thế nào?"
Mai Nguyệt hiếm có lộ ra vẻ thiếu tự nhiên.
Vương Vu Dạng bắt được, suy đoán: "Có thai rồi?"
Mai Nguyệt: "..."
"Đúng vậy, hơn ba tháng."
Ánh mắt của Vương Vu Dạng dừng trên bộ cảnh phục: "Có thai còn làm cảnh sát?"
"Có quá nhiều án tử."
Mai Nguyệt vuốt mái tóc ngắn gọn gàng của cô, thở dài: "Nếu sau này không tiện thì để người phía dưới tiếp quản, hoặc là chuyển cho tổ khác."
Vương Vu Dạng không đưa ra nhiều lời khuyên.
Là một đội trưởng cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm, cô sẽ tự có chủ ý và sắp xếp riêng.
Mai Nguyệt lần thứ hai hỏi một câu không đầu không đuôi: "Nhị gia, hôm qua trên đường tôi nhìn thấy cậu thanh niên Hùng Bạch kia."
Vương Vu Dạng khẽ nhướn mày.
Mai Nguyệt châm chước lựa lời: "Tôi muốn phiền nhị gia một chuyện."
Vương Vu Dạng: "Nói đi."
Mai Nguyệt đứng dậy đóng cửa văn phòng lại, trở về trước màn hình máy tính: "Nhị gia có thể thuyết phục Hùng Bạch đến làm việc cho chúng tôi được không?"
"Không cần phải vào cục, chỉ cần cậu ấy ở bất cứ đâu dù trong nước hay ngoài nước, tôi cũng sẽ liên lạc với cậu ấy."
Vương Vu Dạng ngồi dậy, người hơi nghiêng về phía trước, ánh nhìn sắc bén đầy uy lực.
Mai Nguyệt bình tĩnh, không nao núng đón nhận sự soi xét của người đàn ông nọ.
Một lát sau, Vương Vu Dạng ngửa người về lưng ghế, trở về vẻ ung dung như thường ngày: "Bên cảnh sát không phải đã có người chuyên trong lĩnh vực đó?"
"Càng nhiều càng tốt." Mai Nguyệt cười, nói, "Không ai ngại có nhiều người tài."
"Hơn nữa, xét về tài năng thiên phú và kỹ năng của cậu nhóc kia, bỏ lỡ thì quả đúng là thất thoát lớn cho quốc gia."
Vương Vu Dạng biếng nhác nói: "Việc này tôi sẽ nói với cậu ấy, có đồng ý hay không là chuyện cậu ấy tự quyết định."
Mai Nguyệt thở ra một hơi, tuy rằng không nhận được câu trả lời rõ ràng, song cô đã rất hài lòng rồi, vốn dĩ chẳng ôm bao nhiêu hy vọng. Cô ho khan một tiếng: "Người bạn kia của Hùng Bạch..."
Vương Vu Dạng nói: "Đang kinh doanh."
"Tôi biết." Mai Nguyệt muốn nói rồi lại thôi, lời đã đến bên môi, cô chợt bừng tĩnh, suýt nữa cắn phải lưỡi, da đầu có phần tê dại.
Đối tượng của Hùng Bạch thu mua Lâm gia.
Nhị gia không thể không biết về việc này, cô không nên nói đến, cũng không cần thiết.
Mọi thứ trên đời này đều gắn liền với quy luật nhân quả.
Vương Vu Dạng tắt video, cầm nửa ly nước ra khỏi phòng. Anh vừa đi vừa uống, lúc đi ngang qua cây đào trong góc nhà, chợt ngưng bước, gọi to: "Tiểu Dịch."
Trong bếp, Chu Dịch nghe tiếng động lập tức dừng việc lại đi ra: "Sao vậy?"
Vương Vu Dạng hất cằm về phía cây đào: "Nhiều bụi quá, em lau đi."
Chu Dịch trở về bếp: "Vứt là được rồi."
Cây giả, mua về không xài, chỉ tổ tích bụi bặm trong nhà.
Vương Vu Dạng nói: "Không được, chú đã quen nó ở đó rồi, vứt đi sẽ thiếu."
Chu Dịch: "..."
Vương Vu Dạng vào bếp, nhìn hắn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, tối nay ăn lẩu, mua sắm bày biện rất nhiều thứ.
Chu Dịch như thuận miệng hỏi: "Anh và Mai Nguyệt nói gì?"
Vương Vu Dạng nói chuyện của Tiểu Bạch.
Chu Dịch lấy cải thảo trong bịch đựng ra: "Không còn gì khác?"
Bên cạnh không có động tĩnh.
Chu Dịch khẽ đưa mắt, anh đang nhìn chiếc ly thủy tinh trên tay, đôi mi mảnh dài hơi rũ xuống, thong thả lay động, bóng tối dưới mí mắt khép mở như loài bướm đang đập cánh, cùng với gương mặt nhợt nhạt đến gần như trong suốt kia, có cảm giác của loại vẻ đẹp yếu ớt rung động lòng người.
"Anh..." Cổ họng Chu Dịch nghẹn lại, khô khốc.
Vương Vu Dạng nhướn nhướn mi, khẽ cao giọng: "Hửm?"
"Tiểu Dịch muốn hôn chú sao?"
Chu Dịch không đáp, giam luôn người đàn ông nọ vào ngực mình, hắn khom người hôn lên hai cánh môi nhợt nhạt, nóng bỏng cắn mút.
Hình xăm vẫn còn ửng đỏ trên cổ tay Vương Vu Dạng bị đụng phải, anh khẽ "A" một tiếng.
Chu Dịch bế bổng anh lên, vừa hôn vừa vào phòng ngủ.
Không lâu sau đó, có tiếng Hùng Bạch mừng rỡ phấn khích hét to ở ngoài cửa.
"Chú ơi, lão đại ơi, em tới thăm mọi người nàyyyy!"
Phía sau cánh cửa không có chút động tĩnh.
Hùng Bạch lại gào lên, trừng mắt ghim chặt vào cửa nhà: "Sao lại thế nhờ, chẳng lẽ hai người họ không có ở nhà?"
Hạ Húc đang gọi điện thoại cho mẹ, nhìn thanh niên một cái: "Khá ổn, thành heo béo rồi."
"Xí, anh mới là heo."
Hùng Bạch nhỏ giọng lầm bầm, đang chuẩn bị rút điện thoại ra gọi điện cho lão đại, còn chưa kịp ấn nút gọi, lão đại đã gọi tới, cậu vội vàng nghe máy.
"Alo, lão đại, em..."
Hùng Bạch nghe thấy tiếng thở dốc trầm đục nặng nề ở đầu dây bên kia, kèm theo một tiếng rên khe khẽ như đang xin tha. Cậu giật bắn mình, lời định nói cất cánh bay đi mất, rất biết điều mà đổi thành câu khác.
"Lão đại, em với Hạ Húc đi dạo xung quanh xíu nha, tầm hai tiếng sau lại về!"
"Anh cứ yên chí, không đủ hai tiếng, tụi em tuyệt đối sẽ không..."
Còn chưa dứt câu, điện ngoại đã cúp ngang.
Hùng Bạch ngơ ngẩn cầm điện thoại, trước khi lão đại cúp điện thoại, có phải mình đã nghe được tiếng thút thít không nhỉ?
Chú khóc?
Chú bị lão đại ịch ịch đến phát khóc?
Sau cửa phòng ngủ lão đại lại tàn nhẫn như vậy ư?
Mẹ ơi, mình sẽ không bị lão đại diệt khẩu chứ?
Hùng Bạch vừa vẽ ra một tỉ thứ giả thuyết trong đầu, vừa run sợ, cậu đá đá người đàn ông của cậu: "Nếu lão đại truy sát em, anh nhớ bảo vệ em đó."
Hạ Húc nhìn dấu giày trên quần tây mình.
Hùng Bạch tỏ vẻ hợp tình hợp lý: "Dơ thì vứt vậy, một cái quần tây thôi mà."
Hạ Húc nói: "Em mua."
Hùng Bạch vội vàng phủi dấu giày kia đi, miệng lầm bầm lải nhải, trách anh ta không chịu giữ quần mình cho kỹ.
"Không phải anh giỏi lắm à, lúc em đá sao anh không né đi? Né được thì quần đã không bẩn rồi?"
Mắt Hạ Húc giật giật, bà xã được chiều quá thành bệnh rồi.