Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 3: Làm cá dưới biển



Hai người vào một nhà ăn bên cạnh sân vận động, Khương Lê vừa cầm menu lên đã gọi cả chục món.

“Có ăn hết được không đấy?” Lệnh Tử tỏ ra nghi ngờ.

“Nãy tớ bị tiêu chảy…” Khương Lê kín đáo nhắc cô.

Đến tận lúc người phục vụ đi mất Khương Lê mới thò cổ ra nói: “Nam sinh đánh cầu với Úc Thần lúc nãy cũng không tệ đúng không? Cậu ta ở lớp bên, còn An Vi Vi…” Cô ấy nói đến đây thì thở dài, “Trai xinh gái đẹp, ba người này thành một nhóm kể ra cũng hợp lý đấy chứ…”

Sau khi nước sôi, Lệnh Tử bắt đầu vừa pha trà vừa nói: “Cũng chưa chắc, có một số người thích nội hàm thú vị hơn sắc đẹp mà.”

Khương Lê hiểu ra bèn bắt đầu càn quét trà bánh trên bàn, tay cầm tách trà tay vớ bánh, thỉnh thoảng lại cười đầy khó hiểu.

Lệnh Tử khẳng định là cô nàng ngồi đối diện cô mê diễn quá thôi ấy mà.

Lúc hai người ra khỏi tiệm ăn, Khương Lê hỏi: “Cậu phải về trường à? Không thì chiều mình đi dạo phố đi?”

Lệnh Tử vừa cúi đầu nhắn tin vừa đáp: “Tớ hẹn xong với Trần Dương rồi…”

Khương Lê đang định tán dương lớp phó lớp mình thật là cẩn thận thì thấy mấy người đang chuẩn bị đi vào. Lệnh Tử vừa nhắn tin xong, cô mới mở cửa ra, ngẩng đầu lên đã thấy Úc Thần.

Lúc này cả Khương Lê cũng giật mình, cô ấy là kiểu người có gan nhưng không có can đảm, lúc bình thường dám lén lút mơ ước nam sắc thì thôi, thính bả gì cũng nói không tiếc lời nhưng chỉ cần đứng đối diện với người ta là lại trợn mắt há mồm…

Thế là hai bên cứ lúng túng đứng yên tại chỗ một lúc.

Cả ba người đã là bạn cùng lớp cả một học kỳ nhưng lại chưa từng nghiêm túc nói chuyện với nhau bao giờ.

Chưa kể đến việc Lệnh Tử rất tệ trong việc giao tiếp, ở độ tuổi này cô thậm chí còn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề gọi là giao tiếp với người khác, cái cô cần là nghiêm túc học hành, cho nên đến giờ cũng chưa hề nghĩ đến chuyện chủ động bắt lời để hai bên đỡ lung túng.

Cô phản ứng cực kì trực tiếp, nhìn ra chỗ khác rồi định đi luôn.

Thế nhưng trong lúc cô đang định nhìn ra chỗ khác thì nghe thấy Úc Thần nói một câu: “Trùng hợp nhỉ?”

Cô sửng sốt một lát bèn khó hiểu liếc anh, sau khi nhận ra đúng là anh đang nói chuyện với mình bèn lễ phép đáp một chữ “Ừ” rồi đi luôn.

Cũng có thân đâu, còn nói gì được nữa…

Khương Lê đứng sau cô nhanh chân chạy theo, trước khi đi thân thiện cười với Úc Thần một cái rồi chuồn biến.

Chờ hai cô gái đi xa rồi Úc Thần mới bước vào nhà ăn, An Vi Vi đi sau anh tò mò hỏi: “Ai đấy? Bạn cùng lớp với cậu hả? Cái cô lúc nãy kiêu ngạo nhỉ,” Cô ấy tỏ ra sung sướng, “Nếm mùi thất bại rồi chứ gì?”

Khấu Lâm đi sau tích cực phụ họa, “Xem ra không phải ai cũng thích cái vẻ này của A Thần đâu, đúng không Vi Vi?”

An Vi Vi lờ biến hành vi nịnh nọt của cậu ta.

——

Buổi chiều Khương Lê không có việc cần làm bèn đến trường với Lệnh Tử.

Cơ mà cô ấy cứ lải nhải mãi: “Cậu nói xem sao cậu ta lại đẹp vậy được chứ? Mới rồi tớ liếc mỗi cái thôi đã bị sắc đẹp của Úc Thần giết chết rồi, tớ nói cho mà nghe, con lai như lúa nước lai ấy, lúa nước được lai giống là cách mạng xanh lần thứ hai, còn con lai xuất hiện đã đạp đổ mọi giới hạn về sắc đẹp của nhân loại, đây là một loại cách mạng về thẩm mỹ đấy.”

Lệnh Tử cầm phấn bận bịu, chẳng biết có nghe thấy những gì cô ấy nói không.

Nhưng Trần Dương đứng cạnh nghe thấy những gì Khương Lê nói thì có vẻ tự hào: “Hai cậu đang nói về bạn cùng bàn của tôi hả?”

Khương Lê nhét một chiếc bánh quy vào miệng: “Tụi tôi khen bạn cùng bàn của cậu thì liên quan gì đến cậu hả?”

Trần Dương cười nói: “Thơm lây chứ sao.”

Khương Lê hừ lạnh, “Xin cậu tỉnh lại đi, chỉ có đối lập và đau đớn thôi.” Cô ấy nói xong bèn cười rộ lên. Trần Dương tức đến nỗi cầm phấn ném về chỗ cô ấy, không ngờ một hành động vô ý này lại trúng thầu, miếng phấn kia thuận lợi nhảy vào miệng Khương Lê…

Thế là chiều hôm đó, Trần Dương bị Khương Lê đuổi từ trên lầu xuống dưới lầu, chiến tranh kéo dài từ phòng học đến khắp các sân thể dục.

Cuối cùng, Trần Dương bị Khương Lê ép quỳ dưới cột cờ, phải ngâm một bài “Xích Bích Phú” dưới lá cờ đỏ năm sao trong lúc trời nắng như đổ lửa, cũng coi như là đã biết hối lỗi trước hành vi sai trái của mình.

Lệnh Tử viết bài báo cáo lên bảng xong xuôi bèn đi xuống cuối lớp kiểm tra lại bố cục, sau đấy lại lò dò trèo lên ghế chỉnh sửa thêm chút nữa, tới tới lui lui mấy lần mới xong.

Lúc Khương Lê xách Trần Dương về thì Lệnh Tử đã xong xuôi hết, giờ chỉ ngồi tại chỗ gặm bánh quy.

Cô ấy ném Trần Dương sang bên cạnh, nói: “Cả ngày chỉ biết chơi, có lúc nào cậu biết làm việc đàng hoàng không hả? Cậu nhìn Lệnh Tử xem, quả là một con người nghiêm túc có trách nhiệm làm sao, cầu xin cậu học tập cậu ấy một tí đi!”

Trần Dương vội vàng gật đầu, cầm phấn bắt đầu vẽ tranh.

Thứ hai đi học, lão Trương không chỉ hài lòng với thành phẩm trên bảng mà còn khen cả những người phụ trách báo bảng, “Lớp trưởng Diêu Yểu, lớp phó Trần Dương, ủy viên học tập Tô Lệnh Tử, ba bạn học đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ được giao cho, cả lớp cho các bạn một tràng pháo tay nào!”

——

Từ khi Lệnh Tử xin mượn phòng vũ đạo ở tòa nhà cũ thì việc tập múa sau khi tan học đã là hành trình cố định của cô.

Hồi học kỳ một tòa nhà cũ mới chỉ bị bỏ trống, nhà trường vẫn chưa quyết được xem nên dùng thế nào nên mới tạm thời phong tỏa, sang học kỳ hai thì trường vẫn chẳng nghĩ ra cái tòa nhà cũ rích này làm gì được mới đành cho nó cái danh nghĩa thư viện, dùng để chất chồng đủ mọi loại sách.

Thật sự là do tòa nhà này đã cũ quá rồi, bỏ thì thương mà vương thì tiếc, chỉ để cho thầy cô và học sinh ai có lý do hợp lí thì dùng.

Học sinh nghệ thuật học ở tòa nhà văn hóa mới nên chẳng có chút hứng thú nào với cái tòa nhà ốm yếu bệnh tật này cả, mà trừ khi có nhu cầu gì đặc biệt, như người muốn luyện múa như Tô Lệnh Tử, hoặc giống những người muốn tìm chỗ yên tĩnh để ngủ nướng hoặc làm chút hoạt động không văn minh như Úc Thần chẳng hạn.

Trừ đó ra thì cũng chẳng ai rảnh hơi mà chạy đến chỗ đó.

Dạo này lúc Lệnh Tử luyện múa thì thỉnh thoảng sẽ có mấy người xuất hiện ở hành lang, một hai lần cô còn tưởng là trùng hợp, nhưng về sau ngày nào cũng có người tới.

Hóa ra là tòa nhà cũ này cũng chẳng bị lờ đi như cô nghĩ, đây còn là căn cứ tuyệt hảo của đám học sinh nào đó ấy chứ.

Lúc Lệnh Tử ngửi thấy mùi thuốc lá ở phòng luyện múa, hơn nữa còn nhận được ánh mắt chế nhạo và tiếng cười trêu thì cuối cùng cũng nhận thấy nơi đây đúng là chốn thị phi, không thể ở lâu, sau này cũng không đến đây thường xuyên được.

Cô vừa dọn đồ chuẩn bị về vừa suy nghĩ xem có phải đến lúc mình nên đổi chỗ rồi không.

Lúc trước cô có nghĩ tới việc đến chỗ mẹ luyện múa, nhưng từ trường tới đấy không cùng đường, cô cũng ngại vòng đi vòng lại tốn thời gian.

Váy ba lê không thay ra được, cô khoác áo khoác vào, đang định ôm cặp ra khỏi hành lang thì lại bị mấy nam sinh đứng đấy ngăn cản.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô chạm mặt đám người gọi là… Đại ca trường học.

Trước kia cô chỉ từng nghe một hai chuyện không hay từng xảy ra trong trường, ai đánh nhau với ai, ai hẹn hò bị bắt gặp rồi còn bị mời phụ huynh lên, bạn nữ nào bị bắt nạt này.

Cô tự giác bản thân luôn sống trong khuôn phép, cho rằng cái xác suất mình gặp phải chuyện đấy có khi cũng giống tháng sáu tuyết rơi thôi.

Lệnh Tử liếc nam sinh chặn đường mình, cô hơi dịch sang bên cạnh định vòng đi.

Nam sinh nhanh chóng ngăn cô lại, cậu ta cười cợt, “Bạn học à, bạn múa đẹp thật đấy, hay là mình làm quen nhé, bạn học lớp nào thế? Thêm số điện thoại giao lưu cái nhỉ?”

Hiển nhiên là do Lệnh Tử quá bình tĩnh, cô cứ nhìn cậu ta chằm chằm làm nam sinh cũng thấy hơi vi diệu, không hiểu sao lại tỏ ra mất tự nhiên bèn liếc đứa bạn cạnh mình.

Cô dịch chân sang phía còn lại, nam sinh cũng nhanh chóng bám theo ngăn cô lại.

“Đừng đi vội chứ, còn chưa trao đổi số mà, bạn vội gì nhỉ?” Nam sinh tự móc điện thoại ra khỏi túi, tự luyến tư thế của mình lúc đưa điện thoại cho cô thật là oai hùng, “Đến đây, nể mặt tôi thì lưu số vào đi.”

Lệnh Tử phát hiện có tàn thuốc dưới đất và mùi khói thuốc mãi chưa tan, cô cầm điện thoại rồi lưu số mình vào, khi điện thoại của chính mình vang lên Lệnh Tử mới hỏi: “Tên?”

Nam sinh không ngờ cô lại tích cực thế nên hơi ngơ ngác, đứa bạn đứng cạnh phải vỗ vai một cái rõ đau cậu ta mới giật mình nói, “Cao Học Nhai, tên tôi là Cao Học Nhai! Học Nhai trong “học hải vô nhai” (*)!

(*) Học hải vô nhai: Biển học vô bờ.

Lệnh Tử hỏi tiếp, “Học khối nào?”

Cao Học Nhai liếc bạn mình, cậu ta vui sướng báo lớp, “Lớp 10 – 5”

Khối mười à…

Lệnh Tử đưa điện thoại cho cậu ta, nói: “Mấy ngày sau tốt nhất là đừng hút thuốc.”

Lần này cô đi rất thuận lợi.

Bạn Cao Học Nhai đẩy cậu ta, “Mày được đấy! Mới thế mà đã thả thính được rồi!”

Cao Học Nhai đắc chí, cậu ta thẳng lưng cười một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới chuyện mình chưa hỏi được tên cô gái đó, nhưng vừa quay đầu đã nhìn thấy một anh chàng đẹp trai cao to, xem chừng là con lai đứng ngậm bánh quy, anh đang hứng thú mà nhìn cô gái bước xuống lầu.

Chuyện đáng kiêu ngạo nhất là, cô gái đó lờ anh ta đi, cứ thế xuống lầu.

Úc Thần nghe nói mấy ngày nay có mấy người chạy đến chỗ nhà văn hóa cũ mới tới đây xem là chuyện thế nào.

Anh liếc mấy người đang đứng trên hành lang xong bèn nhấc chân đi xuống theo Lệnh Tử.

Phòng luyện múa tầng ba không dùng được nữa rồi.

Lệnh Tử vừa đi vừa block số của Cao Học Nhai.

Cô cứ thế đi đến trạm giao thông công cộng, mới đứng không bao lâu đã nhận ra có người bám theo, đã thế còn đứng yên cạnh mình, lúc đầu cô cũng chẳng chú ý lắm, nhưng vì hai người đứng hơi sát nên cô tò mò nhìn sang, xong lại ngậm miệng nhìn sang chỗ khác.

Thấy anh mà cô vẫn không thèm phản ứng gì như cũ à…

Sau khi xe tới, vốn Lệnh Tử định ngồi ghế đơn nhưng hôm nay ghế đơn nào cũng đã có người ngồi rồi nên cô đành phải bước về phía sau, mới ngồi vào chỗ đã có người chiếm chỗ bên cạnh

Cái người ngồi xuống vừa chơi game xếp hình Tetris vừa nói: “Tiện đường.”

“…”

Hai người cứ yên tĩnh ngồi.

Giữa ban ngày ban mặt, một người nhìn cửa sổ xe chằm chằm, một người chơi game Tetris.

Khối vuông chạm tường trên, game over.

Úc Thần đột nhiên hỏi: “Mai cậu còn đi luyện múa không?”

Người bên cạnh vẫn im lặng.

Anh nói tiếp, “Cứ đi đi, sau này sẽ không ai quấy rầy cậu đâu.”

Kiểu nói chuyện thân thiết đầy khó hiểu này của anh hiển nhiên làm Lệnh Tử thấy hơi đột ngột.

Nét khó hiểu xuất hiện trên khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Lệnh Tử, cô nhìn anh chằm chằm còn anh vẫn đang nhìn màn hình game, cứ như trong lúc bận bịu tranh thủ nói chuyện với cô vậy.

Dưới ánh sáng yếu ớt, làn da vốn đã trắng của anh lại càng nổi bật.

Rất nhiều năm sau, Lệnh Tử vẫn mãi nhớ hình dáng khuôn mặt người thiếu niên dưới ánh sáng trắng dìu dịu ấy, khóe mắt và lông mày hơi xếch, xương mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng nhợt nhạt, đẹp vô cùng.

Lệnh Tử có thể ngửi được mùi hương mâu thuẫn nhưng độc đáo của anh, giữa mùi thuốc lá nhạt là hỗn hợp mùi hương lành lạnh man mát, vừa hoang dã vừa ấm áp.

Cô nhớ có một lần Khương Lê đã nói thế này, nói là anh là kiểu nam sinh có thể khiến mùi bột giặt thăng cấp thành nước hoa Dior kinh điển cơ đấy.

Cô chợt hoảng hốt trong phút chốc, chẳng nhận ra là mình đã cười.

Úc Thần quay lại nhìn ánh mắt hiếm khi dịu dàng của cô, anh “Hử?” một tiếng rất nhỏ.

Một tiếng ấy làm Lệnh Tử hồi thần lại, cô quay mặt đi, tiếp tục nhìn cảnh tối tăm ngoài cửa sổ xe tới ngớ người.