Chỗ Nào Không Đúng

Chương 101: Sư phụ



Lan Hải chưởng tôn đụng phải lan can, thiếu chút nữa ngã khỏi khe hở giữa lan can.


Ông đỡ lấy lan can, chân mềm nhũn trực tiếp ngồi trên đài.


Ầm vang ——!


Công kích của Thiên Quý lão nhân lại một lần nữa đánh vào Luân Hồi Đài, lúc này đây Lan Hải chưởng tôn đã có chuẩn bị, mông ông giống như dính sát vào trên đài, không chút sứt mẻ, cả người đều theo Luân Hồi Đài xoay vòng 360 độ.


Ông giống như không thấy được Thiên Quý lão nhân ở bên ngoài, ánh mắt ngược lại dừng trên người Giản Thành.


Lan Hải chưởng tôn yên lặng nhìn chăm chú vào Giản Thành: "Thành Hạo, ngươi nếu thật là tu sĩ Trúc Cơ bình thường, vì sao có thể lấp lại vết nứt của Tiểu Bồng Lai?"


Giản Thành không thể tưởng tượng mà nhìn Lan Hải chưởng tôn: "Hiện tại là thời điểm nói cái này sao?"


Lan Hải chưởng tôn không tỏ ý kiến: "Luân Hồi Đài thừa nhận ngươi."


Thiên Quý lão nhân nhìn hai người ngồi ngay ngắn trên Luân Hồi Đài nói chuyện phiếm, sắc mặt xanh mét, lão một lần nữa lấy ra bình nhỏ màu đen.


"Nếu các ngươi không ra, vậy thì đều đi vào đi!"


Lan Hải chưởng tôn quay đầu nhìn thoáng qua cái bình màu đen kia, ngón tay hóa thành trảo, không chút do dự đâm vào ngực mình.


Ông lấy ra một viên Lôi Kiếp Châu từ trong ngực.


Giản Thành nhìn đên trong lòng run lên, lỗ máu lớn chừng nắm tay phun máu ra ngoài, thiếu chút nữa bắn tung tóe trên mặt hắn.


Lan Hải chưởng tôn trở tay ném Lôi Kiếp Châu ra ngoài, Thiên Quý lão nhân tức muốn hộc máu thu hồi bình nhỏ, vội vàng né tránh.


Ầm vang ——!


Lại một tiếng nổ mạnh thật lớn.


Sau khi ném xong, Lan Hải chưởng tôn vẻ mặt bình tĩnh nói với Giản Thành: "Ngươi là tới cứu ta, đúng không?"


Giản Thành ngây ngốc gật đầu, hắn nhìn vết thương trước ngực Lan Hải chưởng tôn, còn có khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt, nhịn không được nói: "Chúng ta chạy trước đi."


Lan Hải chưởng tôn lắc đầu: "Có Huyết Cổ Ma Quật kia ở đây, chúng ta chạy không xa." Ông nói: "Trong cơ thể ta có tổng cộng ba viên Lôi Kiếp Châu, đã dùng hai viên."


Lan Hải chưởng tôn trọng phục hỏi Giản Thành: "Ngươi là ai?"


Giản Thành dậm chân một cái: "Loại thời điểm này ngài còn hỏi loại vấn đề này?!"
Lan Hải chưởng tôn cười cười, ông liếc mắt nhìn Thiên Quý lão nhân một lần nữa, nói với Giản Thành: "Một lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc là ai?"


Giản Thành thiệt tình bội phục Lan Hải chưởng tôn, hắn bất chấp tất cả: "Ta là Giản Thành! Chính là Giản Thành các ngươi trước đó đuổi đi!! Ta thật sự là đệ tử Tinh Hải phong! Bất quá là đệ tử Tinh Hải phong mười năm sau!!"


Lan Hải chưởng tôn rốt cuộc lộ ra tươi cười, tươi cười này có vẻ mĩ mãn, thậm chí có chút hư ảo.


"Vậy thật đúng là tốt quá." Ông cư nhiên còn có tâm tình nói: "Lúc trước sư huynh nói đến ngươi, ta cùng Linh Nguyệt còn nói có lẽ ngươi là trưởng bối của tông môn, nguyên lai là hậu bối................"


Giản Thành kinh ngạc mà nhìn Lan Hải chưởng tôn: "Ngươi.............."


Giây tiếp theo, Lan Hải chưởng tôn móc ra một viên Lôi Kiếp Châu cuối cùng từ trong ngực ra.


Nháy mắt lấy hạt châu ra, Thiên Quý lão nhân theo bản năng mà lui về phía sau, máu tươi bên khóe miệng Lan Hải chưởng tôn không ngừng rơi xuống, như là vòi nước mất đi khóa, trong lòng Giản Thành hiện ra một dự cảm không tốt.


Lan Hải chưởng tôn nhẹ giọng nói: "Cầu sinh trong tử, này thật đúng là một loại bí thuật thú vị a."


Ông trở tay một cái, trên đài xuất hiện người thứ ba, xác thực mà nói là thi thể của Tiêu Thâm Thủy đã tử vong.


Lan Hải chưởng tôn đem Lôi Kiếp Châu để vào trong cơ thể Tiêu Thâm Thủy, máu tươi lưu lại trên người ông cơ hồ lan khắp Luân Hồi Đài, kỳ dị chính là máu tươi đó vẫn chưa theo bên cạnh đài rơi xuống, mà là tích tụ lên.


Lan Hải chưởng tôn thở phì phò: "Đại bộ phận lực lượng thần hồn của ta đều bị Huyết Cổ Ma Quật hút đi, về sau có thể sẽ bị Thiên Quý dùng để làm chút chuyện không tốt."


Ông giơ tay nắm lấy cổ tay Giản Thành, vô số pháp quyết giống như nước chảy tiến vào trong óc Giản Thành.


"Luân Hồi Đài là của ngươi, Tinh Hải phong cũng là của ngươi.........." thân thể Lan Hải chưởng tôn bắt đầu tản mát ra quang huy thanh lãnh, nơi xa ẩn ẩn có tiếng thét chói tai của nữ tử truyền đến, Lan Hải chưởng tôn phảng phất giống như không nghe thấy, tiếp tục hé miệng nói với Giản Thành: "Giản Thành, trông coi Tinh Hải phong, trông coi Luân Hồi Đài, trông coi Thâm Thủy, về sau liền phiền toái ngươi....."


Giản Thành trợn mắt há mồm, từ từ, hướng phát triển chuyện này có phải có chút không đúng hay không?


Hắn lập tức đem tay đề ở trên vai Lan Hải chưởng tôn, một áp này, Giản Thành mới bừng tỉnh phát hiện một chuyện là hắn phi thường hoảng sợ.


Lan Hải chưởng tôn trước mặt đã là một cái vỏ rỗng, thần hồn của Lan Hải chưởng tôn cư nhiên đã cạn đến gần như một tờ giấy, gió thổi qua là có thể tiêu tán.


Lan Hải chưởng tôn nhìn biểu tình giống như là đồ ngốc của Giản Thành, ngược lại giống như là buông xuống gánh nặng trọng đại, toát ra tươi cười nhẹ nhàng.


"Từ từ a!!' Giản Thành nhịn không được gầm nhẹ lên: "Ngươi, ngươi cứ như vậy cho ta? Ngươi không sợ ta là ma tu?"


Lan Hải chưởng tôn chớp chớp mắt với Giản Thành, hạ giọng, hoặc là nói không cần đè thấp, thanh âm của ông cũng đã thực nhẹ.


"Ta biết, bí thuật tối cao của Tinh Hải phong, Dịch Thời Thuật."


"Tu sĩ Tinh Hải phong tu luyện sinh sinh bất tẫn hỏa, chỉ có hai đoạn sau khi tiến vào cao tầng, mới có thể biết sinh sinh bất tẫn hỏa còn có thể làm phụ âm trợ dương."


"Sinh sinh nghe thì dễ mà lại biến hóa vô cùng............."


"Nguyên lai loại bí thuật này thật sự có thể làm cho người trở lại lúc vạn vật mới sinh a........"


Giản Thành sau khi nghe câu nói như vậy tức khắc ngây ra như phỗng.


Dịch Thời Thuật? Hắn từng tu luyện sao?


Lan Hải chưởng tôn vẫn nói: "Ngươi nhất định là đại năng Dương Thần đi? Thật lợi hại, có thể tìm hiểu loại bí thuật này."


"Vậy thật ngượng ngùng, làm hậu bối Tinh Hải phong, liền một lần nữa hảo hảo làm đi."


"Thấy ngươi cũng không gọi Thâm Thủy là sư phụ, vậy là ngươi bái ta làm sư?"


Ánh mắt Lan Hải chưởng tôn dần trở nên mơ hồ, ông thấy được từ chân trời Diệp Vô Cấu một thân váy dài đỏ thẫm vọt tới, giống như là ngọn lửa, vận khí của ông cũng không tồi.........


Nhìn xem, có sư tỷ, có đồ đệ, con cháu như Thâm Thủy có thể sống sót, tương lai Tinh Hải phong cũng đã phó thác, lấy thân phận một tu sĩ Nguyên Anh chết đi, kết quả như vậy là cỡ nào hoàn mỹ a.


"Đồ đệ ngoan, sư tỷ bọn họ cũng giao cho ngươi."


Cuối cùng, Lan Hải chưởng tôn lộ ra tươi cười đắc ý, phảng phất chưa từng đưa cho vị đồ đệ giờ đã bái sư một cái đại phiền toái, mà là một chuyện thực tự đắc.


Y, sư tỷ đang bạo nộ thật là không dễ trấn an a..............


Mang theo tươi cười như vậy, thân thể Lan Hải chưởng tôn dần dần biến thành trong suốt, cuối cùng hóa thành vô số kim quang, vô số linh lực từ trên người ông toát ra, hội tụ thành một viên sao băng lấp lánh, đột nhiên xông lên không trung, xẹt qua cuồn cuộn phía chân trời, biến mất không thấy.


Giản Thành nửa quỳ ở trên Luân Hồi Đài, nhìn đài rỗng tuếch trước người, cả người đều ngốc.


"Tiêu Tĩnh Hải!!!!!"


Diệp Vô Cấu từ không trung đáp xuống, giống như là nổi điên giữ lại những linh lực tứ tán đó, cuối cùng vẫn vô dụng như cũ.


Giờ khắc này, biểu tình nàng đáng sợ cực kỳ, ánh mắt theo nơi Lan Hải chưởng tôn tiêu tán, thấy được Giản Thành.


Đối diện với ánh mắt Diệp Vô Cấu, Giản Thành sợ đến nhảy dựng, hắn theo bản năng mà giơ tay chỉ vào Thiên Quý lão nhân xoay người liền chạy.


"Là lão!! Là lão giết sư phụ!!!"


Giọng nói vừa ra khỏi miệng, Giản Thành cũng chưa ý thức được thanh âm hắn là bén nhọn cùng kịch liệt như vậy.


Diệp Vô Cấu chậm rãi quay đầu.


Sau lưng cái gì cũng không còn.


Tốc độ của Thiên Quý lão nhân nhanh dữ dội, ở nháy mắt Diệp Vô Cấu hạ xuống phát hiện tu vi của Diệp Vô Cấu không đúng, mục đích của lão tuy không có hoàn toàn đạt được, nhưng cũng không sai biệt lắm, tất nhiên sẽ không lưu lại.


Diệp Vô Cấu cái gì cũng chưa nói, trong chớp mắt thân ảnh biến mất.


Tu vi tới một cảnh giới nhất định, dù cho tung tích gì cũng không có, chỉ bằng linh giác bản thân cũng có thể bắt được một tia dấu vết không đúng, huống chỉ giờ phút này Diệp Vô Cấu chính là kề bên điên cuồng, lục cảm ngược lại càng thêm nhạy bén.


Sau khi thân ảnh Diệp Vô Cấu biến mất, Giản Thành mới đột nhiên há mồm thở dốc, hắn cư nhiên nháy mắt kia bị ánh mắt huyết hồng của Diệp Vô Cấu nhìn đến quên mất hô hấp?!
Giản Thành đột nhiên phản ứng lại, Lan Hải chưởng tôn ngã xuống!


Tin tức này cần trước tiên báo cho Trần Húc Chi!!


Trần Húc Chi sáng sớm hôm nay liền cảm thấy không thích hợp.


Đây là một loại dự cảm bất hảo vận mệnh chú định, y tự nhốt mình trong kho tình báo của Giới Luật Đường, ý đồ làm công tác bận rộn làm quên đi cái loại cảm giác hãi hùng khiếp vía này.


Chính là chờ đến giữa trưa, Bạch Anh chưởng tôn cư nhiên phái người gọi y đến.


Trần Húc Chi vội không ngừng buông tư liệu trong tay, lập tức đi đến trước Lãm Nhật Các, đi đến nửa đường, đột nhiên một đạo thanh quang hiện lên, tiểu Kim cư nhiên xuất hiện ở trước mắt!
"Tiểu Kim?"


Nhưng mà mở miệng lại không phải là Tiểu Kim, cư nhiên là thanh âm của Giản Thành.


"......sư phụ đã chết." Giản Thành nói: "Thâm Thủy sư huynh sinh tử chưa biết, Diệp Vô Cấu đuổi theo."


Trần Húc Chi nghe xong tức khắc ngây ra như ngỗng.


Y cảm thấy chính mình giống như đang nghe thiên thư.


"Ngươi, ngươi nói cái gì?" y bắt lấy Kim âm kiếm trước mắt, thanh âm run rẩy lên: "Lan Hải chưởng tôn chết? Ngươi không phải là cũng đến đó sao? Còn có Diệp sư nương, các ngươi không đánh lại Thiên Quý lão nhân sao?"


"Lão mang theo Huyết Cổ Ma Quật." Thanh âm Giản Thành lạnh băng cực kỳ: "Ta chỉ có thể dùng lực lượng thần hồn áp chế lão, nhưng.........."


Trần Húc Chi đột nhiên hoàn hồn, y đột nhiên ý thức được cảm xúc của mình không đúng, dễ nói lời sai, y nhanh chóng quyết định nói: "ta đã biết, lần này phiền toái ngươi, ngươi chú ý an toàn, sớm trở về một chút."


Sau đó không đợi Giản Thành nói chuyện, Trần Húc Chi liền thu hồi Kim âm kiếm.


Trần Húc Chi nhắm mắt lại, giơ tay vỗ mặt chính mình.


Nháy mắt khi nghe đến Lan Hải chưởng tôn tử vong, không biết vì sao, Trần Húc Chi có loại cảm giác bị lừa.


Giản Thành rõ ràng nói, giao cho hắn không thành vấn đề, chính là cuối cùng vẫn là xảy ra chuyện.


Trên lý trí Trần Húc Chi biết chuyện này không thể oán Giản Thành, nhưng trong nháy mắt kia vẫn là nhịn không được có chút mất khống chế.


Bởi vì quá mức tin vào thực lực của Giản Thành, bởi vì chính mình đã làm ra ứng đối, bởi vì trong nguyên tác Lan Hải chưởng tôn vẫn chưa chết ở chỗ này, bởi vì.........


"Ý trời như đao, đại đạo vô thường."


"Mỗi một bước đi lên con đường tu sĩ, đều phải minh bạch khả năng từ nay về sau có thể tùy thời chết đi.........."


"Muốn tránh cho loại tình huống này, cũng chỉ có thể không ngừng biến cường, biến cường, lại biến cường..........."


Trần Húc Chi dựa gốc cây bên đường, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, sợ khi tiến vào Lãm Nhật Các bị Bạch Anh chưởng tôn nhìn ra vấn đề.


Mà khi y nhìn thấy Bạch Anh chưởng tôn, cả người đều ngây ngẩn.


Bạch Anh chưởng tôn võ trang hạng nặng, đầu đội ngọc quan, chân đi chiến ủng, cầm trong tay một thanh trường kiếm, mặt ông diện vô biểu tình, trong mắt phảng phất có ngọn lửa thiêu đốt.


Sau khi nhìn thấy Trần Húc Chi, Bạch Anh chưởng tôn nói thẳng: "Sự vụ tông môn giao cho ngươi, ta xuất môn một thời gian."


Nói xong, không đợi Trần Húc Chi trả lời, Bạch Anh chưởng tôn liền trực tiếp rời đi.


Trần Húc Chi sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại.


Lan Hải chưởng tôn là sư đệ của Bạch Anh chưởng tôn, người trước ngã xuống, người sau tất nhiên có thủ đoạn gì đó có thể tra ra sinh tử cả Lan Hải chưởng tôn.


Cho nên.....


Bạch Anh chưởng tôn đây là muốn ra tay?


====================


Tác giả có lời muốn nói:


Giản Thành có thể trọng sinh, tất nhiên là tu luyện bí thuật.