Chỗ Nào Không Đúng

Chương 120: Khôi phục



Luân Hồi Đài từ trước tới nay đều là pháp khí của cung chủ Luân Hồi Cung, Giản Thành từ sau khi trọng sinh trở về, mở ra phó bản che dấu Luân Hồi Cung của Tinh Hải phong , nhiều ít cũng biết một bài tân bí bên trong Luân Hồi Cung.


Giờ phút này Giản Thành liền nhanh chóng phổ cập khoa học cho Trần Húc Chi.


"Luân Hồi Đài trong Luân Hồi Cung là đời đời truyền thừa, dù cho cung chủ trước đây chết ở bên ngoài, trước khi chết cũng sẽ đánh pháp quyết, làm cho Luân Hồi Đài bị che dấu bởi ảo ảnh, chờ tu sĩ Luân Hồi Cung tới tìm kiếm."


Ngữ khí Giản Thành nghiêm túc trầm trọng, trong đó còn kèm theo run rẩy mà chính hắn cũng không nhận thấy được.


"Hơn nữa thay đổi của Luân Hồi Cung phi thường mờ mịt, lúc này đây sư phụ đột ngột chết, lúc này mới làm cho mọi người biết ta là người tiếp nhận, trước đây truyền thừa cung chủ trong Luân Hồi Cung chỉ có phong chủ Tinh Hải phong biết, thậm chí chưởng môn cũng không rõ ràng lắm."


"Cuối cùng thì tu sĩ bị thương trong tông môn bị thương dù cho được đưa đến Tinh Hải phong, người an bài trị liệu cũng là phong chủ Tinh Hải phong, có thể nói thân phận cung chủ Luân Hồi Cung phi thường cơ mật, này liền làm cho trong cái pháp khí Luân Hồi Đài này, có tất nhiều lực lượng thần hồn của các cung chủ Luân Hồi Cung đã tọa hóa."


Trần Húc Chi như là đang nghe thiên thư: "Lực lượng thần hồn của rất nhiều cung chủ Luân Hồi Cung?"


Giản Thành cũng là sau khi có được Luân Hồi Đài mới biết được những tân bí đó, cứ cảm thấy hắn đời trước có thể bình yên vô sự làm chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông, thật là một kỳ tích.


Thanh âm hắn hơi phát run, phức tạp mà rối rắm: "Không sai, cung chút Luân Hồi Cung tu luyện tới cực hạn, lại vô pháp tiến bộ chỉ có thể khi ngã xuống, liền đem toàn bộ thần hồn của mình đưa về Luân Hồi Đài, ý thức tuy rằng sẽ biến mất, nhưng thân là Nguyên Anh hoặc là Hóa Thần lực lượng lại sẽ không biến mất, lại vì lực lượng nhất mạch truyền thừa, những lực lượng đó theo Luân Hồi Đài được cung chủ kế tiếp luyện hóa, liền sẽ biến thành lực lượng thần hồn tinh thuần nhất."


"Lúc trước khi ta tìm được sư phụ, ông ấy đang lấy Luân Hồi Đài chống cự Huyết Cổ Ma Quật của Thiên Quý lão nhân, Huyết Cổ Ma Quật là pháp khí trấn đạo của tam tông ma môn, Luân Hồi Đài sở dĩ có thể chống đỡ được công kích của cường giả Hóa Thần cùng pháp khí trấn đạo, liền có một phần nguyên nhân này."


Thiên Quý lão nhân vì đánh vỡ cái lớp mai rùa của Luân Hồi Đài, dùng Tiêu Thâm Thủy làm mồi nhử, còn đem chiến trương bố trí ở sâu trong tiểu Bồng Lai, lúc này mới thành công lợi dụng Huyền Nhất Trọng Thủy của tiểu Bồng Lai đánh vỡ phòng ngự của Lan Hải chưởng tôn.


Trần Húc Chi sau khi nghe xong vẫn như cũ khó hiểu, y hỏi Giản Thành: "Cho nên? Ngươi muốn nói cái gì? Trên tế đàn bên này là cái Luân Hồi Đài kia? Là tiền bối tông môn lưu lại nơi này??"


Thanh âm Giản Thành vặn vẹo: "Không, có chuyện ngươi không biết." Đcm đời trước hắn cũng không biết a!!


"trong Luân Hồi Cung Luân Hồi Đài đời đời truyền thừa, chưa từng mất đi."


Trần Húc Chi trợn tròn mắt: "Vậy cái đài trước mắt là giả sao?"


"Không, có một người vẫn chưa truyền thừa Luân Hồi Đài xuống." Giản Thành: "Luân Hồi Đài của tổ sư khai phá Đại Nhật Tiên Tông Đại Nhật chân nhân, bị ông mang theo khi phi thăng a!!"


"..................." Trần Húc Chi hít ngược một ngụm khí lạnh, y gắt gao nhìn chằm chằm cái đài trên tế đàn kia, tay chân cả người đều lạnh lẽo.


Trong truyền thuyết tổ sư khai phá Đại Nhật Tiên Tông phi thăng tiến vào thượng giới, chẳng lẽ cái này gọi là thượng giới, cái gọi là đồn đãi đều là giả?


Trần Húc Chi lẩm bẩm nói: "Ngươi trước đây không biết?" Giản đại lão ngươi không phải là trọng sinh sao? Đã nói trọng sinh thì có công lược mà?!


Giản Thành ha hả: "Ta trước đây đến cả sự tồn tại của Luân Hồi Cung cũng không biết." Cười đi ngươi liền tận tình cười đi ta biết chính mình rất ngốc = =


Trần Húc Chi thấy được sự bi thương của vai chính ngựa khổ bức trong sự trầm mặc của Giản Thành, y chỉ có thể an ủi nói: "Hiện tại biết cũng không muộn."


Giản Thành: QAQ


Trần Húc Chi đánh lên tinh thần hỏi Giản Thành: "Đời trước thời điểm ngươi tới, Ngô Thanh Nhi dùng cái tế đàn này không?"


Giản Thành tiếp tục trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Nàng có dùng, nhưng là........" hắn ho khan: "Chờ nàng dùng rồi nói sau."


Hắn đời trước tới nơi này căn bản không biết Luân Hồi Đài, tất nhiên không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sau đó Ngô Thanh Nhi lại đích xác phát động tế đàn, chính là ngẫm lại sau khi trọng sinh trở về số lần bị vả mặt, Giản Thành vẫn là cẩn thận ngậm lại miệng.


Trần Húc Chi: "..............."


Y cư nhiên lý giải được lý do Giản Thành trầm mặc!!!


Cuối cùng, Trần Húc Chi chỉ có thể tiếp tục an ủi Giản Thành: "Chậc, ngươi giúp ta cảnh giới, nếu phát hiện cái gì lập tức nói cho ta."


Giản Thành lần này không trầm mặc nữa: "Không thành vấn đề."


Khi Trần Húc Chi theo dõi tế đàn đến phát ngốc, Ngô Thanh Nhi đã bước nhanh chạy đến mấy khu nhà cách đó không xa.


Từ xa nhìn lại thấy không lớn, chờ đi vào mới phát hiện những căn nhà đó số lượng khá nhiều, cơ hồ hình thành một cái thôn xóm.


Ngô Thanh Nhi đứng ở cửa thôn, rõ ràng Ngô Thanh Nhi chừa từng học qua bất kỳ loại văn tự nào như vậy, mà nháy mắt khi nàng nhìn đến văn tự, đáy lòng liền hiện ra cách đọc của văn tự cùng hàm nghĩa.


[Vật Vong chi mộ]


Ngô Thanh Nhi nháy mắt nhớ tới gia gia của mình, tên gia gia là Vật Thập Ngũ, chẳng lẽ chính là lấy chữ từ nơi này?


Phụ thân cũng không phải là họ Vật, ngược lại là đồng âm Ngô, chẳng lẽ bởi vì phụ thân không có kế thừa thiên phú bói toán?


Vật Vong? Không được quên cái gì?


Ngô Thanh Nhi nghĩ đến toàn đầu đều nhão, liền nháy mắt nàng muốn cất bước đi tới, bên tai vang lên một thanh âm.


"Thanh Nhi?"


Ngô Thanh Nhi đột nhiên hoàn hồn, nàng vội vàng quay đầu lại, chính là nhìn thấy Trần Húc Chi đứng ở bên cạnh mình, y ngửa đầu nhìn cổng vòm, Ngô Thanh Nhi theo bản năng nói: "Huynh trưởng, huynh nhận thức chữ trên cổng sao?"


Trần Húc Chi cẩn thận đánh giá chữ trên cổng vòm, chữ viết này nhìn qua phi thừng quỷ dị, bút hoa quanh co, phía trên còn có chấm đen, nhìn qua rất là quỷ dị, y cẩn thận hồi tương lại ngọc giản cùng quyển trục mấy năm nay từng xem qua, cuối cùng lắc đầu: "Không quen thuộc, có lẽ làm văn tự của Yêu tộc."


Ngô Thanh Nhi nhấp môi, nàng cúi đầu, không biết nên nói cái gì.


Yêu tộc? Vì sao bí cảnh truyền thừa của gia tộc mà gia gia nói lại có văn tự của Yêu tộc?


Trần Húc Chi nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Ngô Thanh Nhi, nhịn không được nói: "Thanh Nhi, ngươi nhìn qua thực không tốt, có muốn tìm nơi nghỉ ngơi trước một chút?"


Ngô Thanh Nhi hơi trầm ngâm, nàng gật gật đầu: "Huynh trưởng, chúng ta vào xem đi, tổng có thể tìm được nơi đặt chân."


Hai người sóng vai đi vào trong phiến thôn xóm nhỏ này, Trần Húc Chi ở phía trước, Ngô Thanh Nhi bước chậm hơn nửa bước, bố phía âm trầm yên lặng, không có chút sinh cơ nào, Ngô Thanh Nhi trong lòng sợ hãi, theo bản năng vươn tay, bắt lấy ống tay áo của Trần Húc Chi.


Trần Húc Chi chú ý tới sợ hãi cùng dè chừng của Ngô Thanh Nhi, đơn giản kéo tay của Ngô Thanh Nhi.


Giây tiếp theo, Ngô Thanh Nhi đột nhiên quay đầu lại, nàng run run một chút, không thể hiểu được nói : "..........hình như có sát khí?"


"............." Trần Húc Chi diện vô biểu tình nói: "Có sao? Có thể là ảo giác của ngươi đi, ta cái gì cũng không cảm giác được."


Đồng thời y ở trong lòng nói với Giản Thành: "........ngươi chính là giúp ta cảnh giới như vậy?" Lực chú ý đều đặt trên người ta, còn cảnh giới cái rắm a!!


Giản Thành thấp giọng lẩm bẩm nói: "Sư huynh cũng chừa từng kéo tay ta."


Trần Húc Chi tức đến vui, y lười phản ứng lại Giản Thành, thấp giọng hỏi Ngô Thanh Nhi: "Ngươi có cảm giác gì đối với thôn này không?"


"Không, không có gì."


Ngô Thanh Nhi thất thần mà lắc đầu, dư quang khóe mắt xẹt qua đủ loại hoa văn được khắc họa trên đường phố cùng trên cách tưởng của mấy ngôi nhà, tâm tình chậm rãi chìm vào đáy cốc.


Nàng nhận thức.


Những đồ án hoa văn quỷ dị đó trong mắt nàng đều là một đám chữ viết, những chữ viết đó giống như sống lại, không chỉ có thể xuyên qua lại trên vách tường, thậm chí còn vọt tới trên mặt đường, vây quay chính mình!!


Dù cho Ngô Thanh Nhi mạc danh tin tưởng nhưng chữ viết quỷ dị đó sẽ không thương tổn chính mình, nhưng tron lòng nàng cũng thấy dựng lông.


Dưới sự chỉ dẫn của chữ viết, Ngô Thanh Nhi hành tẩu không có chút nào chần chờ, dù cho nàng cúi đầu, nhưng trong bất tri bất giác, vẫn là từ Trần Húc Chi kéo theo nàng, biến thành nàng kéo theo Trần Húc Chi tiến về phía trước.


Thần sắc Trần Húc Chi mặc danh mà nhìn Ngô Thanh Nhi, không hé răng.


Ngô Thanh Nhi đi đường trước sau không ngẩng đầu, chỉ nhìn dưới mặt đất, như vậy nàng là căn cứ vào cái gì để dẫn đường?


Hoa văn quỷ dị trên mặt đất.


Nhưng vào lúc này, Ngô Thanh Nhi đột nhiên dừng lại, nàng ngơ ngẩn mà nhìn tiểu viện tử trước mặt, trên sân đồng dạng có một tấm biển, bên trên viết ba chữ.


Vật Thập Ngũ.


Mồ hôi lạnh trên ót Ngô Thanh Nhi bỗng chốc toát ra, từ khi tiến vào thôn đến đứng ở chỗ này, vừa lúc là mười bốn căn nhà!!!


Đại danh gia gia nàng là Vật Thập Ngũ, nan, chẳng lẽ là căn cứ số lượng nơi này tới làm tên sao?


Kia nếu chính mình đi ra ngoài, chính là Thập Lục sao?


Chính là vì sao phải cải danh đây?


Ngô Thanh Nhi đột nhiên quay đầu lại, giờ khắc này cảm giác của nàng mạc danh bị phóng đại, giống như xuyên qua tầng tầng vách tường, thấy được dàn tế trước đó đi qua.


Bói toán đi.


Bói toán đi.


Bói toán đi.


Muốn biết hết thảy, liền bói toán đi.


"Thanh Nhi?"


Trần Húc Chi đột nhiên phát hiện hai mắt Ngô Thanh Nhi đăm đăm, y theo bản năng bắt lấy bả vai Ngô Thanh Nhi lay lay.


Ngô Thanh Nhi thình lình hoàn hồn, nàng đối diện với ánh mắt lo lắng của Trần Húc Chi, đột nhiên tinh thần rung lên, đúng rồi, nàng không phải tiến vào một mình.


Ngô Thanh Nhi giơ tay lau mồ hôi trên trán, thanh âm nàng run lên: "Huynh trưởng, ta..........." Dừng một chút, nàng hạ quyết tâm: "Ta hình như có thể xem hiểu những chữ đó."


Ánh mắt Trần Húc Chi dừng ở trên khuôn mặt có chút sợ hãi của Ngô Thanh Nhi, nữ hài gắt gao bắt lấy tay áo y, phảng phất như một cọng rơm duy nhất bắt được sau khi rơi xuống nước, muốn từ y có được lực lượng.


Trong lòng Trần Húc Chi than thở, y đột nhiên nửa quỳ xuống, mở ra hai tay, đem nữ hài ôm vào trong ngực.


Y ôn nhu nói: "Đừng sợ, Thanh Nhi, ta ở chỗ này." (A a a a a đại sư huynh còn chưa ôm Giản Thành lần nào đâu ლ(ಥ Д ಥ )ლ )


"Chúng ta cùng nhau tiến vào, tất nhiên sẽ cùng nhau đi ra." Trần Húc Chi cảm nhận được thân thể nữ hài run rẩy như chim cút, tiếp tục dùng ngữ khí khẳng định nói: "Hoặc là chúng ta hiện tại liền đi ra ngoài đi. Ta kỳ thật cũng không cần ngươi tặng đồ, thật sự."


Ngô Thanh Nhi nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt độ từ trên người Trần Húc Chi, dần dần bình tĩnh trở lại.


Nàng duỗi tay vòng lấy cổ Trần Húc Chi, hít sâu một hơi, vừa muốn mở miệng, đột nhiên trong đầu hiện lên một đoạn ngắn.


Ngô Thanh Nhi nhịn không được hét lên: "A!"


Trần Húc Chi không thể hiểu được: "Làm sao vậy?" Có địch nhân?


Y theo bản năng mà đứng dậy quay đầu, nào nghĩ đến Ngô Thanh Nhi ôm chặt lấy đầu của Trần Húc Chi, trước mắt Trần Húc Chi tối sầm, thiếu chút nữa đau sốc hông.


Sắc mặt Ngô Thanh Nhi cơ hồ trong suốt.


Nàng lẩm bẩm nói: "Ta nhớ ra rồi."


Một đêm kia, Lan Hải chưởng tôn thân vẫn, nàng bói toán ra mấy hình ảnh.


Trong đó có một cái..........


Là ngực Trần Húc Chi bị một thanh kiếm màu đỏ vàng cắm vào!


=================


Tác giả có lời muốn nói:


Đời trước Giản Thành là con rơi.