Chỗ Nào Không Đúng

Chương 124: Hái hoa đạo tặc



Ngô Thanh Nhi nhanh chóng đọc nhật ký mà gia gia mình lưu lại.


Nhật lý ký lục rõ ràng dấu vết sinh hoạt của Vật Thập Ngũ ở chỗ này, Ngô Thanh Nhi lật thật nhanh, mới bắt đầu đều là phát hiện một vài tin tức, bất quá Ngô Thanh Nhi mới vừa lật một tờ, liền thấy quyển nhật ký này kẹp một cái phong thư.


Ngô Thanh Nhi sửng sốt, nàng lấy phong thư ra, liền thấy trên phong thư viết: Thanh Nhi thân khải.


Đây, đây là thư gia gia viết cho nàng?!


Ngô Thanh Nhi đột nhiên phản ứng lại, đúng rồi, nếu gia gia nói vị trí bí cảnh Lam Sơn cho nàng, tất nhiên sẽ lưu tin tức lại cho nàng a!


Chẳng lẽ đã sớm nghĩ tới một màn này?


Ngô Thanh Nhi tuy rằng cảm thấy không thể tưởng tượng, chính là ngẫm lại bí pháp bói toán nhất mạch truyền thừa nhà mình, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm xúc hưng phấn.


Đây là biến hóa từ sau khi cha mẹ tử vong, gia gia mất tích liên lạc chưa từng xuất hiện qua: Rung động đến từ huyết mạch thân nhân.


Ngô Thanh Nhi nhanh chóng mở ra phong thư này, rút giấy viết thư bên trong ra.


Trên giấy viết thư chỉ có mấy chữ ít ỏi, nói vài chuyện, chờ sau khi Ngô Thanh Nhi nhanh chóng xem xong, toàn bộ sắc mặt đều trắng.


Đúng như Ngô Thanh Nhi suy nghĩ, bản thân nhất tộc của nàng cũng không phải họ Ngô, đương nhiên cũng không phải họ Vật, nhất tộc bọn họ từ thật lâu trước kia liền từ bỏ dòng họ ban đầu, chỉ để lại chữ Vật này, vì không để cho người khác chú ý, liền lấy đồng âm Ngô.


Để cho Ngô Thanh Nhi khiếp sợ chính là, nhất tộc bọn họ không phải là người!!


Từ từ, cũng không thể nói không phải ngươi, mà là nói tổ tiên thật lâu trước kia của bọn họ không phải nhân loại, nhất tộc này của bọn họ tên là Bặc Nhất Tộc, tộc nhân Bặc Nhất Tộc bẩm sinh có thể nhìn thấy tuyến vận mệnh tương lai, bởi vì năng lực này quá nghịch thiên, cho nên số lượng tộc nhân từ trước đến nay đều thưa thớt, cũng nhờ che chở dưới trướng một vị chủ nhân, nhờ chủ nhân giúp bọn họ trốn tránh phần lớn trừng phạt Thiên Đạo buông xuống khi bọn họ bói toán.


Bất quá theo vô số năm tháng qua đi, nhất tộc bọn họ không ngừng thông hôn cùng nhân loại, dần dân một tia huyết mạch kia của tổ tiên dần dần loãng, huyết mạch Bặc Nhất Tộc cơ hồ biến mất, đã không còn huyết mạch tổ tiên, Bặc Nhất Tộc tất nhiên không thể lại tùy ý bói toán giống như trước kia nữa.


May mà huyết mạch tuy rằng loãng, lại trước sau chưa từng đoạn tuyệt, con cháu đời sau cách mấy thế hệ là có thể xuất hiện hậu duệ có năng lực bói toán, bằng vào các bí pháp của Bặc Nhất Tộc, ngược lại cũng có thể tiếp tục truyền xuống.


Tỷ như Ngô Thanh Nhi, nàng tuy rằng thực lực thấp kém, lại có thể tính ra tương lai, chính là một loại biểu hiện của huyết mạch phản tổ.


Vật Thập Ngũ ở trên thư viết rất rõ ràng, lão đã đem những bí pháp có thể sử dụng đều sửa sang lại, toàn bộ để trên giá sách, để cho Ngô Thanh Nhi tự mình căn cứ theo số thứ tự trên sách để học.


Bất quá ngay sau đó, Vật Thập Ngũ liền viết, tất cả nội dung trên đều không quan trọng.


Ngô Thanh Nhi: "..........."


Khi nhìn đến dòng chữ này, nội tâm Ngô Thanh Nhi có chút hỏng mất.


Gia gia a! Nói trọng điểm a!


Vật Thập Ngũ tỏ vẻ trên đó đều là bối cảnh, hiểu rõ những nội dung trên đó, Ngô Thanh Nhi mới có thể lý giải những lời lão muốn nói dưới đây.


Bặc Nhất Tộc là có chủ nhân, vị chủ nhân này tuy rằng đã chết, nhưng có một vị hậu duệ, vị hậu duệ này tuy thân đã tử, nhưng thần hồn lại không chết!


Tập trung vào trọng điểm, thần hồn của vị hậu duệ này vẫn còn tồn tại, cũng được ôn dưỡng ở một nơi quan trọng!


Tiếp theo, bởi vì chủ nhân ngã xuống, hậu duệ của chủ nhân cũng chỉ còn lại thần hồn, Bặc Nhất Tộc bọn họ liền gánh vác một sử mệnh quan trọng, đó chính là bảo hộ cho thần hồn của vị hậu duệ này sống lại, cũng phục vụ cho vị tiểu chủ nhân đó.


Đương nhiên đây cũng không phải trọng điểm = =


Ngô Thanh Nhi: "............."


Nhưng mà Bặc Nhất Tộc đều là cọng bún sức chiến đấu bằng 5, tác dụng duy nhất là bói toán, sau khi không còn chủ nhân hỗ trợ yểm hộ, Bặc Nhất Tộc bọn họ làm sai có thể tránh khỏi Thiên Đạo phản phệ đây?


Vì thế vị chủ nhân này của Bặc Nhất Tộc để lại một cái pháp khí, tên là Khởi Minh Tỏa, chỉ cần đeo Khởi Minh Tỏa, hậu duệ Bặc Nhất Tộc liền có thể tránh đi phản phệ, từ bên trong vận mệnh quỷ quyệt mà bảo hộ mình, đồng thời có thể bảo hộ tiểu chủ nhân tốt hơn.


Như vậy vấn đề liền tới, làm thế nào đảm bảo hậu duệ Bặc Nhất Tộc trước sau đều trung thành và tận tâm với chủ nhân đây?


Vì thế vị chủ nhân kia ngã xuống liền để lại một cái cửa sau trên Khởi Minh Tỏa, chủ nhân của Khởi Minh Tỏa chỉ có duy nhất một vị chủ nhân, chính là hậu duệ của chủ nhân, nữ tử áo lam trên bức họa khi Ngô Thanh Nhi quỳ lạy kia.


Nữ tử áo lam mới là chủ nhân duy nhất của Khởi Minh Tỏa, hậu duệ của Bặc Nhất Tộc đều chủ là mượn mà thôi.


Sau đó điều quan trọng nhất rốt cuộc cũng tới: Chỉ có nữ tử áo lam mới có thể sử dụng công năng che dấu của Khởi Minh Tỏa.


Công năng là gì đây?


Đoạt xá người sau khi đeo.


Đọc đến đoạn này, Ngô Thanh Nhi sợ hãi cả kinh.


Nàng vội vàng cúi xuống nhìn lại, liền thấy Vật Thập Ngũ viết, thần hồn của vị nữ tử áo lam kia được ôn dưỡng hơn một ngàn năm, phỏng chừng cũng gần tỉnh lại, tính tính vừa lúc là một thể hệ Ngô Thanh Nhi tiến vào bí cảnh, cho nên Vật Thập Ngũ phá lệ nhắc nhở cháu gái, dù cho dùng cái Khởi Minh Tỏa kia bảo hộ chính mình, cũng nhất định không được đeo trong thời gian dài, nếu nữ tử áo lam tỉnh lại, Ngô Thanh Nhi vô cùng có khả năng trở thành thân thể mới của nữ tử áo lam kia!!


Vật Thập Ngũ còn viết một vài tin tức, nhưng mà Ngô Thanh Nhi đã không xem tiếp, nàng nhanh chóng bỏ quá quyển nhật ký trong tay, đứng dậy nhằm về phía Trần Húc Chi ở trên giường nệm.


Mà nháy mắt khi nàng nhìn đến Trần Húc Chi, vẫn là sợ ngây người.


Nguyên lai không biết từ khi nào, Trần Húc Chi đã nằm ngủ trên giường nệm.


Trên người y thậm chí còn được đắp lên một lớp chăn mỏng!


"Ai!?" Ngô Thanh Nhi hoảng sợ vạn phần, phòng này, có kẻ thứ ba?


Giản Thành liếc mắt nhìn Ngô Thanh Nhi một cái, lười phản ứng nữ hài.


Giây tiếp theo, lại thấy nữ hài cúi đầu, sau đó chậm rãi quỳ xuống, lấy một loại ngữ khí phi thường kính cẩn dịu ngoan nói: "Chẳng lẽ là Diệu điện hạ tỉnh sao?"


"Tiểu nữa tử là Bặc Nhất Tộc tên Thanh, kiến qua điện hạ."


"........." Giản Thành đầy đầu mờ mịt, hắn nhíu mày lại, trong lòng vừa động, Diệu điện hạ?


Trong lòng Giản Thành dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, Diệu? Không phải người mà hắn nhận thức kia đi?


Liền khi Giản Thành còn đang rối rắm, Trần Húc Chi còn đang ngủ gục trước mặt hắn giật giật, y mở mắt.


Nháy mắt khi đối diện với đôi mắt này, mặc kệ là Giản Thành đang che dấu, hay là Ngô Thanh Nhi, đồng thời hít ngược một ngụm khí lạnh.


Đây là một đôi mắt thâm thúy mỹ lệ đếm cỡ nào a.


Bao la như biển rộng, cũng mỹ lệ như sao trời, mỹ lệ mà thâm thúy, rồi lại thanh triệt thuần tịnh, nháy mắt đối diện cũng sẽ làm cho nhân tâm hiện lên đủ loại từ ngữ trau chuốt hoa lệ, tiến tới quên hết thảy.


[Trần Húc Chi] nhẹ nhàng nở nụ cười, y chậm rãi ngồi thẳng người dậy, đường cong khuôn mặt nguyên bản hơi cương ngạnh dần dần nhu hòa, đồng thời thân thể cũng xảy ra biến hóa không rõ, chiều cao thân thể hạ xuống, trước ngực chậm rãi nhô lên, ngón tay trở nên tinh tế non mềm, khuôn mặt cũng phát sinh thay đổi.


Có thể nói trừ bỏi một đầu tóc dài lửa đỏ hơi tối cùng một thân hắc y, người trước mặt lại không có nửa điểm của Trần Húc Chi, thay vào đó là một nữ tử tư dung vũ mỵ, quốc sắc thiên hương.


Trước ngực nữ tử đeo một cái khóa lam sắc tinh quang, giờ phút này cái khoa đang hơi hơi lập lòe, cùng với ý cười trong mắt nữ tử chiếu rọi nhau, khi nàng cong lên khóe môi, trong phòng đều như tinh quang bao phủ, rực rỡ lấp lánh.


[Trần Húc Chi] phát ra thở dài sâu kín, giơ tay vuốt ve một lọn tóc trước ngực, sợi tóc lửa đỏ làm nữ tử giật mình, ngay sau đó lộ ra tươi cười linh động: "Màu đỏ a."


Nữ tử chậm rãi đứng dậy, theo động tác đứng dậy, vạt áo trước ngực hơi hở ra, lộ ra thứ cao ngất nhô lên, eo Trần Húc Chi đã tính là rất gầy nhưng rắn chắc, nhưng eo nữ tử này càng nhỏ, khi nàng đứng lên, đai lưng màu đen lại vẫn là rũ xuống, đã không có đai lưng trói buộc, vạt áo trước ngực nữ tử lập tức bán mở, bả vai cư nhiên cũng lộ ra.


Nữ tử chậm rãi đến trước người Ngô Thanh Nhi đang nửa quỳ, thở dài sâu kín: "Thanh sao? Ngươi là đời thứ bao nhiêu?"


Ngô Thanh Nhi nghe thanh âm của nữ tử, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, bi ý cùng nước mắt trong mắt thiếu chút nữa trào ra: là nàng quá mức lỗ mãng, hại huynh trưởng!!


Bất quá giây tiếp theo liền mạnh mẽ đem nước mắt đè ép trở về, nàng cúi đầu như cũ, thanh âm dịu ngoan cực lỳ, vững vàng nghe không ra một tia run rẩy.


"Hồi điện hạ, Thanh nhi là đời thứ mười sáu."


Nữ tử ngẩn ngơ, nàng nỉ non, hơi hơi nghiêng mặt, tóc dài màu đỏ che biểu tình của nàng: "A, đã qua mười sáu đời......"


Nữ tử giơ bàn tay ra, lòng bàn tay có chút ngọn lựa xong ra, đây đúng là Lưu Li Dung Dương Hỏa của Trần Húc Chi.


Nàng nhìn một hồi nói: "Thân thể này là đệ tử của Minh Hòa sao?"


Minh Hòa là ai? Suy nghĩ của Ngô Thanh Nhi nhanh chóng chuyển động, ngữ khí nàng cành thêm kính cẩn: "Vị này là đệ tử kiệt xuất nhất trong một thế hệ này của Đại Nhật Tiên Tông, Trần Húc Chi."


"Đại Nhật Tiên Tông a......." ngữ khí nữ tử có chút hoài niệm, còn mang theo ý cười nhè nhẹ: "Còn không phải là đồ tử đồ tôn của Minh Hòa sao, hắn có bao nhiều đời đệ tử?"


Ngô Thanh Nhi khô khốc nói: "Bối phận của đệ tử Đại Nhật Tiên Tông rất là kỳ quái, chưởng môn là một thế hệ, lên trên một thế hệ, xuống dưới một thế hệ, chỉ có ba đời."


Nữ tử ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: "Chỉ có ba đời....." thanh âm nàng cư nhiên có chút nghẹn ngào, sau một lúc lâu, nàng nâng tay áo lau đi nước mắt nơi xuống khóe mắt: "Làm khó ngươi còn nhỡ rõ lời vui đùa năm đó......"


Ngô Thanh Nhi sau khi nghe câu nói như vậy da đầu tê dại, đây là có ý gì?


Sau khi nữ tử khóc xong, nàng thực nhanh khôi phục cảm xúc.


"Nếu là đệ tử kiệt xuất Minh Hòa lưu lại tông môn, ngược lại cũng có thể dùng, chỉ là......"


Nữ tử hơi trầm ngâm, nàng nhìn về phía Ngô Thanh Nhi, ngữ khí ôn hòa hỏi: "Ngươi có nguyện ý vì ta làm bất luận chuyện gì?"


Ngô Thanh Nhi không chút nghĩ ngợi liền cúi người quỳ gối: "Thanh Nhi vốn là tôi tớ của ngài."


Vô luận như thế nào cũng phải theo nàng trước, mới có thể tùy thời tìm được sơ hở!


Nữ tử lộ ra tươi cười vừa lòng: "Cũng được, ngươi nếu hầu hạ thích đáng, sau này liền cho phép ngươi đi theo ta."


Sau đó trên người nữ tử nôi lên dao động linh lực nhàn nhạt, Ngô Thanh Nhi theo bản năng mà ngẩn đầu, liền thấy thân thể Trần Húc Chi cư nhiên chậm rãi từ bộ dáng nữ tử biến về nam tử?!


[Trần Húc Chi] đi đến trước mặt Ngô Thanh Nhi, duỗi tay nâng lên cằm Ngô Thanh Nhi, nhàn nhạt nói: "Ngươi đã là nữ tử, ta liền dùng thân thể của nguyên thân vậy."


Ngô Thanh Nhi đầy đầu mờ mịt: ...........A?


[Trần Húc Chi] nói: "Cởi"


Ngô Thanh Nhi: "....Cởi?"


[Trần Húc Chi]: "Đúng vậy, ta vừa mới tỉnh lại, cần khi nam nữ hoan hảo sinh ra sinh sinh bất tẫn hỏa để tới, duy trì ổn định thần hồn, vừa lúc thân thể này là nam tính, ngươi là nữ tính."


Ngô Thanh Nhi: ".........................."


Lời đã nói đến mức này, nàng nếu còn không rõ chính là ngốc tử!!


Nhưng, nhưng mà............?!


Toàn thân Ngô Thanh Nhi bắt đầu run rẩy, biểu tình trống rỗng.


A a a a a a trong đầu nàng cơ hồ nháy mắt nổ mạnh!


A a a a a a ——!


Không chỉ mình nàng, một người khác cũng muốn điên lên rồi.


Nháy mắt khi nghe đến những lời này, Giản Thành trực tiếp nổ mạnh tại chỗ, hắn không chút do dự tập kích từ sau lưng, cho [Trần Húc Chi] một chưởng!


[Trần Húc Chi] phun ra một búng máu, dưới thân mềm nhũn, té ngã trên người Ngô Thanh Nhi.


Ngô Thanh Nhi phản xạ có điều kiện mà tiếp được [Trần Húc Chi]: "Ngài........?"


Biểu tình nữ tử đột nhiên thay đổi: "A, cái ý thức này......."


Nàng nói đến một nửa, thân thể liền hơi run lên, giây tiếp theo nàng nhắm mắt lại, khi mở ra lại, cặp mắt kia cư nhiên từ màu lam biến về màu đen!


Ngô Thanh Nhi đại hỉ: "Huynh trưởng?"


Trần Húc Chi chớp chớp mắt, y đầy đầu mờ mịt, khi nhìn thấy biểu tình cực hỉ mà khóc của Ngô Thanh Nhi, không khỏi sửng sốt.


Y theo bản năng chống một tay muốn ngồi dậy, còn chưa ngồi vững, thân thể liền bị người khác ôm lên.


Trần Húc Chi đối diện với ánh mắt nôn nóng mà hơi hiện vẻ điên cuồng của Giản Thành, không khỏi hoảng sợ.


Không có y, ánh mắt Giản Thành quá khủng bố.


Giản Thành gắt gao ôm lấy Trần Húc Chi, tay hắn run nhè nhẹ, cả người đều ở trong một loại cảm xúc nghĩ lại mà sợ.


Hắn nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt của Trần Húc Chi, không xác định nói: "......Sư huynh?"


Thanh âm hắn nhỏ vụn mà run rẩy, như là thủy tinh sắp vỡ ra, không khỏi có chút ngoài ý muốn.


"Là sư huynh sao?"


Trần Húc Chi a một tiếng: "Làm sao vậy?"


Y chép chép miệng, nga, vị máu đầy miệng, lại cúi đầu một cái, quần áo trên người bán mở, đai lưng cũng không thấy đâu, bả vai lộ ra, còn có hơi lạnh?


Biểu tình Trần Húc Chi đột nhiên biến đổi.


Y trừng Giản Thành: "Người làm cái gì với ta?!"


=============


Tác giả có lời muốn nói:


Giản Thành: Không phải ta! Ta không có! Ngươi nghe ta giải thích!!