Chỗ Nào Không Đúng

Chương 127: Nhất vãng nhi thâm



Ánh sáng sáng ngời bỗng nhiên tạc vỡ ra, đồng thời một thanh âm bén nhọn vang lên bên tai.


"Ngươi dám ——!"


Giây tiếp theo, quang mang biến mất, bộ dáng tế đàn trước mắt thay đổi cực lớn.


Cái đài nhỏ hai tầng tên là Thanh Diệu đài giờ phút này hóa nhỏ bằng lòng bàn tay, dừng ở trong tay Ngô Thanh Nhi, giờ phút này Thanh Diệu Đài xám xịt, như là thu liễm hết thảy quang hoa cùng linh lực, không có bất luận bảo quang gì, giống như mọt hòn đá nhỏ bình thường.


Mà Luân Hồi Đài ở trên Thanh Diệu Đài cũng bị Giản Thành cầm ở trong tay, lòng bàn tay hắn lập lòe nhè nhẹ từng đợt phù văn, không chỉ giam cầm Luân Hồi Đài, còn đang không ngừng rút lực lượng bên trong.


Giản Thành lộ ra một tia cười lạnh: "Ông trời cũng để ngươi lọt vào tay ta!"


Giờ phút này dưới chân Giản Thành, Luân Hồi Đài truyền từ Lan Hải chưởng tôn đang như ẩn như hiện, hai cái Luân Hồi Đài đều tản ra linh lực cùng phù văn trên đài, nhưng có thao tác của Giản Thành, tất nhiên Luân Hồi Đài nơi nàng kia dần dần phóng thích lực lượng, dần dần tiến vào trong Luân Hồi Đài dưới chân Giản Thành.


Lại nói tiếp lịch đại cung chủ Luân Hồi Cung của Tinh Hải phong cũng đều là cường giả kỳ tài ngút trời, ở thật lâu trước kia, loại bí thuật dung hợp Luân Hồi Đài này đã được khai phá ra.


Bất quá lúc ấy nguyên nhân khai phá ra bí thuật này căn bản cũng không phải tìm ra Luân Hồi Đài của tổ sư khai phái, mà là lo lắng nếu có một ngày, cung chủ Luân Hồi Cung chết ở bên ngoài, Luân Hồi Đài cũng không tìm thấy, không thể không một lần nữa luyện chế lại Luân Hồi Đài.


Nếu là một lần nữa luyện chế Luân Hồi Đài, truyền đến ba bốn đời sau, đột nhiên tìm được Luân Hồi Đài trước kia, vậy thì làm sao bây giờ?


Dùng Luân Hồi Đài mới? Hay vẫn dùng Luân Hồi Đài cũ? Hay là..........hợp nhất cả hai cái?


Mỗi một thế hệ cung chủ Luân Hồi Cung trước khi ngã xuống đều đem toàn bộ linh lực cùng lực lượng thần hồn dung nhập vào trong Luân Hồi Đài, mặc kệ là bỏ cái nào cũng đều lãng phí, vì thể phương pháp dung hợp Luân Hồi Đài tất nhiên vì vậy mà được khai phá ra.


Luân Hồi Cung truyền thừa nhiều đời như vậy, cung chủ Luân Hồi Cung đều tương đối cẩn thận, chưa bao giờ làm mất đi Luân Hồi Đài, cho nên khẩu quyết dung hợp Luân Hồi Đài truyền thừa vô số đời, tới nơi này của Giản Thành, cư nhiên xem như là lần đầu tiên ứng dụng.


Sau khi khống chế Luân Hồi Đài, một tay khác của Giản Thành túm lấy Ngô Thanh Nhi xoay người liền chạy, hắn chạy cực nhanh, cho nên cũng chưa chú ý tới nơi xa hơn, một đám thi cốt anh linh vốn đã chết trên chiến trường kia tất cả đều run rẩy giật giật, cũng chậm rãi [đứng] lên.


Bất quá sau khi những thi cốt anh linh đó đứng lên, chuyện đầu tiên bọn chúng làm, đều là không hẹn mà cùng đánh nát những thinh thể màu trắng ở trước mặt hoặc xung quanh.


Bọn chúng phảng phất hung tợn đấm vào cho hả giận, dù cho chỉ còn lại tro bụi cùng xương gãy, dù cho chỉ còn lại oán niệm cùng tử khí, cũng muốn hủy diệt hết thi cốt của đám tinh thể màu trắng không mang bộ dáng nhân loại này.


Động tác những anh linh đó phi thường thong thả, bọn chúng từng chút từng chút đấm xuống, những đoạn xương vốn bị phong hóa thành xỉ không tới một hồi liền nát, nát rồi cũng chưa xong, cỗ hận ý cường hãn mà dài lâu làm cho bọn chúng tùy tiện cầm lấy thứ gì đó bên cạnh, tiếp tục đánh vào, đánh vào.


Bang.


Bang.


Bang.


Một tiếng lại một tiếng, thong thả mà kiên định.


Giản Thành cũng không biết chuyện phát sinh ở sau lưng, y túm lấy Ngô Thanh Nhi hướng tới Vật Vong chi mộ, đem Ngô Thanh Nhi ném ở bên ngoài, chính mình vọt vào phòng của Vật Thập Ngũ.


Liền thấy Trần Húc Chi mồ hôi đầy đầu, gắt gao cuộn tròn lại, sắc mặt tái nhợt, màu môi phát xanh, cả người đều lâm vào trong trạng thái chết ngất.


Thanh âm Chung Diệu Nhi vang lên trong phòng, mang theo hận ý cùng không thể tưởng tượng: "Ngươi cư nhiên có Luân Hồi Đài!!!"


Tùy tiện trong tay một đệ tử Đại Nhật Tiên Tông liền có Luân Hồi Đài? Này không đúng đi? Đại Nhật Tiên Tông đã lưu lạc đến mức tu sĩ Kim Đan kỳ cũng được dùng Luân Hồi Đài rồi sao?


Giản Thành vọt tới trước người Trần Húc Chi, hắn cẩn thận nâng Trần Húc Chi dậy, ngữ khí cực kỳ lạnh băng: "Chung Diệu Nhi, ngươi nếu dám thương tổn y mảy may, ta tuyệt đối không bương tha ngươi!"


Cái khóa nhỏ màu lam trước ngực Trần Húc Chi tản ra ánh sáng, Chung Diệu Nhi hét lên: "Ngươi không buông tha ta? Hẳn là ta không buông tha ngươi a!"


Nàng cực kỳ tức giận, Giản Thành thu Luân Hồi Đài, không khác gì chặt đứt đường lui cùng nơi phát ra linh linh của nàng, lúc này Chung Diệu Nhi phẫn nô rít gào: "Ta sẽ không bỏ qua ngươi, càng sẽ không bỏ qua tên tiểu tình nhân này của ngươi!!"


Cái khóa nhỏ màu lam đột nhiên tản ra một loại hơi thở huyền diệu.


Chung Diệu Nhi: "Hảo hảo cảm thụ một chút sự phẫn nộ của họ đi!"


Giọng nói rơi xuống, Ngô Thanh Nhi ở ngoài cửa té lộ nhào vọt vào phòng, trong thanh âm nàng tràn đầy hoảng loạn: "Bên ngoài! Bên ngoài những cái thi cốt đó đều sống lại!!"


Giản Thành chậc một tiếng, hắn sải bước lao ra ngoài cửa, sau đó nháy mắt sợ ngây người.


Thi cốt ở chiến trường bên kia cơ hồ tất cả đều sống lại, cho dù đoạn cốt tàn kiếm, thậm chí chỉ còn lại một chút xương bàn tay, đều đang giãy giụa nhằm tới thôn xóm bọn họ.


Những hài cốt gãy xương đó vây xung quanh cái thôn xóm nho nhỏ này, tản ra hận ý cùng sát khí đặc sệt cơ hồ vô pháp bị tiêu diệt, trong một đám đầu lâu rách nát kia đều lộ ra sát khí thâm tràm, nháy mắt nhìn thấy Giản Thành cùng Ngô Thanh Nhi, bọn chúng không chút do dự vọt tới.


May mà bên ngoài thôn Vật Vong chi mộ này có một đám phù văn quỷ dị, những phù văn đó tập hợp bên nhau, hình thành một cái kết giới thật lớn, chặn những bộ xương khô đó ở bên ngoài.


Nhưng dù vậy, những bộ bạch cốt đó như cũ vẫn không biết mệt mỏi không chút do dự tiến lên, dù cho xương cốt bị đánh gãy, dù cho chỉ miễn cưỡng đứng thẳng, bọn chúng vẫn như cũ đánh sâu vào, mang theo gào rống cùng phẫn nộ, không cam lòng cùng oán hận, giống như muốn đem hết thảy trước mặt đều hủy diệt.


Giản Thành tâm trầm tới trong bụng, hắn lập tức nói với Ngô Thanh Nhi: "Có thể điều khiên Thanh Diệu Đài không?"


Ngô Thanh Nhi run run một chút, hoảng loạn gật đầu: "Có, có thể!"


Giản Thành hơi hơi híp mắt, hắn nói: "Ngươi điều khiển Thanh Diệu Đài, đem Thanh Diệu Đài dặt ở dưới đền thờ bên ngoài thôn."


Ngô Thanh Nhi gật gật đầu, nàng hít sâu một hơi, dù cho sắc mặt trắng bệch, trắng bệch, đôi mắt lại sáng đến kinh người.


Nữ hài nhắm mắt lại, ổn định cảm xúc một chút, sau đó bắt đầu đánh ra pháp quyết, Thanh Diệu Đài lớn bằng bàn tay dần dần lớn lên, cũng từ từ bay lên không trung.


Giản Thành cẩn thận quan sát đến những nhóm bạch cốt đang vây lại đây, quả nhiên, khi Thanh Diệu Đài rời đến bên ngoài kết giới phòng ngự, tất cả xương cốt đó đều đổi hướng.


Đúng vậy, tuy rằng biến thành xương cốt, phân không rõ trước sau, nhưng mà nháy mắt khi Thanh Diệu Đài xuất hiện, vẫn có không ít hài cốt nhằm phía Thanh Diệu Đài.


Xác định, quả nhiên hấp dẫn những hài cốt đó là Chung Diệu Nhi!!


Giản Thành hận đến nghiến răng.


Động thái này của Chung Diệu Nhi không thể nghi ngờ đã đưa Trần Húc Chi lâm vào trong nguy nan, chi cần một ngày còn chưa lấy Khởi Minh Tỏa xuống, trên người Trần Húc Chi liền sẽ tản ra hơi thở của Chung Diệu Nhi, tại bí cảnh này sẽ bị những hài cốt đó đuổi giết, nếu là đi ra ngoài, quỷ biết sẽ hấp dẫn nhưng thứ lung tung rối loạn gì.


Đến lúc đó không ai sẽ để ý sống chết của Trần Húc Chi, tất cả mọi người đều sẽ nói, chỉ cần có thể giết Chung Diệu Nhi, Trần Húc Chi cho dù chết, cũng coi như là chế có ý nghĩa.


Nhưng mà Giản Thành tuyệt đối không cho phép loại cục diện này xuất hiện!


Mau nghĩ xem, mau nghĩ xem có biện pháp nào có thể phá cục!


Liền khi Giản Thành đang trầm tư suy nghĩ, Trần Húc Chi gian nan mở mắt.


Nháy mắt ở to mắt, trong óc y trống rỗng, lực lượng nặng nề mà lạnh thấu xương trước sau áp ở trên thần hồn y, làm y khó có được cảm thụ một phen tư vị bệnh nặng.


Trần Húc Chi nhắm mắt lại, hoãn hoãn, mới chậm rãi đỡ giường, muốn ngồi dậy.


Đáng tiếc hiện tại y tứ chi vô lực, thử vài lần, thất bại, hùng yêu giả chết bên cạnh lập tức tiến lên, vươn móng vuốt lông xù, giúp Trần Húc Chi ngồi dựa ở gối mềm.


Trần Húc Chi thở hổn hển, y nhìn về phía hùng yêu, đột nhiên cười.


Lại nói đã lâu không gặp con hùng yêu này.


Hùng yêu bị dọa đến có rúm một chút, nó nhưng không quên gia hỏa trước mặt này lúc trước như thế nào đánh nó một trận.


Trần Húc Chi hữu khí vô lực nói: "Phát sinh chuyện gì."


Y rõ ràng bị trấn áp mà không mở được mắt, nhưng đột nhiên cỗ áp lực này biến nhẹ, mà cái ý thức kia cũng không định chiếm cứ thân thể y, nhất định là Giản Thành làm cái gì, hoặc là đã xảy ra chuyện gì, mới đưa đến cục diện như vậy.


Hùng yêu thành thành thật thật mà nói đoạn đối thoại giữa Chung Diệu Nhi cùng Giản Thành cho Trần Húc Chi.


Trần Húc Chi nghe xong giật mình, trong đầu nhanh chóng hiện lên một vài thứ, cuối cùng biểu tình của y bị điều chỉnh thành không thể tưởng tượng cùng khổ sở.


"Ngươi, ngươi nói A Thành hắn, hắn nói tuyệt đối không buông tha cô nương này?"


A Thành? Hùng yêu chớp chớp mắt, cái đầu tròn tròn gật gật.


Trần Húc Chi hít sâu một hơi, y nói với hùng yêu: "Đỡ ta lên, ta muốn đi tìm hắn."


Hùng yêu mặt mộng bức: Đại lão ngài nói gì?


Trần Húc Chi cúi đầu rơi lệ, tóc dài màu đỏ rơi bên mặt, trên mặt tràn đầy biểu tình đồng bệnh tương liên, thanh âm y mềm mại cực kỳ: "A Thành thật quá đáng, hắn sao có thể nói chuyện như vậy với cô nương này đâu?"


Trần Húc Chi phát ra thở dài thật sâu: "Vị cô nương này cũng không dễ dàng, mọi người hảo hảo thương lượng, có lẽ là hiểu lầm."


Hùng yêu trợn mắt há mồm, cái đầu dưa nhỏ của nó không rõ vị đại lão trước mặt này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, cũng chỉ có thể thực giản dị đỡ Trần Húc Chi rời khỏi phòng.


Trên đường, Trần Húc Chi lầm bầm lầu bầu giống như nỉ non: "Ai cung có thời điểm thâm tình bất hối, ta cùng A Thành là như thế, năm đó vị cô nương này cũng thế, đều là người si tình, tội gì làm khó nhau?"


"A Thành quá lỗ mãng, vị cô nương này chỉ sợ có nỗi niềm khó nói, nàng một nữ tử nhu nước ở chỗ này khốn thủ nhiều năm, rốt cuộc có hy vọng mới, A Thành lại........."


Trần Húc Chi giống như là đang thương lượng với hùng yêu nói: "Dù sao ta chung quy sẽ trở thành khí linh của A Thành, không bằng đem thân thể này của ta cho cô nương này đi, cũng không biết vị cô nương này có nguyện ý hay không."


Nguyện ý a!


Nàng đương nhiên nguyện ý!!


Vốn dĩ vì phóng thích hơi thở mà có chút mỏi mệt Chung Diệu Nhi tức khắc lấy lại tinh thần, Khởi Minh Tỏa trước ngực Trần Húc Chi một lần nữa phát ra ánh sáng nhàn nhạt.


Thanh âm Chung Diệu Nhi vang lên bên tai Trần Húc Chi.


"Ai.......... vẫn là ngươi biết lý lẽ." Thanh âm Chung Diệu Nhi uyển chuyển non mềm: "Ta cũng chỉ là muốn đi hoàn thành một cái tâm nguyện mà thôi."


Trần Húc Chi nghe xong kinh hỉ nói: "Cô nương, ngươi tỉnh? Vừa rồi A Thành quá mức lỗ mãng, ngươi không sao chứ?"


Chung Diệu Nhi cười ngâm ngâm nói: "Còn tốt, đa tạ ngươi quan tâm." Dừng một chút, nàng thật cẩn thận mà thử nói: "Ngươi vừa rồi nói nguyện ý đem thân thể nhường cho ta........"


Trần Húc Chi thở dài nói: "Nếu là có thể trở thành khí linh của A Thành, nói vậy hắn rốt cuộc không rời khỏi ta........."


Chung Diệu Nhi nghe xong ngơ ngẩn, đồng dạng thở dài: "Ngươi nhưng thật si tình với hắn."


Trần Húc Chi ngân nga nói: "Đúng vậy, tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm."


Hùng yêu: Tổn thọ a, nghe loại lời nói như thế, ta có phải sẽ bị vị đại lão này làm thành thịt kho tàu?


==========================


Tác giả có lời muốn nói:


Trần · ảnh đế · Húc Chi online