Chỗ Nào Không Đúng

Chương 133: Trứng xui xẻo



Trần Húc Chi gọi Cung Thiên Trọng, đợi nửa ngày, Cung Thiên Trọng cư nhiên không có nửa điểm phản ứng.


Trần Húc Chi hơi hơi nhíu mày, y không có mạnh mẽ đánh thức khế ước giữa hai bên, mà là cẩn thận lui tới.


Y tự hỏi hồi lâu, lại một lần nữa nhắm mắt, tiến vào xem.


Ở bên trong dưới tình huống nhìn xem, Trần Húc Chi có thể rõ ràng [nhìn] thấy Nguyên Anh của mình.


Nguyên Anh vừa mới sinh ra như một trĩ nhi, phiêu phù bên trong tử phủ, bị vô số linh lực hồng sắc vây quanh.


Linh lực tiến vào Nguyên Anh, giữa lúc phun ra nuốt vào mờ mịt ra càng nhiều linh lực, trên cổ tay tiểu nhân màu đỏ quấn lấy một sợi huyết huyền tinh tế, đó cũng là huyết huyền bản mạng của Cung Thiên Trọng.


Trần Húc Chi đem ý thức truyền vào trong Nguyên Anh, nháy mắt thị giác phát sinh chuyển biến, tiểu nhân màu đỏ giật giật thân thể, nâng cổ tay lên.


Nó tinh tế quan sát sợi huyết huyền kia, nhìn kỹ thật lâu, mới ở trên huyết huyền phát hiện phù văn màu đen?


Phù văn màu đen kia so với tóc còn mảnh hơn, nếu không phải Trần Húc Chi thông qua lực lượng Nguyên Anh, có thể còn vô pháp phát hiện.


Trần Húc Chi lập tức phát hiện một chuyện, Cung Thiên Trọng gặp chuyện.


Như vậy Giản Thành đi ra hỗ trợ có thể xảy ra chuyện hay không?


Nghĩ đên Lan Hải chưởng tôn thân vẫn, tâm Trần Húc Chi nháy mắt nhắc tới cổ họng.


Y lập tức thông qua khí linh của Kim kiếm liên hệ Giản Thành, Giản Thành vừa mới rời d, liền nhận được liên hoàn call của Trần Húc Chi.


"Cái gì? Cung Thiên Trọng bên kia xảy ra chuyện?"


Giản Thành còn chưa kịp liên hệ Cung Thiên Trọng, nghe được Trần Húc Chi miêu tả, thần sắc tức khắc âm trầm xuống.


Hắn hơi trầm tư, liền nói với Trần Húc Chi: "Lúc trước khi ta lập khế ước, từng ở trên người hắn hạ bí pháp."


Giản Thành hàm hồ nói: "Trước kia ta ít nhiều học được vài thủ đoạn nhỏ."


Năm đó Giản Thành sau khi lật đổ tam tông ma môn, thuộc tính học bá phát tác, đem toàn bộ kho của ma môn lật một lần, học rất nhiều bí pháp lung tung rối loạn.


"Trong đó có một loại bí pháp kích phát chỗ trống ký ức." Giản Thành nói: "Cung Thiên Trọng nói lão tổ ma môn thích xem đầu của đệ tử, tra xét độ trung tâm của bọn họ, vì phòng ngừa tiết lộ bí mật, Cung Thiên Trọng liền nhờ ta thi pháp cho hắn."


Ngữ khí hắn trầm trọng: "Ngươi nói cái loại tình huống này, rõ ràng là bí pháp ta thi triển đã bị phát động, trên huyết huyền kia mới có phù văn màu đen."


Trần Húc Chi nhíu mày, y nói: "Vậy hiện giờ Cung Thiên Trọng tìm ngươi hỗ trợ, có thể hay không là bẫy rập?"


Giản Thành dự liệu trước nói: "Yên tâm, ta nếu biết hắn bên kia xảy ra chuyện, tất nhiên sẽ không nhảy vào bẫy."


Trần Húc Chi ha hả: "Lúc tước Lan Hải chưởng tôn chết cũng biết có bẫy, nhưng ông ấy vẫn một đầu chui vào, hơn nữa còn ngã xuống!!"


Giản Thành nghe xong thình lình trong lòng vừa động.


Lại nói tiếp Trần Húc Chi vì sao lại đột nhiên liên hệ Cung Thiên Trọng?


Giản Thành còn chưa tự hỏi minh bạch, cũng theo bản năng mà tìm được đáp án rồi.


Hắn nhẹ giọng nói: "Sư huynh, ngươi là đang lo lắng cho ta sao?"


Trần Húc Chi hỏi lại: "Ta không nên lo lắng cho ngươi sao?"


Giản Thành lập tức nhếch miệng cười, hắn ôn nhu nói: "Ân, ta đáp ứng ngươi, tuyệt không lấy thân phạm hiểm."


Trần Húc Chi nhấp môi, y trầm mặc thật lâu, sau mới ừ một tiếng: "Không được thất tín với ta."


Giản Thành miệng đầy đáp ứng.


Sau khi cắt đứt liên lạc, Trần Húc Chi mặt trầm như nước.


Y tuy rằng tin tưởng Giản Thành, nhưng từ góc độ Trần Húc Chi tới nói, cùng với yên lặng chờ đợi, còn không bằng nhanh chóng luyện hóa Linh khí trong tay, chuẩn bị sẵn sàng, rời khỏi Lam Sơn, chống đỡ thiên kiếp, sau đó đi tìm Giản Thành.


Như vậy, vô luận Giản Thành gặp phải chuyện gì, y đều có thể cùng Giản Thành đối mặt.


Nghĩ đến đây, Trần Húc Chi đi tìm Ngô Thanh Nhi.


"Thanh Nhi, ngươi muốn đem tư liệu nơi này sửa sang lại xong, cần bao lâu?"


Ngô Thanh Nhi giật mình, nàng tính tính nói: "Chỉ sợ mất mấy tháng, rốt cuộc nơi này không chỉ có ký lục gia gia lưu lại, còn có tư liệu của rất nhiều tiền bối, cỗ chiến trường bên kia cũng cần dọn dẹp một chút."


Trần Húc Chi khó xử nói: 'Phải lâu như vậy?"


Ngô Thanh Nhi kỳ quái nói: "Huynh trưởng có chuyện muốn làm sao?"


Trần Húc Chi gật đầu: "Ta tiến giai Nguyên Anh, cần nhanh chóng hồi tông môn một chuyến."


Ngô Thanh Nhi cười nói: "Nếu là như vậy, huynh trưởng không bằng trước rời Lam Sơn, trong Lam Sơn không có nguy hiểm gì, ta một mình cũng không sao."


Trần Húc Chi nghe xong lộ ra tươi cười: "Ngươi không cần sốt ruột rời khỏi, ta lưu lại chút linh đan diệu dược cho ngươi, ngươi hảo hảo tăng lên tu vi."


Ngô Thanh Nhi nga một tiếng, nàng thình lình nói: "Thành Hạo kia rời đi?"


Trần Húc Chi dường như không có việc gì nói: "Thành Hạo dù sao cũng là đệ tử quan trọng của Tinh Hải phong, hắn cũng không thể rời khỏi tông môn thời gian dài."


Ngô Thanh Nhi bĩu môi, chế nhạo: "....... cho nên huynh trưởng là nhớ Thành Hạo?"


Trần Húc Chi cảm thấy xấu hổi, nhưng thực nhanh y liền hồi phục tâm tình, ngược lại gật đầu: "Đúng là có chút."


Ngô Thanh Nhi cứng họng, nàng hơi hơi buồn bực nói: "Nếu huynh trưởng nhớ tên kia, vậy trở về đi, không cần lưu lại nơi này bồi ta."


Tuy rằng Thành Hạo không ở trước mắt, nhưng nàng vẫn bị uy đầy miệng cẩu lương a!


Trần Húc Chi sờ sờ cái mũi, yên lặng rời khỏi phòng Ngô Thanh Nhi, trở về tĩnh thất nỗ lực luyện hóa Linh khí.


Giản Thành sau khi được Trần Húc Chi báo tin, cũng định liên hệ Cung Thiên Trọng.


Cung Thiên Trọng như cũ không phản ứng.


Giản Thành hơi do dự một chút, như cũ không thảy đổi đích đếm , vẫn là chạy đến Tây Nguyệt Quốc.


Từ Lam Sơn đến Tây Nguyệt Quốc cũng không quá xa, tốc độ Giản Thành nhanh chóng lên đường, chỉ mất ba ngày liền xuyên qua biên quan trọng trấn của Tây Nguyệt Quốc, tiến vào Tây Nguyệt Quốc.


Giản Thành không định tìm Cung Thiên Trọng, mà là bắt đầu tìm Thủy Nhu.


Còn về làm thế nào tìm Thủy Nhu..........


Giản Thành lộ ra một nụ cười định liệu trước.


-----------


Trên thực tế, Cung Thiên Trọng xui xẻo tột cùng.


Lúc trước ở Chử Giang Lâm Trạch, Thiên Quý lão nhân đầu tiên là làm một trận với Giản Thành, sau đó lại đại chiến một hồi với Diệp Vô Cấu, tuy rằng Thiên Quý lão nhân lần này xuất môn đạt được mục đích căn bản, nhưng lão vẫn là bị một chút thương, cũng càng thêm kề cận ngã xuống.


Thiên Quý lão nhân dùng thời gian rất lâu điều dưỡng, đồng thời bởi vì Đại Nhật Tiên Tông phản công, tam tông ma môn tổn thất đại lượng đệ tử ưu tú, hiện giờ toàn bộ ma môn đều phải an tĩnh lại, chờ ngày sau.


Trong lúc này, Cung Thiên Trọng ngày trôi qua thực dễ chịu,


Cho đến khi Thiên Quý lão nhân xuất quan.


Sau khi Thiên Quý lão nhân xuất quan, ngươi thứ nhất muốn tra chính là Giản Thành, nga, không đúng là Thành Hạo!


Tiểu tử Thành Hạo này từ đâu lòi ra? Chẳng lẽ là đệ tử kiệt xuất mà Đại Nhật Tiên Tông che dấu?


Vậy cũng không đúng a, dù cho tiểu tử này bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, xem căn cốt thì tuổi cũng không quá hai mươi, hắn làm thế nào có thể làm cho tiểu Bồng Lại đã xuất hiện một lần nữa nhét lại khe?


Thiên Quý lão nhân vẫn luôn tự hỏi mãi, cuối cùng cho ra một kết luận.


Giản Thành này hoặc là đại tu sĩ trước đây của Đại Nhật Tiên Tông, bế quan đến nay mới ra, Thành Hạo này là tên giả, hắn còn có đạo hào khác; hoặc là Giản Thành chính là đại năng chuyển thế trùng tu!


Thiên Quý lão nhân yêu cầu tam tông ma môn toàn lực tra xét tin tức Thành Hạo, thực nhanh chúng liền có tin tức.


Thành Hạo này là đệ tử Tiêu Thâm Thủy cùng Trần Húc Chi mang về tông môn, khi tiến vào tông môn thậm chí bởi vì bỏ lỡ đại điển thu đồ của Đại Nhật Tiên Tông, làm cho Thành Hạo ngay từ đầu liền đến cái danh phận cũng không có.


Nói là đệ tử Tiêu Thâm Thủy, kỳ thật cũng chỉ xem như là tôi tớ của Tinh Hải phong.


Bất quá Thành Hạo này tiến bộ phi thường nhanh, Tiêu Thâm Thủy rời khỏi Đại Nhật Tiên Tông xuất ngoại du lịch, Thành Hạo liền ngược lại lên lên Trần Húc Chi đại đệ tử đích truyền của Đại Nhật Tiên Tông, hỗ trợ xử lý sự vụ tông môn, được Trần Húc Chi ưu ái.


Có Trần Húc Chi dìu dắt, Thành Hạo không chỉ thường xuyên xuất nhập tam phong, thậm chí còn trở thành người quản lý nội vụ Tinh Hải phong, cung làm đại biểu cho Tinh Hải phong tiếp khách, chiêu đãi tu sĩ Thái Tố Cốc.


Lúc ấy Thái Tố Cốc cùng Đại Nhật Tiên Tông liên thủ thăm dò bí cảnh Vọng Đoạn sơn, Thành Hạo này thuận thế trờ thành một người trong đội thăm dò, trước tiên tiến vào bí cảnh.


Chờ sau khi Thành Hạo ra khỏi bí cảnh, hắn liền từ Trúc Cơ sơ kỳ biến thành Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì rời khỏi Đại Nhật Tiên Tông, cũng thần kỳ xuất hiện ở Chử Giang Lâm Trạch, tiếp nhận Lan Hải chưởng tôn, thành chủ nhân đời tiếp theo của Luân Hồi Đài.


Đọc được nhưng tư liệu này, Thiên Quý lão nhân đề cao cảnh giác.


Lão cho ra kết luận: "Thành Hạo này nhất định là người tâm tư khó lường, đa mưu túc trí, trí giả gần yêu!"


—— Giản Thành nếu là nghe được đánh giá của Thiên Quý lão nhân, nhất định sẽ oan chết.


Nội tâm Thiên Quý lão nhân gia tăng kiêng kị với Giản Thành, sau khi biết được Cung Thiên Trọng hóa thành Thương Vũ, cùng Thành Hạo cư nhiên cư nhiên có vài phần giao tình, tất nhiên để cho Dạ Nguyên chưởng tôn gọi Cung Thiên Trọng tới.


Nếu nói Dạ Nguyên chưởng tôn bởi vì thực lực tông môn bị hao tổn, mà đối với Cung Thiên Trọng tên đệ tử tiền phát triển rộng lớn này rất là ưu ái, cũng cấp cho khoan dung nhất định, như vật Thiên Quý lão nhân liền tuyệt đối không có suy tính phương diện này.


Lão sau khi gọi Cung Thiên Trọng tới lười nghe Cung Thiên Trọng giảng giải, trực tiếp thi triển bí thuật, bắt đầu ngang ngược mà tra xét thần hồn Cung Thiên Trọng.


Đột nhiên dưới tình huống không kịp phòng ngừa, Cung Thiên Trọng căn bản chưa kịp phản ứng, trực tiếp trúng bí thuật, thần hồn mở rộng ra, sau đó hắn cái gì cũng không biết.


Bí pháp Giản Thành lưu lại theo linh lực của Thiên Quý lão nhân bắt đầu phát động, xét thấy Cung Thiên Trọng từng chủ quan mà mật báo cho Trần Húc Chi với Giản Thành, thậm chó còn nhúng tay vào hành động vây bắt Lan Hải chưởng tôn của Thiên Quý lão nhân, cùng khi Thiên Quý lão nhân lật giở ký ức của Cung Thiên Trọng, dưới tác dụng bí thuật của Giản Thành, ký ức Cung Thiên Trọng tức khắc như tuyết trắng ngày xuân, nháy mắt tan rã.


Ký ức Cung Thiên Trọng xuất hiện tảng lớn chỗ trống, kể từ đó, dù là ngốc tử cũng biết Cung Thiên Trọng có vấn đề.


Thiên Quý lão nhân đa nghi lập tức nhớ tới khi vây sát Lan Hải chưởng tôn trước kia, chuyện Cung Thiên Trọng khó xử Yến Phi, lão cơ hồ là lập tức liền xác định Cung Thiên Trọng sớm đa bị Thành Hạo Đại Nhật Tiên Tông khống chế, có mang nhị tâm.


Vậy còn chờ cái gì?


Tra!! Dùng hết thảy tra hồn thuật có thể sử dụng, nhất định phải điều tra rõ!


Vì thế trứng xui xẻo Cung Thiên Trọng bị tống vào ám ngục của tam tông ma môn, gặp các loại tra tấn cùng thẩm tra.


Nhưng mà tất cả đều vô dụng.


Ký ức Cung Thiên Trọng biến thành chỗ trống, hắn cái gì cũng đều không nhớ rõ, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì tra xét, Cung Thiên Trọng đều mờ mịt vô tri.


Thậm chí ở dưới mắt hắn, chính mình ở bổn tông môn tiềm tu, mạc danh bị nhét vào ám ngục, mạc danh gặp đủ loại khổ hình, thể xác tinh thần bị tàn phá áp bách, căn bản là tai bay vạ gió.


Hắn từng không dưới một lần ý đồ dò hỏi người tra tấn hắn, rốt cuộc vì sao lại đem mình tống vào ám ngục, chính là tu sĩ tra tấn nói hắn có nhị tâm, Cung Thiên Trọng cảm thấy chính mình quả thật oan muốn chết!


Hắn một ma tu luôn trung thành, sao có thể có nhị tâm?


Nhất định có người hãm hại hán!


Đúng, chính là như vậy!!


Hôm nay, Cung Thiên Trọng bị kéo ra từ phòng tra tấn, ném vào phòng giam.


Trong không khí tất cả đều là mùi máu tươi, Cung Thiên Trọng chịu đựng đau nhứ, toàn thân cơ hồ không chịu khống chế, chỉ có thể giương mắt nhìn vách đá đen nhánh trên đỉnh đầu, giống như là người chết.


Nhưng vào lúc này, bên tai Cung Thiên Trọng vang lên một thanh âm nhỏ như muỗi kêu.


"Muốn từ bỏ sao?"


Nháy mắt nghe câu nói như vậy, đôi con ngươi trống rỗng kia của Giản Thành đột nhiên hiện lên một tia tàn nhẫn cùng tuyệt nhiên.


Hắn gian nan mà vặn vẹo đầu, nhìn về nhà giam cách vách.


Cái nhà giam kia có một lão nhân cuộn tròn thành một đoàn, quần áo trên người lão đã nhìn không ra màu sắc, toàn thân đều là máu đông cứng thành màu đen, bộ mặt bị đầu tóc khô khốc che đậy, trên người không có một tia sinh cơ, giống như giây tiếp theo liền sẽ chết.


Cung Thiên Trọng yên lặng nhìn đối phương, không nói một lời.


Lão nhân tựa hồ vẫn không để ý thái độ cùng ý nghĩ của Cung Thiên Trọng, lão chỉ dùng thanh âm sâu kín lẩm bẩm nói: "Ngươi thực nhanh liền có thể đi ra ngoài."


Trên mặt Cung Thiên Trọng không hiện, trong lòng lại hung hăng nhéo một cái.


Thật hay giả? Hắn cũng đã bị gắn mác phản đồ, còn có thể nguyên vẹn rời khỏi ám ngục?


Lão nhân tựa hồ đoán được nghi hoặc trong lòng Cung Thiên Trọng, lão thấp thấp mà cười.


"Kim Đan của ngươi chưa bị đánh nát, đúng không? Chỉ là bị bí pháp giam cầm mà thôi."


Lão nhân đối với Thiên Quý lão nhân quá quen thuộc, lão một ngữ nói toạc ra tính toán trong lòng Thiên Quý lão nhân.


"Tên kia muốn lợi dụng ngươi câu cá."


Cung Thiên Trọng ngơ ngẩn, lý trí nói hắn không thể tin tưởng lời đối phương, nhưng trong lòng lại có một thanh âm nói cho hắn hiểu rằng đối phương nói không sai.


Cung Thiên Trọng mở miệng, thanh âm khô khốc, trầm đến không thể nghe.


"Ngươi là ai........"


Lão nhân trầm mặc, sau một lúc lâu, lão mới nói: "Lão phu Vật Thập Ngũ."


=================


Tác giả có lời muốn nói:


Vật Thập Ngũ nhưng chưa chết đâu