Chỗ Nào Không Đúng

Chương 139: Cục trung cục (2)



[Cung Thiên Trọng] mở mắt, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn đến Khang Xuân Tiền đang canh giữ cách đó không xa.


Khang Xuân Tiền chính là đang khoang chân ngồi ở cửa, trường kiếm đặt trên gối hắn, ngưng thần cảm giác bốn phía, hồn nhiên không biết ma tu ở phía sau đã mở mắt.


[Cung Thiên Trọng] không dám nhìn nhiều, hắn thu hồi tầm mắt, vừa mới nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt của nam hài, đó là một đôi con ngươi đỏ như máu.


Nam hài lộ ra tươi cười cổ quái, làm ra một cái khẩu hình: Tìm được ngươi.


[Cung Thiên Trọng] trong lòng rùng mình, giây tiếp theo thiên địa biến sắc, toàn bộ không gian đều thay đổi bộ dáng.


Trong này có thần hồn rách nát của bản thân Cung Thiên Trọng, lại có hai cái lực lượng thần hồn không thuộc về Cung Thiên Trọng.


Trong đó một cái tất nhiên là Thiên Quý lão nhân.


Sau khi tiến vào thần hồn, Thiên Quý lão nhân liền từ một tiểu nam hài, biến thành một lão nhân, lão cầm trong tay một cái quải trượng, nhìn về phía người đối diện.


Khi nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện, Thiên Quý lão nhân nhịn không được y một tiếng.


Cư nhiên không phải là Thành Hạo mà lão nghĩ, mà là..........


"Trần Húc Chi."


Trần Húc Chi bị Giản Thành liên hoàn call gọi tới cứu tràng, y có được huyết huyền của Cung Thiên Trọng, tất nhiên cũng có thể tự nhiên xuất nhập thần hồn Cung Thiên Trọng.


Giờ phút này nhìn đến Thiên Quý lão nhân trước mặt, Trần Húc Chi nháy mắt minh bạch mục đích Giản Thành gọi y tới.


Trần Húc Chi lạnh nhạt nói: "Không nghĩ tới các ngươi phát hiện nhanh như vậy, đáng tiếc, quân cờ này vô dụng."


Thiên Quý lão nhân thật sâu mà nhìn thanh niên tóc đỏ trước mặt, trong mắt tràn đầy tham lam, thật là trăm triệu lần không nghĩ tới huyết huyền của Cung Thiên Trọng lại ở trong tay Trần Húc Chi!!


Trần Húc Chi là ai?


Dù cho Thiên Quý lão nhân không hỏi tục vụ, nhưng đối với đại để tử đích truyền đời sau của đối thủ một mất một còn cũng có nghe qua, thậm chí cũng đã xem qua bức họa của đối phương, tất nhiên nhận ra trước tiên.


Trước đó mục tiêu của Thiên Quý lão nhân là Thành Hạo, nhưng hiện tại...........


Đổi thành Trần Húc Chi cũng không tồi a!


"Nếu tới, liền không cần đi rồi."


Thiên Quý lão nhân lộ ra một nụ cười dữ tợn, trong tay nhiều thêm một tia khói màu đen, sương khói màu đen này phảng phất như vật sống, nhè nhẹ từng đợt vọt tới Trần Húc Chi.


"Cái này cũng không phải do ngài định đoạt."


Trần Húc Chi không mừng không lo, trước người đột nhiên hiện ra một cái lư hương tinh xảo lả lướt.


Trước đó lư hương này trừ bỏ hoa văn hoa sen ở bên ngoài, nhìn qua mộc mạc cực kỳ, hiện giờ Trần Húc Chi tiến giai Nguyên Anh, rốt cuộc có năng lực luyện hóa lư hương, lư hương này tất nhiên thay đổi bộ dáng.


Hóa văn hoa sen nguyên bản bốn phía lư hương biến thành phù điêu, phù điêu hoa sen đó giống như sống lại, nhẹ nhàng đong đưa trên lư hương, có lẽ là ảo giác của Thiên Quý lão nhân, lão thậm chí trong nhay mắt nghe được mùi sen mát lạnh.


Sắc mặt Thiên Quý lão nhân khẽ biến: "Thanh Minh đưa cái này cho ngươi?" lão cười lạnh: "Nhìn dáng vẻ lão ta kỳ vọng đối với ngươi rất cao a."


Có lư hương này ở đây, Thiên Quý lão nhân biết hôm nay khó lưu lại một tia thần hồn này của Trần Húc Chi, bất quá...........


Lão nhìn sương đen tràn ngập bốn phía, chỉ cần làm cho thần hồn đối phương lây dính làn sương này như vậy là đủ rồi.


Lần mưu tính này tất cả đều là chuẩn bị cho Thành hạo, không nghĩ tới xuất hiện cư nhiên là Trần Húc Chi.


Nếu sơ suất, vậy hiện tại chỉ có thể làm chuẩn bị cho sau này.


Nghĩ đến đây, Thiên Quý lão nhân lập tức quên mất lời nói tàn nhẫn của mình trước đó, dùng thần sắc ôn nhu nói: "Cũng được tương phùng tức là có duyên, người thiếu niên, lão phu lần đầu tiên gặp ngươi, thân là trương bối tất nhiên phải cho một lễ gặp mặt."


Thân ảnh lão dần dần mờ nhạt, chỉ còn lại thanh âm nhàn nhạt: "Cung tiểu tử này liền tặng cho ngươi, không có Lan Hải, hắn cũng miễn cưỡng có thể cho ác ngươi phát tiết buồn bực trong người đi ~ ha ha ha~"


"............" Trần Húc Chi theo bản năng nhấp môi, ngón tay nắm lại thành quyền, bất quá y nhịn, vẫn không đuổi theo.


Thiên Quý lão nhân rút đi hoàn toàn là bởi vì lư hương của Thanh Minh chân nhân, nếu chính mình đuổi theo, ắt sẽ rơi vào bẫy của Thiên Quý lão nhân.


Sau khi Thiên Quý lão nhân rời đi, Trần Húc Chi rời khỏi thần hồn của Cung Thiên Trọng, Giản Thành đang chờ y đâu.


Hắn vội vàng hỏi Trần Húc Chi: "Thế nào? Có phải Thiên Quý hay không?'


Trần Húc Chi mặt âm trầm: "Không sai, thật là Thiên Quý lão nhân phát hiện Cung Thiên Trọng có vấn đề, Cung Thiên Trọng quân cờ này xem như phế đi."


Giản Thành xua tay: "Chậc, Cung Thiên Trọng không được việc, lại tìm kẻ khác."


Thủy Nhu còn đang ở Tây Nguyệt Quốc đâu, đây cũng là mầm gián điệp tốt a! Nữ nhân này đời trước thông đồng hắn, lừa dối hắn bao nhiêu lần?


Trần Húc Chi thở dài: "Vậy Cung Thiên Trọng làm sao bây giờ? Ta vừa rồi đi dạo trong thần hồn hắn một vòng, quả thực nát đến không nhìn ra hình dáng, trừ phi ngươi dùng Luân Hồi Đài dốc lòng cứu trị, mới có thể kéo trở về."


"Bỏ đi, dù cho cứu sống, tiểu tử này muốn chân chính khôi phục lại cũng mất nhiều năm, lãng phí thời gian." Giản Thành thuận miệng nói: "Ta gần đây tìm được thân nhân của Cung Thiên Trọng, người nọ mang một thai chết, vừa lúc nhét Cung Thiên Trọng vào đi, so ra tốt hơn là đem hắn nhốt vào chuồng heo."


Trần Húc Chi nghe vậy nhịn không được trợn trắng mắt, lúc trước dùng chuồng heo tới uy hiếp Cung Thiên Trọng chỉ là lời nói đùa, không nghĩ tới Giản Thành lại biết.


"Ta đây đưa huyết huyền giao cho ngươi." Trần Húc Chi nói: "Ngươi hẳn là có tinh huyết của Cung Thiên Trọng? Huyết huyền cộng với tinh huyết của hắn, vậy là đủ rồi."


"Ta cũng nghĩ vậy." Giản Thành sờ sờ cằm: "Vừa lúc thân thể Cung Thiên Trọng còn có thể lợi dụng lần hai."


Trước đó hắn còn tính toán tự mình đi tìm Thủy Nhu, hiện tại sao.............hắc hắc, dù sao Cung Thiên Trọng cũng sắp treo, hắn nhưng thật ra có thể dùng bí thuật con rối tròng lên thân xác Cung Thiên Trọng đi gạt người. (Cung Thiên Trọng tội nghiệp T^T quỷ xui xẻo a ~ )


Trần Húc Chi nhắc nhở Giản Thành: "Thiên Quý lão nhân khi nhìn thấy ta có vẻ thực kinh ngạc, hắn lợi dụng Cung Thiên Trọng thiết cục, mục tiêu hẳn là ngươi."


Giản Thành vò đầu: "Ta cũng đoán được, cho nên mới phiền toái sư huynh."


Dù cho Thiên Quý lão nhân muốn làm gì cũng vô dụng, rốt cuộc thì Trần Húc Chi cũng đang ở bí cảnh Lam Sơn xa xôi.


Trần Húc Chi nhấp môi, y thật sâu mà nhìn thoáng qua Giản Thành, như không có việc gì nói: "Ngươi trước đó nói thấy được Sóc Nguyệt sư tỷ?"


Giản Thành nói: "Không sai, nàng vừa lúc cùng ba tên đệ tử Thái Thanh Kiếm Các chạy tới, ta thiếu chút nữa liền bại lộ.'


Trần Húc Chi bấm ngón tay tính tính: "Sư phụ để cho sư tỷ đi liên hệ Thái Thanh Kiếm Các, nhìn có vẻ đã có phản hồi."


Y lấy lại tinh thần: "Ta sẽ nhanh chóng luyện hóa Linh Khí, sớm một chút ứng phó thiên kiếp."


"Sau khi vượt qua thiên kiếp ta trực tiếp về tông môn, ngươi thì sao?"


Giản Thành nghe xong sửng sốt, hắn ngượng ngùng xoắn tít nói: "Sư huynh có thể chờ ta không?


"........" Trần Húc Chi vô ngữ mà nhìn Giản Thành: "Năm tháng tu sĩ dài lâu, ngươi....."


Có cần không tiền đồ như vậy không? Tương lài còn dài cũng không hiểu sao?


Giản Thành thâm tình chân thành mà nhìn Trần Húc Chi: "Nhưng ta muốn cùng sư huynh trở về."


Trần Húc Chi tức giận nói: "Chẳng lẽ còn muốn ta tới Tây Nguyệt Quốc đón ngươi?"


Giản Thành vội vàng nói: "Muốn muốn!"


Trần Húc Chi hồ nghi ma nhìn chằm chằm Giản Thành, y bỗng nhiên trong lòng vừa động: "Ngươi vừa rồi nói đệ tử Thái Thanh Kiếm Các đi theo sư tỷ tới? Tới là ai?"


Giản Thành rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Thu Vũ Lạc cùng Thu Diệp Lạc đôi song bào tỷ đệ kia, còn có Khang Xuân Tiền."


Trần Húc Chi: ".................."


Ai nha, trách không được, tích cực bảo mình qua đâu, Trần Húc Chi lộ ra cười lạnh, nguyên lại đụng tới người cũ a = =


Trần Húc Chi liếc mắt nhìn Giản Thành đáng thương hề hề một cái, phun ra buồn bực trong ngực.


Loại sự tình có gì mà phải buồn bực, không phải đã quyết định buông bỏ quá khứ sao?


Cho nên................


Y đầy miệng nói: "Được, ta qua tìm ngươi."


Y ngược lại muốn tận mắt xem, bạch y trích tiên trong nguyên tác rốt cuộc là cái dạng gì ~


Cắt liên lạc cùng Trần Húc Chi, Giản Thành thở ra một hơi.


Trong hoàng cung nơi nơi đều là ánh lửa cùng kiếm quang, Giản Thành tùy ý nhìn lướt qua, căn bản không thèm để ý.


Chống lại ba ma tu Kim Đan kia còn có Thu Vũ Lạc cùng Thu Diệp Lạc liên thủ, còn có thời gian, hắn phải nhân lúc này vớt Cung Thiên Trọng ra.


Nghĩ đến dây, Giản Thành tìm một nơi an toàn, sau khi bày trận pháp liền nhắm lại hai mắt.


Trong thần hồn Cung Thiên Trọng, một tia thần hồn đang phiêu đãng, Giản Thành xuất hiện trước tia thần hồn này, thong thả phóng xuất ra linh lực, đánh thức ý thức mỏng anh của Cung Thiên Trọng.


Cung Thiên Trọng muốn mở mắt ra, lại phát hiện ra mí mắt thực nặng, thân thể không chịu khống chế, trong thức hải một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không có, tựa như một nhà giam.


"Nhớ ra chưa?"


Một thanh âm quanh quẩn trong không gian đen nhánh, Cung Thiên Trọng mờ mịt không thôi, ngay sau đó trong đầu hiện ra nhiều mảnh nhỏ ký ức, những mảnh nhỏ ký ức đó từng bị hủy diệt, mà sau khi Giản Thành thi triển bí thuật, Cung Thiên Trọng nháy mắt liền nhớ lại toàn bộ.


Giản Thành mắt nhìn thần hồn Cung Thiên Trọng bắt đầu dao động kịch liệt, nhịn không được lẩm bẩm: "Nhìn cò vẻ là đã nhớ ra."


"Tình trạng hiện tại của ngươi rất nguy hiểm." Giản Thành không đợi Giản Thành có phản ứng, liền nói thẳng: "Ta dù cho có cứu ngươi trở về, ngươi cũng rất khó tiến bộ thêm, ngươi cũng không muốn cả đời đều kẹt ở Kim Đan kỳ đi? Dựa theo ước đinh trước đây, ta định để ngươi chuyển thế trùng tu, người cũng đã chọn xong, ngươi an tâm đi thôi ~"


Cung Thiên Trọng: "..............."


Trong lòng Cung Thiên Trọng ấp ủ thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lời nói đến miệng, cư nhiên lại không biết nói gì!"
"Có tình báo gì cần nói cho ta sao?" Giản Thành thả ra linh lực, bao bọc lấy thần hồn rách nát của Cung Thiên Trọng, thực nhanh hắn liền tiếp được một ít tin tức.


Giản Thành nhanh chóng tiêu hóa mấy tin tức này, thần sắc không tự chủ được ngưng trọng lên: "Ta đã biết, giao cho ta đi."


Nháy mắt giọng nói rơi xuống, một tia thần hồn kia của Cung Thiên Trọng hoàn toàn mai một, biến mất hầu như không còn.


Giản Thành nhìn một màn này, vẫn không nhúc nhích.


Xét thấy Thiên Quý lão nhân từng tra tấn Cung Thiên Trọng, Giản Thành không dám thu lực lượng thần hồn cuối cùng của Cung Thiên Trọng, sợ trong đó cất dấu cái bẫy rập gì, chỉ có thể nhìn lực lượng đó tiêu tán.


Giản Thành hít sâu một hơi, Kính Long Lăng sao?


Thiên Quý lão nhân tám phần là bố trí vài thứ ở đó để đối phó hắn?


Tròng mắt hắn vừa chuyển, tức khắc có chủ ý.


Trong thiên điện lâu bát giác, Khang Xuân Tiền đột nhiên mở mắt, hắn nhìn về Cung Thiên Trọng hơi thở mỏng manh ở trong phòng.


[Cung Thiên Trọng] đang sâu kín mà nhìn hắn, miệng khẽ nhếch, tựa hồ muốn nói cái gì.


Khang Xuân Tiền do dự một chút, vẫn là thật cẩn thận mà tới gần: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Giản Thành khống chế Cung Thiên Trọng, nói với Khang Xuân Tiền: "Ta muốn chết."


Khang Xuân Tiền sửng sốt, theo bản năng mà lấy thuốc trị thương trong ngực.


Giản Thành nhưng không muốn ăn đan dược gì, hắn tiếp tục nói: "Kính Long Lăng, lão tổ ở chỗ đó bày............"


Nói còn chưa dứt lời, Giản Thành đột nhiên thu hồi khống chế, Khang Xuân Tiền trơ mắt mà nhìn ma tu hình như quy phục này gục đầu xuống, đã chết!?


=================


Tác giả có lời muốn nói:


Giản Thành muốn đi nhận lì xì