Chỗ Nào Không Đúng

Chương 184: Diệu ngẫu thiên thành



Giản Thành hoàn toàn choáng váng.


Hắn ngơ ngẩn mà nhìn nữ tử trước mặt, không tự giác mà lui về sau một bước.


Nữ tử mặc một thân váy dài tố sắc, tóc dài nghiêng nghiêng búi thành búi tóc, giữa mày quanh quẩn đạm mạc cùng bình tĩnh, giữa mắt đen ngẫu nhiên hiện lên một tia lưu quang, nhìn kỹ, thế nhưng rất tương tự với ánh mắt Giản Thành khi nhập ma.


Nên nói không hổ là mẫu tử sao?


Môi Giản Thành run run, hắn nhịn không được rít gào: "Đậu! Lớn, lớn mật yêu, yêu nghiệt, cư, cư nhiên dám giả trang thành bộ dáng nương của ta!?"


Thanh âm hắn nói chuyện cũng phát run, giống như giây tiếp theo liền khóc.


"Ngươi, ngươi......" Giản Thành phẫn nộ mà hô to: "Xem ta đánh chết ngươi!"


Nữ tử: ".............."


Quá Thủy sâu kín thở dài.


"Thành Nhi, đừng hồ nháo, thời gian của ta hữu hạn.


Nàng hơi hơi nghiêng đầu, trên dung nhan thanh tú lộ ra biểu tình hồi ức: "Ngươi hẳn là biết tên của cái tiểu ấn đen trắng kia đi?"


"Hỗn Độn Ấn, cũng là thần bài mà tam sơn trại chúng ta những năm gần đây dùng hiến tế."


Tay Giản Thành run nhè nhẹ, lý trí nói cho hắn, hắn phải lập tức tiến lên chụp nữ tử trước khi mì chưa lên men, bởi vì mẫu thân hắn đã sớm chết đi!


Nhưng mà nhìn đến dung nhan chỉ xuất hiện ở trong mơ, nghe thanh âm quanh quẩn bên tai lúc còn nhỏ, hắn chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, động cũng không được.


Đây là nương hắn a........


Một mạt ảo ảnh này tựa hồ còn chưa phát hiện khác thường của Giản Thành, còn đang tiếp tục nói.


"Tam sơn trại có đại tế, trước đại tế, dựa theo lệ thường, ta cùng ca ca phải xem xét thần bài kia có hoàn hảo hay không, một năm kia ca ca đi từ trong núi ra, mang theo một người."


"Đó chính là phụ thân ngươi."


"Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, ta liền thích hắn, hắn lớn lên tuấn tiếu, nói chuyện dễ nghe, khác hoàn toàn với sơn dân."


"Dù cho hắn là vì bảo bối trong núi mà lôi kéo làm quen với ta, ta cũng không thèm để ý......."


Giản Thành giật mình, hắn mạc danh biết nếu tiếp tục nghe, có lẽ sẽ có chuyện nào đó bị điên đảo hoàn toàn.


Hắn muốn lui về sau, nhưng những lời này như cũ giống như mọc cánh, tiến vào lỗ tai hắn.


Tim hắn vừa run vừa co rút, đau đến khó chịu.


Quá Thủy như cũ vẫn đang nói.


"Thích liền thích, không có vì cái gì."


"Phụ thân ngươi nói rất nhiều lời dễ nghe với ta, còn hướng ta tìm hiểu tin tức thần bài, ta đều nói cả cho hắn."


"Sau khi đại tế kết thúc, hắn mang theo ta rời khỏi sơn trại, ta cao hứng đến không được."


"Ta hái hợp hoan quả trong núi đút cho hắn, muốn cùng hắn cộng độ xuân tiêu."


"Kết quả hắn ăn trái cây, nói ra một chuyện ta không biết, hắn trộm đi thần bài."


"Hắn sở dĩ còn mang theo ta, là vì lo lắng hắn không thể sử dụng thần bài, tính toán trước khi rời khỏi núi, lại hỏi ta cho kỹ."


"A, cha ngươi có phải rất xấu hay không? Chính là gia hỏa hỗn đản như vậy, ta cư nhiên cảm thấy hắn hư đến đáng yêu."


"Ta đơn giản đem thần bài trộm đi, còn dùng bí pháp hiến tế đặc biệt giấu trong thân thể."


"Hắn không phải muốn thần bài sao? Vậy liền hảo hảo tới yêu ta a~"


"Nhưng không nghĩ tới, ngươi sinh ra."


"Ngươi sau khi được sinh ra, thần bài cư nhiên tự động tiến vào trong cơ thể."


"Phụ thân ngươi mới đầu còn nghĩ rằng thần bài ở chỗ ta, sau ta lại không lấy thần bài ra, bất đắc dĩ liền nói với hắn, thần bài bị trộm."


"Từ sau lúc đó, hắn liền hoàn toàn vứt bỏ ta."


"Thân thể ta một năm lại một năm suy nhược dần, ta biết núi lớn tức giận, ta sống không nổi nữa."


"Đây là núi lớn trừng phạt ta, ta một chút cũng không hối hận, ta còn là thích hắn, có phải thực ngốc hay không?"


"Trước khi chết, ta dùng biện pháp trong trại, để lại một chút lực lượng bên trong thần bài."


"Nếu có một ngày ngươi trở lại sơn trại, nhảy điệu hiến tế, tia lực lượng này của ta liền sẽ xuất hiện."


"Thành Nhi, ngươi là hài tử ngoan, chỉ tiếc ta và cha ngươi đều không phải thứ gì tốt."


"Ngươi nếu có thừa lực, liền giúp cữu cữu của ngươi đi, đại ca hắn không dễ dàng."


Quá Thủy nói nhiều như vậy, thân ảnh càng lúc càng mờ nhạt.


Cuối cùng, nữ tử này giơ tay tựa hồ muốn đi chạm vào Giản Thành, chính là bàn tay đưa đến một nửa, liền lại buông xuống.


"Thành Nhi, người không vì mình, trời tru đất diệt."


"Ta thực xin lỗi đại ca, nhưng ta không hối hận."


"Ta chỉ là muốn rời khỏi núi, cho nên ta chạy thoát."


"Ngươi nếu bởi vì ta mà chịu liên lụy, cũng đừng xem ta là nương, nên lợi dụng liền lợi dụng, nên mắng liền mắng, dù sao ta cũng đã chết."


"Nghĩ nhiều cho bản thân, biết không?"


"Không cần để ý đến ta, ngươi trải qua tốt, như vậy là đủ rồi."


Nói xong, nữ tử lộ ra nụ cười thanh thiển.


"Chờ ngươi trưởng thành, cũng không nên tìm nữ tử như ta làm thê tử."


"Ngốc nhi tử, ngươi sẽ có hại."


Theo giọng nói nàng dần tiêu tán, nữ tử cũng hoàn toàn biến mất.


Giản Thành nhìn một màn này, đôi mắt hơi trợn to, hắn theo bản năng mà duỗi tay muốn đi chạm vào nữ tử, lại cái gì cũng không đụng tới.


Nàng biến mất.


Trong lòng Giản Thành bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ.


Hắn vĩnh viễn cũng không nhìn thấy được nàng nữa.


Sương khói hỗn độn bốn phía chậm rãi tiêu tán, lộ ra diện mạo thật sự.


Đây là một cái bàn âm dương ngư thật lớn, Giản Thành liền đứng ở trung tâm trận bàn, bốn phía loáng thoáng có xiềng xích quấn quanh cái gì, trong đó có một cái còn vặn vẹo điên cuồng nhất, một bên vặn vẹo một bên còn đang chửi rủa. (Sao giống Naruto ghê?!)


"Tiểu bối mau đem ta thả ra đi!"


"Nếu không ngươi sẽ hối hận cả đời!!"


Giản Thành cứng mặt, trong lòng sớm đã nổi lên sóng tó gió lớn.


Từ không thể tin tưởng khi nhìn thấy nữ tử, lại đến kinh hỉ vạn phần, sau đó hết thảy hồi ức tốt đẹp trước đây tan biến, cuối cùng nghe đến nữ tử nói, không cần để ý tới ta, ngươi trải qua tốt, như vậy đủ rồi..........


Hắn rốt cuộc vô pháp khống chế cảm xúc của mình, rơi lệ đầy mặt.


Nương của hắn a..........


Dù cho hồi ức tốt đẹp trong quá khứ bị xé thành mảnh nhỏ, biến thành dối trá, tùy hứng, ích kỷ cùng với âm mưu nói dối tràn ngập.........


Cuối cùng của cuối cùng, Quá Thủy vẫn chúc phúc cho hắn như cũ.


Có lẽ nhân sinh trong quá khứ của hắn là một hồi mộng vớ vẩn, nhưng mà quá khứ thống khổ như vậy cũng không phải là hư ảo, cũng không phải toàn bộ là nói dối.


Hiện giờ tỉnh mộng, hắn vẫn như cũ có vài thứ có thể lưu luyến.


A, đây thật đúng mà một chuyện đáng giá vui sướng a.


Chính là vì sao, vì sao nước mắt liền ngăn không được đâu?


Giản Thành đắm chìm trong thống khổ không thể tự kiềm chế, hắn hoàn toàn không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.


Lão ô quy xui xẻo nào đó điên cuồng mắng, cùng với tiếng khóc của Giản Thành, nhưng thật ra tôn nhau lên thành thú.


Không biết qua bao lâu, Giản Thành còn đang khóc, nhưng thật ra thanh âm chửi rủa chậm rãi thay đổi.


Lão ô quy từ lúc bắt đầu chửi rủa, biến thành oán giận cùng bất đắc dĩ.


"Tiểu tử, ngươi khóc cái gì a?"


"Ta mới muốn khóc đây được không?"


"Có ai thảm như ta? Trù tính lâu như vậy, ở thời điểm sắp thành công lại thất bại, loại chênh lệnh này cũng không phải yêu có thể chấp nhận được a!"


"Ngươi đừng khóc được không?"


"Ngươi liếc mắt nhìn ta một cái được không?"


"Liếc mắt nhìn ta một cái! Xem ở phân thượng ta nghe ngươi khóc lâu như vậy, liếc mắt nhìn ta một cái, thả ta ra ngoài được không?"


"Ngươi để ta đi ra ngoài, lão phu làm cái gì cũng được!"


"Dù cho ngươi cầm mai rùa của lão phu làm gạch, lão phu cũng nhận!"


"Cầu ngươi đừng khóc, liếc mắt nhìn ta một cái đi!"


Không biết qua bao lâu, thanh niên tóc đen giơ tay xoa xoa nước mắt.


Lão ô quy tinh thần rung lên, nó cao hứng vạn phần: "Thiếu niên ta xem ngươi cốt cách thanh kỳ ngươi.........."


Nói đến một nửa, lão ô quy liền nghẹn.


Giản Thành rốt cuộc ngẩng đầu liếc mắt nhìn lão ô quy đã ồn ào nửa ngày ở bên kia.


Chỉ là liếc mắt một cái, liền thành công làm lão ô quy ngậm miệng.


Có đôi khi, lớn lên chỉ cần trong nháy mắt.


Hoặc là đã trải qua sinh tử đại biến, hoặc là chỉ là nháy mắt gió nhẹ phất qua sương sớm kia, có một số người, có một số việc, cũng đã hoàn toàn bất đồng.


Giản Thành giơ tay lau mặt, hắn ngồi xếp bằng ở trung tâm bàn ngư, nhìn tay mình.


Giây tiếp theo, một tiểu ấn đen trắng xuất hiện ở lòng bàn tay hắn.


Giản Thành lẳng lặng mà nhìn hồi lâu, hắn thu hồi tiểu ấn, thở ra một hơi dài.


Hắn lần nữa nhìn về phía lão ô quy.


Lão ô quy này hoàn toàn bất đồng với đại yêu ô quy trong ấn tượng của hắn.


Có lẽ năm đó khi hắn nhìn thấy Yêu vương Huyền Quy, gia hỏa này sớm đã biến về bộ dáng gọn gàng như xưa, nhưng hiện tại........


Mai rùa đen bị đánh vỡ, trên vảy đen trên thân tràn đầy vết thương, trên đầu ô quy còn có vào đạo vết thương đỏ máu, miệng vết thương còn đang phát mủ, thường thường có máu tươi lưu lại.


Lão ô quy bị xiềng xích vô hình trói lại ở trên cá chuối (?), không thể động đậy.


Giản Thành mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn.


"Ngươi vì sao lại mắng Đường Minh Hòa?"


Nhắc tới chuyện này, lão ô quy lại nhịn không được muốn mắng người, bất quá đối diện với ánh mắt đen nhánh không gợn sóng kia của Giản Thành, nó rụt rụt cổ, hùng hùng hổ hổ nói: "Đương Minh Hòa lão vương bát đản kia không biết xấu hổ, lợi dụng Yêu tộc chúng ta cùng Thực Nhất tộc đánh nhau, đánh xong hắn cư nhiên thừa dịp thời điểm chúng ta suy yếu, đem tất cả chúng ta đều phong ấn!"


Giản Thành lặp lại nói: "Chúng ta?"


Lão ô quy hắc một tiếng.


"Tiểu tử, ngươi không thấy được phù văn bên ngoài Hỗn Độn Ấn sao? Mỗi một đồ hình ở mặt trên, liền có một con đại yêu Hóa Thần, Yêu tộc ta khi thành niên đều nhận truyền thừa ngàn năm, truyền thừa vô số năm tháng, sao có thể không có đại yêu Giản Thành?"


Lão ô quy thở dài: "Hiện tại thì sao? Tiểu tử, ta thử hỏi ngươi, Yêu tộc còn có đại yêu Giản Thành sao? Đã không còn đi."


Giản Thành trầm mặc thật lâu, hắn nhớ tới khi ở bí cảnh Lam Sơn nhìn thấy Chung Diệu Nhi, nhớ tới một đống sáng Vật Thập Ngũ lưu lại...........


Hắn nhàn nhạt nói: "Cái này không liên quan gì đến ta."


Lão ô quy có chút sốt ruột: "Tiểu tử, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần ta có thể lấy ra được, tuyệt đối không bủn xỉn!"


Giản Thành gục đầu xuống, sau một lúc lâu mới nói: "Ta muốn biết một vài việc."


Lão ô quy tròng mắt vừa chuyển, tức khắc cười: "Vừa rồi một tia hồn phách kia là của nương ngươi?"


Lão ô quy đã sống n năm, đã sớm thành tinh, nó chậm rãi nói: "Kỳ thật nương ngươi nói đã đủ nhiều, nương người cùng cha ngươi, hắc, thật sự là diệu ngẫu thiên thành."(nôm na là ông trời tác hợp)


Nó còn nói một câu thành ngữ.


"Ta chưa từng thấy qua tu sĩ tâm nhãn nhỏ như cha ngươi, cũng chưa từng thấy qua nữ tử lương bạc như nương ngươi, hai người này đi cùng nhau thật là ông trời có mắt."


Tâm Giản Thành bị đâm đau, nhưng so với khi chợt biết được bản tính chân thật của phụ thân cho nên thiếu chút nút hỏng mất, hiện tại Giản Thành chung quy kiên cường hơn rất nhiều.


Hắn trong quá khứ phảng phất là một khối pha lê tốt nhất, tốt thì tốt, nhưng lại tràn đầy tạp chất, mà hiện tại những tạp chất đó đều bị rèn luyện mài dũa, rốt cuộc lộ ra mũi nhọn sáng ngời, trầm ổn mà kiên định.


Hắn nói: "Phải không?"


Thanh niên tóc đen hơi hơi ngửa đầu, chóp mũi hắn lại một lần nữa chua xót, khóe môi hơi cong, cũng lộ ra một nụ cười nhẹ.


"Diệu ngẫu thiên thành." Giản Thành cười, nước mắt xẹt qua khóe mắt: "Nếu là như thế, vậy thì đủ rồi."


Cha hắn tính toán mọi bề, nương hắn phản lại một quân.


Nương hắn không hối hận mà chết, tiêu sái mà đi.


Cha hắn như cũ vẫn sống, cưới vợ cả, có con vợ cả, ngày trôi qua cũng rực rỡ.


............Vậy là đủ rồi.


Cứ như vậy đi.


Dừng ở đây.


Tuổi nhỏ sinh hoạt thanh lãnh mà gian khổ, thiếu niên không cam lòng cố sức bò lên trên, khi thanh niên thiên hạ biến hồng nhan, phảng phất đi lên đỉnh cao nhân sinh.


Sau đó lặng lẽ chết đi, làm lại từ đầu.


Nhưng thống khổ, tốt đẹp, hư ảo, lừa gạt, không cam lòng đó............ hết thảy hết thảy đều như đèn kéo quân xoay tròn trong đầu, cuối cùng toàn bộ tiêu tán.


Quá khứ toàn đủ loại vô căn cứ, hắn phải đối mặt, là tương lai hoàn toàn mới.


"Đây là một lần cuối cùng."


Hắn duỗi nắm tay, đặt ở trước tim.


Từ nay về sau, hắn sẽ không bị quá khứ ảnh hưởng, cũng sẽ không lại lâm vào mê võng.


====================


Tác giả có lời muốn nói:


Được rồi, Giản Thành rốt cuộc thăng cấp thành 2.0, khi nuốt tâm ma là phiên bản 2.0 beta, hiện tại mới xem như là thăng cấp xong.