Chỗ Nào Không Đúng

Chương 81: Khúc nhạc dạo



Trong nháy mắt quang mang của truyền tống trận tắt đi, toàn bộ quảng trường nhỏ đều tràn ngập tiếng thét chói tai của Diệp Vô Cấu.


Bạch Anh chưởng tôn nhanh chóng quyết định, vội vàng cho Trần Húc Chi một ánh mắt, bắt lấy cánh tay Diệp Vô Cấu xoay người liền đi.


Biểu tình của Trần Húc Chi cũng trắng bệch trắng bệch, bất quá qua mấy cái hô hấp, y liền khôi phục bình thường, y cười đứng ra, nói chuyện với hai bị trưởng lão của Thái Tố Cốc.


"Hai vị tiền bối, nếu các đệ tử đã ra tới, liền bắt đầu tiến hành kiểm tra đi."


Trương trưởng lão cùng Tôn trưởng lão đồng thời nhìn người thanh niên trước mặt, thần sắc đều thực vi diệu.


Thanh niên trước mặt có một đầu tóc dài lửa đỏ, những sợi tóc đó rơi tự nhiên trên vai cùng trước ngực, y không dùng phát quan, chỉ là dùng phát khấu hồng ngọc cột mấy sợi tốc trên trán ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng.


Y mặc một bộ trường bào đen, hình thức đơn giản, cổ áo cùng tay áo thêu ám văn, đai lưng thêu hoa văn màu đỏ làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh, chân mang giày da trâu màu đen, cả người phong thần tuấn tú, cười rộ lên ấp áp dễ thân, thái độ với hai vị trưởng bối Nguyên Anh thành khẩn khiêm tốn, mặc dù sư phụ cùng sư bá nhà mình làm ra trò cười lớn cho thiên hạ như vậy, thanh niên vẫn như cũ trấn định tự nhiên, làm như một màn vừa rồi chưa hề phát sinh.


Có tiền đồ.


Hai vị trưởng lão cho ra kết luận, chỉ cần tiểu tử Trần Húc Chi này không ngã xuống, tương lai nhất định có tiền đồ.


Trương trưởng lão lộ ra tươi cười hiền lành, lão sờ sờ bộ râu hoa râm trên cằm, ôn hòa nói: "Sư điệt nói không sai, nếu nơi này là Đại Nhật Tiên Tông, không bằng sư điệt đến đây đi."


Lưu lại một đường cho người, tương lai dễ gặp mặt, đối với đại đệ tử đích truyền tương lai có khả năng tiếp nhận Đại Nhật Tiên Tông, ngữ khí Trương trưởng lão rất là khách khí.


Trần Húc Chi giơ tay hành lễ: "Đa tạ hai vị trưởng bối."


Nói xong câu đó, Trần Húc Chi thực tự nhiên bước lên trước một bước, đứng ở trước mặt chư vị huynh đệ, y hướng một bàn tay ra: "Chúc mừng chư vị huynh đệ bình yên trở về từ bí cảnh, nói vật tất cả mọi người hẳn là rất muốn lập tức đi nghỉ ngơi, bất quá dựa theo yêu cầu ban đầu, còn thỉnh chư vị nộp lên đủ số linh vật đi."


Trần Húc Chi lại giơ tay một cái: "Đệ tử Thái Tố Cốc thỉnh tự đi đến bên hai vị tiền bối bên kia, đệ tử Đại Nhật Tiên Tông liền đến bên sư huynh sư tỷ của các phong đi."


Hai mắt y nhẹ nhàng chạm với ánh mắt của Giản Thành, ngay sau đó rời đi, tâm Trần Húc Chi trầm xuống, Giản Thành cư nhiên lắc đầu với y?


Chẳng lẽ Bạch Nguyệt Liên thật sự đã xảy ra chuyện?


Y vừa định đi đến đó, ngọn núi sau chủ phong ầm vang một tiếng, nửa cái đỉnh núi đã không còn.


Bạch Anh chưởng tôn và Diệp Vô Cấu đánh nhau rồi.


Trần Húc Chi chỉ giả vờ như không biết, y tiếp tục tiếp đón đệ tử tông môn phụ thuộc cùng với tu sĩ dùng danh ngạch bán đấu giá để tiến vào: "Chư vị trực tiếp đến nới này của ta nộp tài liệu lên là được."


Trương trưởng lão cùng Tôn trưởng lão nhìn thanh âm ầm vang điếc tai cách đó không xa, lại nhìn Trần Húc Chi thần sắc tự nhiên như cái gì cũng không phát sinh, không khỏi hai mặt nhìn nhau.


Ầm ——!


Một ngọn lửa đột nhiên bùng lên ở trên đỉnh núi, cũng lấy tốc độ cực nhanh khuếch tán ra.


Trương trưởng lão cùng Tôn trưởng lão theo bản năng đứng ở trước mặt đệ tử, bất quá khi ngọn lửa đó vọt tới trên không của đại điện chủ phong, tòa đại điện truyền thừa qua vô số năm tháng đột nhiên tỏa ra một đạo kết giới màu trắng, trực tiếp chụp những ngọn lửa đó trở về.


Linh lực của ngọn lửa cùng linh lực của kết giới va chạm căn bản không nhấc lên nửa điểm gợn sóng, thật giống như lão gia gia ngủ say nhiều năm, tùy tay chụp một chưởng, đơn giản như chụp hai hài tử bướng bỉnh từ trên người xuống.


Trương trưởng lão cùng Tôn trưởng lão ngơ ngẩn, bọn họ theo bản năng đi nhìn các đệ tử của Đại Nhật Tiên Tông.


Liền thấy Trần Húc Chi giống như hồ điệp xuyên hoa di chuyển qua lại bên cạnh các đệ tử của tông môn phụ thuộc, đem hết tất cả số định mức của tông môn lúc này đều nhét vào túi càn khôn, y lấy đều có chừng mực, vừa lúc dừng lại ở trên điểm mấu chốt của mấy tiểu tông môn đó, cho nên những đệ tử đó dù cho sắc mặt xanh trắng, nhưng trong ánh mắt nhìn Trần Húc Chi vẫn như cũ lộ ra bội phục.


Trần Húc Chi tựa hồ nhận ra tầm mắt của hai vị trưởng lão, trong lúc bận rộn y vẫn quay đầu lại cho hai vị trưởng lão một cái tươi cười trong hiền lành lộ ra nghi vấn, phảng phất như đang hỏi bọn họ có phân phó gì không?


Hai vị trưởng lão than nhỏ trong lòng, không biết vì sao có loại ảo giác tự ti.


Trương trưởng lão tiến lên: "Trần sư điệt, đệ tử chúng ta nhìn qua rất là mệt mỏi, quân số cũng giảm, ta nghĩ dẫn bọn họ trở lại chõ ở trước rồi lại nói cái khác, ngươi bên này còn có chuyện gì sao?"


Trần Húc Chi chớp chớp mắt: "Tiếp theo không có chuyện gi, bất quá ngàu muốn mang theo chư vị đệ tử trở lại chỗ ở?" y dừng một chút, uyển chuyển nói: "Đã nhiều nhày ngài nói chuyện với Lan Hải sư thúc thật vui, ta nghĩ ngài có thể nguyện ý mang theo đệ tử ngụ lại Tinh Hải phong?"


Trương trưởng lão sửng sốt, bọn họ trụ ở chủ phong rất tốt, chuyển nhà làm gì?


Bất quá giây tiếp theo, Trương trưởng lão đột nhiên phản ứng lại, lão ngẩng đầu nhìn hậu sơn, lửa lớn bốc cháy hừng hực trên núi, cơ hồ nhiễm đỏ cả một vùng trời kia.


.............Đúng nha, nơi đó đã sớm trở thành chiến trường của Bạch Anh chưởng tôn cùng Vô Cấu đường chủ, hiện tại mang theo đệ tử trở về, không phải vừa lúc đụng trúng sao?


Trương trưởng lão lập tức tươi cười ôn hòa cực kỳ: "A nha hiền chất thật là suy xét chu đáo, ngươi nói không sai, ta cùng Lan Hải chỉ hận gặp nhau quá muộn, nếu có thể trụ tại Tinh Hải phong, vậy không thể tốt hơn."


Tôn trưởng lão ở một bên cũng nghe tới đối thoại của hai người, trong lòng lão không khỏi so sánh vị đại đệ tử của Đại Nhật Tiên Tông trước mặt với đại đệ tử của tông môn nhà mình.


Đích truyền thế hệ sau của Thái Tố Cốc đúng là sư phụ của Khương Ngọc Dao, Hạ Linh Xu.


Bất quá so sánh nửa ngày, Tôn trưởng lão vẫn là cho ra một kết quả làm lão uể oải.


Trước đây về tu vi Hạ Linh Xu cao hơn Trần Húc Chi một cấp, hiện tại Trần Húc Chi tiến giai Kim Đan hậu kỳ, ngược lại thực lực mạnh hơn so với Hạ Linh Xu.


Về việc tiếp người đãi vật Trần Húc Chi rõ ràng mạnh hơn Hạ Linh Xu một mảng lớn, ít nhất đối mặt với tình huống đột xuất này, Trần Húc Chi xử lý thành thạo, phong độ thong dong, thâu tóm nhân tâm.


Sau khi Trần Húc Chi lấy tài liệu từ tông môn phụ thuộc, gọi những đệ tử đã sớm chờ ở bên cạnh lại, đưa những người đó đi nghỉ ngơi.


Rất nhiều đệ tử khác của tông môn thăm dò bí cảnh, đều có đại đệ tử của các phong xử lý, căn bản không cần Trần Húc Chi nhọc lòng, y nhanh chóng ném tài liệu cho một vị trung niên khuôn mặt bình thường, sau đó liền bắt đầu giúp tu sĩ Thái Tố Cốc sắp xếp chỗ ở mới.


Lan Hải chưởng tôn đã xuất phát đi tìm Linh Nguyệt chưởng tôn, hiện giờ trong khu vực quản lý sự vụ trên Tinh Hải phong là một nữ đệ tử gọi là Lưu San, sau khi đệ tử kia an bài chuyện Trần Húc Chi phân phó xuống thỏa đáng, lập tức tới tìm Trần Húc Chi.


Trần Húc Chi tự mình đưa hai vị trưởng lão cùng một đám đệ tử, đi đến Tinh Hải phong ở tạm trước.


Một phen lăn lộn, cuối cùng dàn xếp cho tu sĩ Thái Tố Cốc một lần nữa tốt.


Trước khi rời đi, Trương trưởng lão còn hỏi, đan lô tiện tay của lão ở nơi ở trước, có thể lấy về không?


Lão kỳ thật muốn hỏi một chút, cái sân bọn họ cư trú trước đó có thể nào dã trở thành phế tích hay không, đồ vật đặt trong phòng trước đó có phải đều nát nhừ rồi hay không.


Kết quả Trần Húc Chi đầy miệng nói: "Tuyệt đối không thành vấn đề, bên ngoài tiểu viện ngài ở trước đó có bố trí trận pháp, trận pháp đó có hợp với đại trận hộ sơn của chủ phong, tuyệt đối không có việc gì."


Liên tưởng đến kết giới màu trắng đột nhiên bùng nổ ở trên chủ phong trước đó, sắc mặt Trương trưởng lão hòa hoãn xuống, lão xua xua tay: "Vậy phiền hiền chất tốn nhiều tâm."


Trần Húc Chi: "Đây là ta nên làm."


Sau khi dàn xếp tốt cho người của Thái Tố Cốc, Trần Húc Chi mới trở về chủ phong.


Trên chủ phong, đệ tử Huyễn Nguyệt phong đều đã trở về Huyễn Nguyệt phong dưới sự dẫn dắt của Sóc Nguyệt, nhưng thật ra Lâm Dữu còn ở lại.


Hà Minh cũng mang theo đệ tử Tinh Hải phong trở về, Giản Thành thuận thế ở lại.


Đệ tử chủ phong cũng tán đi, bọn họ nộp lên tài liệu cần thiết cho người trung niên bên cạnh Trần Húc Chi lúc trước, ngay cả Hoa Điệt cũng bị Sóc Nguyệt mang về Huyễn Nguyệt phong —— nàng tính toán kiểm tra toàn thân cho Hoa Điệt.


Sau khi mọi người đều rời đi rồi, Trần Húc Chi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, y mang theo Lâm Dữu cùng Giản Thành trở lại Tam Khê Các của mình, ngữ khí rốt cuộc trầm xuống.


"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"


Lâm Dữu sắc mặt hổ thẹn: "Là chúng ta cô phụ giao phó của huynh."


Hắn tỉ mỉ kĩ càng nói lại chuyện trong bí cảnh một lần, đầu tiên cường điệu không khí hài hòa hữu hảo ở trong bí cảnh, lại nói đến lần đầu trong dãy núi ở phía bắc đột nhiên xuất hiện băng sương, nói đến tin đồn về sơn động của hùng yêu , cuối cùng lại nói đến hoạt động tìm kiếm lớn của toàn bộ tu sĩ ở bí cảnh.


"Chúng ta cơ hồ lật hết toàn bộ bí cảnh, trừ phi có vị diện nửa che dấu hoặc là di chỉ bị kết giới mạnh mẽ che dấu, ở bí cảnh chúng ta hoàn toàn không tìm thấy tung tích của Bạch sư muội, nàng giống như bốc hơi khỏi nhân gian."


"Yêu thú của bí cảnh thì sao?" Trần Húc Chi hỏi: "Tiểu sư muội có phải khi ngắt lấy linh vật dì đó thì đối đầu với yêu thú Kim Đan kỳ hay không?"


"Đây cũng là ý nghĩ của chúng ta." Lâm Dữu nói: "Trừ bỏ tranh đấu giữa các đệ tử, chỉ có thể là yêu thú ở trong bí cảnh đánh lén Bạch sư muội, bởi vì bí cảnh đích xác có xảy ra yêu thú bạo động."


Hắn nói: "Hình như là một con yêu thú loại linh cầm đánh với một con sứa yêu."


"Yêu thú loại linh cầm cùng với một con sứa yêu?" Trần Húc Chi lại nói: "Đây là có chuyện gì?"


"Hình như con sứa kia bá chiếm một phiến thủy vực rất nhiều năm, không biết bị bị đệ tử nào hành hung, tu vi giảm xuống, những loại yêu thú dạng bay như Bạch Thủy Ưng hay Thủy Quang Ngỗng liền đánh với con sứa kia." Lâm Dữu giải thích nói: "Hai bên đều là yêu thú Kim Đan kỳ, chúng ta không dám đến quá gần, tất cả đều tránh đi."


Trần Húc Chi trầm mặc không nói, trong bí cảnh đích xác có không ít yêu thú Kim Đan, nếu tiểu sư muội tránh đi tu sĩ đồng môn, chủ động tìm đến yêu thú Kim Đan, hy vọng lấy việc săn giết bọn chúng để chứng minh thực lực của mình, vậy đích xác có thể vô thanh vô tức chết ở một góc nào đó.


Thần sắc Trần Húc Chi âm trầm mà lạnh băng, nhìn đến dáng vẻ này của y, trong lòng Lâm Dữu thở dài, hắn chủ động mở miệng: "Sự tình đại khái chính là như vậy, ta đi về trước."


Trần Húc Chi gật gật đầu: "Hảo hảo nghỉ ngơi, chờ sư phụ bình tĩnh lại, có thể còn muốn triệu nhiều đệ tử đến dò hỏi, còn thỉnh có chuẩn bị."


"Đa tạ sư huynh nhắc nhở." Lâm Dữu ôm quyền, chuẩn bị rời đi, khi rời đi hắn còn liếc mắt nhìn Giản Thành một cái, ý bảo đi theo hắn a!


Nào nghĩ đến Giản Thành vẫn không nhúc nhích.


Giản Thành nói: "Ta cùng sư huynh nói chút chuyện của Hoa sư huynh."


Lâm Dữu nháy mắt minh bạch, hắn nói: "Vậy một lát nữa sư đệ tự mình đi."


Lâm Dữu đi rồi, Trần Húc Chi trở tay đóng cửa lại, đi đến cạnh tường, toàn lực vận chuyển trận pháp của Tam Khê Các, còn để vào một khối linh thạch thượng phẩm cung ứng linh lực.


Sau đó y đột nhiên bước lên, bắt lấy vạt áo Giản Thành: "Rốt cuộc sao lại thế này?"