Chỗ Nào Không Đúng

Chương 83: Mục tiêu.



Linh căn của Trần Húc Chi là thuộc tính kim thủy, bản thân y phi thường thích hợp với Kim âm kiếm, trước đó sau khi Bạch Anh chưởng tôn đưa cho y song kiếm, y liền lập tức luyện hóa tốt Kim âm kiếm.


Giờ phút này Kim âm kiếm hóa thành một đạo linh lực màu xanh lá du tẩu trong cơ thể của Trần Húc Chi, linh tính nguyên bản trong Kim kiếm không ngừng di chuyển, nóng lòng muốn thử muốn nhảy vào trong Kim dương kiếm.


Trần Húc Chi đỡ Giản Thành ngồi dậy, lòng bàn tay dán ở sau lưng Giản Thành, nháy mắt khi nhắm mắt lại, Kim âm kiếm được cho phép, cỗ linh tính kia liền tự phát nhảy vào trong cơ thể Giản Thành.


Trong cơ thể Giản Thành quả thực hỏng bét.


Sau khi linh tính vọt vào, tự phát thông qua máu tươi chỉ dẫn tác động tới Kim dương kiếm, trong Kim dương kiếm ẩn chưa hơi thở của Đại Nhật Hỏa cường đại, cỗ lực lượng này thông qua máu cùng linh tính tự khống chế, thực nhanh liền đạt thành ý kiến, có cỗ lực lượng này, tinh thần Trần Húc Chi rung lên, bắt đầu dẫn đường cho lực lượng này giúp Giản Thành chải vuốt kinh mạch cùng linh lực.


Công pháp Giản Thành tu luyện là cùng một mạch với Trần Húc Chi, mấy ngày nay Trần Húc Chi dưới sự hướng dẫn của Sóc Nguyệt càng khắc sâu hiểu biết với ba phong, cũng đọc qua công pháp của Tinh Hải phong cùng Huyễn Nguyệt phong, cho nên giờ phút này trị liệu cũng chưa gặp qua bất kỳ trở ngại gì, linh lực thông suốt, thực nhanh trạng huống của Giản Thành tốt lên rất nhiều.


Trị liệu kéo dài ước chừng nửa canh giờ.


Sau khi Trần Húc Chi chải vuốt linh lực trong cơ thể Giản Thành xong, linh lực Giản Thành đã bắt đầu tự vận chuyển lên, sau khi Trần Húc Chi xác nhận Giản Thành đã có thể tự mình chữa thương, y chậm rãi rút ra linh lực của mình, thở ra một hơi dài.


Kim dương kiếm nguyên bản đặt bên cạnh Giản Thành đã biến mất, trở thành linh kiếm của chính Giản Thành.


Trần Húc Chi đứng dậy lui về sau một bước, y lau một đầu mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói mắt, khóe miệng hạ xuống.


Thật đáng ghét, y còn phải tự sửa nóc nhà mình a = =


Cổ họng Trần Húc Chi khụ một cái chạy đến bên ngoài Tam Khê Các, nâng lên mái của tầng đỉnh bị rơi trên mặt đất lên, đồng thời sử dụng linh lực đưa nóc nhà về chỗ cũ.


Máy mắn bản thân Tam Khê Các cũng là một cái mắt trận trong trận pháp, lợi dụng lực kéo cùng phù văn khắc trên đó, Trần Húc Chi tiêu phí thời gian một chung trà, cuối cùng một lần nữa sửa lại nóc nhà như cũ.


Sau khi nóc nhà được sửa, Trần Húc Chi lại mã bất đình đề điều chỉnh trận pháp của Tam Khê Các, sau khi hết thảy đều thu phục, y mới trở lại thư phòng.


Trên giường nệm trong thư phòng, Giản Thành còn đang nhắm mắt điều tức, bất quá sắc mặt hắn đã tốt hơn rất nhiều, không còn tái nhợt như trước đó nữa.


Ánh mắt Trần Húc Chi rơi trên các loại linh vật ở trên thư án, y thở dài, hỗ trợ sửa sang lại một chút.


Âm Tình Quả, Phách Vân Vũ, Một Bảo Mầm, Tuyền Cốt Trúc..............


Đây đều là linh vật phẩm chất không tồi, trách không được ánh mắt Bạch Anh chưởng tôn nhìn Giản Thành không thích hợp đâu.


Trần Húc Chi phân loại xử lý thích đáng những linh vật đó, cũng lấy ra thật nhiều hộp ngọc, dựa theo thuộc tính cùng độ mới cũ một lần nữa phân loại, sửa soạn lại thư án của mình.


Sửa soạn đến cuối cùng, Trần Húc Chi đột nhiên thấy được một sợi huyền.


Sợi huyền này rất dài, màu sắc ám trầm, nhìn dưới ánh nắng là màu đỏ thẫm, lúc không có ánh sáng liền thành màu đen.


Trần Húc Chi nhịn không được cầm lấy sợi huyền này, tổng cảm thấy có chút quen mắt.


Sau đó y thình lình nhớ tới, sợi huyền ngày ấy phong ấn trên người Thiên Chu Tinh, còn không phải là cái này sao?


Bất quá sợi huyền kia là nửa trong suốt, Giản Thành tự mình luyện chế thành màu đen?


"..........đó là hồng huyền." Thanh âm của Giản Thành vang lên sau lưng Trần Húc Chi.


Trần Húc Chi buông hồng huyền, y xoay người: "Đã không có việc gì?"


Chỉ là nháy mắt khi Trần Húc Chi nhìn đến Giản Thành, liền không tự chủ được mở to hai mắt.


Sắc mặt Giản Thành tuy rằng không hề tái nhợt như vậy, nhưng ánh mắt hắn lại yên lặng mà ảm đạm, phảng phất như có thứ gì hút đi tinh khí thần của hắn.


Trần Húc Chi nhịn không được nói: "Rốt cuộc sao lại thế này? Ngươi nhìn qua càng không xong."


Giản Thành kéo kéo khóe miệng, lộ ra một cái tươi cười phi thường cứng đờ.


Hắn có chút suy yếu nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy...." lời nói còn chưa dứt, hắn đột nhiên ngẩn cản người, hắn cúi đầu, lòng bàn tay vốn dĩ trống rỗng đột nhiên nhiều ra một thanh trường kiếm.


Trên thân kiếm màu đỏ vàng có từng đợt linh khí nhè nhẹ màu xanh lá quấn quanh, tản ra nhiệt độ mãnh liệt của ngọn lửa, sưởi ấm lại thể xác cùng tinh thần cơ hồ bị đóng băng của Giản Thành.


Giản Thành nhịn không được nói: "Đây là......."


Trần Húc Chi ho khan một chút, y thực tùy ý nói: "Đây là Kim dương kiếm sư phụ luyện chế cho ta, có công hiệu đặc thù ôn dưỡng thân thể, thương thế của ngươi không nhẹ, liền đưa cho ngươi."


Tâm y nói đánh chết cũng không nói đến Kim âm kiếm.


Giản Thành ngơ ngẩn mà nhìn Trần Húc Chi, một cỗ lòng vố dĩ tĩnh mịch phảng phất như nháy mắt sống lại.


Bản thân Trần Húc Chi cũng không quá thoải mái, liền không đi nhìn biểu tình của Giản Thành, tất nhiên cũng không chú ý đến ánh mắt của Giản Thành, y giống như nói sang chuyện khác chỉ vào tài liệu trong hộp ngọc cùng hồng huyền nói: "Đây là có chuyện gì? Tiểu sư muội sao lại ở trên tay ngươi?"


Nghĩ đến chuyện đó bực bội cùng với ngăn không được nghĩ mà sợ.


Nếu như y cái gì cũng không biết trực tiếp đưa Nguyên Thủy Âm Liên làm thuốc, vậy hắn liền xong đời!


Trần Húc Chi liều mạng trừng Giản Thành: "Ngươi tốt nhất la giải thích rõ ràng, nếu không ngươi nhất định là phải lần thứ hai trốn khỏi Đại Nhật Tiên Tông."


Giản Thành rũ mắt, hắn nhàn nhạt nói: "Ta không biết bản thể của Bạch Nguyệt Liên là Nguyên Thủy Âm Liên, ta chỉ là trong lúc vô ý nhặt được một gốc cây, vừa lúc Hoa Điệt bị người tập kích, trong cơ thể có linh lực thuộc tính âm tàn sát bừa bãi, ta liền ngắt một cánh hoa của Nguyên Thủy Âm Liên làm thuốc cho hắn chữa bệnh."


Trần Húc Chi cứng họng, y tấm tắc nói: "Vận khí của ngươi thực sự là........." y nhịn không được nói: "Được rồi, dù cho ngươi xuất môn liền có thể nhặt được linh liên thượng phẩm , vậy sao ngươi không kiểm tra một chút? Không phát hiện thần hồn ở trên Nguyên Thủy Âm Liên?"


Giản Thành: "Lúc ấy sốt ruột cứu Hoa Điệt, ta phát hiện trên Nguyên Thủy Âm Liên có một mạt linh tính, cho rằng hoa này vốn thành tinh, vốn định tróc linh tính ra, không phải là Kim kiếm của ngươi bị vỡ sao? Nếu có thể luyện hóa mạt linh tính này trên Kim kiếm, nhất định có thể tăng lên uy lực của Kim kiếm, ta lúc này mới thu linh tính đi........."


Trần Húc Chi nghe xong không còn lời gì để nói, tâm tình phức tạp cực kỳ.


Nếu không phải Giản Thành muốn giúp y tăng lên phẩm chất của Kim kiếm, vậy Bạch Nguyệt Liên lúc ấy liền sẽ tử vong trong lúc bất tri bất giác sao?


Thật sự là...........nghìn cân treo sợi tóc a.


Trần Húc Chi thở dài: "May mắn ngươi mang tiểu sư muội về, bất quá chuyện này không dễ giải thích với sư phụ."


Y do dự một chút, cắn răng một cái: "Chậc, vẫn là để ta nói đi."


Bạch Nguyệt Liên bình an trở về, tuy rằng thành đầu trọc, nhưng tóc làm thế nào cũng có thể mọc lại, người không có việc gì là được.


Xem ở trên phân thượng của Bạch Nguyệt Liên, Bạch Anh chưởng tôn hẳn là sẽ không tức giận, còn về chỗ không đúng lắm của Giản Thành, nếu có mình đảm bảo, Bạch Anh chưởng tôn xem ở phân thượng của y, phỏng chừng cũng sẽ không quá mức truy cứu.


Còn về Diệp Vô Cấu bên kia, nhờ Ngô Thanh Nhi nói tốt vài câu, Diệp Vô Cấu không có rảnh tới tìm Giản Thành gây phiền toái như vậy.


Trần Húc Chi thực nhanh liền nghĩ xong, y nhìn về phía của Giản Thành: "Chậc, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, những việc đó để ta xử lý là được."


Dù sao giúp các sư huynh đệ thu thập cục diện rối rắm cũng không phải lần đầu tiên, Trần Húc Chi đều đã quen rồi.


Giản Thành lẳng lặng mà nhìn Trần Húc Chi, đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy Trần Húc Chi.


Trần Húc Chi sửng sốt: "Làm sao vậy?"


Giản Thành đem cằm của mình đặt trên vai của Trần Húc Chi, ngửi lấy mùi hương ấm áp giữa mái tóc, những xao động, phẫn uất, bi thương, tuyệt vọng, thống khổ......... đủ mọi loại mặt trái cảm xúc đó đều như băng tuyết tan rã.


Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại mở mắt, con ngươi màu đen một lần nữa khôi phục kiên định cùng tự tin.


Giản Thành buông Trần Húc Chi ra, tuy rằng hắn rất muốn tiếp tục ôm, nhưng hắn cũng biết nếu không buông tay, phỏng chừng Trần Húc Chi liền sẽ động thủ = =


"Cảm ơn." Hắn nhìn Trần Húc Chi ôn nhu nói: "Ngươi đem bản mạng linh kiếm cho ta, chính ngươi dùng cái gì?"


Trần Húc Chi nói: "Ta lại luyện một cái khác đi, bất quá cũng không cần quá sốt ruột, gần đây có xem xét không ít thuật phát mới, nhưng thật ra rất có tâm đắc với pháp thuật."


Giản Thành chỉ vào linh vật trên bàn: "Những cái đó có đủ cho ngươi làm lại một cái không? Không đủ nói ta tìm tiếp."


Trần Húc Chi ném một cái đại xem thường: "Được rồi, ngươi không cần nhọc lòng về cái này, ta hoàn toàn có thể dùng điểm cống hiến tích góp mấy năm nay ở trong tông môn đổi một thanh linh kiếm mới."


Bất quá thực nhanh Trần Húc Chi lại nói: "Những linh vật này đó cứ để ở chỗ ta trước, ngươi nếu dùng tới nơi này của ta lấy đi."


Vạn nhất Bạch Anh chưởng tôn một mình tìm Giản Thành, phát hiện bên người Giản Thành còn mấy thứ này, mà chính mình lại nói với Bạch Anh chưởng tôn là đã nộp lên mấy thứ này, vậy không phải là lộ tẩy?


Giản Thành ừ một tiếng, hắn duỗi tay vớt sợi hồng huyền kia lên, nói với Trần Húc Chi: "Cái này ngươi thu đi."


Trần Húc Chi nhướng mày: "Đây là cái gì?"


Giản Thành do dự một chút, hắn nhỏ giọng nói: "Ngươi nhỏ một giọt máu lên trước, ta liền nói cho ngươi."


Trần Húc Chi hơi hơi híp mắt, y vuốt sợi huyền này, nhớ tới Giản Thành trước đó nói hắn thu Cung Thiên Trọng làm của mình, đột nhiên phản ứng lại: "Đây không phải là của Cung Thiên Trọng đi?!"


Trong lòng Giản Thành sách một tiếng, đại sư huynh quá nhạy bén.


Hắn thành thật gật đầu: "Đúng vậy, là của hắn, ngươi có thể dùng cái này liên hệ với hắn, tuyệt đối an toàn."


Trần Húc Chi hiểu rõ: "Công cụ liên lạc?"


Y không nghĩ nhiều, duỗi tay dùng huyền xiết ra một giọt máu, nháy mắt máu rơi vào trên sợi huyền, toàn thân y chấn động, một mạt linh lực không thuộc về y xuất hiện trong tử phủ, giữa không trung hình thành một hình nhân nhỏ.


Hình nhân nhỏ này đúng là bộ dáng của Cung Thiên Trọng.


Trần Húc Chi theo bản năng sờ đầu của hình nhân nhỏ kia một chút, trên mặt tiểu hình nhân liền hiện lên vẻ mặt thống khổ.


Cùng lúc đó, trong lòng Trần Húc Chi dâng lên một cỗ ảo giác có thể khống chế sinh tử của đối phương.


"...........' Trần Húc Chi đột nhiên đi trừng Giản Thành: "Đây không phải là công cụ để liên lạc!!!"


Giản Thành như cũ thành thật nói: "Dùng để liên lạc với hắn thực an toàn."


Trần Húc Chi hận không thể tát một cái lên mặt Giản Thành: "Đây rốt cuộc là cái gì?"


"........là huyết huyền." Giản Thành nhìn Trần Húc Chi nổi giận lôi đình, lập tức thành thật công đạo: "Cầm huyết huyền ngươi có thể khống chế hắn."


Trần Húc Chi nghe xong hắn nói xong câu đầu tiên là: "Ta muốn khống chế hắn làm gì? Xử lý hắn là xong!!"


Giản Thành nghe xong trong lòng vui đến nở hoa, a, ban đầu ta cũng nghĩ như vậy a ~


Hắn nói: "Giết thì đáng tiếc, trên người ngươi có huyết huyền, ta cùng hắn có một khế ước nô bộc, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội." Dừng một chút, Giản Thành bổ sung nói: "Ta muốn thông qua hắn để làm minh bạch một số chuyện."


"Tỷ như nói, đời trước ngươi rốt cuộc vì sao chết trong tay ta."


Trần Húc Chi đầy mặt mờ mịt: "Chẳng lẽ chuyện này còn có nội tình gì sao?"


"Có!" ngữ khí Giản Thành cực kỳ lãnh khốc: "Lúc ấy ngươi vì một vài nguyên nhân mà trở thành ma tu, ta cho rằng ngươi nếu như nhập ma, ta, ta chỉ có thể giết ngươi, nhưng hiện tại ngẫm lại, hết thảy đều lộ ra kỳ quặc!"


Trần Húc Chi: "................là ai nói không thể bị quá khứ làm lầm lẫn, muốn buông xuống cừu hận?" trước đây khi ở Vọng Đoạn sơn, Giản Thành cũng không phải nói như vậy!!


Giản Thành giống như không có việc gì nói: "Nga, khi đó ta vừa mới trở về, đầu óc không rõ ràng lắm, ngươi coi như ta chưa noi gì đi."


Trần Húc Chi: "..................."


==================================


Tác giả có lời muốn nói:


Giản Thành: Người làm đại sự, cần phải có mặt dày a!