Chiếc taxi bỏ lại thành phố nhộn nhịp sau lưng, rẽ vào con đường dẫn đến vùng ngoại ô thanh bình.Thái Y Linh ngắm nhìn quang cảnh lướt qua cửa kính xe, trong lòng vẩn vơ suy nghĩ.Trời đã bắt đầu ngả nắng chiều. Mọi lần cô hay đến đây vào buổi sáng nhưng hôm nay cửa hiệu Elyn có nhiều công việc cần giải quyết cho dứt điểm.Thời gian này Y Linh thường xuyên về thăm mẹ hơn trước, lý do chính là muốn thuyết phục bà chấp nhận chuyện hẹn hò của cô.Ngọc Tú Trinh là người rất bảo thủ, mấy lần Y Linh nhắc đến Từ Hồng Quân đều khiến bà nổi giận, kịch liệt phản đối.Cô thật không biết làm sao để xoá bỏ thành kiến của bà đối với anh, chỉ đành dùng cách mưa dầm thấm lâu, ai ngoan cố hơn thì người đó sẽ thắng.Tính cách cứng đầu, cố chấp của Y Linh chính là di truyền từ mẹ.Từ Hồng Quân biết chuyện Ngọc Tú Trinh không thích anh, đã từng đề nghị cùng Y Linh đến gặp bà nhưng là cô đã từ chối.- Em muốn tự mình giải quyết chuyện này, có được không?Từ Hồng Quân nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Y Linh, cũng đành đồng ý với cô. Anh khẽ gật đầu, bàn tay vuốt ve mái tóc đen mềm mượt.- Anh biết là mẹ em cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Em không được làm gì để mẹ buồn, có biết không?Y Linh mỉm cười xoa mặt Hồng Quân, chút thất vọng thoáng qua rất nhanh trong mắt anh không che giấu được cô.Sau lần đó, Hồng Quân không đề cập đến vấn đề này thêm lần nào nữa.Y Linh không muốn để Hồng Quân gặp mẹ cô lúc này vì sợ những lời nói của bà sẽ làm tổn thương anh.Người đàn ông dù có rộng lượng đến đâu thì việc bị gia đình người yêu ngăn cấm cũng sẽ chạm đến lòng tự tôn của họ, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy tự ái.Chuyện này thật khiến cô đau đầu biết bao.Chiếc taxi dừng cách cổng nhà mẹ cô một khoảng vì có một chiếc xe hơi khác đang đậu ở đó. Y Linh nhận ra chiếc xe Porsche này.Cô tự mở chốt hàng rào đi vào trong nhà.- Mẹ, con đến thăm mẹ đây!Y Linh chào Ngọc Tú Trinh rồi quay sang mỉm cười với Đổng Trác Nguyên đang ngồi trò chuyện với mẹ cô trong phòng khách.- Thật tình cờ quá. Em không nghĩ lại gặp anh ở đây.Trác Nguyên đứng dậy, vừa trả lời vừa giúp Y Linh đặt mấy túi quà xuống bàn.- Anh có việc ghé qua nhà người quen cách chỗ này không xa lắm nên nhân tiện đến thăm mẹ em luôn. Cũng lâu rồi anh không gặp dì…Ngọc Tú Trinh gật gù:- Dì nhớ hồi Y Linh còn học đại học, cháu hay đến đây chở nó đi xem nhạc kịch với mấy người trong câu lạc bộ gì đó…Bà nhìn Trác Nguyên rồi quay sang nhìn con gái vừa mới ngồi xuống bên cạnh.- … Nếu không phải lúc đó cháu có người yêu rồi thì dì rất muốn hai đứa là một đôi…- Mẹ à… Mẹ đang nói cái gì vậy?Y Linh có chút khó xử, hướng mắt về phía Trác Nguyên cầu cứu.Nét mặt anh điềm tĩnh nhưng vui vẻ, nhẹ nhàng nói với Ngọc Tú Trinh:- Y Linh hiện tại chẳng phải đã kiếm được một người yêu thương cô ấy rất nhiều hay sao? Cháu mong là dì cũng sẽ ủng hộ chuyện tình cảm của cô ấy…Ngọc Tú Trinh khẽ lắc đầu:- Đến cả cháu cũng vậy sao Trác Nguyên… Con bé này lần nào về đây cũng nói tốt cho cậu ta, dì nghe đến phát chán luôn rồi…Bà quay sang nhìn con gái, hơi nhăn mặt tỏ ý không hài lòng. Y Linh xịu mặt xuống.Đổng Trác Nguyên vẫn giữ nụ cười trên môi, tiếp tục thuyết phục Ngọc Tú Trinh.- Dì hãy mở lòng một chút. Cháu tin Y Linh rất biết nhìn người, sẽ không làm dì thất vọng đâu…Ngọc Tú Trinh tỏ ra bất lực, ánh mắt nhìn sang nơi góc nhà im lặng không nói.Trác Nguyên nháy mắt, mỉm cười với Y Linh. Cô nhìn anh đầy cảm kích.Mẹ cô rất có cảm tình với Trác Nguyên, lần này có anh nói giúp, việc thuyết phục bà sẽ dễ dàng hơn.Ngọc Tú Trinh thở dài, đứng dậy.- Hai đứa ngồi đây nói chuyện đi. Để mẹ vào dọn cơm.Trác Nguyên cũng đứng dậy.- Xin lỗi dì Ngọc. Cháu còn có công chuyện phải đi bây giờ…Ngọc Tú Trinh níu kéo:- Cháu mới ghé chơi có một chút thôi mà. Sao lại vội thế? Ăn bữa cơm rồi hẵng đi…Trác Nguyên tỏ vẻ áy náy:- Để khi khác ạ. Lần sau cháu sẽ ở lại dùng cơm với dì…Y Linh không để mẹ làm khó anh, thành công giúp Trác Nguyên ra về.Sau khi anh tạm biệt và rời đi, Ngọc Tú Trinh đi vào bếp. Y Linh chuẩn bị theo sau thì điện thoại nhận được tin nhắn của Từ Hồng Quân.Cô đứng suy nghĩ một lúc rồi đi vào trong bếp, thỏ thẻ với mẹ.- Mẹ ơi, con cũng có chút việc đột xuất. Hôm khác con lại đến thăm mẹ nhé!- Mấy cái đứa nhỏ này! Thích đến thì đến, thích đi thì đi…Ngọc Tú Trinh ngước lên càu nhàu, nhưng nhìn vẻ mặt năn nỉ của con gái cũng không ngăn cản nó đi về.Y Linh đi gần đến cửa thì nghe thấy tiếng mẹ cô gọi với lại. Cô quay người chờ đợi.Ngọc Tú Trinh trầm ngâm nhìn con gái một lúc rồi chậm rãi nói:- Lần sau con về, nếu Từ Hồng Quân có thời gian thì bảo cậu ta cùng đến dùng cơm đi…- Dạ?Y Linh chớp chớp đôi mắt, không biết bản thân có nghe nhầm hay không.Ngọc Tú Trinh nhìn sang ngang, làm vẻ hờn dỗi.- Con còn giả vờ không nghe thấy… Muốn mẹ phải nhắc lại hay sao?Y Linh nở nụ cười tươi rói chạy đến ôm hôn Ngọc Tú Trinh.- Con biết là mẹ thương con nhất mà.Ngọc Tú Trinh trong lòng thấy buồn cười nhưng bề ngoài lại vẫn tỏ ra lạnh lùng.- Thôi thôi. Không cần con nịnh bợ. Có việc còn không mau đi đi…- Tạm biệt mẹ…Nhìn theo bóng dáng vui vẻ của đứa con gái vừa rời đi, khoé môi người mẹ bất giác nở ra một nụ cười.