Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh

Chương 56: Dỗ dành



Lúc đứng dưới cổng nhà nhìn lên ban công tầng hai vẫn còn sáng đèn, Thái Y Linh đã biết Từ Hồng Quân vẫn còn thức. Vậy là kế hoạch rón rén đi vào phòng, leo lên giường nằm ngủ của cô đã bất khả thi. Có vẻ anh nhất quyết đợi cô về để nói rõ mọi chuyện lúc sáng.

Y Linh tần ngần trước cửa phòng ngủ chưa bước vào vội. Cô chưa biết nên dùng thái độ nào để đối diện với Từ Hồng Quân. Liệu vài phút nữa sẽ có một trận cãi nhau giữa hai người chăng?

Đẩy nhẹ cánh cửa, Y Linh thấy Từ Hồng Quân đang ngồi trên ghế bành, hướng mặt ra ban công.

Bước chân rón rén đang hướng về phía phòng tắm khựng lại khi giọng nói trầm khàn lạnh lẽo phát ra sau lưng.

- Tại sao em không nghe điện thoại của anh?

Y Linh xoay người lại, thấy Từ Hồng Quân vẫn đang nhìn ra bên ngoài. Cô cắn môi, định nói dối là điện thoại hết pin nhưng rồi nghĩ lại nên im lặng vẫn tốt hơn.

Y Linh vờ như không nghe thấy, đi vào phòng tắm thay quần áo, lúc trở ra bên ngoài đã liền đối mặt với anh. Từ Hồng Quân buông lời trách móc nhưng không hề lớn tiếng.

- Em cư xử quá đáng rồi đó Y Linh.

Cô ngước mặt lên nhìn biểu cảm của Từ Hồng Quân, đúng như lời Trác Nguyên đã nói, anh giống như đang lo lắng hơn là giận dữ. Cảm thấy bản thân có lỗi nhưng Y Linh lại tỏ ra cố chấp.

- Anh cũng quá đáng với em thôi. Anh vì Hà Xuân Hy mà lớn tiếng với em, vì cô ta mà anh đuổi em về…

Từ Hồng Quân thở dài, nhẹ giọng giải thích.

- Anh chỉ là không muốn mọi chuyện rắc rối nên mới bảo em đi về…



- Phải rồi. Em chỉ mang lại rắc rối cho anh thôi…

Y Linh cau mày giận dỗi, lách người lướt qua Từ Hồng Quân đi về phía giường. Anh liền bước theo đứng chắn trước mặt cô.

- Anh không có ý đó… Tối nay nếu em không nói chuyện rõ ràng với anh thì em cũng đừng nghĩ đến việc đi ngủ.

Trái lại với sự điềm đạm của Từ Hồng Quân, Y Linh lại có chút cao giọng.

- Anh thôi đi. Nếu em nói chuyện lúc sáng không phải em làm, anh sẽ tin em sao?

- Anh tin em.

- …

Từ Hồng Quân trả lời dứt khoát không chút đắn đo. Mọi lời oán trách Y Linh định nói ra đều bỗng dưng tan biến. Cô trân trối nhìn anh mất mấy giây rồi khẽ cúi đầu, dán mắt xuống nền nhà. Nét mặt giãn ra, Y Linh xác nhận chịu thua. Những lúc tranh cãi, Y Linh chưa bao giờ là đối thủ của Từ Hồng Quân. Sự mềm mỏng của anh luôn chiến thắng sự bướng bỉnh của cô.

Từ Hồng Quân bước đến ôm chặt Y Linh. Anh vuốt ve tấm lưng ong, hài lòng cảm nhận tay cô cũng đã chạm lên cơ thể mình. Cái ôm kéo dài thật lâu, ấm áp xoá tan bao nỗi phiền muộn ở trong lòng.

Đôi tay quyến luyến giữ lại nơi chiếc eo thon, Từ Hồng Quân dịu dàng nhìn vào mắt cô.

- Y Linh, lúc sáng anh lớn tiếng với em là anh không đúng. Anh xin lỗi…

Giọng điệu tha thiết của anh chuyển sang nài nỉ.

- … Anh tất nhiên không hoàn hảo. Vậy nên mong em bao dung với những thiếu sót của anh có được không?

Y Linh mím chặt môi lắng nghe, khẽ gật đầu.

- Em không giận anh nữa đâu…

Từ Hồng Quân có chút nghiêm giọng:

- Nếu em giận anh thì cũng phải về nhà, cằn nhằn hay khóc lóc gì cũng được… Anh sẽ dỗ em… Đừng bỏ ra ngoài rồi tắt điện thoại như vậy nữa… Cảm giác đó anh không chịu đựng nổi đâu…

Y Linh nhón gót chân, hôn môi Từ Hồng Quân, giọng nói trong trẻo nũng nịu.

- Em sẽ nghe lời… Không dám nữa đâu…

Từ Hồng Quân xoa đầu cô, trầm ngâm vài giây rồi chậm rãi nói.

- Chuyện ở công ty, anh đã nghĩ kỹ rồi… Tạm thời trước mắt, thư ký Hà đang giúp anh giải quyết giấy tờ cho nhiều dự án quan trọng nên đổi người khác vào lúc này sẽ khá rắc rối. Em cho anh thêm vài tháng nữa được không? Tới đó anh sẽ tìm cách để cô ấy nghỉ việc…

Y Linh nãy giờ nghiêm túc lắng nghe, mở to mắt ngạc nhiên.

- Hồng Quân… Anh đã nói sẽ không dùng tình cảm giải quyết việc liên quan đến công ty cơ mà.

Từ Hồng Quân kề mặt đến gần.

- Nhưng Y Linh của anh là ngoại lệ. Em quan trọng hơn bất kỳ nguyên tắc nào của anh.

Y Linh trong lòng đã rất thoả mãn với câu trả lời này nhưng bề ngoài lại vờ như vẫn còn suy tư, được nước hỏi tới.

- Anh không thấy là những đòi hỏi của em rất trẻ con sao?

- Em cứ sống như một đứa trẻ nếu em thích vậy. Anh sẽ làm mọi thứ để em được sống cuộc đời mà em muốn.

Từ Hồng Quân trả lời chẳng hề do dự, cứ như anh đã biết trước câu hỏi. Ánh mắt Y Linh lộ rõ cảm xúc vui sướng, dựa cằm vào ngực anh ngước mặt lên phụng phịu.

- Nếu vậy anh cũng phải có trách nhiệm yêu thương em cả đời này đó. Em ngang ngược như thế thì ngoài anh ra sẽ không ai nuông chiều được em nữa đâu.

Từ Hồng Quân bật cười, chạm môi lên trán Y Linh, dùng ánh mắt thâm tình phủ lấy cô.

- Tất nhiên rồi. Anh yêu em.

- Em cũng yêu anh.

Từ Hồng Quân vuốt ve từ mái tóc đến khuôn mặt Y Linh.

- … Nhưng nếu em muốn anh làm điều gì cho em thì phải nói ra. Đừng im lặng rồi bắt anh phải đoán… Anh không muốn nhắc đến, nhưng giữa anh và em có cách biệt tuổi tác, suy nghĩ tất nhiên có sự khác biệt. Nếu em không nói, anh sẽ chẳng có cách nào đoán được em nghĩ gì đâu…

Y Linh nghe đến đây che miệng tủm tỉm cười. Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Từ Hồng Quân ở Elyn. Dù biết người đàn ông trước mặt lớn hơn mình đến mười hai tuổi, cô lại cố tình gọi bằng anh. Đẹp trai như vậy sao nỡ gọi là chú cơ chứ.

- Em cười gì vậy hả?

Y Linh mím môi nhịn cười, thích thú nhìn vẻ bối rối của Từ Hồng Quân, nháy mắt với anh.

- Chú không cần lo lắng. Em sẽ không bắt chú phải đoán đâu…

Từ Hồng Quân đứng hình mất ba giây, mặt anh có chút đỏ lên.

- Em dám gọi ai là chú hả?

Khoé môi nhếch lên, ánh mắt trở nên sắc bén, Từ Hồng Quân tiến một bước, Y Linh lại lùi một bước. Cứ thế mà lưng cô chạm xuống mặt nệm, cơ thể anh phủ phía trên.



Hơi thở gấp gáp của Từ Hồng Quân phả trên mặt Y Linh.

- Em thử gọi lại lần nữa xem…

Ánh mắt quyến rũ của anh nhìn cô khiêu khích, bên dưới lại luân hồi chuyển động mạnh mẽ khiến cô phải rên rỉ van xin.

- …Aaa… Không… Không dám nữa mà…

Đêm khuya thanh tịnh, trong phòng ngủ lại tràn ngập những âm thanh khoái lạc mê mẩn.