Sở cảnh sát nhận được tin báo, vội vàng bắt tay lập hồ sơ vụ án.
Hai cảnh sát được cử đến tư gia của người báo tin để nắm bắt và trao đổi thêm thông tin.
Mặc dù đã kiểm tra không có kẻ khả nghi theo dõi xung quanh nhà nhưng họ vẫn cẩn thận mặc thường phục đi vào.
Từ Hồng Kỳ trông thấy họ, dìu vợ đứng dậy chào hỏi. Hai người mới đến xuất trình thẻ cảnh sát cho ông bà xem qua.
Người đàn ông tầm khoảng bốn mươi lăm tuổi, vóc người trung bình nhưng rắn chắc, gương mặt nghiêm nghị, là thanh tra của tổ trọng án thuộc sở cảnh sát thành phố H, Diệp Chấn.
Người bên cạnh là trợ lý của ông ta, còn khá trẻ, vóc người cao gầy, gương mặt ưa nhìn gây thiện cảm tốt, Trương Anh Tuấn.
Sau quá trình gấp rút điều tra, đến buổi chiều cùng ngày, cảnh sát đã tìm thấy xe hơi của Từ Hồng Quân nằm trong bãi đỗ nhà hàng Cealum.
Camera cửa trước ghi nhận được hình ảnh Từ Hồng Quân và Thái Y Linh cùng đi vào nhà hàng. Hà Xuân Hy bước vào sau đó khoảng ba mươi phút. Sau đó hình ảnh cho thấy cả ba người họ đều không rời khỏi nhà hàng.
Camera cửa thoát hiểm và hành lang lầu hai bị phá hỏng.
Nhà hàng bị mất cắp một bộ đồng phục.
Lời khai từ một nhân chứng cho hay, người phục vụ mới đến vô ý làm vấy bẩn lên người cậu ta và thay cậu mang thức ăn đến phòng 205 nhưng sau đó không thấy quay lại.
Dựa vào mô tả nhân dạng, cảnh sát vẫn chưa xác định được danh tính của người đàn ông lạ mặt.
Diệp Chấn chậm rãi nói với vợ chồng ông Từ và Lục Khiêm:
- Trước mắt chúng ta sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của tên bắt cóc. Mong ông bà và cậu đây có thể dựa vào các mối quan hệ của mình để đổi được đủ số tiền mà hắn đưa ra. Tất nhiên, người của tổ điều tra chúng tôi cũng sẽ giúp một tay.
Từ Hồng Kỳ gật đầu, quay sang nhìn Lục Khiêm.
- Tôi hiểu. Cháu trai của tôi đã sớm tìm mọi cách để gom đủ số tiền. Tất nhiên là không tiết lộ lý do với bất kỳ ai. Cũng được hơn một nửa rồi...
Diệp Chấn gật gù hài lòng.
- Tốt. Tốt lắm. Việc thứ hai là nếu tên bắt cóc liên lạc lại, mong ông cố gắng khiến hắn tiết lộ thêm thông tin. Hiện tại chúng ta hoàn toàn không có bất kỳ thông tin nào về địa điểm giam giữ cũng như tình trạng của các con tin...
Nghe đến đây, Nghê Nhi lại kích động, quay sang nhìn chồng, khuôn mặt mếu máo nắm lấy cánh tay ông.
- Ông ơi... Mấy đứa nhỏ sẽ không sao đâu đúng không? Hức.. Hức...
- Bà bình tĩnh... Không sao đâu... Tụi nó nhất định sẽ an toàn trở về.
Từ Hồng Kỳ xoa lưng an ủi vợ, nhưng trong lòng ông lúc này cũng thấp thỏm, lo âu không kém gì bà.
*****
Mi mắt nặng trĩu, đầu óc mụ mị. Cô muốn đưa tay ôm đầu nhưng nhận ra cơ thể không thể cử động được.
Thái Y Linh nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc gọi tên cô. Cô chớp mắt vài lần, cảnh vật mờ mịt dần trở nên rõ ràng.
Điều đầu tiên Y Linh trông thấy chính là gương mặt Từ Hồng Quân nhìn cô đầy lo lắng.
- Y Linh, em vẫn ổn chứ?
Cô khẽ lắc đầu, cố xua tan cơn đau nhức nơi thái dương. Cổ họng khô khan, khó khăn thốt ra câu hỏi:
- Đây là đâu vậy?...
Y Linh nhìn xung quanh, một căn phòng chừng hai mươi mét vuông, rất cũ, đầy bụi bặm, trông như đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Căn phòng không có cửa sổ, chẳng biết được bây giờ là ngày hay đêm.
Đồ vật duy nhất trong phòng là một bộ bàn ghế gỗ được kê sát góc tường đối diện.
Trên mặt bàn đặt một chiếc đèn đang bật và một túi xách nhỏ màu đen.
Thứ ánh sáng vàng nhạt quỷ dị từ đó phát ra làm căn phòng chìm trong lập loè mờ ảo.
Dưới chân ghế có hai vỏ chai rượu đã uống hết, rõ ràng còn rất mới.
Cửa phòng hoàn toàn đóng kín.
Y Linh nghe thấy tiếng khóc thút thít, nhận ra ngoài anh và cô thì trong phòng vẫn còn một người nữa.
Y Linh nhìn qua vai Từ Hồng Quân, nhìn thấy Hà Xuân Hy đang ngồi thu mình trong góc đầy sợ hãi. Tại sao cô ta cũng ở đây?
Cả ba người bọn họ đều đang ngồi dựa vào tường, tay chân bị trói chặt bằng băng dính.
Y Linh nhíu mày, nhắm mắt cố gắng nhớ lại. Lúc ở Cealum, đột nhiên cô thấy chóng mặt...
Ý thức bắt đầu tỉnh táo trở lại, cô lờ mờ hiểu ra vấn đề, trong lòng bắt đầu dâng lên nỗi hoảng sợ.
Từ Hồng Quân nhích người về phía cô, nhìn vào đôi mắt đã đỏ lên đầy lo âu, chỉ muốn chực khóc. Lòng anh vô cùng xót xa.
- Em đừng sợ. Anh nhất định sẽ bảo vệ em.
Từ Hồng Quân lúc này chỉ hận bản thân không thể ôm cô vào lòng để vỗ về.
Y Linh cố nặn ra một nụ cười với anh nhưng lại nhìn như đang mếu. Cô nhích người, nghiêng đầu dựa vào cánh tay anh.
Thái Y Linh nhận ra tiếng khóc trong phòng vẫn chưa dứt. Cô lén nhìn về phía Hà Xuân Hy.
Y Linh lúc bình thường không ưa gì Xuân Hy nhưng quả thật lúc này trông cô ta vô cùng đáng thương. Cô ngước mắt lên nhìn anh:
- Chị ấy có sao không?
Từ Hồng Quân khẽ liếc mắt sang thư ký Hà rồi quay lại lắc đầu:
- Lúc anh tỉnh dậy đã thấy cô ấy ngồi khóc rồi... Có nói thế nào cũng không thể dỗ được...
Thái Y Linh đoán chừng cô ta đang bị nỗi khiếp đảm khống chế cảm xúc. Cô thật không ngờ con người ngày thường có bản lĩnh lớn như Hà Xuân Hy đến lúc rơi vào tình huống nguy hiểm lại trở nên yếu đuối như vậy.
Đúng lúc này, cả ba người đều đồng loạt giật mình, xoay người hướng mắt về phía cửa.