Trở về nhà riêng sau khi tan làm, Đổng Trác Nguyên tắm rửa sạch sẽ rồi nằm dài trên giường, nhớ đến bữa gặp mặt trưa nay với Thái Y Linh và Từ Hồng Quân, thầm nghĩ hai người họ quả là một cặp đẹp đôi.
Chia tay với Kiều Thư đã được một khoảng thời gian, Trác Nguyên đã luôn tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, công việc sẽ khiến anh quên đi tất cả, thời gian sẽ xoá nhoà mọi thứ, nhưng không.
Nhìn Từ Hồng Quân và Thái Y Linh tay trong tay đắm chìm trong hạnh phúc, Trác Nguyên bỗng cảm thấy nhớ cái cảm giác khi yêu và được yêu lúc trước. Cơn buồn ngủ kéo đến sau nhiều giờ suy nghĩ mông lung.
- Chào cậu, tớ là Kiều Thư của câu lạc bộ Báo Chí. Cậu là Đổng Trác Nguyên, chủ nhiệm của câu lạc bộ Những Người Yêu Thích Nhạc Kịch phải không? Tớ có thể phỏng vấn cậu một chút về câu lạc bộ được không?
Đó là khoảnh khắc đầu tiên Đổng Trác Nguyên trông thấy Kiều Thư. Khuôn mặt vui tươi đầy trong sáng kia thật xinh đẹp, đó là ấn tượng đầu của anh về cô.
Trác Nguyên ý thức được mình đang ngủ mơ, giấc mơ tái hiện lại một ký ức đã từng xảy ra. Trong giấc chiêm bao, tâm trí anh vẫn tỉnh táo nhưng cơ thể cứ vô thức hành xử giống hệt như quá khứ.
Sau một buổi đi uống cà phê để phỏng vấn, không khó để cả hai nhận ra họ nói chuyện rất hợp nhau.
- Lần tới cậu có muốn ghé qua câu lạc bộ của tớ không? Biết đâu cậu sẽ tìm thấy thêm chủ đề để viết bài.
Khi đưa ra lời đề nghị ấy, Đổng Trác Nguyên không rõ là anh đang thực sự muốn giúp đỡ câu lạc bộ Báo Chí hay chỉ mượn đó làm cái cớ để gặp lại Kiều Thư. Giờ thì anh đã rõ là ý thứ hai.
Kiều Thư tươi cười trả lời:
- Tớ có thể đến thật sao? Thế thì hay quá. Nãy giờ nghe cậu kể, tớ thấy câu lạc bộ nhạc kịch cũng khá thú vị đấy.
Đúng một tuần sau đó, Kiều Thư tới như đã hẹn. Đổng Trác Nguyên dẫn cô đi giao lưu với các thành viên trong câu lạc bộ, tiếp tục diễn giải cho cô về nhạc kịch. Kiều Thư tỏ ra rất thích thú, lắng nghe rất chăm chú.
Liên miên bất tận đến khi chẳng còn gì để nói, Trác Nguyên muốn gặp Kiều Thư thêm lần nữa nhưng không tìm ra được lý do. Anh tiếc nuối nói:
- Để mình tiễn cậu về. Mong là sau này chúng ta vẫn còn dịp gặp lại.
Kiều Thư nở một nụ cười thật tươi:
- Tớ cũng mong như vậy. Hay là… lần tới chúng ta cùng đi xem một vở nhạc kịch nhé. Nếu chỉ nghe lý thuyết thôi thì vẫn chưa thể hình dung được chính xác đúng không?
Đổng Trác Nguyên tất nhiên không từ chối. Hai người trao đổi thông tin cho nhau để tiện liên lạc về sau.
Anh còn đang đứng nhìn theo bóng dáng Kiều Thư vừa rời đi thì chợt giật mình bởi một cái vỗ vai. Là Kha Đại Lễ, một người bạn trong câu lạc bộ.
- Cậu này, sao lại để con gái chủ động thế chứ?
Trác Nguyên đỏ mặt.
- Chủ động gì chứ, cậu đừng nghĩ lung tung.
Cậu bạn của anh cười to:
- Có chuyện tình yêu nào qua được mắt Kha Đại Lễ này. Tớ biết cậu để mắt đến Kiều Thư từ lần đầu gặp mặt. Cô nàng cũng đã bật đèn xanh rồi. Nghe lời khuyên của tớ, tiến tới đi, đừng để thằng khác cướp mất rồi hối hận.
Đổng Trác Nguyên của hiện tại vẫn luôn biết ơn câu nói của Đại Lễ năm đó.
Hai người sau hôm đó đã có những buổi hẹn đi xem nhạc kịch đầy vui vẻ. Trác Nguyên cũng đôi lần giúp Kiều Thư trong công việc ở câu lạc bộ Báo Chí. Mối quan hệ của họ ngày càng khăng khít.
Rồi cho đến một ngày, khi Đổng Trác Nguyên đã chắc chắn tình cảm của mình dành cho Kiều Thư chính là tình yêu, anh quyết định sẽ tỏ tình.
Dù đã nhiều nhiều lần cùng nhau đi uống cà phê, đi xem nhạc kịch hay đi khắp nơi để viết báo nhưng đây là lần đầu tiên Kiều Thư được hẹn đến gặp mặt tại một nhà hàng sang trọng. Cô tuy khá ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lời.
Kha Đại Lễ có bảo với Trác Nguyên:
- Tin đồn về hai người lan ra khắp trường rồi. Kiều Thư chắc cũng đoán được cậu đang chuẩn bị làm gì.
Trác Nguyên có chút lo lắng:
- Cậu nghĩ tớ có thành công không?
Đại Lễ lắc đầu ngán ngẫm:
- Ôi trời, Trác Nguyên à. Chẳng phải bình thường cậu tự tin lắm sao. Hai người đều có tình ý với nhau thì lo sợ gì chứ. Nếu Kiều Thư từ chối thì danh hiệu chuyên gia tình yêu của tớ xin vứt bỏ.
Đại Lễ rất thích những vở kịch về chủ đề tình yêu, và cũng rất thích những cặp đôi yêu nhau. Cậu ta cho rằng tình yêu chính là vẻ đẹp của thế gian. Cái danh chuyên gia tình yêu cũng bắt nguồn từ chính tính cách đó.
Liệu màn tỏ tình của anh có kết quả mỹ mãn như những vở kịch Đại Lễ hay xem, Trác Nguyên vẫn không dám chắc chắn.
Buổi tối hôm đó, Trác Nguyên ngồi đợi sẵn trong một bộ âu phục lịch lãm. Đại Lễ đã đinh ninh rằng vẻ ngoài này của Trác Nguyên sẽ khiến mọi cô gái gục ngã.
Anh vẫy tay cười với Kiều Thư khi thấy cô bước vào. Trác Nguyên nhận ra Kiều Thư trang điểm và ăn mặc đặc biệt hơn thường ngày. Có vẻ đúng là cô ấy đã đoán được mục đích của buổi hẹn này.
Buổi hẹn hò diễn ra khá chậm rãi. Tới gần cuối bữa ăn, nét mặt Kiều Thư biểu lộ rõ sự mong chờ điều gì đó.
Nhận ra đã là lúc thích hợp, Trác Nguyên mở lời:
- Kiều Thư, cậu còn nhớ vở kịch chúng ta xem hồi tuần trước không?
Kiều Thư vui vẻ gật đầu:
- Nhớ chứ. Đó là một vở kịch tình yêu đầy lãng mạn và kết thúc của nó rất có hậu.
Trác Nguyên hồi hộp, thốt ra một lời sến súa:
- Kiều Thư, em có muốn cùng anh tạo ra một cuộc tình như thế không? Không phải vở kịch mà là ngoài đời thật…
Kiều Thư thoáng đỏ mặt, gần như ngay lập tức nở một nụ cười thật tươi nhận lời:
- Em đồng ý.
Trác Nguyên chợt tỉnh giấc, nhìn ra bên ngoài ban công thấy lúc này trời đã gần sáng.
Anh nhớ lại giấc mơ vừa rồi, nhớ tới câu nói của Kiều Thư.
- Em đồng ý.
Vẫn là giọng nói và gương mặt thân thuộc nhưng lại đượm vẻ u buồn. Vẫn là ba từ đó nhưng là khi anh đã đề nghị: