Sáng sớm tinh mơ, bầu trời điểm vài tia nắng, xua tan màn đêm sẫm màu.
Canh năm chậm rãi trôi qua, Tịnh Hứa Gia vừa trở mình một cái, cổng cung điện liền bị một bàn tay mở tung, gió rét ùa vào như bão tố khiến y lập tức thu mình vào chăn bông, bực mình gỡ mấy cọng tóc bị gió hất vào mắt ra.
Người chưa thấy đâu mà giọng đã vang xa tám dặm.
"Nhiễm Hạ!"
Hải Họa không coi đây là chốn xa lạ, búng tay khép cửa rồi đi thẳng vào trong, không quên í ới gọi người.
Trong phòng, Tịnh Hứa Gia còn ngái ngủ ngồi đừ trên chăn nệm một lúc lâu, nghe tiếng gọi to đến mấy cũng không hồi đáp lại.
"Ta mở cửa phòng ngươi nhé?"
Lần này Tịnh Hứa Gia triệt để thanh tỉnh, vội vàng bước xuống giường nói vọng ra ngoài: "Ở yên đó cho ta!" Xong rồi bắt đầu thay y phục.
Điệu cười ngả ngớn của Hải Họa quanh quẩn mọi ngóc ngách khắp phòng, gã hết chạm vào thứ này rồi lại cầm thứ nọ lên thưởng thức. Đồ vật đặt trong cung điện dù đơn điệu ít ỏi nhưng cái nào cái nấy cũng mang trong mình giá trị liên thành, rơi xuống nhân gian kiểu gì cũng trở thành báu vật quốc gia vạn người thèm khát. Ấy vậy mà khi được trưng bày tại đỉnh Phồn Nguyên, ở cung điện mái ngọc cột vàng, những món báu vật trở thành cái ổ cho một con gà vàng lông ngắn đuôi sặc sỡ nằm ôm chơi.
Hải Họa mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú ngạc nhiên.
"Cái tên cả đời cô độc như Nhiễm Hạ còn có thú vui tao nhã này à, hay ngươi chạy lạc vào đây đấy?"
Một tay Hải Họa túm gáy gà con xách nó ra khỏi ngăn tủ, tay kia đỡ bình sứ hoa văn đen uốn lượn đang chập chừng rớt xuống đất, đặt về chỗ cũ.
Gà con lại bị túm gáy, lần này không còn hoảng loạn kêu gào như lần đầu nữa, nó đưa mắt lên nhìn xem là ai, không hề có ý chí phản kháng nào, rõ ràng là tư thế cam tâm chịu chết.
"Sao Nhiễm Hạ có thể để thứ đồ vô dụng như ngươi ở đây được. Nói đi, ngươi từ đâu tới, hôm nay bổn đại gia sẽ tích đức làm việc thiện, trả ngươi về chỗ cũ." Nói xong, gã chọc chọc bụng gà, máu buồn nổi lên, gà con không chịu nổi chíp chíp thảm khốc, giãy đành đạch muốn thoát khỏi móng vuốt kia.
Chờ đến khi Tịnh Hứa Gia ăn mặc gọn gàng, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành đi đôi với ngạo khí như sương tuyết ngàn năm bước ra, hoa sen trong suốt lượn lờ quanh tay áo, đập vào mắt đầu tiên chính là cảnh tượng gà bay người đuổi, giấy tuyên thành đắt đỏ rơi tá lả dưới sàn, nghiêng mực văng tận góc tường.
Tịnh Hứa Gia: "..."
Ở với nhau một tuần, lần đầu tiên Tịnh Hứa Gia nhìn thấy con gà chỉ biết ăn nằm một chỗ của mình cũng biết bay nhảy như gà bình thường.
Chưởng môn cạn lời.
Chưởng môn rất muốn đánh người.
Chưởng môn phải thu dọn đóng tàn cuộc do cái đám vớ vẩn kia bày ra.
"Hải Lục Đức! Ngươi là đứa trẻ ba tuổi à, lớn già đầu rồi còn đi ức hiếp một con gà?" Tịnh Hứa Gia đứng một chỗ chỉ tay năm ngón hét lên.
Hải Họa tí nữa thì túm được đuôi gà con, bị tiếng tiếng hét của y làm giật mình, vuột mất. Gà con nhân cơ hội chạy đến trốn phía sau Tịnh Hứa Gia, hoảng loạn chưa nguôi, không muốn gặp con người đáng sợ đó nữa.
"Lượn đi." Tịnh Hứa Gia quỳ xuống sắp xếp lại giấy bút bừa bộn, đặt lên bàn, Hải Họa cầm nghiêng mực bị vứt xó xỉnh nào đi đến, thay thế khối ngọc chặn giấy, đồng thời quỳ xuống ngang bằng với Tịnh Hứa Gia.
"Này, Nhiễm Hạ."
"Ừm?"
"Xuống nhân gian không?"
"Làm gì?"
"Thăm Hoàng đế của ngươi."
Tịnh Hứa Gia ngẩng đầu.
"Tên tiểu tử Hoắc Huyền Luân ấy, lần cuối cùng chúng ta gặp hắn là lần nào nhỉ?" Hải Họa tựa lưng vào cạnh bàn, gác tay, vài cọng tóc đen rũ rượi nằm trên án.
Lông mi Tịnh Hứa Gia khẽ run, y quay đi nhìn chỗ khác: "Hai mươi năm."
"Đúng vậy, hai mươi năm." Gã thầm trách thời gian sao trôi nhanh thế, mới hôm nào cả ba cùng nhau nâng chén uống rượu bên bờ Chi Lộ, chớp mắt cái thôi. "Bây giờ chắc hẳn đã thành hoàng đế vạn dân quỳ lạy rồi, nào nhớ đến hai kẻ qua đường ta đây."
Không biết Hải Họa lại nghĩ ra chuyện gì đó, cười phá lên, tiếng cười lọt vào tai gà con không khác nào tiếng trống rền, Tịnh Hứa Gia nhíu mày nhìn gã.
"Nhiễm Hạ ơi Nhiễm Hạ, khi ấy xuống núi đến thăm vị Thái tử nhỏ tuổi kia, chính người là người dùng năm năm dạy dỗ hắn nên người, luyện võ, viết chữ, đọc sách thánh hiền, thuộc làu Tứ thư Ngũ kinh, chỉ bảo còn hơn cả Thái sư triều đình, nhìn xem có khác gì chức trách của một sư phụ nên làm không? Vậy mà giờ đây, ngươi mở đại hội tỉ thí thu nhận đệ tử, thông báo cho người trong thiên hạ rằng chưởng môn Tịnh Nhiễm Hạ phái Dung Thần thiếu kẻ kế nhiệm. Thế trước đó ngươi xem hắn là gì?"
Bảy tuổi gặp gỡ, cứ ngỡ hoa đào sẽ không bao giờ tàn. Năm năm chóng vánh, đến cuối cùng hai mươi mùa hoa đào nở rộ vẫn chẳng thấy bóng hình xưa trở về.
"Dù người xem hắn là cái gì đi chăng nữa, ta thấy thái độ của hắn, chắc chắn đã coi ngươi là sư phụ," Âm điệu đột nhiên trầm xuống, "Hoặc có thể hơn."
"Hắn không có thiên phú."
Đáp xong câu đó, Tịnh Hứa Gia yên lặng ngồi trước án thư, không buồn không vui, Hải Hỏa tưởng y phong bế giác quan mất rồi, tính giở trò một trận thì Tịnh Hứa Gia bỗng nhiên cất lời.
"Ba ngày nữa đợi ta bái phụ mẫu xong, lúc đó hẵng đến."
Khóe mắt Hải Họa liếc xéo con người lúc nào cũng bày ra dáng vẻ thanh cao, nhếch miệng: "Có phải ta không nhắc thì ngươi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sẽ đi thăm hắn phải không?"
Tịnh Hứa Gia không trả lời câu đó, ném sang cho Hải Họa câu khác. "Không tiễn."
"Hở?" Hải Họa bật cười khanh khách, "Sao bảo tiếp đãi trịnh trọng, đây là thái độ của chủ nhà đối với khách hả?"
Gã đứng dậy vươn vai, đi ngang qua án thư, phong thái tự tại lay động biết bao phong tình, Tịnh Hứa Gia chỉ thấy đôi giày lụa màu đen thêu chỉ đỏ di chuyển, vài giây thì biến mất khỏi tầm mắt. Hải Họa cứ thế hiên ngang bước về phía trước, vừa đi vừa ngâm nga.
"Chưởng môn Tịnh Nhiễm Hạ, dù không tu đạo vô tình, thế nhưng là người vô tình nhất thế gian, ha ha ha!"
Trước khi Tịnh Hứa Gia phóng ra làn gió linh lực sắc bén, gã hóa thành khói xanh, hòa mình vào tuyết trắng, linh lực đập vào cửa gỗ, vỡ thành vụn sao.
Căn phòng rộng lớn thế mà chỉ còn lại âm thanh gió tuyết tràn vào, cửa sổ vẫn chưa đóng, Tịnh Hứa Gia cũng không muốn đóng, để mặc cơn gió thổi tung áo bào, tóc trắng như sóng biển dạt dào nơi gò má, che dấu đôi mắt tịch mịch vốn nên khép lại.
Đêm đó, Tịnh Hứa Gia mơ một giấc mơ.
Có lẽ lời nói của Hải Họa vào ban ngày có sức ảnh hưởng quá lớn, y mơ về quá khứ, về cái ngày nước Yến Xuân đi vào bước đường diệt vong, quân vương ngã xuống, hoàng thành sụp đổ, khói lửa mịt mù, thây chất như núi.
Toàn thân Hoàng hậu đẫm máu, ôm bé Tịnh Hứa Gia khi đó mới bảy tuổi chạy vào cánh đồng hoang, cỏ dại mọc cao đến eo nàng. Nơi tầm mắt không nhìn thấy, rất nhiều mũi tên xé gió lao vút đến, cắm vào lưng Hoàng hậu, nàng cắn răng chạy tiếp, nước mắt trộn lẫn máu tươi, nhỏ xuống đất.
Cảnh tượng chuyển biến, trong kho chứa vũ khí lạnh thấu xương, đứa trẻ mới bảy tuổi bị lính giặc nhốt ở đó, chờ đến sáng mai dâng cho thủ lĩnh phe đối lập. Tối hôm đó, đứa trẻ ôm bụng cuộn tròn thân thể nhỏ bé dưới nền đất lạnh lẽo, xung quanh tối om, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn âm thanh bụng đói cồn cào phát ra từ người đứa trẻ.
Cho đến khi đứa trẻ ấy nghĩ rằng mình sẽ bỏ mạng tại nơi này, thần trí cật lực chống đỡ cơn buồn ngủ từ tối muộn tới tận bây giờ sắp đứt đoạn, đột nhiên cánh cửa sắt phát ra tiếng lạch cạch, âm thanh kim loại va chạm vào nhau, đứa trẻ cố mở đôi mắt dần tan ra, nó nhìn thấy ánh sáng từ mặt trăng rọi vào, nhìn thấy có một tên nhóc tầm tuổi nó thập thò bước vô, đưa tay về phía nó.
Sau đó trong giây phút ngỡ ngàng, giọng nói trẻ con non nớt vang lên xa gần, giữa bóng tối vô biên như cọng rơm cứu mạng.
"Ai đó, sao ở trong đây được vậy, đứng lên để bổn hoàng tử nhìn mặt cái coi... A, ngươi đẹp quá, mẹ ta còn không xinh đẹp bằng ngươi..."
Suy nghĩ duy nhất của đứa trẻ vào lúc ấy chính là sống, phải sống sót, chỉ có như thế mới không uổng tính mạng mẫu hậu dùng máu thịt giao cho.
Đứa trẻ nuốt máu tanh trong cổ họng, ngẩng đầu, khuôn mặt lấm lem cát bụi dơ bẩn, nó nở nụ cười thật tươi, nước mắt chảy dài, cất giọng khàn đặc.
"Giúp ta ra khỏi đây... có được không?"
Đêm hôm khuya khoắt, ánh trăng tựa dòng chảy nhiệm màu ôm ấp mái ngói cung điện hào hoa mỹ lệ, sao sa ẩn mình vào mây đen u tối, nằm rải rác trên bầu trời bao la. Gió đậm quét ngang, hoa mai rụng đầy đất, chân trần giầm lên mai đỏ, chuông bạc xua đuổi tà ma, y bước giữa chốn thinh không, trầm mình vào sương tuyết lạnh giá.
Đằng sau cung điện, trên đỉnh Phồn Nguyên, nơi mà tuyết rơi không tới xuất hiện từ đường rộng lớn. Tịnh Hứa Gia vừa đến, nến Nhân Ngư tự động cháy lên, ngọn nến lập lòe trải dài, thắp sáng cả từ đường tối tăm tịch mịch, rọi lên hai tấm bài vị khuất sau lư hương. Giấy trắng như màn lụa rũ từ trần nhà xuống, cửa mờ khiến từng dải bay bay.
Tịnh Hứa Gia treo lồng đèn, đến trước bàn thờ, rút ra ba nén nhang, châm lửa quỳ xuống vái ba lạy, sau đó cắm ba cây vào bát nhang. Mùi hương thanh lãnh bao quanh khắp từ đường, trôi qua thềm cửa, dung hòa với đất trời.
Tấm lưng thiếu niên cao trắng như trúc, hiên ngang lại đơn độc. Y quỳ ở đó, không nói lời nào, cứ giương mắt nhìn hai tấm bài vị mang màu cổ xưa, trên đó viết chữ Phạn bằng mực vàng nhũ kim, ánh trăng rọi vào soi từng nét bút uyển chuyển.
Giọt nước mắt lấp lánh lăn dài trên gò má, chắc là đang nhớ Hoàng đế Hoàng hậu. Câu chuyện về Yến Xuân vẫn mãi là cố sự oanh liệt lưu truyền từ ngày này sang tháng nọ trên đại lục Vĩnh Tịnh, mười năm, một trăm năm, thậm chí một nghìn năm, mấy ai sẽ nhớ đến từng có chàng hoàng tử nhỏ tuổi vì bá tánh mà quỳ trước Phật đường, cầu xin Như Lai mở lòng từ bi, cứu giúp hàng vạn chúng sinh lam lũ.
Mặt trời đằng Đông ló dạng nơi chân trời, ánh vàng đắp trên mái ngói, tràn vô khe cửa, vẽ một đường nắng lên áo choàng trắng tinh, xuyên qua mi tâm, chạm vào đôi mắt. Tịnh Hứa Gia mơ màng tỉnh dậy.
Y ngủ quên trong từ đường sao?
Nhang đã tàn, tro vụn rơi lả tả, bài vị hấp thu linh khí nhật nguyệt, bảo hộ chàng thiếu niên bình an trọn đời.
Tịnh Hứa Gia vén tóc ra phía sau, mở cửa từ đường, nhìn ngắm mây trôi đất cỏ phía sau đỉnh Phồn Nguyên, thân ảnh lảo đảo như cánh bướm, biến mất ngay tức thì.
Vài ngày sau, Hải Hoa vừa ngự kiếm bay xuống chân núi đã thấy một thân ảnh trắng tuyết đứng dưới gốc cây ngô đồng, dáng người cao thẳng, đôi mày khẽ nhíu lại suy tư.
Hải Hoa búng một cái trước mặt Tịnh Hứa Gia: "Nhìn đủ chưa?"
Tịnh Hứa Gia hỏi: "Cây ngô đồng này mọc khi nào thế, lần trước ta xuống núi đâu thấy?"
"Sao hỏi ta, làm như ta hiểu rõ về phong cảnh phái ngươi lắm không bằng."
Hải Hoa lôi kéo tay áo Tịnh Hứa Gia đi, dùng quạt che mặt, nhướng mày nói: "Mà ngô đồng thì có làm sao, đã mọc ở đây thì chính là điềm lành cho môn phái. Nghe nói nơi đất lành mọc ngô đồng, Phượng Hoàng không ngần ngại đáp xuống đậu, tiếng hót rung động lòng người, lông vũ hóa thành đốm lửa thắp sáng nhân gian."
Tịnh Hứa Gia bật cười: "Sao ta nghe Phượng Hoàng, một trong những thần thú thượng cổ đã không còn tồn tại, lời ngươi nói vừa nãy vẫn chưa giải đáp được thắc mắc của ta."
Hải Họa: "Truyền thuyết ghi chép lại trong sách cổ Cố Viện thôi, bây giờ thiên hạ này làm gì còn chốn dung thân cho Phượng Hoàng nữa. Nghĩ mà xem, một khi Phượng Hoàng hiện thế, Tam Thập Thiên phái lập tức đại loạn, không ai không muốn bắt con thần thú đó về để nâng cao thực lực môn phái." Gã bẻ cành cây chìa ra, đưa cho Tịnh Hứa Gia: "Cho nên người cũng đừng để ý cái cây đó quá, mọc khi nào, mọc đâu chẳng được. Chỉ biết ngô đồng là vật hướng tới điều tốt lành là được."
Tịnh Hứa Gia trầm ngâm: "Ừm."
Hai người họ đi bộ, dừng lại tại thôn trang ven đường, Hải Họa đi mua hai con ngựa, một trắng một đen, tiếp tục xuôi Nam, mục tiêu đi đến Hoàng cung An Bách Thọ, gặp gỡ Hoàng Đế nhân gian Hoắc Huyền Luân.
Thảo nguyên rộng lớn, cỏ xanh dạt dào, hai con ngựa bỏ lại nhà cửa thôn dã phía sau, chạy ngược hướng vầng thái dương khổng lồ.
Hải Họa sảng khoái hứng trọn cơn gió quất vào mặt, gào to: "Nhiễm Hạ! Đua không?".
"Tự đua một mình đi." Tịnh Hứa Gia cười nói.
Đột nhiên Hải Họa ghìm ngựa quay đầu, ngựa đen bừng bừng sức sống lao vọt đến ngựa trắng. Tịnh Hứa Gia nhanh tay kéo dây cương lệch sang một bên, Hải Họa cũng không muốn va chạm mạnh gì. Hắc bạch song mã lướt qua nhau, Hải Họa trông thấy góc nghiêng không tì vết và cái liếc mắt tức giận của Tịnh Hứa Gia, gã nhếch môi, vung cánh tay.
Trên có tia nắng rẽ tầng mây mà đến, dưới đồng cỏ xanh ngã rạp bởi gió, Tịnh Hứa Gia cưỡi ngựa đứng giữa ranh giới đất trời, quanh người là cánh hoa giấy hồng phấn từ trong tay áo Hải Họa rải ra, y nhắm mắt, Hải Họa ngơ ngẩn ngắm nhìn cảnh sắc ảo mộng do chính tay mình tạo nên, trong lòng không thôi tán thưởng.
"Ngươi có bệnh à?"
Ngựa đã cúi đầu ăn cỏ từ khi nào, Tịnh Hứa Gia vừa bực mình vừa buồn cười phủicánh hoa rơi trên tóc trên vai, Hải Họa vỗ mông ngựa, ý bảo nó đi tiếp.
Hai ngựa trắng đen sóng vai giẫm lên cỏ dại. Hải Họa nghiêng đầu qua, nói: "Ta tình nguyện chạy khắp ngõ thành Giang Nam, chỉ cầu được thấy mỹ nhân hơn người một phần thôi, đời này coi như không uổng phí."
"Khoa trương đến vậy sao?" Tịnh Hứa Gia nói: "Vùng Giang Nam lắm hoa nhiều màu, đâu thiếu đóa hồng khoe sắc hơn ta".
Hải Họa vô tủ cầm quạt chặn miệng y: "Nhưng ngươi vĩnh viễn là hoa tuyết xinh đẹp nhất, mỹ nam mỹ nữ Giang Nam ta dù cho đắp bao lớp phấn son lụa là đắt đỏ, thật ra vẫn không ai sánh bằng ngươi".
"Đa tạ lời khen." Tịnh Hứa Gia thong dong kéo dây cương, tay còn lại cầm nhánh củi, phe phẩy lung tung.
Quảng đường cưỡi ngựa liên tục bốn ngày mới tới được kinh thành Định Châu, giữa đường có nghỉ qua vài quán trọ, đều là người tu tiên nên không cần ăn uống. Đến ngoài kinh thành, Tịnh Hứa Gia đề nghị cho ngựa rồi hai người cùng đi bộ vào, coi như thưởng thức phong cảnh náo nhiệt phồn hoa một lần trước khi đến gặp Hoàng đế, Hải Họa đồng ý.
Lần cuối cùng hai người xuống núi đã cách hai mươi năm. Khi đó tiên đế Hoắc Vi Khải vẫn còn tại vị, định đô ở Kinh Châu, bách tính an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an. Sau này thái tử Hoắc Huyền Luân kế vị, thay đổi chính sách, biến thành Định Châu trở thành nơi giao thương kinh tế bậc nhất lãnh thổ. Kinh thành trải dài từ đầu Nam đến cuối Bắc, dọc đường treo đầy lồng đèn, sạp hàng bày bán chật ních hai bên đường.
Ánh tà dương dần hạ xuống, nhuộm đỏ một vùng trời.
So với lần trước đến đây, thành Định Châu đã thay đổi rất nhiều. Tịnh Hứa Gia suýt thì không nhận ra con đường đông đúc trước mặt, bị Hải Họa kéo tới kéo lui từ sạp này qua sạp khác, đôi lúc Hải Họa biến mất khỏi tầm mắt, xong lại xuất hiện với vài ba món đồ, bánh nướng, kẹo hồ lô, trâm cài mã não đều ném hết cho Tịnh Hứa Gia cầm, Tịnh Hứa Gia thì bỏ cả vào túi Càn Khôn.
Hải Họa đứng trước tòa lâu cao năm tầng, ngoài cửa là các cô gái xinh đẹp vẫy khăn gọi mời, cười nói khoác tay khách lai, Tịnh Hứa Gia nhìn thấy, vội vàng xách gã ra chỗ khác, Hải Họa ôm bụng cười ngất, chọc ghẹo Tịnh Hứa Gia đến khi người ta tức giận đập cho một phát mới thôi.
Hai người rong chơi đến khuya rồi thuê trọ nghỉ qua đêm, sáng sớm sửa soạn vào cung.
Thị vệ gác cổng trông thấy hai người lạ mặt nhưng khí chất bất phàm từ xa lại gần, Hải Họa kêu lính canh truyền tin cho Hoàng đế, nói Tịnh Nhiễm Hạ và Hải Lục Đức cầu kiến, lính canh ba chân bốn cẳng chạy vội vào trong.
Ước chừng hai nén nhang, trong hoàng cung vang vọng tiếng gõ trống đều đều, cổng thành nặng nề mở ra.
Đôi mắt Tịnh Hứa Gia điềm tĩnh, sắc tím trùng màu ngọc thạch, bất di bất dịch.
Thiên tử nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, khẽ hít ngụm khí lạnh, tâm trí dường như hóa thành cát bụi, quên mất bước tiếp theo phải hành xử như thế nào.