“Được, tôi biết rồi.” Diệp Thanh Tú tắt điện thoại, nở nụ cười, xem ra những ngày tháng lười biếng sắp phải kết thúc.
Diệp Thanh Hân nhìn người bên cạnh căng thẳng khi nghe điện thoại, sau đó cười thần thần bí bí, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Dạo gần đây cô luôn có cảm giác anh đang giấu mình chuyện gì đó.
“Sao vậy?” Anh thấy cô đang nhìn mình, bàn tay theo thói quen vuốt tóc cô.
“Có phải em đang giấu chị chuyện gì không?” Cô nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Đúng vậy.” Anh ôm cô vào lòng: “Chờ sau khi mọi chuyện giải quyết xong em sẽ nói chị biết.”
Từ nhỏ, mỗi lúc có chuyện gì anh đều sẽ nói cho cô biết, dần dần đó trở thành thói quen. Tình huống hiện tại có chút khác biệt, anh không muốn cô biết việc anh đang làm, sợ cô sẽ lo lắng, trường hợp xấu lại kéo cô vào nguy hiểm.
“Chị chỉ sợ em gặp chuyện gì đó mà không chịu nói ra thôi.” Cô vỗ vỗ vai anh, ánh mắt đầy yêu thương.
“Em chưa thấy gì hết, hai người tiếp tục.” Diệp Thanh Vy ngại ngùng đóng cửa đi ra ngoài.
Cô vừa vào bếp đã thấy hai người đứng ôm nhau, sau đó ba người đứng nhìn nhau. Được rồi, cô hiểu tại sao chị mình chỉ xuống bếp lấy ly nước mà lại lâu đến vậy.
Diệp Thanh Vy vừa ngồi xuống sofa, Diệp Thanh Hân cũng đỏ mặt đi ra.
Diệp Thanh Vy nhìn chị cô, bỗng bật cười: “Em thật sự thắc mắc, tại sao hai người vẫn luôn xưng hô chị - em vậy?”
Lúc trước thì không nói, hiện tại mối quan hệ của họ cũng đã công khai rồi, còn gì phải ngại nữa chứ? Cái tên Diệp Thanh Tú chỉ mới vừa đánh nhau bắt cô gọi anh rể, sau đó liền quay đi “Chị ơi, Vy Vy bắt nạt em!” Mỗi lần nghĩ đến cái giọng buồn nôn đó của anh là cô lại nổi da gà.
“Chắc do thói quen.” Diệp Thanh Hân mỉm cười ngọt ngào: “Dù sao cũng gọi như vậy hơn hai mươi năm rồi.”
“Hai người mau kết hôn đi, em muốn có cháu.” Diệp Thanh Vy đang nói, thì Diệp Thanh Tú từ phòng bếp bước ra: “Cháu của em nhất định phải giống chị, đừng giống anh ấy, sẽ không đáng yêu.”
“Nếu anh có con, sẽ không để em lại gần.” Diệp Thanh Tú nghe những lời Diệp Thanh Vy nói không nhịn được trêu chọc: “Bà dì bạo lực.”
“Tú đầu heo, anh muốn đánh nhau không?” Diệp Thanh Vy đứng dậy, bóp các khớp tay thành tiếng, thái độ vô cùng khiêu khích.
“Sợ em chắc?” Diệp Thanh Tú cũng tạo tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Chị, anh ấy bắt nạt em!” Diệp Thanh Vy học theo dáng vẻ ngày thường của Diệp Thanh Tú.
“Có chồng rồi thì đi tìm chồng đi, đừng suốt ngày về đây giành chị với anh.” Diệp Thanh Tú trừng mắt.
“Diệp Thanh Tú, cửa em vợ này, anh nhất định không qua nổi!”
Hôm nay Giang Duy Bảo và Giang Gia Bảo đi công tác, ban đầu anh định dẫn cô theo, sau đó không biết vì sao lại để cô ở nhà. Cuối tuần rảnh rỗi không có gì làm, cô chạy về nhà mẹ, ở đây có người để cãi nhau, không buồn được.
Diệp Thanh Hân chỉ biết lắc đầu nhìn hai đứa trẻ chưa chịu lớn, cô đã quá quen với những hình ảnh này rồi. Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, cô ra mở cửa còn hai tên kia vẫn đứng nhìn nhau chờ đối thủ ra tay trước.
Nhìn thấy hai người phụ nữ đang đứng trước cửa nhà, cả ba đều đứng nhìn không lên tiếng.
“Ai vậy chị?” Diệp Thanh Vy thắc mắc sao chị cô ra mở cửa khá lâu mà vẫn im lặng. Sau khi nhìn thấy người đến là ai, nụ cười trên môi chợt tắt: “Các người đến đây làm gì?”
“Không mời bà vào nhà sao?”
Người phụ nữ vừa nói đã hơn sáu mươi tuổi, bên cạnh bà ta là một người trẻ hơn, khoảng chừng bốn mươi, cả hai đều ăn mặc sang trọng. Cho dù ba người trong nhà ghi rõ ba chữ “không hoan nghênh” trên mặt, nhưng hai người phụ nữ kia vẫn giữ nụ cười ôn hòa.
“Chúng tôi không tiếp người dưng.” Mặc dù bình thường Diệp Thanh Hân rất hiền lành, hiện tại giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, sắc bén.
Diệp Thanh Vy vừa nghe chị cô nói xong, đưa tay định đóng cửa, đã bị Diệp Thanh Tú ngăn lại. Cô khó hiểu nhìn anh, theo lý anh cũng rất ghét hai người này, tại sao cản cô?
“Người có ăn học, đừng làm vậy.” Anh trừng mắt nhìn chị em Diệp Thanh Hân, sau đó nhìn hai người ngoài cửa: “Để người vô học này làm.”
Anh nói xong, kéo cửa “rầm” một cái thật mạnh khiến hai người phụ nữ ngoài kia giật mình lùi lại hai bước. Còn ba người trong nhà nhìn nhau cười hả hê.
“Diệp Thanh Tú, anh quá đáng thật!” Diệp Thanh Vy lời nói đang khiển trách, thực tế đang ôm bụng cười, đáng đời bọn họ.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Đã nói với bà hôm nay đừng đi cùng tôi mà.” Diệp Đăng đau lòng nhìn vợ mình.
Việc kinh doanh của nhà hàng đã dần ổn định, hai người không cần mỗi ngày phải đến đó nữa. Hôm nay nhà hàng có một số việc nên Diệp Đăng mới phải đi, Lâm Mai Hạ trong người không khỏe nhưng đòi đi theo.
“Hừ, sau này tôi không đi nữa.” Lâm Mai Hạ giận dỗi, nếu không phải sợ ông một mình vất vả, bà việc gì phải tự làm khổ mình.
“Được rồi, tôi chỉ lo cho sức khỏe của bà thôi.”
Hai vợ chồng tay trong tay đi về nhà, mặc dù bên nhau từ nhỏ, kết hôn hơn hai người năm, đến nay chưa một lần cãi nhau, tình cảm vẫn như lúc mới yêu.
Kiếp trước Diệp Thanh Vy chỉ từng thấy bố mẹ cãi nhau đúng một lần, bởi vì chuyện nợ nần nên mẹ cô nghĩ quẩn, bố cô tức điên lên mắng bà một trận. Còn kiếp này, gia đình cô không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, thế nên càng không có lý do gì ảnh hưởng đến hạnh phúc của hai người.
Diệp Đăng dừng bước, ngạc nhiên nhìn hai người đứng trước cửa. Lâm Mai Hạ có chút kích động, bà ôm lấy ngực trái, cảm thấy nhói đau, bệnh tim sắp tái phát.
“Con về rồi sao?” Người phụ nữ ngoài sáu mươi nhìn Lâm Mai Hạ nở nụ cười ấm áp.
Diệp Thanh Vy nhìn thấy Diệp Đăng và Lâm Mai Hạ về, vô cùng vui vẻ chạy lại: “Bố mẹ, hôm nay con vừa nghĩ ra…”
Lời nói còn chưa xong, đã nhìn thấy hai người phụ nữ kia bước vào nhà, cô lập tức quay đi.
“Thấy người lớn sao không chào vậy hả?” Dù Diệp Đăng khó chịu khi nhìn thấy họ, vẫn không muốn con mình bị người ta mắng là vô giáo dục.
Diệp Thanh Vy quay người lại cúi chào, Diệp Thanh Hân và Diệp Thanh Tú cũng đứng dậy gật đầu. Cả ba im lặng nhìn nhau, sau đó đi về phòng. Diệp Đăng cũng xuống bếp, nhường lại phòng khách cho bọn họ.
“Chị, dù sao cũng là đại tiểu thư Lâm gia, sao ở nơi tồi tàn này?” Người phụ nữ bốn mươi tuổi vừa vào nhà đã nhìn ngó xung quanh, thái độ vô cùng chán ghét căn nhà của họ.
“Hai vị phu nhân đến đây để làm gì?” Lâm Mai Hạ đối với hai người trước mặt có chút xa cách.
“Mẹ nhớ con nên đi thăm không được sao?” Người phụ nữ ngoài sáu mươi tuổi lên tiếng.
Hai người họ, một người là Tô Ngọc Hoa, mẹ ruột Lâm Mai Hạ, người còn lại là em gái bà, Lâm Đào Thu.
“Trong mắt bà, chẳng phải tôi đã chết cách đây hai mươi năm rồi sao?” Mặc dù ngày ấy bỏ nhà đi là lỗi của bà nhưng những việc xảy ra sau đó dần dần cũng khiến bà chết tâm. Hơn nữa, là bọn họ ép bà phải thề, cả đời sẽ không liên quan đến Lâm gia nữa.
“Con đã có con, tấm lòng của mẹ còn chưa hiểu được sao?” Tô Ngọc Hoa tỏ vẻ đáng thương.
“Đừng diễn nữa!” Bởi vì là mẹ con, nên bà quá hiểu tính tình của người kia.
“Chị, dạo gần đây việc làm ăn của công ty có chút khó khăn.” Lâm Đào Thu trực tiếp nói vào vấn đề.
Lâm Mai Hạ nhìn họ, việc này có liên quan gì gia đình bà? Công ty nhà Lâm gia, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Hiện tại nhờ có nhà hàng mà cuộc sống của Diệp gia đã không còn vất vả như trước. Nhưng dù bán mười cái nhà hàng như thế đi, cũng chẳng thể nào giúp được Lâm thị.
“Con bé Vy Vy không phải bây giờ là con dâu Giang gia sao, con nói xem…”
“Nếu mục đích của hai người đến đây là vì chuyện này, vậy thì mời về.” Lâm Mai Hạ không khách sáo đuổi người, bà tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai lợi dụng con gái mình.
“Hân Hân, giúp mẹ tiễn khách!” Từ đầu đến giờ tay bà vẫn đặt trên ngực trái, cơn đau ngày càng dữ dội.
Ba chị em nào đó sợ tình hình không ổn nên vẫn đứng một góc quan sát. Diệp Thanh Hân nghe mẹ gọi tên mình, bước ra làm động tác tiễn khách: “Hai vị, mời!”
“Nếu năm đó con ngoan ngoãn kết hôn theo lời mẹ, biết đâu bây giờ tình trạng Lâm gia sẽ không nghiêm trọng thế này.” Tô Ngọc Hoa có chút lớn tiếng, bà ta vẫn ngồi đó, xem nhẹ thái độ muốn đuổi khách.
“Đủ rồi!” Cơn đau của Lâm Mai Hạ đã không thể kiểm soát được nữa, mặt đổ đầy mồ hôi.
“Bố, bố ơi!” Ba chị em Diệp Thanh Hân hoảng hốt chạy đến đỡ mẹ.
Mấy năm nay tình hình sức khỏe của bà rất ổn định, chưa từng tái phát trước mặt các con. Lần trước, khi bà lên cơn đau tim, bên cạnh chỉ có Kiều Yến Loan. Bọn họ không biết phải làm sao, chỉ có thể gọi Diệp Đăng. Dù sao ông cũng từng làm bác sĩ và là người hiểu về sức khỏe của vợ mình hơn ai hết.
“Mau gọi cấp cứu!” Diệp Đăng chạy đi lấy thuốc cho Lâm Mai Hạ uống, sau đó hét lên ra lệnh cho đám người Diệp Thanh Hân.
“Không cần đâu!” Lâm Mai Hạ xua tay: “Tôi không sao.”
“Nghe lời đi!” Nói rồi, Diệp Đăng liền bế Lâm Mai Hạ chạy xuống dưới nhà.
“Đừng ép tôi đánh người!” Diệp Thanh Vy tuyệt tình gạt tay bà ta ra.
Cô nở nụ cười khinh bỉ, nhìn một người là mẹ, một người là em gái của mẹ cô, trong lòng nguội lạnh. Bọn họ hiện tại chỉ quan tâm việc giữ gia sản, còn sống chết của mẹ cô nào có bận lòng đến.
“Có tự trọng thì cút đi trước khi tôi gọi cảnh sát.” Cậu mợ đã đi, Diệp Thanh Tú không muốn khách sáo với hai người kia nữa.
“Thằng thất học kia, mày nói lại xem?” Lâm Đào Thu tức giận, bà ta không biết Diệp Thanh Tú từng là luật sư. Mấy ngày trước có cho người điều tra qua tình hình Diệp gia hiện tại, bà ta chỉ biết anh đang đi làm ở quán ăn mà thôi.
“Đi thôi!” Diệp Thanh Hân quay về phòng lấy một số giấy tờ quan trọng, sau đó ra ngoài gọi Diệp Thanh Vy và Diệp Thanh Tú.
Sau khi thấy chị em Diệp Thanh Hân lên taxi để đi đến bệnh viện, Lâm Đào Thu và Tô Ngọc Hoa cũng lên xe bám theo.