Tống Nham đứng lên, sắc mặt hết sức khó coi: "Người này sao cứ bám dai như đỉa vậy, ở trường học dây dưa cậu thì thôi đi, vậy mà giờ còn tìm tới tận nhà."
Tiểu cô nương truyền lời cũng cảm thấy quẫn bách, cô biết Lôi thiếu và Bạch thiếu từng qua lại.
Trước đây Bạch Cảnh Kỳ ỷ vào chuyện Lôi thiếu thích cậu ta, đối với người giúp việc như bọn họ thái độ rất miệt thị, so với chủ nhân mới Trình Diệp, cô thập phần không thích Bạch Cảnh Kỳ.
Lúc trước cũng vì chuyện cuối cùng không cần phải hầu hạ Bạch Cảnh Kỳ nữa mà mừng thầm, không nghĩ tới...
Cô thầm mong Trình Diệp có thể đuổi cậu ta đi, sau này cũng không cho ten chán ghét Bạch thiếu gia lại bước vào nửa bước, nhưng ——
Nhìn Trình thiếu gia nét mặt ôn hòa, lại cảm thấy Trình thiếu tuyệt đối không phải người không biết xấu hổ như Bạch Cảnh Kỳ, chỉ hy vọng Lôi thiếu có thể bảo vệ Trình thiếu thật tốt.
Trình Diệp chú ý tới ánh mắt đồng tình của tiểu cô nương khi nhìn mình, nhưng cũng không biết đối phương đã não bổ cái gì, cũng không quan tâm lắm, chỉ suy tư một phen, lắc đầu: "Hẳn là không phải đến tìm tôi."
Nếu như đến tìm mình, vậy thì sẽ chặn cậu ở ngoài đường như mấy hôm trước, cho nên... Đây là tới tìm Lôi Tu để giả bộ đáng thương?
Nghe Trình Diệp nói như vậy, Tống Nham thở ra một hơi, híp mắt lại nghĩ đến những phương diện khác, lúc này có chút tức giận: "Tìm Lôi thiếu? Cậu ta còn có mặt mũi tìm Lôi thiếu?" Người này không biết xấu hổ, thật là đáng sợ.
Nguyên bản Trình Diệp vẫn không cảm thấy cậu ta đến thì có cái gì, nhưng nghe Tống Nham nói hai ba câu, cậu liền nhíu mày, lo lắng trong lòng .
Cùng lúc đó, ở cửa truyền đến một trận chuông cửa, lông mày Trình Diệp nhíu chặt hơn.
Tống Nham cúi đầu, nghĩ thầm trước đây lúc Lôi thiếu thích Bạch Cảnh Kỳ, Bạch Cảnh Kỳ không ít lần đến đây, sợ là đã quen, cho nên mới quen cửa quen nẻo như thế, không khỏi nhìn Trình Diệp.
Người trong lòng mắt mù, có một người mình thích xấu xa như thế, thực sự là...
Trình Diệp xoa mi tâm, đứng dậy kéo kéo tay Tống Nham nói: "Chúng ta lên đi, Lôi Tu sẽ xử lý tốt."
Tống Nham híp mắt, không phục lại tràn đầy thương hại nói: "Cái gì chứ, cậu xác định Lôi thiếu có thể xử lý? Kia Bạch Cảnh Kỳ là tên không biết xấu hổ."
Trình Diệp: "..." Lời này thật là chuẩn xác.
Lôi Tu từ hậu viện đi tới, mặc một cái áo ba lỗ màu đen bó sát người, lộ ra cơ bắp cường tráng, có chút nghi ngờ nói: "Làm sao vậy, không phải nói có khách đến sao?"
Tống Nham vội vàng cùng Lôi Tu chào hỏi, vô tội nhìn Trình Diệp —— đây tột cùng là không biết thật hay là đang giả ngu?
Trình Diệp thở dài một hơi, cầm khăn mặt đưa cho Lôi Tu: "Là Bạch thiếu, em và Tống Nham đi tầng hầm đây, hai người nói chuyện đi."
Lôi Tu híp mắt, một mặt không kiên nhẫn nói: "Tại sao lại là cậu ta, không gặp!"
Tống Nham trừng mắt nhìn, tiểu cô nương mừng rỡ nói: "Vâng vâng vâng, tôi hiện tại lập tức mời Bạch thiếu đi!"
Lôi Tu nhìn khóe miệng Trình Diệp nhếch lên, cũng có chút buồn cười, xoa xoa tay: "Buổi chiều muốn ăn cái gì, nói với nhà bếp sớm một chút, Tống tiên sinh đúng không, đừng khách khí, cần gì cứ việc nói, chỗ tiểu Diệp không có liền đi tìm quản gia hỏi."
Tống Nham nháy mắt một cái, vì Lôi Tu có thể nhớ kỹ tên của mình mà cảm thấy cao hứng.
Kỳ thực cũng gián tiếp nói rõ Lôi thiếu thật lòng yêu Trình Diệp, trăm công nghìn việc, trong đầu đều là quốc gia đại sự, dĩ nhiên còn nhớ tên bạn của Trình Diệp, thật tốt.
Trình Diệp ngượng ngùng cười cười: "Em đều có đủ, không cần mua gì cả."
Tống Nham lườm một cái, có hơi hâm mộ nói: "Cậu như này thật sự không phải đang khoe khoang?"
Trình Diệp tức giận nguýt cậu ta một cái: "Chớ có nói hươu nói vượn!"
Tống Nham nhún nhún vai, cảm giác mình đã sắp miễn dịch, khóe miệng đều có thể cong tới mang tai: "Được rồi được rồi, nhanh đi học tập đi, đợi chút nữa thì tôi sẽ ăn cơm chó đến no mất, buổi trưa còn ăn cái gì nữa?"
Lôi Tu cười ha ha, đang chuẩn bị nói muốn đi tắm, kết quả lại nhìn thấy tiểu cô nương một mặt bị làm khó dễ đi tới, chậm rãi nheo mắt lại: "Sao vậy?"
Tiểu cô nương hít sâu một hơi, bất an nói: "Lôi thiếu, Bạch thiếu nói cậu ấy không thấy được ngài sẽ không đi."
Mặt Lôi Tu tối sầm lại: "Vậy cứ để cho cậu ta đứng đó đi, mệt mỏi thì tự về." Hắn còn không hiểu đại gia công tử kia sao, ăn không được nửa điểm khổ.
Nhưng tiểu cô nương càng nhăn mặt: "Cậu ấy nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, nếu như không gặp được, cậu ấy sẽ không nói, liên quan đến... chuyện khiến ngài đau đầu gần đây."
Lôi Tu nhún vai, đang chuẩn bị nói mình không muốn biết, Trình Diệp hít sâu một hơi: "Để cho cậu ta vào đi, nói không chừng thật sự có việc quan trọng."
Tống Nham nhìn Trình Diệp, lại nhìn Lôi Tu, thầm nghĩ Trình Diệp vẫn là quá thiện lương.
Không bao lâu, tiểu cô nương liền mang theo Bạch Cảnh Kỳ đi vào.
Trình Diệp vốn muốn cùng Tống Nham nhanh đi tầng hầm, không trì hoãn hai người tán gẫu, nhưng Lôi Tu không muốn ở riêng với Bạch Cảnh Kỳ, ương ngạnh không cho hai người đi, không thể làm gì khác hơn là lúng túng ngồi ở trên ghế salon.
Mà Tống Nham ngược lại rất hứng thú, một mặt hào hứng muốn xem kịch hay.
Bạch Cảnh Kỳ nhìn Lôi Tu ngồi ở trên ghế salon, căn bản không nhìn cậu ta lấy một cái, có chút đau thương hỏi: "Lôi Tu ca ca, anh cứ như vậy không muốn gặp em sao, thế mà lại trực tiếp bảo em đi."
Thần sắc cậu ta bi thương, mím môi dáng dấp làm cho người yêu thương, chỉ tiếc đối tượng cậu ta làm nũng là Lôi Tu, là người trừ Trình Diệp ai hắn cũng không muốn để ý.
Lôi Tu căn bản không muốn nhìn cậu ta, lạnh nhạt mà uống một hớp nước, lười biếng nói: "Tại sao phải gặp cậu, không có gì để nói đương nhiên không muốn gặp cậu, chỉ là cậu vẫn luôn quấn lấy không buông, quấy rầy cuộc sống của tôi, Bạch Cảnh Kỳ, trước đây sao tôi lại không phát hiện ra cậu là người không có mắt nhìn (không biết điều) như thế?"
Tống Nham lặng lẽ lôi kéo tay áo của Trình Diệp: "Lôi thiếu nói chuyện cũng thật là thẳng thắn."
Trình Diệp bất đắc dĩ dời tầm mắt đi chỗ khác, vừa vặn đối diện với Lôi Tu đang nhìn cậu nháy mắt, bị hắn chọc cho cười ra tiếng, phòng khách vốn thập phần yên tĩnh, liền bị nụ cười này làm cho chói mắt, cứ như đang cười nhạo Bạch Cảnh Kỳ.
Trình Diệp: "..." Cậu ta cố ý!
Bạch Cảnh Kỳ trợn mắt giận dữ nhìn Trình Diệp, lúc nhìn đến Lôi Tu lại biến thành bi thương, không thể tin được nói: "Lôi Tu ca ca, anh trước đây chưa từng nói nặng lời với em như vậy, anh trước đây..."
Lôi Tu bị cậu ta nhìn chằm chằm làm cho nổi da gà, né tránh tầm mắt của cậu ta, nói: "Là người thì có lúc cũng nên thay đổi."
Bạch Cảnh Kỳ chán nản cúi đầu: "Nhưng trước đây anh từng nói, cho dù có gì xảy ra, anh vĩnh viễn yêu em không đổi, anh đã nói, không cần biết em đi đâu, chỉ cần em quay người, anh sẽ luôn ở chỗ cũ chờ em."
Lôi Tu ngẩn người một chút, hoàn toàn không nhớ mình từng nói câu não tàn ngu ngốc như vậy, theo bản năng cũng liếc mắt một cái, phát hiện đối phương cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, khó giải thích được có chút hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Tôi không phải, tôi không có, cậu đừng nói bừa, khi đó, tuổi còn quá nhỏ, lời nói bồng bột."
Bạch Cảnh Kỳ ngước đầu, nhìn Lôi Tu, nước mắt không tiếng động liền rơi: "Anh, thật sự thay lòng sao?"
Trong phòng khách tràn ngập đau thương, ngay cả Trình Diệp cũng bị lây nhiễm, tâm tình nhất thời phức tạp.
Lôi Tu đứng hình, theo bản năng đứng dậy muốn kéo tay Trình Diệp, lại bị Trình Diệp tránh ra.
Hai người đối mắt, hắn hiểu trong mắt Trình Diệp là đang đồng tình với Bạch Cảnh Kỳ, cùng với nhìn về tương lai mờ mịt của mình, thật giống như... Sợ mình sẽ biến thành thành Bạch Cảnh Kỳ thứ hai.
"Tiểu... Tiểu Diệp..." Em sẽ không, em không phải Bạch Cảnh Kỳ, em là duy nhất trong lòng anh.
Xin em, tin tưởng anh được không.
Không chờ Lôi Tu nói xong, hoặc là cố ý không để cho hắn nói, Bạch Cảnh Kỳ bỗng nhiên xông lên, ôm chặt lấy Lôi Tu, thương tâm mà khóc: "Lôi Tu ca ca, anh không thể như vậy, anh đã nói anh yêu em, anh sao có thể thay lòng đổi dạ, anh không thể thay lòng đổi dạ."
Bạch Cảnh Kỳ không phải làm bộ, cậu ta thật sự thương tâm, đau vì Lôi Tu không thích cậu ta.
Bạch Cảnh Kỳ nhắm mắt lại, nước mắt thuận khóe mắt từ hai má rơi xuống, cậu ta lựa chọn Lâm Xán cũng là bởi vì Lôi Tu si tình hơn Lâm Xán. Nếu như cậu ta lựa chọn Lôi Tu, Lâm Xán sẽ không là của cậu ta, nhưng nếu cậu ta chọn Lâm Xán, Lôi Tu còn có thể vẫn luôn yêu cậu ta, phàm là Lâm Xán không cần cậu ta nữa, cậu ta còn có thể quay người dựa vào Lôi Tu, lúc đó Lôi Tu nhất định sẽ chấp nhận cậu ta, nhưng bây giờ... Cậu ta phát hiện, hết thảy đều không giống như cậu ta nghĩ.
Lôi Tu sau khi rời khỏi cậu ta, cũng ngựa không ngừng vó rời đi không quay đầu.
Đừng nói là chờ cậu ta, hắn thậm chí đều không quay đầu lại nhìn cậu ta lấy một cái.
Lôi Tu sợ hết hồn, vội vàng tránh thoát khỏi cậu ta, nhưng Bạch Cảnh Kỳ ôm rất chặt, thậm chí như bạch tuộc víu ở trên người hắn, Lôi Tu thiếu chút nữa liền muốn quăng bay người đi.
Hắn hiện tại đã không nhớ chuyện hắn thích Bạch Cảnh Kỳ, hoàn toàn không nhớ rõ, thật giống như —— thích Bạch Cảnh Kỳ không phải hắn, mà là một người khác vậy.
Hắn chỉ nhớ mình đã làm gì, mà hoàn toàn không nhớ rõ cảm xúc của hắn lúc làm những việc này.
Lôi Tu muốn nắm vai Trình Diệp, lại bị Trình Diệp tránh thoát.
Trình Diệp có chút ảm đạm, nhẹ giọng nói: "Không phải nói có chuyện đàng hoàng để nói sao, hai người cứ nói chuyện đi, tôi và Tống Nham đi trước?" Hắn lôi kéo Tống Nham, nhưng lôi không thấy nhúc nhích, quay người liền thấy biểu tình không muốn của Tống Nham.
Lôi Tu tràn đầy lo lắng giải thích: "Em đừng nghe cậu ta nói bậy, anh hoàn toàn..." Hắn còn chưa nói hết, bỗng nhiên nghĩ đến vừa nãy Trình Diệp chính là đang lo lắng cái này —— hắn nếu có thể thay lòng đổi dạ yêu Trình Diệp, cũng có thể thay lòng đổi dạ yêu những người khác.
Lôi Tu tức giận nói: "Người và người là không giống nhau, anh yêu em, em yêu anh, chúng ta là một cặp trời sinh, là muốn đi đến kết hôn, trong chúng ta sẽ không xuất hiện người thứ ba, cậu ta không phải duyên phận của anh, cho nên anh yêu em, không phải sao?"
Trình Diệp trợn tròn mắt, dư quang liếc nhìn Tống Nham, thật không tiện nói: "Anh, anh lúc này nói chuyện này để làm gì..."
Thấy trên mặt biểu tình âm u trên mặt cậu tan đi không ít, Lôi Tu thở ra một hơi.
Bạch Cảnh Kỳ nhìn hai người không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình, trong lòng lành đi, một tia ưu thương xông lên đầu.
"Lôi Tu ca ca." Bạch Cảnh Kỳ không nhịn được mở miệng, đánh gãy bầu không khí ám muội kia.
Nghe thấy âm thanh yểu điệu của Bạch Cảnh Kỳ, không riêng gì Lôi Tu, thân thể Trình Diệp cũng cứng ngắc trong nháy mắt.
Bạch Cảnh Kỳ thương tâm gần chết nhìn Lôi Tu, giống như oán phụ bị vứt bỏ.
Lôi Tu bị cắt đứt, rất không cao hứng, nhìn về phía Bạch Cảnh Kỳ vốn muốn nói lời nặng nề, nhưng vừa nghĩ tới Trình Diệp vừa nãy, hắn túm lấy tay Trình Diệp, thở dài một hơi: "Thôi, chúng tôi không có gì để nói với cậu cả, cậu đi đi, cậu bây giờ là vị hôn phu của Lâm Xán, tôi cũng không hy vọng hắn ta hiểu lầm, càng không hy vọng... tiểu Diệp Tử hiểu lầm!"
Con ngươi Bạch Cảnh Kỳ nhìn về phía Trình Diệp, nguyên bản biểu tình còn đang bi thương liền biến thành cừu hận, cậu ta trợn mắt, con ngươi từ từ biến thành âm u, cuối cùng được ăn cả ngã về không mà nói: "Em còn có chuyện của cậu ta muốn nói với anh."
Lôi Tu trực tiếp đưa lưng về phía cậu ta, nói: "Tôi không muốn nghe."
Trình Diệp vỗ vỗ eo hắn: "Chớ nói lung tung, lỡ đâu có chuyện quan trọng, không có chuyện gì, em và Tống Nham đi xuống tầng hầm trước, hai người chậm rãi nói chuyện."
Lôi Tu theo bản năng nắm lấy tay cậu, Trình Diệp lắc đầu một cái, ra hiệu mình không tức giận, là nói thật.
Sao lại hiểu chuyện như vậy, rõ ràng có thể tùy hứng một chút.
Lôi Tu bất đắc dĩ, hít sâu một hơi: "Được rồi được rồi, là ghét bỏ anh trì hoãn thời gian của hai em đúng không, đi thôi đi thôi, lát nữa anh gọi đồ ăn cho em, nhớ đi ra ăn." Hắn nói xong còn hôn một cái lên má Trình Diệp, vỗ vỗ vai cậu.
Tống Nham lúng túng cười cười, đi theo phía sau Trình Diệp.
Trình Diệp mượn cớ còn muốn đi lấy đồ, Tống Nham đi xuống tầng hầm trước, cậu lại đi phòng ngủ ở lầu ba.
666 nhìn cậu lên lầu bước chân đều có chút loạn, không khỏi hỏi: "Đại Diệp Tử, cậu không vui đúng không?"
Trình Diệp hừ lạnh một tiếng: "Tại sao lại không vui? Tất cả đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành, tao cao hứng còn không kịp."
666 nhìn cậu cậy mạnh, nói: "Tôi thấy cậu , là đang ăn dấm."
Trình Diệp lườm một cái: "Không đáng, tao tại sao phải ăn dấm, lại còn ăn dấm Bạch Cảnh Kỳ, cậu ta có gì để so với tao, không đẹp bằng tao, không năng lực bằng tao, còn không có bạch liên hoa..."
666 đánh gãy cậu, nói: "Cậu e là nghĩ sai một chuyện rồi."
Trình Diệp: "Hả?"
666 cười cười, nói: "Ăn dấm không phải vì Bạch Cảnh Kỳ so với cậu hơn gì, mà là cậu thích Lôi Tu."
Trình Diệp cau mày, một hồi lâu sau bỗng nhiên đầy mặt dữ tợn, đá cửa phòng, thần sắc mệt mỏi nói: "Mày không cảm thấy, Lôi Tu ở một mức độ nào đó rất giống Dương Thịnh sao?"
Cậu dựa lưng vào cửa, hai tay bụm mặt, chậm rãi ngồi xuống, cuối cùng ngồi chồm hỗm, ủ rũ lắp bắp nói, "Rất giống rất giống, tao nghĩ đến Dương Thịnh, tao nghĩ, tao thích Dương Thịnh, nhưng hắn, nhưng hắn không phải Dương Thịnh, tao không biết, trong lòng bây giờ thật là loạn, tao thích Dương Thịnh hay là Lôi Tu, hay là —— Lôi Tu rất giống Dương Thịnh."
Nhìn cậu đau lòng, 666 cũng đau lòng, nhưng nó chỉ là một bàn tay vàng, căn bản sẽ không an ủi người khác, một hồi lâu sau nghẹn ra một câu nói: "Dương Thịnh yêu cậu như vậy, hắn chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy cậu thương tâm khổ sở như vậy, Đại Diệp Tử, cậu nên có cuộc sống mới, Dương Thịnh đã là quá khứ, nếu như cậu thích Lôi Tu, chúng ta liền thử yêu Lôi Tu, nếu như cậu không thích Lôi Tu, vậy chúng ta sẽ tìm được người cậu thích, cho nên, cậu đừng như vậy, trong lòng tôi cũng không vui."
"Cậu không nên nghĩ là cậu bỏ rơi Dương Thịnh, Dương Thịnh chết rồi, dù sao cũng đã là quá khứ không thể cứu vãn. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, rất nhiều người trong lòng đều có một bạch nguyệt quang, nhưng không thể bởi vì như vậy mà bỏ lỡ người hiện tai, mà Lôi Tu chính là hiện tại đó, hắn cũng gặp Bạch Cảnh Kỳ sau đó mới thích cậu không phải sao, cho nên cậu không cần cảm thấy có lỗi với Dương Thịnh, lại càng không cần cảm thấy có lỗi với Lôi Tu, tôi còn cảm thấy Lôi Tu không xứng với cậu, hắn căn bản không đáng giá để cậu như vậy... Thật sự, trước đây hắn từng thích người Bạch Cảnh Kỳ mà ..."
Trình Diệp lấy tay ra, lộ ra một bộ mặt suy tư, cảm xúc bi thương rút đi, Trình Diệp lắc lắc đầu: "Không biết, tao cái gì cũng không biết, Lôi Tu, Dương Thịnh, tâm mệt mỏi quá."
"Tính toán một chút, đừng suy nghĩ, được chăng hay chớ đi, tôi nuôi cậu, tuyệt đối không chết đói!" Vì làm bầu không khí trở nên sinh động, 666 cười vui vẻ hai tiếng, có thể nhìn thấy sắc mặt Trình Diệp ngưng trọng, âm thanh càng ngày càng nhỏ, từ từ tiêu tan.
Thoáng qua nó lại nghĩ đến Tần Túc ở thế giới thứ nhất và Tấn Nguyên ở thế giới thứ hai, yên lặng vì hai người mà thắp nến
Hai người bọn họ ở trong lòng Trình Diệp một chút gợn sóng đều không lưu lại, thật đáng thương.
666 suy nghĩ một chút lại nói: "Vậy thì thử cùng Lôi Tu đi, tôi thấy hắn đối với Bạch Cảnh Kỳ cũng không có chút tình cảm nào, hắn đối xử với cậu tốt như vậy, là người thích hợp để bắt đầu một tình yêu mới."
Trình Diệp cười cười, trên mặt chợt lóe một tia khí tức lãnh liệt: "Ai biết được, có lẽ hắn chính là đang dục cầm cố túng, hiện tại Bạch Cảnh Kỳ lại chủ động quấn lấy hắn, đừng nói nói chuyện yêu đương, sợ là đều có thể lập tức đáp ứng kết hôn."
666 suy nghĩ một chút, tự giác cái gì cũng không thấy, đơn giản không nói lời nào, sợ ảnh hưởng đến phán đoán của Trình Diệp.
Chỉ có điều nó nhìn biểu tình cô đơn của Trình Diệp, đau lòng không thôi.
Những nhiệm vụ này rất gay go, đến tột cùng đến khi nào Đại Diệp Tử mới có thể trải qua một cuộc sống bình thường?!
Đáng tiếc nó ngoại trừ nhiệm vụ, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện trước khi trói chặt Đại Diệp Tử.
666 khổ sở suy nghĩ, nếu năng lượng của nó cao một chút, có thể cho Đại Diệp Tử thêm một ít lựa chọn, nhưng nhiệm vụ của nó chỉ là giúp Đại Diệp Tử hoàn thành nhiệm vụ...
666 phiền não không chịu được, nhưng không có biện pháp giải quyết! Khổ não chết rồi!
Lúc Trình Diệp điều chỉnh lại tâm tình rồi đi xuống, trong phòng khách đã chỉ còn lại mình Lôi Tu, cậu nhìn quanh bốn phía, bị Lôi Tu kéo vào trong lồng ngực.
Trình Diệp xấu hổ, tai đỏ bừng, đẩy nhẹ hắn, đương nhiên không đẩy ra, nhỏ giọng nói: "Làm gì nha, Tống Nham còn đang chờ em đó."
Lôi Tu sờ sờ tóc rối trên trán cậu: "Anh đã nửa ngày không được nhìn em, cứ để cậu ta chờ một chút thì làm sao?"
Trình Diệp lại muốn trợn trắng mắt: "Mới nửa ngày, lúc anh làm việc hai ta cả ngày có khi còn không gặp nhau!"
Lôi Tu càng hăng hái, ai oán nói: "Đúng vậy, lúc làm việc đã khổ như vậy rồi, thật vất vả mới có một ngày nghỉ em còn muốn ở cùng bạn của em, em không yêu anh nữa rồi!"
Hắn nói đầy ai oán, làm cho Trình Diệp cả người đều mơ hồ.
Trình Diệp bất đắc dĩ: "Nói hưu nói vượn cái gì vậy, trang bị ở trường học không giống nhà chúng ta, Tống Nham phải học tập. Sao anh như còn nít vậy."
Lôi Tu cúi đầu, hôn lên trán cậu: "Nếu anh là con nít thì tốt rồi, vậy thì mọi lúc mọi nơi đếu có thể dính lấy em."
Trình Diệp nhéo hắn một cái: "Được rồi, lại nói mê sảng." Dừng lại, cậu lại hỏi, "Bạch Cảnh Kỳ đi rồi?"
Vừa nhắc tới kẻ đáng ghét, sắc mặt Lôi Tu liền đen kịt, âm thanh cũng có chút cứng ngắc: "Không lẽ còn phải giữ cậu ta lại ăn cơm? Được rồi, đừng nhắc đến cậu ta, vừa nghe liền thấy phiền."
Trình Diệp mím mím môi, cái gì cũng không hỏi.
Lôi Tu cúi đầu, cắn môi cậu, hàm hàm hồ hồ nói: "Lại cho anh thêm một chút thời gian, anh nhất định có thể xử lý tốt."
Trình Diệp ôm sau lưng hắn, tay đặt len bàn tay to của hắn, gật gật đầu: "Được, em tin tưởng anh."
Tống Nham ở tầng hầm không có việc gì làm: "..." Bồi hồi lại bồi hồi.
Sao còn chưa thấy Trình Diệp đâu!!
***
Trình Diệp đi ra khỏi phòng học, thình lình phát hiện Lâm Xán với ánh mắt yêu thương đang nhìn mình, bất thình lình bị dọa sợ hết hồn.
Lại gặp Lâm Xán, hết Bạch Cảnh Kỳ chờ cậu lại đến Lâm Xán, rốt cục chuyện này đến bao giờ mới ngưng.
Trình Diệp khó giải thích: "Lâm Xán này có ý gì, sao cứ nhìn chằm chằm tao không tha."
666 kiểm tra một phen, bỗng nhiên tức giận: "Phi! Hắn ta thật sự thích cậu, không phải muốn lợi dụng cậu, nhịp tim hiện tại của hắn ta nói rõ hắn ta đang động lòng, tuy rằng không chuẩn, nhưng hắn ta... Hắn ta... Hắn ta m* nó loạn nhịp cì cậu!! Chỉ bằng hắn ta! Thật là không cần mặt mũi!"
Trình Diệp: "..." Cậu kiên trì chào hỏi Lâm Xán, "Tam hoàng tử điện hạ, thật là trùng hợp."
"Không phải trùng hợp, anh cố tình ở đây chờ em." Lâm Xán khẽ cười nhìn Trình Diệp.
Trình Diệp mím mím môi, nói: "Tam hoàng tử điện hạ, tôi đã nể tình hai người chúng tôi đã lưu chút mặt mũi rồi không phải sao?"
Lâm Xán cứng đờ nháy mắt, cười nói: "Tiểu Diệp Tử, anh sau khi trở về đã suy nghĩ rất lâu, anh không phải tâm huyết dâng trào, cũng không phải đùa giỡn, anh thật lòng thích em có thiên địa chứng giám."
Thiên địa thật sự quá bận rộn, làm sao có thời giờ quản chuyện hư hỏng của anh, Trình Diệp quẫn bách nói: "Không cần thiên địa chứng giám, tôi không cần anh thích tôi."
Lâm Xán có chút đam mê nhìn Trình Diệp, si mê cười nói: "Em đừng vội từ chối anh, một ngày nào đó, em sẽ biết anh thật lòng thích em, cũng sẽ đồng ý anh thôi."
Trình Diệp mỉm cười, Lâm Xán thấy mà trợn cả mắt lên.
Trình Diệp hít sâu một hơi: "Tam hoàng tử điện hạ, theo tôi được biết bây giờ vị hôn phu của ngài là Bạch Cảnh Kỳ, phu phu hai người thật là thú vị, cậu ta dây dưa Lôi Tu, ngài lại hung hăng đến quấy rầy tôi, chẳng lẽ nói hai người muốn kéo dài thời gian cử hành lễ cưới?"
Lâm Xán nhíu mày, trầm ngâm nói: "Sao, Bạch Cảnh Kỳ khoảng thời gian này cùng Lôi Tu ở cùng nhau?"
Trình Diệp gật gật đầu: "Đúng vậy, có thể nói là như hình với bóng."
Lâm Xán nhìn chằm chằm Trình Diệp, bỗng nhiên liền nở nụ cười: "Trước giờ người anh yêu không phải Bạch Cảnh Kỳ, chỉ là cậu ta cứ dây dưa với anh, hơn nữa thân phận địa vị đều xứng đôi, cho nên anh mới muốn cùng cậu ta kết hôn thôi, bất quá..." Hắn ta dừng một chút, đi lên trước một bước, "Từ khi gặp được em, anh liền hiểu, anh đã gặp chân ái của đời mình, anh sẽ dùng cả đời để yêu em!"
Trình Diệp run một cái, nổi hết da gà.
Không được đáp lại, Lâm Xán có chút cô đơn, nói: "Em là đang để ý Bạch Cảnh Kỳ sao, anh sẽ chia tay với cậu ta."
"Cái gì?" Trình Diệp ngẩn người một chút, bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng cất cao âm thanh phản bác, "Không không không, ngài quen cậu ta hay không quen cậu ta đều không liên quan gì đến tôi hết!"