Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 38: Lão đại, mau cứu ta (5)



Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

Dạo này tui đang ôn kiểm tra với thi hết học phần nên có hơi bận. Dự là qua tháng 7 mới thi xong, lúc nó sẽ đăng truyện lại như lịch đăng truyện nha...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Tấn Nguyên đã ra ngoài nói chuyện làm ăn, còn Trình Diệp lại ngủ thẳng đến trưa mới chậm rãi tỉnh lại, sờ sờ bụng đã đói đến xẹp lép, dép lê cũng không xỏ, chân trần liền trực tiếp đi xuống lầu.

Cậu mới vừa chạm xuống bậc thang cuối cùng, Tiếu Sở Bạch bỗng nhiên nhô ra ngăn trở con đường của cậu, dọa Trình Diệp nhảy một cái thân thể theo phản xạ mà té ngửa về phía sau.

May mà cậu đúng lúc bắt được tay vịn cầu thang, nếu không đã thẳng tắp ngã xuống, sau gáy chắc là phải bị đập ra lỗ máu, Trình Diệp vuốt ngực một cái, có chút nghĩ mà sợ, nhưng vẫn sợ Tiếu Sở Bạch hơn, cậu rụt đầu, cũng không dám nhìn Tiếu Sở Bạch, chỉ cúi đầu phục tùng, nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi, có chuyện gì không?"

Một bộ dáng như gặp cảnh khốn cùng.

Tiếu Sở Bạch nhìn càng tức giận hơn, nhưng cậu ta biết phòng khách có camera, tất cả đều nằm dưới mí mắt Tấn Nguyên, cậu ta tự nhiên cũng không dám làm càn.

Cậu ta suy đoán thằng con hoang này nhất định là giả bộ nhu nhược để lấy lòng Tấn Nguyên, nhiều phim cung đấu như vậy cậu ta cũng không phải chưa từng xem, Tiếu Sở Bạch bày ra một khuôn mặt tươi cười, giống như muốn 'hầu hạ' cậu, ôn hòa nói: "Muộn như vậy mới xuống, giờ cơm sáng đã qua, mà giờ còn chưa tới giờ cơm trưa, cậu..."

"Vâng, kia, vậy tôi buổi trưa lại xuống!" Trình Diệp vội vội vàng vàng nói một câu, xoay người chạy, cách màn hình đều có thể cảm nhận được cậu e ngại, thậm chí lúc xoay người còn xém ngáng chân té lộn mèo một cái, thiếu chút nữa té sấp xuống...

Tiếu Sở Bạch sững sờ, người trước mặt đã như con thỏ, đỏ mắt nhanh chóng nhảy lên lầu, biến mất ở trước mắt.

Quay người Trình Diệp cau mày. Cậu ta tại sao còn ở chỗ này, ngày hôm qua không phải nói không cần cậu ta tới chăm sóc, cậu không phải là Bạch Liên hoa chân chính xem ra không thể hưởng thụ đãi ngộ của bạch liên hoa, lời nói ra đều không ai để ở trong lòng, haizz!

"..." Cùng trong tưởng tượng không giống nhau lắm, cậu ta nhìn về phía lầu hai, lại quay đầu liếc mắt nhìn camera, chợt phát hiện góc độ này chỉ có thể quay tới bóng lưng cậu ta và nửa khuôn mặt của thằng con hoang, căn bản không nhìn thấy trên mặt cậu ta mang theo ý cười chiêu đãi thằng con hoang, ngược lại là thằng con hoang kia một mặt sợ sệt nhất định rất rõ rõ ràng ràng, thậm chí đều có thể đếm xem Trình Diệp có bao nhiêu sợi lông mi!

Tiếu Sở Bạch biết Tấn Nguyên giới thiệu mình làm trợ lý cho cái tên này, cậu ta vốn nghĩ mình chỉ hơi hơi đối xử với thằng con hoang không khách khí một chút, đối phương nhất định sẽ lên cơn giận dữ, sau đó sẽ hướng về phía cậu ta vung hỏa! Dù sao Trình Diệp là 'Tân sủng' của Tấn ca, nhất định sẽ không thể chờ đợi được nữa xác lập địa vị của chính mình.

Sau đó, cậu ta cái gì cũng không cần làm, Tấn ca chỉ cần nhìn camera liền hiểu.

666: "..." Đáng tiếc Đại Diệp Tử không chỉ biết nơi này có camera, thậm chí còn có thể quan sát camera, tìm góc độ thích hợp nhất, đưa sắc mặt ghê tởm của ngươi hiện ra cho Tấn Nguyên xem.

Tấn Nguyên cũng ý thức được, Trình Diệp không có phát hỏa với cậu ta——

Xem ra đối phương cũng sớm biết phòng khách có camera, không nghĩ tới người đơn thuần dựa vào mặt ăn cơm vẫn có chút đầu óc.

Bất quá Tiếu Sở Bạch cũng không thèm để ý, dù sao ——

Một chú vịt con, chẳng lẽ còn tưởng mình là thiên nga thật, bất quá chỉ là giữ ở bên người thời gian dài hay ngắn thôi.

Tiếu Sở Bạch tin, con vịt con này sớm muộn gì cũng sẽ không giả bộ được nữa, bản tính sẽ bại lộ! Đòi tiền muốn thế, các loại sư tử ngoạm!

Đến lúc đó, mình tùy tiện nói hai câu, không đẩy cậu ta vào chỗ chết cũng đã là từ bi, đông sơn tái khởi, trở lại từ đầu là tuyệt đối không thể!

666 đem tiếng lòng của Tiếu Sở Bạch chuyển cho Trình Diệp, Trình Diệp đối với cái này khịt mũi coi thường.

"Cậu ta chính là đứng nói chuyện không đau eo, cảm thấy người khác tiếp cận Tấn Nguyên đều có mục đích, không phải là vì tiền thì chính là vì thanh danh quyền thế, cậu ta không phải cũng như thế sao, nếu như Tấn Nguyên không có thứ gì, cậu ta còn có khả năng ở lại bên người Tấn Nguyên à. Đây chính là ân cứu mạng không cần báo đáp trong truyền thuyết, lấy thân báo đáp và đời sau làm trâu làm ngựa rất khác nhau. Nếu như là người khác bảo vệ Tiếu Sở Bạch, cậu ta nhất định sẽ cảm kích, thế nhưng Tấn Nguyên là Vương lão ngũ kim cương, lớn lên đẹp trai lại biết kiếm tiền, vách núi cheo leo kia chính là lâu ngày sinh tình, không thể chờ đợi được nữa đem mình đưa cho người ta. Lòng mình thế nào mà còn có mặt mũi nói người khác."

666: "..." Có đạo lý.

...

Tiếu Sở Bạch ở lại biệt thự vốn là chăm sóc Trình Diệp, nhưng đối phương vùi ở trong phòng Tấn Nguyên căn bản không đi ra, Tiếu Sở Bạch không thể chủ động đi trêu chọc cậu, vừa nghĩ tới Tấn Nguyên còn ở công ty, Tiếu Sở Bạch cũng có chút đứng ngồi không yên, trực tiếp lái xe đi công ty.

Sau khi Trình Diệp biết Tiếu Sở Bạch rời đi, cậu liền lén lén lút lút đi xuống lầu.

Đầu tiên là mở cửa phòng, lộ ra một cái đầu nhỏ tròn vo, hai mắt nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh không có ai, lúc này mới điểm mũi chân xoay người lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Các biện pháp an ninh của biệt thự rất tốt, Tấn Nguyên đã sớm phát hiện động tác nhỏ của cậu, thậm chí thủ hạ cũng nhìn thấy, Trình Diệp mặc đồ kín kẽ, một chút cũng không có bại lộ, ngoại trừ mu bàn chân trắng loáng và mười ngón chân êm dịu.

Còn không đợi Tấn Nguyên nói cái gì, thủ hạ trước tiên cau mày: "Lão đại, người này..."

Tấn Nguyên phất tay một cái: "Nhìn thêm một chút."

Trình Diệp đi chân đất, tiểu meo meo ra cửa phòng, lúc đi ngang qua thư phòng thì dừng lại, mi tâm thủ hạ nhíu càng chặt, ngay cả lông mày Tấn Nguyên cũng khẽ nhấc lên.

Nhưng Trình Diệp chỉ là liếc mắt nhìn về phía sau, như là phát hiện có người nhìn trộm, nhưng lại không phát hiện nhân vật khả nghi nào, nhún nhún vai tản bộ đi xuống lầu.

Trên lầu là sàn nhà bằng gỗ, mà dưới lầu chính là lý thạch, gan bàn chân đạp ở bên trên càm thấy lạnh lẽo, Trình Diệp rùng mình một cái nhưng lười đeo dép, cậu kéo cái cổ phát hiện dưới lầu cũng không có ai, không khỏi xẹp xẹp miệng, đi đến nhà bếp.

Tuy rằng Tấn Nguyên không thường ở nhà ăn cơm, nhưng Tiếu Sở Bạch sẽ về, cho nên trong tủ lạnh thường dự trữ sẵn đồ ăn mới, Trình Diệp nhìn tủ lạnh tràn đầy, hai mắt trợn tròn xoe, nước miếng đều sắp chảy ra, giống như mèo nhỏ nhìn thấy cá, rất là đáng yêu.

Tấn Nguyên nhìn mặt mày đều nhu hòa đi không ít, nhưng nghĩ đến cũng không ít người cùng hắn xem camera, khí thế trên người nhất thời lạnh lẽo, dù là diện tích không nhỏ văn phòng tổng tài cũng cấp tốc lạnh đi.

Một đám thủ hạ mắt xem mũi mũi nhìn tim, giả bộ mình cái gì cũng không biết.

Trình Diệp quay đầu lại liếc mắt một cái, vẫn là không có nhìn thấy ai, khuôn mặt nhỏ nhiều nếp nhăn như là đang suy tư chuyện nhân sinh đại sự gì đó, cuối cùng được ăn cả ngã về không mà móc ra một túi bánh trôi cấp đông, nhìn một chút lại thả về, sau cùng lại lấy ra một túi sủi cảo cấp đông, khuôn mặt nhỏ lập tức nhếch ra một nụ cười, như là tìm được bảo bối.

Tấn Nguyên: "..." Không thích ăn đồ ngọt sao, ngày hôm qua tựa hồ ăn không ít đồ ngọt.

Dừng một chút, hắn nhìn thấy trên túi đóng gói có vài chữ bánh sủi cảo nhân thịt, nhất thời minh bạch, không khỏi cong cong khóe miệng.

Đứng ở cửa tủ lạnh, Trình Diệp cảm thấy có chút lạnh, cậu chân trái đạp chân phải, chân phải giẫm giẫm chân trái, liền móc ra một cây cải thảo cùng một khối đậu hũ, lúc đóng tủ lạnh không chỉ có cười híp mắt, thậm chí còn hát lên.

Trình Diệp vốn lớn lên rất dễ nhìn, vẻ mặt đau khổ cũng đẹp, nụ cười này càng giống như là một cây hồng mai nở rộ trong mùa đông khắc nghiệt, cực kỳ diễm lệ, lại như mạt gió xuân làm tan băng tuyết, ôn hoà ấm áp.

Nụ cười này của cậu có sức cuốn hút mười phần, người bên kia camera cũng không tự chủ được mà cong khóe môi, tâm tình khó giải thích được mà dần tốt lên.

Vốn là Tấn Nguyên cũng nên cao hứng, nhưng hắn vừa nhìn thấy người bên cạnh khuôn mặt tươi cười, nhất thời trầm mặt.

Bọn thủ hạ: "..." Chúng ta đến tột cùng đã làm sai điều gì! Chúng ta chỉ là phụ trách giám sát an toàn của biệt thự, công nhân vô tội mà thôi.

Lúc Trình Diệp tiến vào nhà bếp, động tác còn rất thuần thục đeo tạp dề.

Lúc Tấn Nguyên xuống dưới cậu mặc T-shirt màu trắng, nhưng bên dưới lại mặc quần pyjamas, bởi vì hơi lớn, cho nên trói lại bằng một cái chun.

Ống quần bị kéo lên dài ngắn dư thừa, một chân dài, một cái chân khác ngắn hơn một chút, nhưng đều lộ ra cổ chân mảnh khảnh trắng nõn, vì cậu đi tới đi lui, ống dài đã rơi xuống, đi một bước giẫm một bước, lúc nào cũng có thể vấp ngã, khiến người muốn xuyên vào trong màn ảnh giúp cậu chỉnh lại quần.

Quần áo rộng rãi không hiện ra vóc người, mà dây tạp dề cột phía sau, eo thon mảnh khảnh của cậu liền nhìn đến không sót gì, thậm chí bởi vì động tác giơ tay mà lộ ra một chút da trắng nõn nà, người xem mê tít mắt.

Tấn Nguyên: "!"

Thủ hạ: "!" Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không nói lời nào.

Trình Diệp ngược lại là không biết chút nào, rửa rau thái rau làm rất có bài bản, thậm chí 'dao pháp' cũng không tệ lắm.

Cải thảo được xé thành từng lá, đậu phụ cắt thành miếng to nhỏ giống nhau, theo từng đợt cắt mà vang lên cạnh cạnh, Trình Diệp xào một chảo đậu phụ với cải thảo, một chảo nhỏ, nhìn như là sức ăn cho một người.

Thừa dịp đồ ăn còn rất nóng, cậu liền nhanh chóng lấy ra một cái chảo khác, nấu sủi cảo, pha chút dấm chua, vui rạo rực lúc chuẩn bị bưng đến phòng khách ăn một bữa no nê, quay người thiếu chút nữa va vào một người.

Sủi cảo trong bát thiếu chút nữa bị cậu hoảng loạn mà vứt đi, Tấn Nguyên đột nhiên thân thủ muốn giúp cậu đỡ một chút, nhưng nghĩ đến mình chỉ là đang nhìn camera, sắc mặt đen đến có thể tích xuất ra mực.

Trình Diệp bị sợ hết hồn, nhưng rất nhanh liền ổn định thân hình, bất quá nụ cười vừa nãy trên mặt rút đi, thậm chí còn có chút trắng bệch, con ngươi xoay tròn chuyển loạn, mang theo chút trốn tránh.

"A, xin lỗi, tôi sau khi ăn xong sẽ nhanh chóng dọn dẹp!" Trình Diệp ngày hôm qua đã gặp qua dì giúp việc hơn 40 tuổi này, là người làm cơm trong biệt thự.

Dì giúp việc chưa từng thấy ông chủ Tấn mang người về biệt thự, đương nhiên biết thân phận địa vị của Trình Diệp không đơn giản, ít nhất cũng không phải là người bà có thể đắc tội, vội vàng nói: "Thiếu gia, ngài đói bụng tại sao không gọi tôi, ngài tự mình làm như vậy thì tôi biết nói với Tần tổng thế nào?"

Trình Diệp bối rối một chút, nghi hoặc nói: "Không phải nói trong biệt thự thời gian ăn cơm đều là cố định sao." Cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Là tôi ngủ qua giờ cơm, tôi, tôi sau đó sẽ dọn dẹp."

Dì giúp việc vội vàng lắc đầu: "Không cố định không cố định, Tấn tổng lúc thường đều không về ăn cơm, ngược lại là Tiếu thiếu gia lâu lâu sẽ về, bọn họ bất cứ lúc nào trở về tôi đương nhiên sẽ theo giờ đó làm cơm, ngài lần sau muốn ăn cái gì nói với tôi một tiếng là được, ngài chuyện này..." Bà làm khó dễ mà nhìn sủi cảo trong tay Trình Diệp, giống như Trình Diệp đoạt việc của bà, muốn đuổi việc bà vậy.

Bà dễ nói chuyện, Trình Diệp tự nhiên càng dễ nói hơn, chỉ là nghe vậy tựa hồ như nghĩ tới điều gì, ngũ quan nháy mắt vi vi biệt nữu, nhưng rất nhanh liền bình thường lại, thiển cười nói: "Không liên quan đến ngài, là tôi ngày đầu vào ở nên cái gì cũng không hiểu, ngài chớ để ý, tôi cũng không phải rất đói, liền tùy tiện ăn chút, trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn còn có rất nhiều nên không phiền ngài."

Cậu dễ tính, nhưng dì giúp việc cũng không dám thả lỏng, bà liên thanh hỏi: "Ngài còn muốn ăn gì không, tôi đây liền làm cho ngài?"

Trình Diệp lắc lắc đầu: "Này cũng rất tốt rồi." Cậu ngẩng đầu nhìn thấy dì giúp việc sắc mặt bất an, nhẹ giọng nói, "Kia lát tôi ăn xong rồi có thể phiền ngài giúp tôi rửa bát không, tôi rất nhanh liền ăn xong!"

Dì giúp việc giống như rốt cục cũng bảo vệ được công việc của mình, gật đầu liên tục: "Đương nhiên đương nhiên, đây đều là việc tôi phải làm, ngài ăn đi, để nguội thì ăn vào bụng sẽ không thoải mái, tôi trước tiên dọn dẹp nhà bếp, ngài ăn xong liền để đó là được rồi."

Trình Diệp gật gật đầu, đứng thời gian dài như vậy, bưng cái bát tay đều có chút rát.

Ngồi xuống trước tiên hoạt động cổ tay, lúc này mới cầm lấy đũa, cậu ăn một miếng sủi cảo, sủi cảo không nhỏ toàn bộ nhét vào trong miệng, quai hàm phồng lên giống như chuột đồng, đặc biệt là đáng yêu, mắt nhỏ tròn vo còn không an phận, vẫn luôn len lén liếc nhà bếp, phát hiện không ai nhìn cậu, lúc này mới yên tâm lớn mật mà dùng bữa.

Bánh nhân tôm, cắn một miếng nước ấm giữa răng môi tràn ra, Trình Diệp vội vã hút một miếng ăn, đem nước nuốt xuống, được ăn ngon đôi mắt đều nheo lại.

Không có điện thoại di động cũng không có TV, Trình Diệp ăn không chậm, cậu đứng tại chỗ suy nghĩ kỹ nửa ngày, lúc này mới nho nhỏ nói câu "Tôi ăn xong rồi", nhanh chóng lên lầu.

Ăn uống no đủ, Trình Diệp nằm ở trên giường, che kín chăn chỉ lộ ra một nhúm lông xù sau gáy, che giấu nhìn xem những gì bản thân vừa nãy biểu hiện trong camera.

Coi như thoả mãn.

Nhìn tiểu bạch thỏ bên trong camera lộ ra biểu tình thuần khiết vô hại, Trình Diệp hí hư nói: "Xem ra kỹ năng diễn xuất bạch liên hoa bây giờ của tao đã rất thuần thục, đoạn video này xem mà lòng tao cũng mềm nhũn."

666 cuồng xuy thả rắm cầu vồng: "Vâng vâng vâng, mấu chốt Đại Diệp Tử nhà tôi lớn lên rất đẹp, tướng mạo kia của ngài thực sự là tôi thấy mà còn yêu."

Trình Diệp lườm nó một cái.

Trước kia dung mạo của cậu so với này còn dễ nhìn hơn, nhưng đáng tiếc sẽ không giả bộ đáng thương, nếu không đã không bỏ mạng!

Vẫn là kỹ năng diễn xuất phải tốt!

Hơn nữa tướng mạo này, khóe miệng cậu hơi giật giật, người nhân thì nhìn ra việc nhân, người trí thì nhìn ra việc trí đi, không bắt buộc.

...

Buổi tối Tấn Nguyên trở về, Trình Diệp còn chưa ngủ, nằm ở trên giường tẻ nhạt, nhưng vẫn tha thiết mong chờ hắn.

Tấn Nguyên vội vã tắm rửa xong cũng đã sắp hai, ba giờ sáng, điểm trán cậu: "Lần sau không cần chờ tôi, đi ngủ sớm một chút."

Trình Diệp mím mím môi: "Tôi cũng không có chuyện gì làm, ngày mai cũng không cần dậy sớm." Cậu cẩn thận từng li từng tí một liếc trộm Tấn Nguyên, đầy mặt đều là sợ bị bỏ lại thấp thỏm lo âu.

Tấn Nguyên nhìn ánh mắt ỷ lại của cậu, tâm lý tự nhiên cao hứng, đem người ôm vào trong ngực: "Có lời muốn nói với tôi?"

Trình Diệp lắc đầu một cái: "Chính là muốn chờ ngài về cùng ngủ."

Tấn Nguyên trên dưới đánh giá cậu: "Thật sự không có lời gì muốn nói với tôi?"

Trình Diệp bất an nắm một góc chăn: "Ngài muốn tôi nói gì với ngài?"

Tấn Nguyên nhíu lông mày.

Trình Diệp nhìn ở trong mắt, thử thăm dò nói: "Tối nay cái kia, cá hấp làm ăn rất ngon, không biết dì thả gia vị gì hay là rượu, thơm vô cùng."

Tấn Nguyên: "... Cũng chỉ có một câu nói này?"

Trình Diệp có chút lúng túng, dù sao cậu thật sự không biết nên nói gì, nín đến nửa ngày mới lên tiếng: "Cá pecca xem như là hải sản tươi sao, tôi ăn hấp cũng coi như là thanh đạm đi."

Tấn Nguyên: "..." Nói tới nói lui vẫn là không có nói chuyện chính.

Trình Diệp buồn ngủ không chịu được, ngáp một cái, nước mắt sinh lý đều chảy ra, cậu hấp háy mắt, mí mắt đều sắp dính vào nhau.

Tấn Nguyên nhìn bộ dáng cậu hai mắt sáng lấp lánh, hoàn tưởng táy máy tay chân, có thể tái nhìn hắn lập tức liền phải ngủ bộ dáng, thân thủ nặn nặn gáy cậu.

Bị tay lạnh lẽo sờ một cái, Trình Diệp rụt người lại, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ dính nị, Tấn Nguyên nghe thấy tâm liền nóng lên.

Trình Diệp thực sự không chịu nổi, bị hắn làm cho bất kham, khó chịu lợi hại, mất hứng cau mày, thậm chí như đuổi ruồi phất phất tay.

Tấn Nguyên bị cậu vỗ lưng, tuy rằng không mạnh, nhưng cảm giác rất là mới mẻ, nhìn qua khẽ cười một tiếng, bản thân cũng không biết mình đang cười cái gì.

Hắn hài lòng vén chăn lên chui vào, đem người ôm vào trong lòng, còn hướng trên người ấn ấn.

Trình Diệp không nhịn được ôm lấy nguồn nhiệt ấm áp, còn dùng hai má cà cà: "Thật là ấm áp..."

Tấn Nguyên nhìn biểu tình cậu giống như con mèo nhỏ, nụ cười trên mặt càng tăng thêm mấy phần, nhắm mắt lại ngủ.