Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 52: Lão đại, mau cứu ta (19)



Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền tới thời gian nóng nhất của mùa hè, Trình Diệp mỗi ngày đều mặc áo T-shirt, quần cộc, quanh năm nâng một hộp sữa chua vị dâu tây, lộ ra hai cẳng chân trắng nõn non mềm rêu rao khắp nơi.

Trêu đến Tấn Nguyên phập phồng thấp thỏm, hoàn toàn không có cách nào chuyên tâm làm việc.

Trong phòng làm việc không có những người khác, hắn mặc đồ cũng cực kỳ nhàn nhã, áo sơ mi lụa sờ lên mát mẻ sảng khoái, dưới chân không có hình tượng chút nào mà đi một đôi giày vải Bắc Kinh [1], không ra ngô ra khoai nhìn qua khá giống nhà giàu mới nổi.

Nhưng gương mặt kia quá mức bá đạo lại lạnh lẽo, làm cho không người nào dám ở sau lưng hắn bàn luận to nhỏ.

Thậm chí còn bởi vì lớn lên đẹp trai, mặc cái gì cũng soái, chính là quần tây giày vải cũng mở đầu trào lưu trong một quãng thời gian, không ít người học hỏi mặc theo hắn, nhưng nhìn qua cực kỳ biệt nữu, rất cay mắt.

Tấn Nguyên thử gọi Trình Diệp vô số lần, nhưng cậu lại như không nghe thấy gì, Tấn Nguyên đứng dậy, kéo cậu đang ngồi trên ghế mây ở cửa sổ sát đất lại, đổ người ra sau, khiến cậu ngã vào trong lồng ngực của hắn, dựa vào bàn làm việc: "Có chuyện gì, tại sao lại tức giận?"

Trình Diệp trừng mắt: "Cái gì mà lại, em nói với anh là em tức giận lúc nào chứ?" Nói cứ như tôi càn quấy không nói lý vậy.

Bất quá ——

Bạch liên hoa chính là như vậy mà, tùy tiện!

"Được được được, là anh nói sai." Tấn Nguyên thất thanh nở nụ cười, cúi đầu hôn trán cậu một cái, "Vậy tại sao anh gọi em em lại không phản ứng, anh còn tưởng anh không lọt vào mắt xanh của em."

Trình Diệp xẹp xẹp miệng: "Không phải tại anh, là những văn kiện này!"

Tấn Nguyên: "?"

Trình Diệp ôm eo Tấn Nguyên, cụp mắt nhìn hắn, ngón tay chỉ cặp văn kiện đang đóng: "Tuy rằng em xem không hiểu, nhưng tóm lại là em muốn tránh hiềm nghi."

Tấn Nguyên hơi biến sắc, cúi đầu bờ môi vừa vặn sát qua trán của cậu: "Ai đã nói gì với em, tại sao lại muốn tránh hiềm nghi, tránh hiềm nghi cái gì?"

Trình Diệp nhìn hắn nửa ngày, tựa hồ muốn xác định xem hắn có phải đang thăm dò cậu không, cuối cùng cũng không nhìn ra cái gì, khẽ rũ đầu xuống, trán để trên cánh tay kiên cố của hắn, tay nắm vạt áo bản thân nhỏ giọng nói: "Không ai, chỉ là em tự cảm thấy nên như vậy, công ty của anh lớn như vậy nhất định có bí mật thương mại, cứ luôn để em ở trong phòng làm việc của anh cũng không tiện."

Mắt thấy Tấn Nguyên lửa giận ngút trời, Trình Diệp cũng oan ức theo, còn muốn khống chế tâm tình của bản thân an ủi hắn, quả thực chính là tiểu đáng thương gặp cảnh khốn cùng.

Cậu vội vã bổ sung nói: "Em không phải nói không muốn ở cùng anh, chỉ là em thấy có một số việc anh vẫn nên tránh em, nếu lỡ lúc thật sự có khúc mắc gì, em làm sao nói rõ được đây."



Ánh mắt Tấn Nguyên bỗng nhiên rơi vào tủ kính và bàn nhỏ trước ghế mây, hỏi cậu: "Cũng là bởi vì cái này, cho nên em mới phải ở chỗ này kê thêm một cái bàn?"

Khoảng cách vừa vặn, bởi vì ghế mây hơi lùn, Trình Diệp ngồi xuống hoàn toàn không nhìn thấy mặt bàn bàn làm việc, nhưng cả người cậu lại hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt hắn.

Lúc trước khi Trình Diệp nói đến vấn đề này, Tấn Nguyên chỉ nghĩ cậu nảy sinh ý nghĩ bất chợt, muốn dựa vào gần cửa sổ sát đất, lúc không có chuyện gì làm thì nhìn bên ngoài, căn bản không nghĩ tới cậu là vì muốn né bàn làm việc.

Cái bàn này đã được kê hơn một tháng, đó chính là hơn một tháng trước có người ghé vào lỗ tai hắn thì thà thì thầm.

Ánh mắt Tấn Nguyên ám trầm, hắn thấy Trình Diệp phía sau bàn, bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước Tiếu Sở Bạch cũng đã nói lời tương tự, tay hắn xoa vành tai Trình Diệp, nhẹ giọng nói: "Của anh là của em, chúng ta tuy hai mà một, không cần tránh hiềm nghi."

Trình Diệp dùng sức đẩy Tấn Nguyên một cái, ghét bỏ nói: "Em mới không cần đồ của anh."

Tấn Nguyên cắn cắn môi cậu: "Không muốn cũng phải lấy cho anh, mua nhiều như vậy, không thể đổi trả."

Môi Trình Diệp hơi đau, nhón chân cũng có chút mệt, cậu hơi lùi về sau, trên eo lại bị một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên kéo về phía trước một cái, cả người đều kề sát trước ngực Tấn Nguyên: "Tê —— "

"Làm sao vậy?" Bờ môi Tấn Nguyên dán vào vành tai của cậu, tay hơi dùng sức liền bế người lên.

"Có chút đau, Tấn Nguyên, đừng, em hôm nay mệt rồi." Trình Diệp còn đang nghĩ có phải hắn muốn phơi cậu một trận, khoảng thời gian này vì đón ý nói hùa với hắn nên rất hao mòn thể lực, lại còn náo loạn nữa sợ là phải đi gặp bác sĩ.

Nhưng còn chưa kịp động não, cả người bỗng nhiên bị nhấc bổng lên.

Tấn Nguyên ôm lấy cậu liền tiến vào phòng nghỉ ngơi, trực tiếp quăng ở trên giường.

Đầu óc Trình Diệp choáng váng, thật vất vả từ tầng tầng lớp lớp đệm giường bò ra ngoài, cằm bị nắm lấy, nửa người trên của cậu hơi ngước, lộ ra cần cổ tinh tế duyên dáng.

Bởi vì quá gầy, mạch máu màu xanh mơ hồ lộ ra, làm Tấn Nguyên rất ngứa răng, thập phần muốn cắn một cái.

Năm ngón tay hắn luồn vào tóc Trình Diệp, một cái tay khác bóp bóp má đã mập ra không ít của Trình Diệp, nghiến răng kìm nén, âm thanh dinh dính nhơm nhớp giống như là từ trong cổ họng ép ra: "Trình Diệp, Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử, anh không nhịn được."

Trình Diệp: "..." Một đại nam nhân tại sao một chút tự chủ cũng không có! Cũng không biết lãnh cảm là ai đồn, thật là vô căn cứ.

Này m* nó là lúc nào cũng động d*c!

Trình Diệp ngước cổ, cảm thấy hơi không thở nổi, thở hổn hển thở hổn hển bắt lấy tay Tấn Nguyên, lại kề sát trên mặt Tấn Nguyên, mặt của hắn và tính tình của hắn giống nhau, cứng rắn toàn là xương.

Đầu ngón tay đâm hơi cộm người, chỉ có đôi môi còn mềm mại, Trình Diệp không cẩn thận chọc vào đầu lưỡi hắn, lập tức bị quấn lấy nuốt vào.

Ấm áp ướt át, hàm răng cắn một cái nửa người đều mềm nhũn, Trình Diệp cúi đầu đối diện với ánh mắt thâm tình chăm chú của Tấn Nguyên, da đầu đều nổ tung.

Một tay tấn Nguyên nắm cằm Trình Diệp, nâng lên, cậu thở một hơi: "Tấn Nguyên, đừng giày vò em, khó chịu muốn chết."

Cậu thật sự rất khó chịu, trên người vừa nóng vừa ngứa, giống như nệm thì toàn lông nhung nhưng lại đổ đầy đậu cộm cả người, nằm ở trên giường cả người đều không dễ chịu, ga trải giường mềm mại giờ khắc này lại như vải bố cọ vào da rất đau, Trình Diệp chỗ nào cũng khó chịu, điều duy nhất có thể làm lúc này chính là ôm chặt Tấn Nguyên.

Lồng ngực của đối phương như bốc hoả, tựa hồ có thể đem đàn kiến đang gặm nhấm trong cơ thể cậu hòa tan.

Tấn Nguyên nhìn biểu tình say sưa lại khó chịu của cậu, chỉ cảm thấy chơi rất vui, tựa hồ chỉ thông qua phương thức như vậy mới thể hiện cậu yêu hắn, hắn muốn nhìn thêm nhiều hơn nữa

Trình Diệp: "..." Một cước đá vào bụng Tấn Nguyên, dùng sức đạp người ra bên ngoài.

Không được thì không nên quấy rầy tôi, tội tự tìm người khác!!

Chỉ tiếc Tấn Nguyên là người cậu cũng phải miễn cưỡng lắm mới có thể chấp nhận, người khác lại càng không thể, Trình Diệp thở dài một hồi, cuối cùng cắn răng vươn mình đẩy ngã Tấn Nguyên, khóa ngồi ở trên người hắn, dùng hết sức mà trừng Tấn Nguyên, cuối cùng đột nhiên cúi người hôn một cái, dùng lực rất tàn nhẫn... Răng thiếu chút nữa cắn rách môi Tấn Nguyên.

"Buổi tối đi ăn cơm với anh?" Trước sự kiện kia phảng phất như đã nguôi ngoai, phát tiết qua đi Tấn Nguyên đã không còn nổi giận nữa, tựa hồ còn có chút dễ nói chuyện.

Dựa vào thành giường trong phòng nghỉ ngơi, trên người che che kín bằng chăn trắng như ở khách sạn, lộ ra cánh tay rắn chắc, tay hắn cũng đã mò tới tủ đầu giường lấy hộp thuốc lá, cúi đầu nhìn người đang vùi trong lồng ngực của mình, Trình Diệp vẫn còn đang đỏ mặt, hắn thu tay về cúi đầu hôn trán cậu một cái.

Sau khi xong việc Trình Diệp mệt đến mức ngón tay út cũng không nhấc lên được, dù sao lần này cũng là cậu tự chủ động.

Tuy rằng lòng hư vinh và tính chinh phục của nam nhân đều được thỏa mãn cực lớn, nhưng mệt quá chừng.

Hiện tại đùi cậu cũng còn đang run rẩy, gân tay cũng thình thịch thịch mà nhảy lên, Trình Diệp lắc lắc đầu, nhắm mắt lại tiến vào trạng thái giả chết: "Không đi nữa, em buồn ngủ quá, buồn ngủ."

"Buồn ngủ cũng không thể ngủ ở đây, chỉ là một bữa tiệc nhỏ, lộ mặt một cái liền về được không?" Tấn Nguyên nổi hưng hôn trán cậu, từng bước từng bước dụ dỗ, "Đi mà."

Trình Diệp lao lực mà mở mắt ra, đầu óc một mảnh hỗn độn cũng không phân rõ được hắn đang nói cái gì, suy tư một hồi lâu mới miễn cưỡng tìm về ý thức: "Bữa tiệc gì, không phải anh mời người khác ăn cơm không, em không nên đi."

"Không phải, một vài người bạn hợp tác trên thương trường mà thôi."

Trình Diệp trợn tròn mắt, mí mắt còn có chút sưng, mắt như sương mù điềm đạm đáng yêu: "Anh vẫn còn để tâm lời em nói?"

Người này sao lại hẹp hòi như vậy nha, cậu cũng đã dùng thân thể trả lại thế mà còn không tha sao, cậu chậm rãi nheo mắt lại, tay nhỏ yếu ớt như không có xương khoát lên vai Tấn Nguyên, nhẹ nhàng bóp bóp, làm nũng nói, "Sau này em sẽ không nói lời khách khí như vậy nữa, anh không nên tính toán nha, em buồn ngủ quá."

Hai giọt nước mắt từ khóe mắt xẹt qua, hai má Trình Diệp đến gần, cọ cọ lên chiếc cằm cuồng nghị của hắn, mềm nhũn nói, "Anh cho em ngủ đi, em không còn sức để nói chuyện."

Khóe môi Tấn Nguyên mang theo ý cười, liếm vệt nước mắt trên má cậu: "Không phải, anh chỉ muốn cho bọn họ biết em là nửa kia của anh."

Trình Diệp nhìn nam nhân trước mặt, sửng sốt một chút, liền nhắm hai mắt lại: "Anh bị bệnh à."

Tấn Nguyên nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng, anh có bệnh, yêu tha thiết em,, không có em thì sẽ chết."

Vậy anh sẽ không cần tìm giải thuốc đâu, sợ là máu sẽ chảy đến chết không có chỗ chôn, 666 cho Tấn Nguyên một loạt dấu like, liền nhìn thấy Trình Diệp mắt cũng không mở, gắt gao ôm cổ Tấn Nguyên không chịu buông tay, đến gần khóe miệng hắn hôn một cái, mặt không đỏ tim không đập mà nói dối: "Em cũng vậy."

666: "..." Được rồi, cậu không có mở mắt, có thể tùy tiện nói xạo.

"Nhưng mà —— không cần, a, không muốn..." Trình Diệp lông mi còn ẩm ướt, cậu híp mắt có thể nhìn thấy trên mặt Tấn Nguyên ghi rõ 'ngày hôm nay em mà không đi thì sẽ bị đóng đinh ở trên giường', không khỏi rùng mình một cái.

...

Trình Diệp 'ngoan ngoãn' ngồi ở bên người Tấn Nguyên, cậu đến mới phát hiện bữa cơm hôm nay không phải là phi vụ buôn bán người, mà là những người hợp tác mà Tiếu Sở Bạch không ưa.

Những người này đều mặc âu phục, làm ra bộ dáng tinh anh, trò chuyện vui vẻ!

Tấn Nguyên tựa hồ cũng không phải rất yêu thích những người này, từ lúc tiến vào đến bây giờ, trên gương mặt lạnh lùng nửa điểm biểu tình cũng không có, chỉ bằng bọn họ a dua nịnh hót cũng không nói nhiều thêm một chữ, ngồi ở chỗ thượng vị như tượng điêu khắc, tự tiếu phi tiếu.

May là những người này tựa hồ cũng biết rõ tính tình của hắn, người nào cũng biết điều mà không đi trêu chọc hắn, chỉ tự mình ăn tự mình chơi, thậm chí mỗi người đều đưa mắt đánh giá Trình Diệp.

Bọn họ vẫn luôn biết bên người Ngũ gia nhiều thêm một người, giống như bảo bối rất được sủng ái.

Lần đầu tiên gặp mặt, không phải bọn họ không tò mò, mà bọn họ đều hiểu rõ Ngũ gia đưa người tới đây không phải để giới thiệu cho bọn họ biết, mà là tỏ tâm ý đối vời người này, cũng thể hiện rõ lập trường, chuyện này không liên quan đ*o gì đến họ!

Nhưng cùng Ngũ gia ngồi trên bàn ăn có mấy người cũng có máu mặt, bọn họ dù sao cũng được tính là lão đại ngang hàng với Ngũ gia, cung kính một chút là được rồi, cũng không dám nói nhiều!

Ngược lại là Trình Diệp, tuy rằng không ai quá chú ý cậu, nhưng vẫn rất khó chịu, đặc biệt là cái mông, rất khó chịu, băng ghế quá cứng làm cậu thấy rất đau, lại bị vướng bởi nhiều người máu mặt trên bàn, nhịn đến tay chân đều cứng đờ.

Những người khác không dám nháo chuyện Tấn Nguyên và Trình Diệp, nhưng Tiếu Sở Bạch lại không giống như vậy.

Nhiều năm như vậy, bọn họ đều biết Tiếu Sở Bạch ôm tâm tư gì với Tấn Nguyên, nhưng bởi vì Tiếu Sở Bạch không ưa bọn họ, cho nên bọn họ cũng không đồng tình với Tiếu Sở Bạch, đa phần là cười trên sự đau khổ của người khác.

Lúc mọi người uống rượu vui đùa đều dùng đôi mắt chế giễu liếc Tiếu Sở Bạch ngồi ở góc, thoạt nhìn cô đơn cực kỳ.

Ha ha ha, thường ngày ỷ vào danh tiếng của Ngũ gia mà diễu võ dương oai, hiện tại cứ như bị chồng ruồng bỏ, khắp toàn thân mỗi một một lỗ chân lông đều tỏa ra oán khí.

Lại nói, bọn họ không nhìn thì thôi, chỉ cần nhìn sơ qua tướng mạo, vị bên người Ngũ gia kia đã cao hơn hẳn Tiếu Sở Bạch vài đẳng cấp, chỉ cần là người có mắt nhìn đều biết nên lựa chọn ai. Càng không cần phải nói vị kia yểu điệu, so với Tiếu Sở Bạch xấu tính càng tốt hơn gấp bao nhiêu lần!

Nếu không phải là người của Ngũ gia, bọn họ đều đã chảy nước miếng không kịp đó!

Đối với Tiếu Sở Bạch, bọn họ chỉ muốn nhổ nước miếng mà thôi!

Tướng mạo chỉ coi là thanh tú, nhưng mỗi lần đều vênh váo tự đắc, nhìn ai cũng thể hiện ta đây, cảm thấy ngoại trừ Ngũ gia ai cũng không lọt vào mắt cậu ta, cậu ta coi bản thân là bề trên thanh cao à, thật là buồn cười!

Tiếu Sở Bạch cũng không nghĩ tới Tấn Nguyên lại đưa người lai lịch không rõ ràng tới chỗ này, trời mới biết lúc cậu ta nhìn thấy Tấn Nguyên thì có bao nhiêu mừng rỡ.

Tấn Nguyên hiện tại trốn tránh cậu ta, hơn nữa cậu ta lại bị đuổi khỏi tổng bộ, cơ hội nhìn thấy Tấn Nguyên đã ít lại càng ít, nếu không phải vì để nhìn thấy Tấn Nguyên, cậu ta cũng không thèm tới tiệc rượu có lung ta lung tung người này.

Mà phần mừng rỡ này khi nhìn thấy Trình Diệp đi phía sau Tấn Nguyên liền biến thành phẫn nộ ngập trời, gấp mấy lần so với phần vui mừng vừa rồi.

Cậu ta làm sao xứng!

Trình Diệp không chỉ có không xứng, mà còn không đáng.

Nếu Trình Diệp biết bí mật làm ăn của Tấn Nguyên mà đi rêu rao khắp nơi thì phải làm sao bây giờ.

Bản thân cậu ta tuy rằng liên thủ với Tạ Ngôn, muốn phá hủy phần làm ăn này của Tấn Nguyên, nhưng cậu ta biết nặng nhẹ, cũng hiểu được làm thế nào để bảo vệ Tấn Nguyên dưới tình huống bán đi sản nghiệp đó.

Nhưng Trình Diệp lại không giống như vậy, sự xuất hiện của cậu ta chính là một hồi âm mưu, cậu ta nhất định sẽ gây bất lợi cho Tấn Nguyên.

Tiếu Sở Bạch nghĩ như thế, đề phòng mà lén lút nhìn chằm chằm Trình Diệp, bảo đảm nếu đối phương có bất cứ tâm tư gây tổn thương gì cho Tấn Nguyên sẽ lập tức ra tay.

Như vậy nhất định sẽ làm cho Tấn Nguyên biết mình mới là người tốt với anh ấy, cũng sẽ đem tình yêu này chuyển sang người mình.

Vừa nghĩ tới Tấn Nguyên sẽ thất tình sau đó được mình cứu vớt an ủi, Tiếu Sở Bạch mặc dù có chút bất mãn mình không còn là mối tình đầu của Tấn Nguyên, nhưng vẫn như trước cao hứng và ước mơ, thậm chí cường liệt mong đợi Trình Diệp 'ra tay'.

"Gọi vài người vào đây tạo náo nhiệt một chút." Bên cạnh không ngừng có người ồn ào, "Nghe nói gần đây sinh viên đĩnh lưu rất phổ biến, nam nữ đều có vài người."

"Lão Bùi, ông ở trong nhà nhịn gần chết rồi đi, cơm cũng còn chưa ăn mà chơi chơi cái gì?" Tuy nói như thế, nhưng người nói chuyện vẫn cười dâm đãng ấn kêu phục vụ.