Chó Nhỏ Và Những Bức Thư Tình

Chương 5



Đứng hình.

Đây là phản ứng đầu tiên của tôi.

Bùi Giác có lẽ đã nhận ra tôi từ lâu.

Tình cờ là cảnh này cũng là lời thổ lộ tình cảm của nam chính với nữ chính sau khi tái hợp sau một thời gian dài vắng bóng.

Tôi mơ hồ nghĩ đó là điều anh muốn nói với tôi.

Nhưng làm thế nào là nó có thể.

Trên thực tế, Bùi Giác chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về tình yêu với tôi cả...

Sau khi quay xong, đạo diễn đã cho tôi một ngón tay cái.

"Tiểu Tuế, cô quay phim rất có tài đó, vừa rồi ánh mắt của cô tôi đây chính là nhìn trúng."

TÔI:......

?

Trong vài cảnh tiếp theo, Bùi Giác gọi điện cho ai đó, anh giới thiệu tôi với họ.

Giá trị của tôi ngày càng tăng, Bùi Giác có quá nhiều lợi ích liên quan đến cuộc sống của tôi, tới đạo diễn cũng không thể đắc tội với anh ta, anh ta bổ nhiệm tôi vào thời điểm này không phải là để trả thù, thì để làm gì?

Tôi được thăng chức từ trợ lý đạo diễn lên lên trợ lý đạo diễn độc quyền của Bùi Giác.

Mười tám giờ một ngày phải xoay quanh anh ta.

Nhưng việc trợ lý đạo diễn kia còn nặng hơn.

Ví dụ, nếu nhóm cần mang đạo cụ nặng, các cô gái cũng đóng góp công lao.

Tôi vừa xắn tay áo lên thì đã bị Bùi Giác bắt được.

"Mua cho tôi ly trà sữa." Không chỉ trà sữa, anh còn gọi thêm rất nhiều đồ ăn vặt.



Rõ ràng là có thể giao hàng tận nơi, nhưng tôi phải trở lại làm người bằng xương bằng thịt.

Nhưng phải nói một điều rằng, đồng nghiệp của tôi rất ghen tị với tôi, tiền lương kết xù làm tôi thấy cuộc đời đẹp quá chừng.

Sau khi tôi mua xong, Bùi Giác một chút cũng không động vào.

"Không muốn ăn nữa, mang đi đâu thì mang"

Bằng cách này, sau khi làm việc dưới quyền của Bùi Giác trong một tuần, tôi liền tăng cân.

Theo thời gian, ngay cả các đồng nghiệp cũng trở nên tò mò.

"Anh ấy cố ý mua đồ ăn vặt cho cậu sao?"

"Không thể nào."

"Nhưng anh ấy thực sự nuông chiều cậu lắm luôn."

Đồng nghiệp nói, "Bùi Giác rất nghiêm khắc, công ty của anh ấy cũng đầu tư vào bộ phim này, anh ấy đã nói với tất cả các trợ lý trước đây, nhưng anh ấy hình như chưa bao giờ khiển trách cậu."

"Không có đâu." Tôi phủ nhận.

Sẽ thật tuyệt nếu anh ta không hành hạ tôi như thế.

Những lời đàm tiếu và đàm tiếu trong đoàn làm phim đã đến tai Tô Chu Nhiên.

Cô ta vội vàng chạy tới phim trường.

"Cô là trợ lý mới của anh Bùi sao?"

Tôi không khỏi đính chính cho cô ta: "Là trợ lý đạo diễn."

"Còn trẻ như vậy, có thể làm tốt sao?"

"Cô Tô, xin đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá người ta."

Tô Chu Nhiên cong môi và nhìn tôi chằm chằm một lúc.

"Hình như chúng ta từng gặp nhau?"

"Có thể là cô nhìn lầm rồi."

Tôi không có hứng thú hồi tưởng cùng tiểu công chúa, tiếp tục sắp xếp kế hoạch công việc.

Tô Chu Nhiên khịt mũi: "Tôi đã thấy rất nhiều phụ nữ trong đoàn làm phim."

TÔI:"?"

"Đừng tưởng rằng anh Bùi trọng dụng cô, cô liền có cơ hội leo lên, tôi khuyên cô nên đặt mình vào đúng vị trí, nếu không cuối cùng buồn bực cũng đã muộn."

"Cô đang nói gì vậy?". Truyện Full

"Cô có chút giống bạn gái cũ của anh Bùi đó."

Sau khi Tô Chu Nhiên nói xong, chắc là cô ả đang đợi phản ứng của tôi.



Cô ta nghĩ rằng tôi sẽ bị sốc, sẽ buồn vì bị lợi dụng như một vật thế thân.

Nhưng tôi chỉ giả bộ bối rối nhìn cô ta:

"Vậy à?"

"Anh ấy lợi dụng cô, chẳng qua chỉ vì cô là người thay thế, chứ không phải là vì anh ấy thích cô! Anh Bùi hận người kia như vậy, cô cũng đừng quá tự mãn!"

Tôi đặt chiếc hộp xuống và nhìn cô ta với một nụ cười.

"Đã ghét rồi, cần gì người thay thế? Cái này rất mâu thuẫn đó, Tô tiểu thư."

Tô Chu Nhiên không nói nên lời, cô ta giậm chân tức giận.

Sau khi cô ta rời đi, trái tim tôi rốt cục cũng không thể bình tĩnh nữa.

Bùi Giác ghét tôi.

Vào buổi tối, Bùi Giác đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn nhờ tôi chuyển thuốc cho anh.

Dựa trên nguyên tắc không được xúc phạm nam chính, tôi đã mua thuốc và gửi lên.

Tôi nghĩ Bùi Giác chỉ muốn sai vặt tôi thôi.

Nhưng anh ta thực sự bị ốm, còn có những hạt mồ hôi trên trán.

"Anh sao vậy?" Tôi hỏi.

"Đau dạ dày."

"Trợ lý của anh đâu?"

"Đi thành phố không kịp trở về."

*Khúc này chắc là có nhiều bà hong hỉuu ha, là bà nữ9 là trợ lý đạo diễn độc quyền của ông BG, nghĩa là chỉ trong trường quay hoi á, còn trợ lý đi thành phố là trợ lý riêng của diễn viên.

Kỳ lạ thay, hình như trước đây Bùi Giác chưa từng bị bệnh dạ dày thì phải.

Tôi hỏi: "Dạ dày của anh bị sao à...?"

"Năm tôi đi học, ăn không được."

"Sao anh không ăn?"

"Không ai để lại thức ăn cho tôi." Anh khép hờ mi mắt và nhìn tôi.

Điều này nhắc nhở tôi về quá khứ.

Khi Bùi Giác đi đâu đó chơi, tôi luôn luôn để lại cho anh ta một chút đồ ăn nhẹ.

Khi tôi hoàn thành bài tập về nhà, anh cũng đã ăn hết phần thức ăn đó.

"Còn nhà ăn thì sao?"

"Ăn không vô."

Chà, đó là tính khí bướng bỉnh của anh ta.

Tôi thấy trên bàn có một đĩa đồ ăn lớn, nó vẫn còn nghi ngút khói.

Bùi Giác nói: "Nó vừa mới được đưa đến, bụng đau không ăn được."

Sáng giờ tôi chỉ ăn mỗi bữa trưa của đoàn, đói sắp c.h.ế.t.

"Ăn đi." Anh thản nhiên nói, "Giữ lại cũng lãng phí, không ăn thì vứt đi.."

Tôi bẻ đôi đũa, bắt đầu ngồi xuống bàn.

Tôi ăn rất lặng lẽ, căn phòng cũng rất yên tĩnh.

Tôi nghĩ Bùi Giác đã ngủ rồi.

Quay đầu lại, liền thấy anh đang nhìn tôi với nụ cười trên môi.

Chỉ một cái nhìn, nụ cười của anh liền biến mất.

Anh trở lại với dáng vẻ mà cả thế giới nợ anh.

Giống quỷ ghê.

Không có gì thay đổi.

Tôi thầm nói trong lòng.

Như thường lệ, chúng tôi im lặng và không nói với nhau câu nào.

Bùi Giác đã không nói gì cho đến khi tôi rời đi.

"Tuế Tuế, Tô Chu Nhiên và tôi thực sự không có liên quan gì đến nhau. Trước đây không phải, bây giờ và tương lai cũng không luôn."

"Ồ," Tôi lễ phép gật đầu, "Nhưng anh Bùi, tôi không quan tâm nữa."