Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 77: Thiếu



Lễ mừng năm mới năm nay vẫn trở lại trong nhà Quý Nguyên ở Thành phố J, điều khác biệt duy nhất chính là năm nay Chu Diễn bận rộn hơn so với năm trước, cho dù là người đến, cũng không ngừng gõ laptop chút nào, đi động cũng luôn luôn có điện thoại.

So sánh với Chu Diễn, Quý Nguyên nhìn qua vẫn nhàn nhã như cũ. Trần Phàm Kiều biết tính cách và thói quen của anh, gần tới cuối năm là thời điểm bận nhất của các minh tinh khác nhưng mà hành trình của Quý Nguyên vẫn thả lỏng nhất, dù là hoạt động chúc tết gì video đều được thu tốt từ trước, đều đẩy nhanh tốc độ điều kiện tiên quyết là không quấy rầy anh.

Mẹ Quý Nguyên và cha Quý Nguyên đều đã thích ứng với sự tồn tại của Chu Diễn, cũng dần dần bắt đầu suy tính đến tương lai của hai người bọn họ. Thấy Chu Diễn bận rộn như vậy, mẹ Quý Nguyên lại muốn quan tâm, lặng lẽ hỏi Quý Nguyên: "Bình thường lúc các con ở Thành phố A đều như vậy à?"

Giữa mùa đông Nguyên ôm dưa hấu ăn đến khóe miệng đầy nước: "Cũng không có, chính là đến cuối năm công ty sẽ có rất nhiều việc, cha của em ở bên kia bắt đầu để cho cậu tiếp xúc rất nhiều chuyện rồi, em ấy sẽ khá là bận rộn."

"Hàng năm các con đều về nhà chúng ta đón năm mới, ba mẹ nó ở bên kia thật không có ý kiến gì chứ?" Mẹ Quý Nguyên bát quái, "Con gặp qua cha của nó chưa?"

"Con gặp cha em ấy làm gì, rất dọa người." Quý Nguyên nhỏ giọng nói, mặt là kiểu qua loa cho xong chuyện.

Mẹ Quý Nguyên trừng mắt nhìn anh: "Hai người các con  đã muốn kết hôn, đây không phải chuyện sớm hay muộn sao? Tuy nói ba mẹ nó đều không phải quá phù hợp, nhưng khi hai người đã kết hôn, ngày cũng là các con cùng nhau trải qua, cũng tốt khi con không phải là con gái, nếu con là con gái mẹ nhất định sẽ dùng gậy đánh uyên ương."

Quý Nguyên đào cho mình một miếng lớn nhét vào trong miệng, mơ hồ không rõ nói: "Làm sao mẹ lại hai mặt như vậy, con không phải là con gái của mẹ thị mẹ cũng không thương con nữa à?"

"Con gái và con trai có thể giống nhau sao? Con cũng không sinh con cho người ta, con gái ở trong gia đình kiểu này sẽ phải cực khổ nhìn sắc mặt của người khác con biết không?" Mẹ Quý Nguyên nắm chặt tay đâm ót của Quý Nguyên, "May con thích đàn ông, mẹ đoán chừng nếu con yêu thích con gái, cũng không thấy thương bà xã."

"Ai nói, con thương nhất là bà xã, " Quý Nguyên há mồm nói bậy, còn muốn liên quan đến nhân chứng bên thứ ba, "Không tin mẹ đi hỏi Chu Diễn, có phải con thương em ấy không."

"Mẹ không thấy tối ngày hôm qua con còn lấy nước rửa chân cho em ấy sao?" Mẹ Quý Nguyên nói, "Mẹ xem con là làm nhanh rồi về, lười biếng cả người có thể tính ra cân mà bán."

Quý Nguyên không muốn rời xa cái chủ đề này mà không có lợi cho mình, nói lảng sang chuyện khác: "Dù sao chuyện kết hôn còn rất sớm, con và Chu Diễn hoàn toàn còn không có tính đến chuyện này."

Nhưng mà một lát sau trên bàn cơm tối, Chu Diễn dùng sự thực chứng minh thật ra thì chỉ có Quý Nguyên là người không có nghĩ qua chuyện này.

"Tháng tám năm nay sau khi chờ khi cháu đủ 20 tuổi đủ điều kiện đi lấy giấy chứng nhận, cháu cảm thấy thời gian cũng rất thích hợp, cho nên đến lúc đó nếu như bác trai bác gái cho phép cháu muốn, có thể trước tiên cùng Viên Viên nhận giấy chứng nhận kết hôn, chuyện hôn lễ thì bàn sau." Chu Diễn nói xong, Quý Nguyên bị làm sợ. Anh cảm thấy chắc hẳn những người khác cũng bị dọa giống như mình, nhưng ai biết ba mẹ Quý Nguyên đều vô cùng bình tĩnh, giống như là sớm dự đoán được lời nói của Chu Diễn.

"Kết hôn không phải là chuyện của hai người, cũng không phải là chuyện chúng ta có thể vỗ, ý của ba mẹ cháu ở bên kia như thế nào?" Mẹ Quý Nguyên mở miệng hỏi.

Chu Diễn liếc mắt nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Quý Nguyên đang ngồi ở bên cạnh, nói tiếp: "Trước tiên cháu muốn hỏi ý kiến của hai người, sang năm cháu sẽ dẫn Viên Viên đi gặp ba cháu ở bên kia."

Cha Chu Diễn như vậy, Quý Nguyên vừa nghĩ đến là đã cảm thấy áp lực lớn đến đau đầu. Hơn nữa, anh đã đồng ý kết hôn với em chưa? Nói muốn đi gặp thì phải gặp cha mẹ em sao? Quả thật Quý Nguyên muốn đạp chết cái tự chủ trương này của đồ chó, nhưng sau đó cũng chỉ có thể trừng tròng mắt thổi không râu.

"Đã như vậy, vậy thì năm sau gặp mặt rồi hãy nói." Mẹ Quý Nguyên lưu lại đường sống, không có lập tức đồng ý ngay.

Vạn nhất nếu như con trai của họ đến bên kia nhi bị uất ức, cũng không đến mức nói bọn họ ở bên này muốn vội vã kết thân.

Ăn xong cơm tối trở lại trong phòng của mình.

Chu Diễn đứng cửa phòng, Quý Nguyên nằm trên giường nghịch điện thoại di động, cậu hỏi: "Muốn ngâm chân sao, em đi lấy nước cho anh?"

Quý Nguyên rầm rì: "Không cần, thúi chết em đi."

Chu Diễn đến gần ở bên giường ngồi xuống, trên tay tháo tất của Quý Nguyên: "Thế nào?"

Cái này giống như một thẳng nam hoàn toàn không biết mình đã làm cái gì chọc bạn gái tức giận, Quý Nguyên nhìn cái mặt sạch sẽ của Chu Diễn thì càng bực mình. Anh nhấc chân dùng sức đạp một cái vào bụng của Chu Diễn, nhưng cũng không muốn cho ba mẹ anh nghe, vì vậy nói: "Em đóng cửa lại."

Chu Diễn đóng cửa lại.

"Sao lúc trên bàn cơm em không nói trước một tiếng với anh về chuyện kết hôn? Cái gì mà năm sau kết hôn, sao anh muốn kết hôn mà anh cũng không biết?" Quý Nguyên nhỏ giọng, người cũng từ nằm biến thành ngồi.

"Năm sau em có thể đi nhận giấy chứng nhận, tại sao không kết hôn?" Chu Diễn nói chuyện đương nhiên.

A!!

Trong lòng Quý Nguyên nóng nảy, làm sao mà mạch não của lão gay là thẳng nam ung thư này lại phiền như vậy!

"Vậy em trước đó em không hỏi anh, hỏi anh sau đó sẽ nói chuyện với ba mẹ sau, nếu như anh có ý khác với chuyện kết hôn thì sao?" Quý Nguyên thử bình tĩnh hòa nhà cùng cậu khai thông.

Nhưng vừa dứt lời này rơi vào tai Chu Diễn lại chỉ có một nghĩa, cậu cau mày: "Anh không muốn kết hôn sao?"

Xem bộ dáng là lập tức sẽ phát bệnh.

Quý Nguyên hoàn toàn bị đánh bại, anh kêu rên một tiếng rồi ngã xuống đống gối: "Sao mạng của tôi lại khổ như vậy."

Đối tượng đơn giản là một tên bệnh thần kinh lại còn ngu nữa.

Chu Diễn lại theo anh ngã xuống, ôm thật chặt, hoặc nói là đang trói buộc động tác của Quý Nguyên, ngoài miệng là lặp lại hỏi một lần: "Anh không muốn kết hôn sao?"

Lúc này giọng nói đã lạnh lẽo hơn so với lúc trước một phần, nắm lấy cổ tay của Quý Nguyên và bàn tay cũng dùng lực hơn.

Quý Nguyên oán trách vẫn chưa xong, đã cảm thấy Chu Diễn muốn giết người rồi.

"Có phải em muốn anh buồn chết không?" Anh giận dữ quay đầu, mặt kìm nén đến có hơi hồng, "Sẽ không buông anh ra anh sẽ tức giận."

Mặc dù trong đôi mắt vẫn có một chút ánh sang, nhìn không phải quá hung dữ cũng không phải là có sức thuyết phục.

Cho dù Chu Diễn điên khùng, ngược lại khi nghe những lời này của Quý Nguyên cũng vẫn tính là nghe. Trên tay cậu hơi buông lỏng một chút, Quý Nguyên thuận lợi trở mình.

Đối phó với Chu Diễn trong tình huống này Quý Nguyên đã rất có kinh nghiệm, anh lập tức đưa tay vòng chắc cổ của Chu Diễn, ba ba ở trên miệng cậu hôn hai cái. Chờ sau khi ánh mắt của Chu Diễn hơi mềm xuống một chút, lúc này mới lại sai bảo người ta nói: "Em để cho anh ngồi rồi anh sẽ nói với em."

Chu Diễn quả nhiên ngồi xuống.

"Chuyện kết hôn này, em phải nói trước nói với anh, sau đó chúng ta cùng đi nói cho ba mẹ anh biết, qua năm sau phải đi gặp ba em, loại chuyện như vậy cũng cần nói trước nói với anh mới được, sao em lại tự chủ trương, đương nhiên là anh không vui mừng, cái hành động mất hứng này là nhằm vào những cái kể trên, cùng chuyện kết hôn không có quan hệ gì, hiểu rõ chưa?"

Cậu chủ giống nhau rất biết bắt trọng điểm: "Vậy ý của anh là chính là đồng ý kết hôn?"

Quả thật Quý Nguyên rất muốn ném vỡ đầu cậu để cậu cút ra ngoài ngủ trên sofa, sao mạch não này lại không rời khỏi chuyện kết hôn được hả?

Mặc dù lùi một bước nói, về chuyện Chu Diễn nói tháng tám sẽ đi nhận giấy này, Quý Nguyên cũng không cảm thấy có cái gì để phản đối. Hai người qua lại rối rắm cũng coi như chồng chồng già rồi, dù là năm nay không kết hôn thì đó cũng là chuyện sớm hay muộn sau này thôi.

Quý Nguyên mơ hồ lẫn lộn vào nói: "Trước tiên gặp ba em rồi hãy nói."

Chu Diễn hơi cười: "Nhìn thấy thì sau này phải kết hôn."

Nhìn xem cái kiểu vô sỉ lại cố tình gây sự này, trong lòng Quý Nguyên châm chọc, nhưng trong hành động lại hoàn toàn lười phản kháng.

Vốn là một năm thật thoải mái, bởi vì năm sau còn muốn đi gặp Chu Hoành Uy, cái này mang đến cho Quý Nguyên không ít áp lực.

"Ba em thích cái gì? Nên mua quà tặng gì?"

"Mẹ em có ở đó hay không à?"

"Cụ thể chúng ta đi gặp bọn họ một chút?"

Cái bộ dáng vội vàng sốt ruột này, Chu Diễn thấy mà lòng ngứa ngáy, ôm người hôn một lúc lâu mới nói: "Không cần phải mang thứ gì, anh đến là được rồi, bọn họ cũng không thể nói cái gì, chúng ta chính là thông báo cho bọn họ một tiếng."

Thật ra nếu không phải người nhà Quý Nguyên nói chú trọng cái lễ tiết hai bên muốn gặp mặt này này, căn bản Chu Diễn cũng không muốn khiến người bên kia nhìn thấy Quý Nguyên, tránh cho Quý Nguyên lo lắng và sầu khổ như hiên tại.

"Ba em có phải rất hung dữ hay không?" Quý Nguyên nằm trong ngực Chu Diễn hỏi thăm ba của đối phương.

Chu Diễn suy nghĩ một chút: "Có em ở đây anh đừng sợ."

Căn bản cái này tương đương với việc uyển chuyển quanh co nói "đúng vậy" rồi.

Cái áp lực tâm lý này, Quý Nguyên cảm giác trái tim mình chết rồi.

Giống như là được tiêm thuốc dự phòng trước vậy, nhưng thật sự trở lại Thành phố A đi đến nhà họ Chu, Quý Nguyên cảm thấy cái này với suy nghĩ của mình không giống nhau.

Trong nhà chỉ có một người là Chu Hoành Uy, lần đầu tiên Quý Nguyên gặp được ông, thì đối phương đang trong vườn hoa sau nhà dùng cuốc nhỏ xới đất đấy. Trước tiên anh thấy chính là khuôn mặt khá giống Chu Diễn, hình như anh gặp qua ở đâu rồi?

Không đợi anh suy nghĩ nhiều, Chu Hoành Uy đã nghe tiếng ngẩng đầu nhìn tới đây, hai người vừa đối mắt, ánh mắt của Chu Hoành Uy còn kinh ngạc hơn so với Quý Nguyên một chút.

"Năm trước con đã nói với người là muốn dẫn Quý Nguyên tới, " Chu Diễn lời ít mà ý nhiều, "Thương lượng chuyện kết hôn."

Hình như là nói qua? Chu Hoành Uy có chút nhớ không rõ. Ông bắt đầu dần dần giao chuyện làm ăn cho Chu Diễn, phủi tay làm ông chủ nhiều khi cũng không khác ghi việc rồi.

Nhưng kết hôn?

Ánh mắt của Chu Hoành Uy lại nhìn qua trên người Quý Nguyên hai lần, người sau lại có chút khẩn trương: "Chú khỏe, cháu là Quý Nguyên."

"Tôi biết, tôi đã xem rất nhiều trên TV." Chu Hoành Uy gật đầu, lời nói ra tự nhiên giống như ông lão bình thường.

Nhưng mà không biết Quý Nguyên đang vừa mừng vừa lo.