Dòng nước từ vòi chảy mạnh, lướt qua bàn tay gầy gò, trôi xuống lỗ thoát nước.
Lâm Bùi nâng bàn tay ướt át, từ từ che kín mặt, giọt nước đọng trên mi mắt, mũi và gò má của cậu lạnh như băng, mang theo một luồng không khí ẩm ướt và lạnh lẽo.
Cậu chầm chậm ngẩng đầu, trong gương hiện ra một gương mặt tái nhợt.
Đôi mắt hơi tròn, sống mũi tinh xảo, xương quai hàm mỏng, gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.
Hoa Dodder ( Thố tia hoa)
Lâm Thừa Hiên cũng hay nói cậu như vậy.
Ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã biết mình sinh không đúng thời điểm, lúc cậu sinh ra chính là thời điểm tệ nhất để đến với thế giới này.
Mẹ của cậu - Thịnh Minh Ngọc là một Omega yếu đuối, lúc trước gả cho Lâm Thừa Hiên, một là vì hai người có 60% độ xứng đôi, vừa đủ đạt tiêu chuẩn; hai là Thịnh gia chỉ có một đứa con gái, thân thể lại không tốt, Thịnh lão gia chỉ có thể tìm con rể, chuyển giao sản nghiệp của mình cho hắn quản lý.
Cuộc hôn nhân của Lâm Thừa Hiên và Thịnh Minh Ngọc về bản chất cũng giống như cậu và Tống Tuần, đều là để phục vụ nhu cầu của mình mà thôi.
Điểm khác biệt chính là, trước khi Lâm Thừa Hiên cưới đã tính toán xong hết mọi việc. Thời gian mẹ cậu mang thai luôn có 3 bác sĩ thay phiên nhau trực ban, 24/7 ở tại Lâm gia chăm sóc, mục đích là để Lâm phu nhân có thể thuận lợi sinh con. Một ngày trước khi sinh, hai vợ chồng bỗng nhiên ầm ĩ một trận, khiến cho mẹ cậu động thai, phải đưa vào phòng sinh mổ.
Các bác sĩ trong phòng phẫu thuật liên tục 4-5 tiếng, vất vả lắm mới có thể đưa được đứa bé ra, nhưng lại phát sinh tình huống ngoài ý muốn, cậu bị cuống rốn cuốn vào cổ, cũng may bác sĩ nhanh tay nhanh mắt mới miễn cưỡng cứu được.
Lâm Thừa Hiên đứng đợi ở trước phòng sinh, bác sĩ ôm đứa bé chuyển đến phòng trẻ sơ sinh để ông có thể nhìn con.
Trong ngực y tá truyền ra tiếng khóc yếu ớt.
Lâm Thừa Hiên nhẹ nhàng vén khăn, lộ ra đứa bé nhỏ gầy, làn da nhăn nhíu, giống y hệt con khỉ nhỏ.
Đến gần, có thể ngửi thấy mùi máu tươi nhạt nhàn trên người đứa nhỏ, còn có mùi sữa thơm đặc trưng của Omega.
Lâm Thừa Hiên im lặng một lúc, mới phất phất tay với y tá, đưa mắt nhìn con trai được đưa vào phòng trẻ sơ sinh.
Minh Ngọc vốn đã yếu, lần mang thai đầu tiên đã không thuận lợi, bác sĩ kiểm tra toàn diện cho cô, nghiêm túc nói về sau cô sẽ khó có thể mang thai.
Thế là, Omega ốm yếu nho nhỏ đã trở thành huyết mạch cuối cùng của nhà họ.
Khi còn nhỏ, dáng người Lâm Bùi thấp bé, thân thể yêú ớt do kế thừa thể chất của mẹ cậu, bình thường rất khó chăm. Có nhiều khi bị nôn mửa, sốt sao mấy hôm liền.
Chờ đến lúc được vài tuổi, tình trạng thể chất của Lâm Bùi vẫn không được cải thiện. Cậu rất nhạy cảm với cảm xúc của người lớn, dễ khóc, dễ đổ bệnh, buổi tối nằm mơ thường xuyên bị giật mình tỉnh dậy, cần phải có bảo mẫu dỗ dành bên cạnh mới có thể ngủ tiếp. Không khách khí mà nói, đứa bé này đã mang đến rất nhiều phiền não cho Lâm Thừa Hiên, so với thân phận người thừa kế mà ông tưởng tượng khác nhau một trời một vực, đừng nói đến thừa kế gia nghiệp, chỉ riêng việc cậu lớn lên khoẻ mạnh cũng đã cực kỳ khó khăn.
Ngoại trừ những việc này, Lâm Thừa Hiên không giỏi nói chuyện, bận rộn làm việc rất ít khi ở nhà, Minh Ngọc ở viện dưỡng lão từ lâu, cho đến cấp 3 cậu cũng chưa gặp được mẹ mấy lần, đủ mọi nguyên nhân trộn lẫn vào nhau, khiến cho từ nhỏ cậu đã hướng nội, không thích nói chuyện.
Trong những buổi họp mặt gia đình, cậu nhút nhát đứng một góc, đối lập với khung cảnh náo nhiệt vui vẻ trong phòng.
Cậu nghe được các chú và cha nói nhỏ, nửa đùa nửa thật nói, người khác đều nói Alpha giống mẹ, Omega giống cha, nhưng em thấy tiểu Bùi chỉ giống anh mỗi cái tính không thích nói chuyện.
Cậu giống mẹ hơn.
Lâm Thừa Hiên lạnh nhạt nói, hoa Dodder ( thố tia hoa)
Từ đó đến nay đã hơn 10 năm, cậu bỏ ra rất nhiều nỗ lực người thường không thể tưởng tượng nổi, chỉ vì để xoá bỏ cái danh xưng vừa mới sinh ra đã có này.
...
Lâm Bùi hít sâu một hơi, tắt vòi nước, chỉnh lý lại bản thân rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tống Tuần đứng ở trước cửa ra vào chờ cậu, bộ dạng khó nói.
Tống Tuần cụp mắt, nhất thời không biết nên nói như thế nào. Cách nhau một bức tường, vừa rồi Lâm Bùi nhìn vào gương nhớ lại chuyện cũ, anh đều nghe thấy.
Bởi vì nghe được nên anh mới càng thêm áy náy.
Tống Tuần đúng là có thành kiến có Lâm Bùi, không chỉ vì mối quan hệ thông gia giữa hai nhà mà còn có thành kiến với con người Lâm Bùi.
Trước đây anh nói với Văn Kiều, không nên phiến diện như thế, Lâm Bùi không giống như cô tưởng tượng, Văn Kiều cũng đem câu nói này trả lại cho anh. Đến bây giờ, câu nói này lại từ trong miệng Lâm Bùi nói ra với anh.
Lúc trước Lâm Bùi là một đường thẳng, về sau bị gãy đôi mới biến hoá thành hình dạng mới. Nhưng về sau, cậu lại tiếp tục, lật gãy, đảo ngược, rồi lại biến thành một tứ diện phức tạp hơn.
Tống Tuần không ngừng đổi mới cách nhìn đối với Lâm Bùi, cứ lật đổ rồi lại lật đổ, đến cuối cùng con người thực sự của Lâm Bùi là như thế nào?
... Anh cũng không biết.
Lâm Bùi im lặng chờ đợi, gặp anh chỉ là trùng hợp, có vẻ như anh vẫn chưa nghĩ ra nên nói cái gì, cậu nói: "Nếu anh cảm thấy áy náy thì không cần, vừa rồi anh cũng đã xin lỗi tôi rồi, tôi nhận lời xin lỗi, tôi không không quan tâm ánh nhìn của người khác với tôi."
Tống Tuần thấy khoé mắt cậu hơi ủng đỏ, nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu cảm cao ngoạ lạnh lùng, không nhịn được nhíu mày, trái tim hơi thắt lại.
Đúng là mạnh miệng.
... Rõ ràng là đã khóc.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, dừng lại ở đây đi."
Mặt Lâm Bùi không thay đổi, nói hết câu liền quay người rời đi.
Cậu bước đi chậm rãi, từ tốn, khí chất cao lãnh.
- - Alpha thì có gì đặc biệt hơn người khác.
- - cũng chỉ là động vật có đầu óc ngu si tứ cho phát triển, mày là thiên tài, sao lại so đo với loại ch* m* này chứ, phải khoan dung hơn...
- - khoan dung con mẹ nó, cái gì mà khoan dung, nhân hậu như mẹ Maria! Đáng lẽ lúc nãy phải đánh cho anh ta hộc máu mới đúng!
- - tức quá, bài kiểm tra lần sau phải đạp đổ An Tử Minh. Nếu không xem lại danh sách top100, bọn này liền không nhớ trùm danh sách chính là lão tử.
- - CMN, mắng đến đói luôn rồi.
- - Aaaa, thèm bánh mì táo đỏ ở căng tin quá điii. Ngon nhất là khi bánh vừa nướng xong, thơm thơm mềm mềm lại còn ngọt nữa. Nhưng người xếp hàng giữa trưa rất đông, lần nào qua cũng đều không mua kịp. Nếu có tiểu Alpha nào theo đuổi mình thì tốt, yêu mình đến chết, mỗi ngày đều giúp mình đi mua bánh mì, còn phải thêm một hộp sữa dâu...
Giọng nói nhỏ dần theo tiếng bước chân chậm rãi sau lưng anh.
Tống Tuần: "..."
Được lắm, anh còn tưởng rằng Lâm Bùi muốn ở một mình một thời gian, không nghĩ rằng cậu đã nhanh chóng có lại trạng thái như vậy.
Hoặc có thể... cậu đã quen với nó rồi.
Tống Tuần khép hờ đôi mắt, che giấu cảm xúc bên trong ánh mắt mình.
~
Lâm Bùi trở lại phòng học, phát hiện Uỷ viên văn nghệ đang đứng bên cạnh bàn cậu, có vẻ như đã chờ đợi hồi lâu.
Cậu hơi bất ngờ: "Có chuyện gì không?"
Vòng bạn bè trong lớp của cậu rất ít, ngoại trừ việc thỉnh thoảng gây ngạc nhiên cho các bạn cùng lớp trong các kỳ kiểm tra, những lúc khác đều không có cảm giác tồn tại, cậu cũng không thích nói chuyện.
Trừ khi có việc, còn không sẽ không ai chủ động tìm đến cậu.
Uỷ viên văn nghệ là một nữ Alpha tướng mạo xinh đẹp, cô cầm bảng danh sách tiết mục trong tay đưa cho Lâm Bùi, nói: "Trường chúng ta định tổ chức một buổi dạ hội, cậu nghe nói rồi chứ?"
"Ừm." Lâm Bùi một bên lật xem, một bên nói, "Nhưng không phải báo danh đã hết hạn từ nửa tháng trước rồi sao?"
"Ban đầu là như vậy..."
Uỷ viên văn nghệ chậm rãi nói: "Cậu cũng biết Trần Nhạc rất giỏi Violin? Lúc đầu bọn tớ cũng rất vất vả mới mời được cậu ấy tham gia, nhưng hôm qua khi đi tắm cậu ấy bị trượt chân, không cẩn thận bị đập tay một cái..."
Cô nói đến đây, Lâm Bùi đã hiểu.
Có vẻ là cô nàng bị thương khá nặng, không thể lên sân khấu, hiện giờ thời gian báo danh cũng đã hết hạn, bên văn nghệ không tìm được người phù hợp, chỉ có thể tìm đến cậu thử vận may.
"Thật xin lỗi." Lâm Bùi nói: "Tớ không biết chơi Violin, với lại gần đây..."
Ở đâu ra thời gian tập luyện cùng bọn họ.
Cậu vừa mới lên kết hoạch, ở bài kiểm tra lần sau sẽ hung hăng ép An Tử Minh phải khóc hành tiếng, làm gì có thời gian mà văn với chả nghệ.
Uỷ viên văn nghệ lộ ra vẻ mặt thất vọng: "Vậy à, tớ xin lỗi. Tớ còn tưởng rằng cái gì cậu cũng biết, cho nên muốn..."
Ngay lúc cô nàng đang nói thì Tống Tuần đẩy cửa bước vào.
Lâm Bùi đưa lưng về phía anh nên không phát hiện.
Anh nghe thấy Lâm Bùi hắng giọng, súc tích nói: "Ừm, hầu hết các nhạc cụ tớ đều biết một ít, nhưng không phải chuyên nghiệp, đã lâu không chơi, mà thời gian lại..."
Gương mặt nữ Alpha lộ ra biểu cảm thất vọng, nhưng vẫn nỗ thực thuyết phục, hy vọng cậu có thể thay đổi quyết định: "Tiết mục của Trần Nhạc vốn là tiết mục chính, nhưng nếu như cậu có thể tham gia, chúng tớ sẽ đẩy tiết mục khác lên, cậu chỉ cần đàn một bài nào đó mà không có sai sót là được rồi."
"Sẽ không tốn của cậu quá nhiều thời gian đâu, có được không?"
Cô nàng cầu xin cậu.
Mặc dù thể lực của nữ Alpha và nam Alpha không khác nhau lắm, nhưng trời sinh đã khiến cho người ta có lòng hảo cảm.
Nhất là người con gái có dung mạo xinh đẹp.
Lâm Bùi đứng nửa ngày, chậm rãi nói: "Tớ có thể thử một chút, nhưng tớ chơi Violin rất tệ, chỉ có dương cầm thì miễn cưỡng chơi được... Có được không?"
Đàn dương cầm?!
Lâm Bùi biết đánh đàn dương cầm??
Nữ Alpha vui mừng khôn xiết, đàn dương cầm là thứ mà già trẻ nam nữ đều thích, cũng không dễ phạm lỗi, còn có thể làm tiết mục chính, đây chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống sao.
"Thật sự cảm ơn cậu! Thiếu chút nữa là tiết mục bị bỏ trống rồi!!" Cô nàng kích động đến rơi nước mắt, hận không thể quỳ xuống hát một bài cậu là cha là mẹ của tôi, vui mừng hớn hở nói: "Hôm nay cậu suy nghĩ trước ca khúc, ngày mai tớ sẽ đến tìm cậu bàn bạc thời gian tập luyện, được không?"
Lâm Bùi không thể tìm được lý do từ chối.
Uỷ viên văn nghệ sau khi đạt được mục đích, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng đi báo cáo tin tức tốt này.
Lâm Bùi mặc dù là người trầm tính, nhưng trong lớp tiếng tăm vẫn rất tốt. Dù sao cậu cũng là một Omega có thể liên tục đứng nhất nhì trong danh sách top100. Mọi người đối với học bá vẫn luôn có một bộ lọc riêng, lúc chua thì rất chua, nhưng có lúc lại vô thức cho rằng đối phương có IQ cao, có thể làm được rất nhiều thứ.
Đương nhiên, đối với Lâm Bùi, câu này luôn luôn đúng.
Cậu quay lại chỗ ngồi, vươn vai một cái, nhẹ nhàng nghĩ: Rất lâu không chơi rồi, lần này có thể thử chơi lớn một chút.
Tống Tuần: "..."
Không thể nhịn cười nổi.
~
Buổi chiều, Lâm Bùi nghỉ tiết thể dục, qua phòng luyện đàn dương cầm
Giáo viên thể dục biết việc của cậu, đối với học sinh có thành tích rất tốt nhưng thể lực không tốt lắm này rất dễ tha thứ, Lâm Bùi không cần viết giấy phép nhưng thầy giáo vẫn đánh dấu điểm danh cho cậu.
Lâm Bùi thực sự biết đánh đàn dương cầm, đánh rất tốt, lúc trước thường bị giáo viên chủ nhiệm kéo lên sân khấu biểu diễn. Chỉ là đến cấp 3 không có nhiều thời gian, cậu cũng chỉ có thể thỉnh thoảng đánh đàn vào cuối tuần.
Lâm Bùi đóng chặt cửa sổ, đảm bảo cách âm tốt, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh đàn dương cầm.
Nâng nhẹ cổ tay, đánh một lượt các nốt nhạc vô cùng trơn tru.
Đã lâu không đánh đàn, Lâm Bùi đàn liên tục một bản nhạc trong 4 phút, sai khoảng 7 - 8 nốt, còn có một nốt quãng tám không đánh được.
Vẫn tạm ổn.
Hai năm không luyện, kỹ năng đánh đàn đã kém đi rất nhiều.
Lâm Bùi vuốt ngón tay, mắt nhìn đồng hồ.
Từ giờ đến khi tan học còn 4 tiếng.
Đủ thời gian.
Lâm Bùi gọi điện cho thầy giáo, xin nghỉ buổi sinh hoạt chiều, ngồi trước đàn dương cầm, luyện suốt 4 tiếng đồng hồ, lúc đi ra trời đã bắt đầu xám xịt, chân cậu cũng đã tê.
Phải đứng dựa vào tường một lúc.
Bây giờ là giờ tan học, không có tiết tự học buổi tối, chầm chậm đi qua hành lang, đoạn đường trống không, không có bóng người.
Lâm Bùi lười giơ tay lên, mệt đến mức gục đầu xuống bàn học.
Bộp.
Hình như có thứ gì đó.
Còn có hơi nóng ấm.
Lâm Bùi ngửi một cái, ngẩng đầu lên xem, trên bàn có một mẩu giấy nhỏ màu hồng, trên đó viết: Người vô danh, người yêu cậu tha thiết.
Bên cạnh là một túi bánh mì táo đỏ mới nướng, còn có một hộp sữa dâu ấm áp.