Phùng Duệ Hiên nghe điện thoại, thấy Hạ Thụy bảo anh đến nhà cậu ngay lập tức, ba cậu cần gặp anh. Chỉ nghe có thế là Phùng Duệ Hiên vội lao lên tầng thay đồ, sau đó ra xe ô tô, khởi động máy. May là hai tuần đủ để cho vết thương hồi phục nên hiện tại, có thể nói Phùng Duệ Hiên đã gần như khỏi hẳn.
Anh lái xe đến nhà Hạ Thụy, dự cảm được có chuyện gì đó chẳng lành. Thế nhưng không ngờ lúc đến nơi lại thấy cả mẹ Hạ Thụy ở đó nữa.
Phùng Duệ Hiên đã đoán được là có chuyện gì xảy ra rồi!
"Con chào cô chú!"
Cả ba và mẹ của Hạ Thụy đều im lặng, không ai đáp lại.
Hạ Thụy thấy ba mẹ không nói gì, mà chẳng lẽ lại để Phùng Duệ Hiên đứng mãi, thế là nhỏ giọng bảo: "Anh ngồi xuống đi!"
Lúc đầu Phùng Duệ Hiên còn không dám ngồi, vì anh cảm nhận được bầu không khí có mùi "nguy hiểm", nhưng Hạ Thụy nhìn anh nháy nháy mắt mãi, cuối cùng anh cũng chịu ngồi xuống. Phùng Duệ Hiên không dám ngồi xuống bên cạnh Hạ Thụy mà ngồi vào ghế sofa đơn đối diện cậu.
"Dạ, không biết hôm nay chú Hạ gọi con đến đây là có việc gì ạ?"
Ba Hạ nghe thấy nhưng im lặng không nói gì, mãi một lúc sau, Hạ Thụy kêu "ba" thì ba Hạ mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi biết cậu và con trai tôi đang yêu nhau!"
Trên đường đến đây, cộng với bầu không khí này, Phùng Duệ Hiên đã đoán ra được rồi nên anh không quá kinh ngạc.
"Dạ vâng, thưa chú Hạ, con và Hạ Thụy đúng là đang yêu nhau."
Hạ Thụy bất ngờ, sao nay anh nói chuyện cứng vậy nhỉ, không sợ luôn!!
Nhưng ba mẹ Hạ còn bất ngờ hơn!
Mẹ Hạ không kìm nén được sự khó chịu của mình: "Sao cậu có thể thản nhiên như vậy được nhỉ?"
Phùng Duệ Hiên cũng dõng dạc đáp lại: "Thưa cô chú, trước khi con đến đây, chắc cô chú đã nghe Hạ Thụy nói về chuyện của hai đứa bọn con. Con cũng rất lo lắng và căng thẳng, bởi vì con biết, không phải cha mẹ nào cũng có thể chấp nhận chuyện con trai mình lại đi yêu....một người con trai khác. Nhưng bọn con đang yêu nhau, và nếu như không có gì cản trở thì trong tương lai, mọi chuyện vẫn sẽ tiếp tục như vậy. Thực ra thì, con chỉ đơn thuần là yêu Hạ Thụy, như yêu một người nào đó bất kì trên thế giới này mà thôi, và bọn con cũng giống như những cặp đôi đang yêu nhau khác."
Mẹ Hạ đứng dậy, tức giận: "Cậu nói thế là sao? Là coi chúng tôi không ra gì à? Từ lâu tôi đã biết cậu thích đàn ông rồi, ở đây giảo biện cái gì? Rõ ràng là cậu dụ dỗ con trai tôi....."
"Đủ rồi, cô ngồi xuống và im lặng đi!" - Ba Hạ lên tiếng cắt ngang lời bà.
Thế nhưng mẹ Hạ vẫn chưa chịu thua: "Tại sao tôi phải ngồi xuống, tại sao tôi phải im lặng? Hạ Thụy là con trai của cả tôi và anh, cho dù chúng ta đã ly hôn, nhưng con vẫn là con chung. Chuyện của nó, với tư cách là một người mẹ, tôi có trách nhiệm phải can thiệp vào!"
Ba Hạ mệt mỏi nói: "Đàm Nhất Ly, đừng để tôi phải gọi tên cô lần nữa. Cô lựa chọn đi, ngồi xuống hoặc đi về. Cô phải nhớ rằng, từ khoảnh khắc cô ký vào đơn ly hôn, thì căn nhà này đã không thuộc về cô nữa rồi. Và bây giờ, tôi mới là chủ nhà!"
Mẹ Hạ không nói được lời nào, tức giận ngồi xuống, còn Hạ Thụy thì trầm mặc.
Cậu nghĩ thầm, lại cãi nhau nữa rồi!
Ba Hạ lúc này mới quay qua nói chuyện tiếp với Phùng Duệ Hiên: "Cậu Phùng, cậu nói đúng. Không phải ba mẹ nào cũng có thể chấp nhận chuyện con trai mình là gay, và tôi cũng thế."
Dừng lại mấy giây, ông tiếp tục: "Tôi đã từng tiếp xúc, ăn cơm với cậu, tôi biết cậu là người thế nào. Về chuyện yêu đương, bây giờ đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, tôi không thể nào bắt con tôi và cậu chia tay được, vậy chỉ còn cách chấp thuận. Cho dù tôi không hề muốn, nhưng tôi không nỡ khiến con tôi đau khổ, cậu hiểu ý tôi không?"
Nghe đến đây, Hạ Thụy và Phùng Duệ Hiên đang thầm vui mừng thì mẹ Hạ đứng phắt dậy lần nữa: "Hạ Thụy Thần, tôi nói nốt câu này với Phùng Duệ Hiên rồi sẽ rời đi."
Bà quay sang Phùng Duệ Hiên, từ trên cao nhìn xuống, nói với vẻ trịch thượng: "Đó là ý kiến của anh ta, còn tôi, không đồng ý. Đường quang không đi lại chui đầu vào bụi rậm. Bây giờ con trai tôi đang rất yêu cậu, bảo chia tay thì khó lắm. Nhưng mà chắc cậu không biết, vì cậu mà nó bị đuổi việc đấy!"
Đến lúc này, Phùng Duệ Hiên không bình tĩnh nổi nữa: "Cô nói vậy là sao ạ?"
Mẹ Hạ nhếch mép: "Tôi biết ngay là nó không kể cho cậu nghe mà. Cậu nhớ lúc nó nghỉ việc chứ, đúng là tự nguyện viết đơn thật và không phải bồi thường tiền hợp đồng, nhưng đó là do nó bị ép, nó bị người ta ép, cậu biết không?"
Hạ Thụy không ngăn nổi mẹ cậu, thế là bà nói hết một tràng, Phùng Duệ Hiên nghe mà cảm thấy lồng ngực đau nhói.
Hạ Thụy vì anh mà phải chịu oan ức như vậy?
Đợi mẹ Hạ nói xong, Phùng Duệ Hiên cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt bà: "Con là người yêu Hạ Thụy nhưng lại không biết những chuyện này, là con sai. Nhưng con hứa, con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em ấy!"
Mẹ Hạ nhìn Phùng Duệ Hiên, Hạ Thụy cảm nhận được ánh mắt bà có hơi dao động, nhưng rồi rất nhanh, bà cầm túi xách quay người đi.