Chọc Phải Điện Hạ Hắc Ám

Chương 43: Đích Thân Thẩm Vấn



Tần Ninh quỳ ở tiền sảnh, đối diện với vẻ mặt phẫn nộ xen lẫn thất vọng của Tần lão phu nhân. Nàng ta biết mình đã làm sai, từ khi giúp Hoàng Hậu tráo đổi bùa bình an, chưa đêm nào nàng ta ngon giấc. Tần lão phu nhân nhìn đứa cháu gái mà mình yêu thương, đau lòng nói:

- Ta và Hầu Phủ chưa từng bạc đãi con. Quý Phi cũng yêu thương che chở con, khi con chịu uất ức thì chính nàng đứng lên bênh vực con. Cuối cùng con bất mãn điều gì? Lại làm ra chuyện hồ đồ như thế?

Tần Ninh nước mắt lưng tròng, nức nở đáp:

- Con sống ở Hầu Phủ, luôn phải khép nép giữ mình tỏ ra ngoan ngoãn. Nhưng con vẫn bị coi thường. Tần Dao tính cách ương bướng, không có lễ nghĩa nhưng mọi người chưa từng trách phạt. Quý Phi còn rất che chở nàng. Tại sao đều là cháu gái của người, mà chỉ có nàng ta có thân phận cao quý được người người cưng nựng. Còn con...

- Dao Dao được phong làm quận chúa hoàn toàn là vì công lao của đại bá con liều mạng ở chiến trường đổi về. Đúng, nó tính cách kiêu căng không xem ai ra gì, nhưng giờ đây nó đã thay đổi tốt hơn. Còn con, con chỉ vì ganh tỵ nhất thời mà tiếp tay kẻ xấu hại chính người đã nuôi dưỡng con. Con còn có mặt mũi nói công bằng sao? Con có biết mưu hại hoàng tự là tội tru di cửu tộc không? Nếu chuyện này đến tai Thái Hậu, hoàng đế có niệm tình cũng không cứu được con và trên dưới Hầu Phủ này. Con còn muốn biến ta thành người mẹ nhẫn tâm, chính tay hại chết ngoại tôn của mình. Con thật độc ác mà. Nếu Dao Dao không phát hiện, thì hậu quả thế nào con có tưởng tượng nổi không?

Tần Ninh im lặng, nàng ta biết lần này khó mà giữ mạng. Nếu không phải nữ quan kia bóng gió về vị trí trữ quân của Dạ Hiên bị lung lay, nói rằng hắn làm mất thánh tâm thì sao nàng ta có thể tự chủ trương làm ra chuyện này. Là nàng ta quá ngu ngốc lại tự tỏ ra mình thông minh. Hiện giờ không có chứng cứ chỉ chứng Hoàng Hậu, đúng là tự làm tự chịu.

Tần Dao lắc đầu, đúng là không nên trông mong vào kẻ đần độn như Tần Ninh. Giờ thì hay rồi, tự dẫn lửa thiêu mình.

Tần lão phu nhân sắc mặt âm trầm, cất giọng nghiêm nghị:

- Người đâu, dẫn nữ quan kia cùng nhị tiểu thư vào cung. Đem chuyện này nói rõ với Hoàng Thượng để người xử lý.

Tần phu nhân sững sờ, vội vàng quỳ xuống:

- Mẫu thân, xin người nghĩ lại. Ninh Nhi là do người chính tay nuôi dưỡng, sao giờ người lại đành lòng đưa con bé vào chỗ chết. Chuyện này ta có thể thượng lượng với Quý Phi mà. Ninh Nhi nó biết sai rồi, để nó đến chịu đầu nhận lỗi với Quý Phi mong nàng tha thứ.

Tần lão phu nhân đứng phắt dậy, phẫn nộ chỉ tay vào con dâu.

- Ngay cả con cũng hồ đồ rồi sao? Lại ngang nhiên khi quân phạm thượng để che giấu thay nó. Nếu con cảm thấy nó không đáng bị như vậy thì để bà lão này thay nó vào cung nhận tội là được.

Tần Dao hốt hoảng, lập tức nắm lấy tay Tần lão phu nhân giữ lại:

- Tổ mẫu bớt giận, mẫu thân con không có ý như vậy. Nhưng đường tỷ cũng là con cháu Tần Gia, sao lại nhắm mắt làm ngơ được. Chúng ta từ từ thương lượng, có được không?

Thương lượng thế nào? Đợi nghĩ ra đối sách, đứa nhỏ trong bụng Vân Nhi đã mất rồi.

Tần Dao đau đầu không thôi, đúng là người tính không bằng trời tính mà. Cô nhìn Tần Ninh im lặng quỳ đó, thở dài nói:

- Tỷ mau xin tổ mẫu tha lỗi đi. Đừng chỉ biết khóc như vậy chứ?

Tần Ninh ngẩng đầu nhìn Tần Dao, trong mắt là sự hối hận day dứt. Thời khắc Tần phu nhân quỳ xuống, nàng ta đã biết mình sai triệt để rồi. Nhưng giờ còn có thể nói gì đây? Mọi chuyện muộn rồi.

Ngoài cửa, một giọng nói uy nghiêm truyền đến:

- Không cần ai phải đi hết, trẫm đến rồi.

Hoàng Đế chậm rãi tiến vào, theo phía sau còn có Trấn Bắc Hầu. Mọi người bên trong đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Hoàng Đế ngồi vào cái ghế mà Tần lão phu nhân vừa ngồi, cất giọng lạnh nhạt:

- Đứng dậy cả đi. Nói một chút xem, là ai khi quân? Là ai mưu hại hoàng tự?

Toàn bộ Hầu Phủ đều im lặng quỳ, không một ai có ý nghĩ đứng lên. Hoàng Đế thở dài, đoạn nói:

- Dao Dao, trà nguội rồi. Mau pha cho trẫm bình mới đi. Hôm nay e là trẫm phải ở lại rất lâu, bảo nhà bếp làm cơm nữa đấy.

Tần Dao cắn môi, không biết nên dùng biểu cảm gì. Đến nhà người ta vấn tội còn đòi cơm, đúng là hết nói nổi. Nhưng lời vua là thánh chỉ, Tần Dao vẫn chưa có gan kháng chỉ.

Cô đi rồi, trong điện lại lần nữa yên tĩnh. Hoàng đế nhìn Tần lão phu nhân, ôn tồn nói:

- Lão phu nhân đứng lên trước đi, mọi chuyện trẫm đã biết cả rồi.

Tần phu nhân âm thầm nhìn sang tướng công nhà mình, thấy ông nhắm mắt lắc đầu thì càng cúi thấp hơn. Lương ma ma bò dậy đỡ lấy lão phu nhân, bà đã sớm đau lòng rơi lệ:

- Là lão thân không biết dạy dỗ, để Ninh Nhi gây ra hoạ tày trời. Lão thân nguyện thay nó chịu tội, xin bệ khai ân.

Hoàng Đế chỉnh lại áo bào, nhàn nhạt đáp:

- Trẫm e là rất khó đấy. Chuyện này không ai có thể thay nàng ta gánh chịu đâu.

Bả vai Tần Ninh run lên, nghẹn ngào đáp:

- Là thần nữ ngu muội, đây là chủ ý của một mình thần nữ, không liên quan đến Hầu Phủ. Bệ hạ...

- Trẫm đã cho ngươi nói chưa?

Tần Ninh nghẹn họng, lần nữa dập đầu. Hoàng Đế hai mắt rét lạnh, cất giọng âm trầm.

- Ngươi ngu muội là đúng rồi. Chỉ có những kẻ ngu muội mới làm ra chuyện hủy hoại tiền đồ và tính mạng của người thân. Bây giờ thì trẫm đã biết tại sao Hoàng Hậu lại chọn ngươi làm trắc phi cho Dạ Hiên rồi.

Lời nói của Hoàng Đế như một cú tát vào mặt Tần Ninh, khiến nàng ta hổ thẹn vô cùng.

Hoàng Đế không muốn tiếp tục giảng đạo lý nữa, lớn giọng ra lệnh:

- Mọi người ra ngoài đi, trẫm sẽ tự mình thẩm vấn nàng ta.

Trên dưới Hầu Phủ đều lui ra, trong điện chỉ còn Hoàng Đế và Tần Ninh. Cuộc nói chuyện khép kín này kéo dài suốt hai canh giờ. Lúc trở ra, Hoàng Đế hướng Tần lão phu nhân ôn tồn nói:

- Những gì cần nói trẫm đã nói xong. Chuyện này xem như gia sự của các khanh. Quý Phi sức khỏe không tốt đừng khiến nàng lo lắng thêm nữa.

Tần lão phu nhân run rẩy quỳ xuống, nghẹn ngào đáp:

- Bệ hạ đại lượng, là bậc minh quân hiếm có. Trên dưới Tần Gia đều cảm tạ ân điển của người.

Hoàng Đế vươn tay đỡ Tần lão phu nhân dậy, cười nói:

- Vân Nhi vì trẫm vất vả mang thai, sao trẫm nỡ bạc đãi nhà mẹ đẻ của nàng. Tần lão phu nhân yên tâm, trẫm sẽ sắp xếp chu toàn.

Tảng đá nặng trong lòng Tần Dao cũng buông xuống, xem ra cái thai trong bụng Quý Phi đã cứu họ một mạng. Cô tiến lên, dịu giọng nói:

- Bệ hạ, cơm đã chín rồi. Ngài có muốn ăn không?

Tần lão phu nhân giật mình, hắng giọng quát:

- Sao cháu lại vô lễ như vậy?

Tần Dao nhún vai, vừa rồi là ngài ấy kêu nấu cơm mà, liên quan gì đến cô chứ. Hoàng Đế biết cô cố ý, nhàn nhạt đáp:

- Trẫm cũng muốn ở lại, nhưng có lẽ không tiện. Có câu tội chết thì miễn, tội sống khó tha. Trẫm nên về cung để Tần Phủ tiến hành gia pháp. Nhưng đừng nặng tay quá, vì nhị tiểu thư sắp gả vào Đông Cung rồi. Nếu để người ta nhìn thấy, e là bàn tán không hay. Riêng về nữ quan kia, cứ ban chết là được.
Trên dưới Hầu Phủ sững sờ, không nghĩ đến Tần Ninh là chuyện tày trời vẫn được gả vào cung. Riêng Tần Dao thì có vẻ đã biết trong hồ lô của Hoàng Đế có gì. Hoàng Đế cũng không che giấu, vỗ vai cô như những người có chí lớn gặp nhau, cất tiếng khen ngợi:

- Nha đầu, rất khá.

Tần Dao bĩu môi, cảm thấy Hoàng Đế và Dạ Huyền đều cùng một dạng người. Vừa nguy hiểm, vừa lươn lẹo.